“Làm sao vậy? Lâu chủ.” Bạch Tiêu Diêu khó hiểu nhìn Cung Diễm đột nhiên dừng ngựa.
“Ta không đi.” Không thể giải thích nỗi bất an đột nhiên xuất hiện trong lòng, Cung Diễm quay đầu ngựa, “Các ngươi tự đi đi.” Không biết vì sao, bỗng nhiên hắn rất muốn nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu của hắn.
Bạch Tiêu Diêu mang vẻ mặt không dám tin trêu đùa. “Không thể nào, còn chưa tới nửa ngày mà ngươi đã bắt đầu nhớ đến Cung Anh.”
“Bớt nhiều lời đi.” Tâm tình bắt đầu nôn nóng, Cung Diễm ra roi thúc ngựa trở về.
Bạch Tiêu Diêu cùng Quỷ Kiến Ưu liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Đây là sao? Sắc mặt của hắn có vẻ không tốt lắm.”
“Ta thấy ta cũng nên trở về, không nên xảy ra chuyện gì thật.” Quỷ Kiến Ưu cũng quay về theo.
“Này, chuyện chơi tốt như vậy, các ngươi đều không đi, để ta đi một mình, rất không có suy nghĩ đi?” Bạch Tiêu Diêu kêu lên.
Gãi gãi cầm, hắn quyết định vẫn là quay về tốt hơn, dù sao rất ít có cơ hội nhìn thấy Cung Diễm xuất hiện gương mặt lo âu này. Chẳng lẽ là lâu chủ cảm ứng được cái gì? Cái đó nhất định là chuyện có liên quan đến hòn đá của hắn.
Trở lại Diễm Thiên Điện, nhìn mọi nơi cũng không thấy Tiểu Thạch Đầu, sắc mặt Cung Diễm càng lúc càng khó coi, đột nhiên nhìn thấy Nhu Lệ đi từ ngoài vào, hắn quát hỏi: “Tiểu Thạch Đầu đâu?”
Nhu Lệ sợ hết hồn, không ngờ hắn sẽ trở về sớm như vậy, nhưng trên gương mặt xinh đẹp của nàng vẫn cố giữ vững trấn định, dịu dàng trả lời. “Nàng nói muốn đi cầu phúc cho lâu chủ, sáng sớm liền ra ngoài.”
“Cầu phúc? Chẳng lẽ lại tới Thượng Thiên Tự? Nhưng hôm qua nàng cũng không nói muốn ra ngoài với ta.”
Hắn vội vàng xoay người rời đi, muốn đến Thượng Thiên Tự.
“Kỳ lạ, ngọn núi phía sau có thể đang cháy hay không?” Quỷ Kiến Ưu theo hắn trở về, thoáng nhìn thấy ánh sáng đỏ.
Cung Diễm nghe vậy liền ngẩng đầu, trong lòng đột nhiên co rút đau đớn, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, lập tức vội vàng chạy đến sau núi.
Bạch Tiêu Diêu vừa mới vào tới đã bị hắn lao nhanh ra mà đụng phải, thiếu chút nữa té ngã.
“Lâu chủ, ngươi làm gì gấp gáp như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Quỷ Kiến Ưu đi theo ra ngoài nói: “Sau núi cháy, chúng ta qua nhìn một cái.”
Khi Cung Diễm tới, căn phòng nhỏ kia đã gần như bị cháy hết, chỉ còn lại một đống tro tàn của cây gỗ bị đốt cháy đen, cùng một ngọn lửa tàn sắp tắt.
Hắn hoảng sợ chấn động, đôi mắt bị một mảnh vải rách màu hồng nhạt như quần áo sáng nay Tiểu Thạch Đầu mặc giữ chặt, chậm rãi bước lên nhặt lấy nó.
Khẽ xoa miếng lụa kia, mặt hắn không chút thay đổi nhìn một lúc lâu, trái tim dường như bị vét sạch, gương mặt tuấn tú thâm trầm như tu la ở địa ngục.
