Lúc quản gia bưng nước lên lầu,die»ndٿanl«equ»yd«onLăng Thiệu đang ngồi trước máy vi tính, một tay nâng cằm của mình, nhìn chằm chằm vào màn hình trước mắt, rất chuyên chú; quản gia không nhìn ra ánh mắt của anh, mặc dù vẻ mặt bình thản, nhưng mang theo chút tức giận.
Lăng Thiệu nhận lấy li nước trong tay ông, lười biếng uống một hớp, "Lần này mẹ tôi trở về, nhất định sẽ làm ra chuyện rắc rối."die»ndٿanl«equ»yd«on
"Thiếu gia, thật ra phu nhân rất tốt, tiểu thư nhà họ Hạ cũng rất xinh đẹp." Quản gia ăn ngay nói thật,die»ndٿanl«equ»yd«onthật ra thì ông không muốn thấy phu nhân và thiếu gia đối đầu.
Lăng Thiệu lạnh lùng nhìn ông một cái, cười nói: "Trong lòng tôi, ai cũng kém hơn Lô Nguyệt Nguyệt."
Quản gia xoa xoa tay, cười toe toét, "Dạ, Lô tiểu thư là tốt nhất."
Sau khi tiểu thư nhà họ Hạ về, Lăng phu nhân đến phòng của Lăng Thiệu, nhìn sắc mặt không được tốt,die»ndٿanl«equ»yd«on"Lăng Thiệu, người ta là đại tiểu thư nhà họ Hạ, nhà của cô ta rất xứng với nhà họ Lăng của chúng ta. . . . . ."
"Thật sao?"
"Mẹ thấy, Hạ tiểu thư cũng thích con, con trai của mẹ ưu tú như vậy, ai mà không thích cho được?"
"Thật sao?"die»ndٿanl«equ»yd«on
"Cưới cô ta, sự nghiệp của con sẽ được trợ giúp! Con phải nghe lời, mẹ đã hại con bao giờ chưa?"
"Nếu như mẹ hi vọng con còn gọi người là mẹ, thì về sau đừng nói về cô ta trước mặt con,die»ndٿanl«equ»yd«oncon không thích cô ta, mẹ có nói gì nữa cũng vô ích; còn nữa, con ghét nhất là loại hôn nhân buôn bán này, con không muốn học theo mẹ, trong tương lai sẽ phản bội hôn nhân."
Môi Lăng phu nhân thoáng tái nhợt, bà chưa từng nghĩ đến,die»ndٿanl«equ»yd«onLăng Thiệu sẽ chống đối bà, "Thiệu, có lẽ con đã hiểu lầm cái gì rồi, thật ra thì. . . . . ."
"Con mệt rồi, muốn ngủ; mẹ, xin người đi ra ngoài." Lăng Thiệu chưa bao giờ thỏa hiệp với bất cứ kẻ nào, cho dù là mẹ của anh.
Đợi đến khi Lăng phu nhân đi khỏi, Lăng Thiệu cảm thấy phiền muộn trong lòng, trong lòng biết Lăng phu nhân ở nhà mấy ngày,die»ndٿanl«equ»yd«onđịnh cầm mấy bộ quần áo, chạy đi, Lăng Thiệu chưa từng rời nhà trốn đi, từ xưa tới nay, chưa có ai cho rằng Lăng Thiệu có năng lực này, thân thể của anh hàng năm không được tốt, cần người chăm sóc, nhưng Lăng Thiệu lặng lẽ đi khỏi, ngay cả quản gia cũng không mang theo.
Ngày thứ hai, Lăng phu nhân biết tin tức này, thiếu chút nữa té xỉu, hốt hoảng đến nước mắt muốn rơi,die»ndٿanl«equ»yd«on"Tôi chỉ có một đứa con trai là nó! Lỡ nó xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"
"Phu nhân, người đừng buồn, nhất định thiếu gia không có việc gì." Quản gia cũng rất sợ, thân thể run rẩy.
"Lập tức đi tìm Thiệu cho tôi, nghĩ hết tất cả biện pháp!"