“Lâu chủ, đó là… Chẳng lẽ là quần áo của Cung Anh?” Quỷ Kiến Ưu đi đến bên cạnh hắn, kinh ngạc hỏi.
Cung Diễm giống như bị mất hồn phách, cúi người xuống đống tro tàn vẫn còn nóng bỏng, dùng tay không đào bới tới lui điên cuồng.
“Không cho ngươi chết, không có sự cho phép của ta, làm sao ngươi cũng không được đi, ngươi trở về cho ta!” Hắn khàn giọng gầm nhẹ, đôi mắt đen phát ra ánh sáng khủng bố rừng rực kinh người, gương mặt anh tuấn đông lại lóe ra băng sương rét căm căm.
Bạch Tiêu Diêu vừa đuổi tới thu lại nụ cười, gương mặt nho nhã tuấn tú nghiêm túc nhìn cử chỉ bối rối, mù quáng của hắn.
“Không thể nào, Cung Anh nhìn không giống người bạc phúc.” Nguy rồi, một khi tu la đánh mất trái tim, liền thật sự biến thành một la sát lãnh huyết tàn khốc.
Bây giờ… A, hắn nghe được phía sau vang lên tiếng động nhỏ, quay đầu thoáng nhìn, gương mặt tuấn tú liền hiện lên nụ cười.
“Ha ha ha, lâu chủ, ngươi mau quay đầu một chút, Diêm Vương lão nhân gia sợ nhân gian đột nhiên hơn nhiều oan hồn, không giữ được trong địa ngục, đã đuổi trái tim của ngươi về đây.”
Cung Diễm đờ đẫn quay đầu, gương mặt tuấn tú lạnh như băng giống như được đốt lửa lên, kích động hừng hực.
“Tiểu Thạch Đầu!” Hắn đoạt lấy người vẫn còn hôn mê bất tỉnh trên tay Kỳ Ngọc Đường, ôm thật sát vào lòng mình, ôm thật chặt, e sợ chỉ cần buông lỏng tay thì nàng sẽ biến mất không thấy. “Ngươi có sao không? Tỉnh tỉnh.” Hắn vỗ nhẹ mặt nàng.
Quỷ Kiến Ưu mỉm cười, bắt mạch kiểm tra cho nàng.
“Lâu chủ yên tâm đi, nàng không có việc gì, chỉ là hít chút khói bụi, đợi lát nữa sẽ tỉnh.”
Bạch Tiêu Diêu thì vỗ lên vai Kỳ Ngọc Đường. “Hắc, cái này ngươi được lợi rồi.”
Con mắt âm u của Cung Diễm nhìn Kỳ Ngọc Đường.
“Cuối cùng là tại sao?” Trái tim sợ hãi, đau đớn kịch liệt bởi vì mất mà tìm lại được đã thoáng bình ổn lại, suy nghĩ của hắn cũng tỉnh táo lại.
“Sao lâu chủ không hỏi một nữ nhân khác trong Diễm Thiên Điện?” Gương mặt tuấn tú của Kỳ Ngọc Đường nở nụ cười, liếc mắt nhìn nhau với Lâm Khả Yên.
Cung Diễm nhíu mày cúi mắt, chốc lát gật đầu hiểu rõ nói: “Ngọc Đường, tuy rằng ngươi cố tình chỉnh ác ta, nhưng, cám ơn, ta nợ ngươi một lần.”
Phòng đều đã bị thiêu cháy, mà Tiểu Thạch Đầu vẫn bình yên nằm trong ngực, trừ vạt áo của nàng có một mảnh bị cố ý xé đi, không có tổn thương gì, có thể thấy Kỳ Ngọc Đường đã cứu nàng trước hết.
Nhưng không lập tức xuất hiện khi hắn đuổi tới, còn cố ý xé một mảnh quần áo của nàng để lại trong tàn hỏa, khiến cho hắn trải qua cảm giác xé rách tâm can mới xuất hiện, hắn tự nhiên hiểu được là Kỳ Ngọc Đường cố tình trả thù lần trước vào hôm Thất Tịch, việc đấu giá khai bao của Lâm Khả Yên.
Kỳ Ngọc Đường cười như hồ ly xảo trá.
“Lâu chủ, ngươi đừng hiểu lầm, ta không ‘cố ý’ chỉnh ngươi.” Hắc hắc hắc, lần tới đổi thành con bướm thối kia, hắn là người luôn luôn có ‘ân’ không quên báo.
Bạch Tiêu Diêu mang vẻ mặt hứng thú hỏi thay Cung Diễm, “Sao lại thế này? Ngươi đừng kéo dài nữa, mau nói rõ ràng.”
Kỳ Ngọc Đường nhìn về phía Lâm Khả Yên bên cạnh, ý bảo nàng giải thích.
“Sáng nay vốn là ta muốn cùng Ngọc Đường đi Diễm Thiên Điện tìm Cung Anh, nhưng lại thấy nàng cầm theo một cái giỏ, bộ dáng sợ bị người khác nhìn thấy, lặng lẽ đến sau núi. Chúng ta vốn muốn gọi nàng lại, lại phát hiện Nhu Lệ đi phía sau nàng. Chúng ta cảm thấy kỳ quái, cũng đi theo, liền nhìn thấy Cung Anh đi vào phòng nhỏ kia.”
Lâm Khả Yên chỉ vào chỗ đã hóa thành tro tàn kia, tiếp tục nói: “Chúng ta nhất thời tò mò, không biết hai nàng đang làm gì, vì thế liền tránh ở một bên quan sát, chỉ thấy Nhu Lệ liên tục vụng trộm dò xét Cung Anh trong phòng từ bên ngoài một lúc lâu, sau đó liền hắt dầu phóng hỏa bên ngoài, phóng hỏa đốt cháy phòng.”
Thật ra là khi đi theo sau các nàng, nàng đã đánh cược cùng Kỳ Ngọc Đường, nữ nhân kia tám phần là muốn gây bất lợi cho Cung Anh, quả nhiên nàng đã đoán trúng.
Bạch Tiêu Diêu hiểu rõ nói tiếp: “Sau khi nàng đi rồi, các người liền lập tức đi vào cứu Cung Anh ra.”
“Đúng vậy.” Lâm Khả Yên gật đầu.
Quỷ Kiến Ưu kinh ngạc nói: “Nhưng vì sao nàng lại muốn làm vậy với Cung Anh? Không phải Cung Anh luôn đối xử không tệ với nàng sao?”
Kỳ Ngọc Đường nhún vai. “Cái này chúng ta cũng không biết, có lẽ để tự lâu chủ tra hỏi nàng thôi.”
Trên gương mặt tuấn mỹ của Cung Diễm hiện lên nét rét lạnh. “Bạch Tiêu Diêu, ngươi đem nàng đến đại sảnh.”
“Lâu chủ, ta luôn luôn thương hương tiếc ngọc, loại chuyện thô lỗ này sao lại để cho ta làm.” Sau khi nhận được ánh mắt lạnh lẽo của hắn, Bạch Tiêu Diêu thức thời nói: “Vâng, tuân mệnh, tiểu nhân đi làm cái này.” Hắn nhận mệnh đi tới Diễm Thiên Điện.
Thị nữ Nhu Lệ kia thật sự đủ lớn mật, muốn đốt cháy Cung Anh, không cần nghĩ cũng biết, sứ giả câu hồn đã chờ một bên để câu hồn phách của nàng rồi. Ai!