Thừa dịp phu nhân không đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu ông, quản gia vội vàng đi ra ngoài, thật ra ông cũng không biết Lăng Thiệu đi đâu, nhưng ông có một cảm giác, nhất định có một người biết, người này làdie»ndٿanl«equ»yd«on. . . . . . Lô Nguyệt Nguyệt!
Khi ông vất vả gọi điện cho Lô Nguyệt Nguyệt, cô cũng rất kinh hoảng (kinh ngạc+ hoảng sợ), "Ông nói là, Thiệu Lăng không thấy đâu? Sao lại không thấy. . . . . . nếu tôi có tin tức gì về anh ấy,die»ndٿanl«equ»yd«onsẽ liên lạc với ông…...còn nếu ông có tin tức của anh ấy, hãy nói cho tôi biết một tiếng!"
Sau khi Lô Nguyệt Nguyệt cúp điện thoại, thở dài một cái, xoay người thì thấy Thiệu Lăng đang ăn mỳ,die»ndٿanl«equ»yd«oncó chút khó xử mà ngồi trước mặt anh, "Thiệu Lăng, anh đã làm gì mà phải trốn nhà ra đi? Anh trốn được không? Mọi người sẽ tức giận đấy!"
"Suỵt. . . . . .die»ndٿanl«equ»yd«onNgoan ngoãn." Lăng Thiệu nhẹ giọng nở nụ cười, kéo tay của cô qua, hôn mu bàn tay của cô một cái, mắt đẹp híp lại, "Không cần nói gì nữa, nơi này chỉ có hai chúng ta, anh chỉ muốn ở cùng em." (T: Vụ án này gọi là bỏ nhà theo…..gái __ __lll)
Lô Nguyệt Nguyệt cau mày, đột nhiên cảm thấy vị Thiệu tiên sinh này rất ngây thơ, rõ ràng là người lớn, lại làm chuyện khiến mọi người lo lắng! Cũng không có biện pháp, ai bảo anh là người mình thích?die»ndٿanl«equ»yd«onAnh làm cái gì, cô đều ủng hộ! Hiện tại, tâm trạng của anh không được tốt, cần sự an ủi của cô, tốt thôi, cô an ủi anh!
"Nguyệt Nguyệt,die»ndٿanl«equ»yd«ontối nay làm cơm tối cho anh ăn, được không?" Lăng Thiệu vẫn cúi đầu ăn mỳ, đột nhiên phát hiện ra lên cái gì, ngẩng đầu lên nhìn cô; Lô Nguyệt Nguyệt gật đầu một cái, thật may là nơi này cách trường học của mình rất gần, mình có thể chăm sóc anh.
"Buổi tối ở lại cùng anh." Lăng Thiệu lại bá đạo nói.
"Như vậy không tốt đâu. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt vội vàng lắc đầu một cái,die»ndٿanl«equ»yd«onai, tại sao anh có thể được voi đòi tiên vậy?
Đột nhiên Lô Nguyệt Nguyệt phát hiện mình bị bề ngoài của anh lừa, khi bắt đầu, cô còn tưởng rằng thân thể Thiệu Lăng không được tốt,die»ndٿanl«equ»yd«onnhưng tính tình ôn hòa; nhưng chung sống một khoảng thời gian thì cô mới phát hiện, thân thể anh tốt hơn một chút, nhưng tính tình càng ngày càng kém. . . . . . Tình tình Đại Thiếu Gia hiện rõ, để cô từ chối điều gì anh yêu cầu là điều không thể.
"Bây giờ em muốn đi học! Rồi về chăm sóc anh, bữa ăn tối anh muốn ăn gì? Đợi lát nữa em đi mua thức ăn."die»ndٿanl«equ»yd«onLô Nguyệt Nguyệt nhìn cách Thiệu Lăng ăn mỳ, rất đẹp mắt, làm cô không dời ánh mắt đi được.
"Tùy em, em mua vài thứ để tắm rửa đi, anh muốn ở chỗ này một thời gian ngắn, em tới đây giúp đỡ anh."die»ndٿanl«equ»yd«onLúc Lăng thiệu nói chuyện luôn tự nhiên, mà Lô Nguyệt Nguyệt cũng không bác bỏ lời của anh; cô cảm thấy, Thiệu Lăng như vậy, dường như anh có một cuộc sống an nhàn sung sướng như Đại Thiếu Gia, nếu như cô không ở đây với anh, cô không yên tâm!