Cung Diễm mang theo Tiểu Thạch Đầu của hắn về Diễm Thiên Điện. Hnắ muốn canh giữ đến khi Tiểu Thạch Đầu của hắn tỉnh lại, xác thực nàng thật sự không có việc gì, mới có thể hoàn toàn đánh tan cảm giác đau đớn đến xé nát tâm can vừa rồi kia.
Quỷ Kiến Ưu nói nhỏ, “May mắn hòn đá của hắn không sao, bằng không chỉ sợ trên giang hồ sẽ hiện lên một trận tinh phong huyết vũ.”
Kỳ Ngọc Đường gật đầu đồng ý. Chứng kiến bộ dáng khiến người ta sợ hãi của Cung Diễm khi Tiểu Thạch Đầu bị người ta bị thương lần trước, hắn tin chắc nếu thật sự Cung Anh chết, nhất định Cung Diễm sẽ hóa thành tu la đòi mạng.
Xem ra hắn đã giải cứu thế gian. A, hắn thật sự rất là vĩ đại.
Đôi mắt sâu thẳm của Cung Diễm như bắn ra lửa tu la, trùm lấy Nhu Lệ.
“Hòn đá này là ta nuôi mười mấy năm, thật vất vả mới nuôi lớn, hiện tại là lúc đùa vui nhất, vậy mà lại có người muốn làm hại nàng, nhất định là vì gần đây ta nhân từ quá mức, cho nên mới có người rảnh rỗi như vậy, không có việc gì làm mà muốn thiêu cháy hòn đá của ta.”
“Lâu chủ, người hãy tin ta, thật sự ta không phải muốn hại chết Anh tỷ tỷ, ta, ta chỉ là, chỉ là nhất thời hồ đồ…” Đôi mắt tàn ác như tu la của Cung Diễm, cùng với gương mặt tuấn mỹ vô cùng lại lóe lên nụ cười tàn khốc, khiến thân mình Nhu Lệ không khỏi run lên, ngay cả giọng nói cũng run rẩy theo.
“Là nàng thiện lương lại ngu ngốc, đối đãi với ngươi thật tốt quá, cho nên ngươi liền báo đáp nàng như vậy?” Gương mặt tươi cười của hắn lại mang theo sát ý đẫm máu, khẽ đi một bước về phía trước.
“Lâu chủ, người tha cho ta đi, ta tuyệt không dám, ta thật sự không phải có ý tưởng làm vậy với Anh tỷ tỷ.” Nhu Lệ phát hiện đại họa rơi xuống đâu, mạng sống cũng khó giữ, hoảng sợ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
“Ngươi cho là ngươi còn có cơ hội làm tổn thương hòn đá của ta sao?” Cung Diễm hiện lên nụ cười lạnh lẽo, ma trảo của tu la vung lệ, gò má Nhu Lệ đã in lại năm dấu tay đỏ đậm trong thoáng chốc, sưng đỏ như cái bánh bao, bên miệng còn rớm tơ máu màu đỏ.
Nàng bị đánh ngã xuống đất, mái tóc đen hỗn độn, rối tung trên mặt đất.
“Là ngươi nói, nếu không có Tiểu Thạch Đầu, ngươi sẽ nhìn ta nhiều hơn.” Nàng bất bình nói.
“Phải không? Cho nên ngươi liền nghĩ ra biện pháp này, muốn nàng biến mất như vậy?” Gương mặt tuấn tú của Cung Diễm hiện lên nụ cười, kinh hãi nhìn thẳng nàng. Hắn không thể nào tưởng tượng được lời nói vô tâm của mình, nhưng thiếu chút nữa đã hại chết hòn đá của hắn.
Biết việc hôm nay không thể tốt, Nhu Lệ dứt khoát không đếm xỉa tất cả.
“Nàng vừa tệ lại vừa ngốc, tư sắc bình thường, căn bản là không xứng với lâu chủ, ta không rõ vì sao lâu chủ lại xem nàng như bảo bối? Một chút nàng cũng không đáng giá.”
“Vậy ngươi thì sao?” Hắn kéo tóc nàng ra sau, nhìn gương mặt chật vật của nàng. Giọng nói không có độ ấm thổi trên mặt nàng, “Ta thấy tư sắc của ngươi cũng không quá tệ, uổng phí phần thông minh ít ỏi của ngươi lại làm chuyện ngu không ai bằng, ngươi có biết lỗi lớn nhất của ngươi là gì không? Ngươi không nên ghen tỵ với nàng, thiệt tòi hòn đá ngốc của ta lại thật lòng xem ngươi như muội muội mà đối đãi, thậm chí năn nỉ ta tìm cơ hội cất nhắc ngươi, đem một cửa hàng cho ngươi tiếp quản, có thể tự mình đảm đương một phía, không cần phải làm hạ nhân phải phụ thuộc, nhìn sắc mặt người khác làm việc.”
Nhu Lệ sợ run, chợt bật cười, “Ha ha ha, ai ham lòng tốt của nàng. Hừ, vốn ta muốn đối xử như với Nhu Xuân, trực tiếp đẩy nàng vào giếng chết đuố, nhưng ta phát hiện giếng nước của Niễu Bạt Lâu thỉnh thoảng đều có người lấy nước làm việc, căn bản là không tìm được cơ hội xuống tay, nhưng nếu đánh chết hoặc đâm chết nàng, ta có thể không dễ dàng trốn thoát, cho nên mới nghĩ ra biện pháp này, lừa nàng đến nơi khác muốn thiêu cháy nàng. Mà đứa ngốc kia, quả thực là ngốc đến không thuốc nào cứu được.”
Lúc đó, nàng đúng là nghe được Nhu Xuân nói đủ chỗ tốt trong Niễu Bạt Lâu, mới năn nỉ Nhu Xuân mang theo nàng đến, nhưng Nhu Xuân lại nói tạm thời trong lâu không thiếu người, cho nên nàng mới khiến cho Nhu Xuân bị chết chìm, thay nàng đến Niễu Bạt Lâu làm việc.
Phịch một tiếng, Cung Diễm giơ tay lên, đã ném Nhu Lệ đến bên tường, nét mặt của hắn lạnh đến khiến cho cả người nàng lạnh run.
“Nhu Lệ, ngươi nói ta nên báo đáp lại chuyện tốt mà ngươi đã làm cho hòn đá của ta? Ngươi muốn nếm thử đứt từng đoạn? Hay là móc mắt đứt gân?”
Nàng phun ra một ngụm máu đỏ, gương mặt nhiễm máu đỏ nở nụ cười dữ tợn. Hiểu được nàng khó thoát khỏi cái chết, nàng dứt khoát nói ra một chuyện.
“Lâu chủ, việc đã đến nước này, ta cũng không sợ nói cho ngươi, là ta dùng năm trăm lượng bạc, thông đồng với du côn phóng hỏa đốt thiện đường. Ngươi có biết vì sao không? Vì hai ngàn lượng. Cho dù ta có làm tỳ nữ tiết kiệm ba đời, cũng không kiếm được nhiều bạc như vậy, nhưng nàng cũng là hạ nhân như ta, lại tốt mạng mà mỗi tháng có hai ngàn lượng tiêu vặt.” Nàng nói xong cười điên cuồng không ngừng. Giống như đã phát điên, đánh mất lý trí rồi.
“Thật sao? Thì ra là ngươi, ngươi lại làm nhiều chuyện với nàng như vậy!” Cung Diễm giơ tay lên lại hạ xuống, một tiếng kêu to truyền đến từ cửa, khiến hắn dừng tay.
“Diễm chủ tử!” Tiểu Thạch Đầu đi vào, khiếp sợ nhìn Nhu Lệ. “Đây là chuyện gì? Nhu lệ, vì sao ngươi lại biến thành như vậy?”