Sau khi Tô Tô biết được chuyện này,die»ndٿanl«equ»yd«oncười ha ha, "Ưm hừm, Nguyệt Nguyệt, tốc độ này là sao? Nhanh như vậy đã ở cùng nhà, thật là nhanh!"
"Không phải!" Lô Nguyệt Nguyệt đang dọn dẹp hành lý, dừng lại để phản bác lời củaTô Tô, đột nhiên cô nghĩ đến cái gì, hơi đỏ mặt, "Tớ chỉ . . . . chỉ là. . . . . ."
"Cậu chỉ là cái gì?"die»ndٿanl«equ»yd«onTô Tô mong đợi nhìn cô, trên mặt lộ ra một nụ cười bỉ ổi.
"Tớ chỉ giúp đỡ anh ấy thôi! Bởi vì một ít chuyện mà phải anh rời nhà, cho nên tớ mới chăm sóc anh ấy. . . . . ." Trên căn bản, Lô Nguyệt Nguyệt không gạt Tô Tô, luôn luôn nói thật.die»ndٿanl«equ»yd«on
"Này, Nguyệt Nguyệt, cậu có biết gì về gia đình của anh ta không? Cậu có biết gì về than phận và bối cảnh của anh ta không?" Ngày thường, Tô Tô điên điên khùng khùng, chơi thì chơi,die»ndٿanl«equ»yd«onnhưng bây giờ nhìn Lô Nguyệt Nguyệt rơi vào lưới tình, nhịn không được mà nhắc nhở cô.
"Cái này. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt nhíu mày, hình như, hình như. . . . . .
"A, đúng rồi, còn có một việc, tớ nghe người ngoài nói; ta biết một anh chàng năm trên (T: Taz tiếp tục chém. __ __lll), hắn biết Đại Thiếu Gia của nhà họ Lăng, hắn nói, Lăng thiếu gia tên là『 Lăng Thiệu 』, không biết cậu đã phát hiện ra gì không, bạn trai của cậu tên gì? Thiệu Lăng?die»ndٿanl«equ»yd«onLà bạn của Lăng Thiệu, trên thế giới này có chuyện trùng hợp đến vậy sao? Còn nữa, cậu nói, tại sao anh ta rời nhà trốn đi? Anh ta có nói cho cậu biết nguyên nhân chưa?"
"Cái này. . . . . ."
"Nguyệt Nguyệt, người rơi vào lưới tình đều trở nên ngu xuẩn, cậu là bạn tốt của tớ, tớ không hi vọng cậu bị lừa gạt;die»ndٿanl«equ»yd«ontớ cũng không phản đối cậu thích hắn, nhưng trước khi thích anh ta, phải biết được lai lịch của anh ta."
Lô Nguyệt Nguyệt khẽ sửng sốt, tại sao cô gặp phải anh ở nhà họ Lăng, hơn nữa, đó còn là phòng của Lăng thiếu gia? Lần đó, hình như là quản gia kêu cô đi tìm anh? Sau mấy lần, cô đến nhà họ Lăng đều gặp anh!die»ndٿanl«equ»yd«onCòn nữa, tại sao anh dễ dàng sắp xếp cô đến công ty nhà họ Lăng làm thực tập sinh? Thậm chí cho cô làm chức có lương cao, còn để cho cô làm trong một phòng riêng khi đang thực tập? Lần trước cô hỏi anh có phải là Lăng thiệu không, anh chỉ trả lời có lệ rồi bỏ qua. . . . . .
Đột nhiên, Lô Nguyệt Nguyệt cảm thấy Thiệu Lăng là người rất bí ẩn, đã từ lâu rồi, cô cùng anh quan hệ,die»ndٿanl«equ»yd«onchỉ có chuyện tình yêu, tất cả những thứ khác, cô không hỏi nhiều, cũng không suy nghĩ nhiều.
Sắc mặt của cô có chút kém, nhưng vẫn gật đầu một cái với Tô Tô, "Cám ơn cậu, Tô Tô."