“Không phải ta đã bảo ngươi nằm nghỉ trên giường, sao lại đi xuống?” Cung Diễm mang nàng đến bên cạnh, vốn không muốn cho nàng nhìn thấy cảnh này, không ngờ vẫn là khiến nàng nhìn thấy.
“Ta nhớ là ta đến…”
Tiểu Thạch Đầu bị tình trạng thê thảm của Nhu Lệ dọa, nhất thời đã quên mất mục đích đến đây, muốn đến thăm hỏi nàng, bên hông lại bị hắn giữ chặt, không thể nhích nửa bước.
“Diễm chủ tử,mặc kệ là Nhu Lệ làm gì, người tha nàng đi, nàng chảy nhiều máu như vậy, nhất định rất đau.” Nàng ngẩng đầu, năn nỉ Cung Diễm.
Cho dù nàng chưa biết rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng dù thế nào, cũng biết vết thương trên người Nhu Lệ, nhất định là do Cung Diễm gây ra.
Nhu Lệ cười buồn bã.
“Ngươi nữ nhân ngốc này, về sau, đừng dễ dàng tin người như vậy nữa.” Nói xong nàng đứng dậy, dùng sức đập đầu vào tường, phịch một tiếng, đầu rơi máu chảy tê liệt ngã xuống, trút hơi thở cuối cùng.
“Nhu Lệ!” Tiểu Thạch Đầu kinh hô, trước mắt đột nhiên bị che kín lại.
Cung Diễm che mắt nàng, không muốn để nàng nhìn thấy bộ dáng chết thê thảm của Nhu Lệ. Hắn biết nàng có bao nhiêu nhát gan, vì thế đem nàng rời khỏi đại sảnh.
Không cần nghĩ cũng biết, hòn đá này nhất định là có một đống nghi hoặc muốn hỏi chính mình, còn có nước mắt đồng tình dư thừa muốn phát tiết.
Trong phòng khách là mười nữ tử có hình dáng không khác biệt lắm đang đứng, mỗi người đều mặc quần áo là giá y màu vàng có cùng kiểu dáng, trên đầu đội một cái khăn che khuất gương mặt. Cung Diễm đi vào gặp trận thế như vậy, hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
“Lâu chủ à, hôm nay là ngày đại hôn của ngươi, chúng ta đặc biệt chuẩn bị một tiết mục tiêu khiển trước khi bái đường, để chúc mừng việc mừng của lâu chủ.” Bạch Tiêu Diêu cười hớ hớ nói.
Kỳ Ngọc Đường chỉ vào mười nữ tử đang đội khăn kia rồi nói tiếp: “Đúng vậy, lâu chủ, nếu ngươi muốn bái đường, phải tìm ra tân nương tử của ngươi trong mười người này.”
“Nếu lâu chủ đoán chin lần cũng không đúng, như vậy hôn lễ hôm nay sẽ không cử hành.” Bạch Tiêu Diêu lại nói.
“Đây là ý của Tiểu Thạch Đầu?” Tuấn nhan của Cung Diễm cười cười.
“Coi như thế, chúng ta có được đồng ý của nàng.” Bọn họ để cho Lâm Khả Yên làm thuyết khách, nói nửa ngày mới khiến nàng phối hợp với trò chơi của bọn họ, dù sao khó có cơ hội chơi lâu chủ một chút, làm sao có thể lãng phí cơ hội tốt này chứ.
Bạch Tiêu Diêu thúc giục, “Lâu chủ mau đoán đi, giờ lành sắp đến, đừng làm trễ giờ nha.”
Con ngươi của Cung Diễm quét qua mười người trước mắt, càng làm sâu thêm ý cười trên mặt, hắn đưa tay chỉ người thứ hai bên trái. “Nàng.”
Kéo khăn xuống, công bố đáp án, sai rồi.
Cung Diễm lại chỉ người thứ ba bên phải.
Lại sai rồi.
Hắn duy trì ý cười bên mặt, đoán cả chin lần, không ai là tân nương tử hôm nay của hắn.
“Ha ha, lâu chủ, ngươi muốn bái đường vào động phòng này, chỉ sợ là có chút khó khăn.” Bạch Tiêu Diêu nhếch miệng cười.
“Phải không? Như vậy hủy bỏ hôn lễ hôm nay đi, ngay cả tân nương của mình đều không nhận ra, quả thật không cần cử hành.” Cung Diễm nói xong liền xoay người bước đi, bỗng dưng có một đôi tay ôm chặt hắn từ phía sau.
“Đừng, Diễm chủ tử, thực xin lỗi, đều là Tiểu Thạch Đầu không đúng, người đừng tức giận.” Tiểu Thạch Đầu vén khăn xuống, vẻ mặt kinh hoảng.
Cung Diễm xoay người nhéo nhéo mũi nàng. “Ngươi cứng cánh rồi, lại dám thông đồng với người khác để chọc ghẹo ta.”
“Ta không có, đó không phải ý của ta.” Nhưng hắn lại đoán sai, hắn thật sự không nhận ra sao? Cho dù người ngốc cũng không có khả năng nhận sai cả chín lần nữa, huống chi Diễm chủ tử là người thông minh như vậy, a, a, hay là…
Nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, Cung Diễm khẽ hôn xuống. “Ngươi xem, ngay cả tân nương tử của mình mà ta cũng nhận không ra, ngươi nói hôn lễ này có cần làm hay không?”
“Không, vừa rồi Diễm chủ tử liếc mắt một cái đã nhận ra ta.” Nàng nhận ra là hắn muốn chọc nàng cho nên trước đó mới cố ý đoán sai cả chín lần.
“Chậc, hòn đá ngốc của ta lại đột nhiên thông minh.” Cho dù nàng thay đổi dung nhan, đổi lại giọng nói, hắn cũng nhất định sẽ không nhận lầm nàng, huống chi chỉ cách có một cái khăn.
“Lâu chủ, giờ lành đến.” Ngũ Tình Nhi thúc giục.
Cung Diễm nắm tay dẫn nàng ra ngoài.
Giá y màu vàng nhạt khiến cho gương mặt thanh tú đáng yêu của Tiểu Thạch Đầu xinh đẹp lạ thường, không có khăn che nụ cười xấu hổ, cũng không có mũ phượng nặng chết người.
Đứng ở trước phòng, gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, thỉnh thoảng dò xét người mặc áo vàng bên cạnh, nam tử vô cùng tuấn mỹ, tim đập nhanh đến mức nàng phải để tay lên ngực, mới có thể thoáng bình ổn lại trái tim đang đập mãnh liệt kia.
Trời ạ, nàng khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, nàng thật sự gả cho Diễm chủ tử! Nghĩ tới, hai mắt to tròn của nàng bỗng dưng vui quá mà rơi nước mắt.
“Ngươi không thích hôn lễ này?” Cung Diễm thấp giọng nói, trong lời nói mang theo vẻ nguy hiểm.
“Không, không phải, ta rất cao hứng, ta cũng không ngờ ta lại có ngày hôm nay, ta không ngờ ta cũng có thể lập gia đình, nhưng lại gả cho người ta thích nhất!” Nàng rưng rưng nước mắt, cười nhìn hắn chăm chú, nhào vào lòng hắn, vang lên giọng nói vô cùng thỏa mãn, “Ta là người hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất trong thiên hạ!”
Cung Diễm yêu thương xoa tóc nàng, gương mặt tuấn tú lại nở nụ cười dịu dàng say lòng người, gần như khiến tất cả mọi người ngơ ngẩn.
“Hòn đá ngốc!” Chỉ ba chữ, lại nói hết tất cả yêu thương cùng tình ý sâu đậm của hắn dành cho nàng.
Tiểu Thạch Đầu ngẩng gương mặt tươi cười nhìn hắn, bị nụ cười của hắn mê hoặc, rất lâu cũng không hoàn hồn.
“Nhất bái thiên địa, ngươi còn ngẩn người gì?” Cung Diễm nhéo nhéo mũi nàng, kéo về gương mặt si ngốc của nàng.
“A.” Nàng cuống quýt xoay người lạy, lại bị Cung Diễm giữ chặt.
“Sai rồi, là bên này.” Hắn xoay nàng tới đúng hướng, lộ ra vẻ bất đắc dĩ nhưng có chút sủng nịch, “Chuyên tâm chút, làm theo ta.”
Cùng nàng lạy trời, bởi vì hai người đều không có cao đường, cho nên bỏ qua phần thứ hai, thẳng đến vợ chồng lạy nhau. Tiểu Thạch Đầu bối rối, sau khi Cung Diễm đã khom người xuống lạy mới vội vàng làm theo, lại đập vào đầu hắn đang nâng lên, nháy mắt truyền đến tiếng hét thật lớn.
“A! Đúng, thật xin lỗi, nhất định lần sau ta sẽ không làm vậy nữa.” Nàng xoa chỗ trúng bị đau trên đầu mình.
“Cái gì! Tiểu Thạch Đầu cô còn muốn tái giá lần sau?” Bạch Tiêu Diêu giả vờ giật mình hỏi.
“Không… Không…” Tiểu Thạch Đầu đỏ bừng mặt.
Cung Diễm cả giận nói: “Ngươi hòn đá ngốc này!”
Mọi người đều cười ha hả.
Đêm động phòng hoa chúc,
“Diễm, thiếp có việc muốn hỏi chàng.”
“Nói.” Hắn dời bàn tay ngăn lại của nàng, đưa đến trước ngực nàng, cởi bỏ vạt áo của nàng.
“Vì sao chàng muốn cưới thiếp?” Nàng lấy hết dũng khí hỏi ra miệng.
Hắn ngừng lại bàn tay đang bận rộn, hết sức ngạc nhiên nhìn nàng. “Nàng còn không biết sao?”
“Thiếp, thiếp muốn nghe chính miệng chàng nói.” Gương mặt đáng yêu đỏ bừng lên, vẻ mặt khăng khăng.
“Một nam nhân nguyện ý cưới một nữ nhân, chẳng lẽ còn lý do khác sao? Đương nhiên là…” Hắn dừng lại nhìn nàng, “Có chuyện khó nói.”
Không ngờ lại nhận được đáp án như vậy, nàng sửng sốt…
“Có chuyện khó nói? Là ý gì?” Hay là hắn không phải thật tình muốn cưới nàng?!
“Có chuyện khó nói, chính là câu nói khó có thể nói ra miệng, nàng biết câu nói kia là gì sao?”
Tiểu Thạch Đầu hoang mang lắc đầu.
Ánh mắt dịu dàng của Cung Diễm làm say lòng người.
“Ta chỉ nói một lần, không có lần thứ hai, nghe rõ rồi chứ, câu nói kia chính là,” tiếng nói như có phép thuật vang lên từ môi hắn, “Ta yêu nàng.”
Nàng kinh sợ đến ngây người. Vừa rồi hắn nói gì? Hắn yêu nàng! Yêu, là yêu đấy! Tiểu Thạch Đầu kinh hỉ, trên mặt hiện lên nụ cười sáng lạn.
“Thiếp cũng yêu chàng, thật yêu!”
“Ta biết.” Cung Diễm khẽ ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng, “Hòn đá ngốc của ta, nữ nhân của ta, thê tử của ta, hiện tại nàng còn vấn đề gì không?”
“Không còn nữa.”
Nháy mắt, trên đất rơi xuống giá y màu vàng nhạt cùng y bào của chú rể, trong phòng truyền đến một hồi tiếng vui thích lưu luyến, a ưm a –
~~~Hoàn~~~