"Nguyệt Nguyệt, cậu làm gì mà nhìn chằm chằm vào điện thoại di động vậy?" Tô Tô ngẩng đầu lên hoạt động cái cổ mỏi nhừ, thì thấy Lô Nguyệt Nguyệt đang ngây ngô nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, còn ngây người một đoạn thời gian rất dài.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn
"À? Không có…….không có gì. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt cúi đầu, tiếp tục xem sách.
Ngược lại Tô Tô nghĩ đến cái gì đó, dùng bút chọc chọc tay của cô, "Ai, Nguyệt Nguyệt, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy ?"๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn
"Làm gì có!" Nguyệt Nguyệt chẳng hề để ý đáp trả, sắc mặt cũng từ từ đỏ.
"Có phải đang suy nghĩ. . . . . .về cái người đụng phải ở nhà họ Lăng, có đúng hay không?" Tô Tô cười he he nhìn cô, Nguyệt Nguyệt xấu hổ! Mặt rất đỏ a!.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn
"Không có!" Lô Nguyệt Nguyệt hừ một tiếng phủ nhận.
"Có phải đang suy nghĩ. . . . . . Lúc nào thì anh ta gọi điện thoại cho cậu, có đúng hay không?"๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn
"Tô Tô!"
"Hừm, tức giận rồi a! Ăn ở hai lòng." Tô Tô ha ha mà cười, tiếp tục giữ vững vẻ mặt mập mờ, từ trong túi móc ra một xấp bài, "Tớ xem một chút được không? Tính toán khi nào thì anh ta gọi điện tìm cậu."๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn
"Tô Tô, đọc sách đi!"
"Tớ nói rồi, nghỉ đông sắp đến rồi, cậu nghĩ sẽ tới nơi nào làm việc?" Đột nhiên Tô Tô chuyển đề tài.
"Không biết, vẫn còn tìm." Lô Nguyệt Nguyệt chần chờ một chút, chân mày cũng nhíu lại; vừa lúc đó, điện thoại di động bắt đầu rung lên, Lô Nguyệt Nguyệt thấy dãy số xa lạ, do dự một chút mới nhận: "Alô?"๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn
Hình như lúc cô vô ý đụng phải, sau đó liền thật sâu in dấu vào trong đầu cô.
Lúc Lô Nguyệt Nguyệt bắt máy, trong đầu liền xuất hiện gương mặt của Lăng Thiệu; lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô nhầm anh với Lăng thiếu gia, trong lòng có chút khủng hoảng, nhưng vẫn quyết định thay anh lau tóc; lần thứ hai nhìn thấy anh, thân thể anh mềm nhũn tựa vào trên người của mình.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn
Nhìn anh là một người không thích cùng người khác tiếp xúc, nhưng Lô Nguyệt Nguyệt cũng không biết tại sao, dung mạo của anh cứ như vậy mà in dấu vào trong đầu của cô, khảm vào trong lòng của cô, trong lòng cũng bắt đầu kỳ vọng, có thể nghe được âm thanh của anh; mà sự thật chứng minh, cú điện thoại này thật sự là Lăng Thiệu.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn
Lô Nguyệt Nguyệt đứng lên nhanh chóng, chạy ra ngoài thư viện, tìm một chỗ nói chuyện điện thoại cùng anh.
"Cô đang làm gì thế?" Giọng nói của Lăng Thiệu từ trong điện thoại truyền đến, trong giọng nói mang theo sự vui vẻ.
"Đọc sách." Lô Nguyệt Nguyệt nói thật.
"Đang đọc sách gì?"
"Kinh tế học của Tây Phương." Lô Nguyệt Nguyệt trả lời, trong lòng run lên một cái, có chút ngọt ngào, cô cẩn thận từng li từng tí hỏi một tiếng: "Vậy còn anh, anh đang làm gì?"๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn
"Tôi cũng đang đọc sách."
"Là sách gì vậy?"
"Sách giải trí thôi." Lúc này Lăng Thiệu đang ngồi ở trên xe lăn, nhìn ngoài cửa sổ, nắm di động trong tay, trong mắt bao hàm nụ cười.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn
Quản gia lui sang một bên, cười gượng một tiếng, trong lòng suy nghĩ, về sau nhất định phải đối tốt với Lô tiểu thư, đối tốt với Lô tiểu thư, chính là đối tốt với thiếu gia tốt! Người nhất định dẽ vui vẻ.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn
Đồng thời, ông cũng nghĩ, thì ra thiếu gia cũng có thể dịu dàng, hơn nữa, về chuyện nam nữ, thiếu gia không hẳn là không biết gì!
Trừ công việc ở ngoài, ông rất ít thấy thiếu gia nói chuyện điện thoại cùng người khác, thiếu gia không thích dùng di động, nói là phóng xạ mạnh, nhưng hôm nay hắn cầm điện thoại di động, cùng Lô tiểu thư nói chuyện, thời gian có chút dài!๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn
Hai người hàn huyên rất lâu, sau đó, cuối cùng Lăng Thiệu mới nói ra trọng điểm: "Lúc nào thì có thể theo tôi ra ngoài?"
Lăng Thiệu thấy quản gia ở bên cạnh, cố ý nghiêm mặt, có chút tức giận trừng mắt liếc ông một cái, ý bảo ông đi ra ngoài, quản gia hiểu ý, sau đó vội ra khỏi phòng ; mặt Lăng Thiệu có chút đỏ, cảm thấy có chút xấu hổ, nghe được cô "Ưmh" một tiếng, lại lớn mật hỏi một câu: "Cô đang ở nơi nào? Tôi sẽ đến."
"Không...không nên, một mình anh ra ngoài thì không tiện. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt vội vàng lắc đầu, cô rất sợ, lỡ anh đang đi trên đường mà ngất xỉu, vậy phải làm thế nào? Nhớ tới ngày hôm qua anh đột nhiên té xỉu, hôm nay lại không có ai bên cạnh. . . . . . Cô càng nghĩ càng nhiều,thì càng sợ.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn
"Tôi có thể bảo tài xế nhà họ Lăng chở tôi tới." Lăng Thiệu cười một tiếng, hình như trừ quản gia ở ngoài, có rất ít người thật lòng quan tâm anh.
"Vậy. . . . . . Được rồi, xế chiều sau khi tan học, tôi có một chút thời gian rảnh, nếu như anh rãnh rỗi, thì đến đại học S tìm tôi đi!"
"Được, ngày mai gặp." Lăng Thiệu để điện thoại di động xuống, khóe môi nâng lên cao.
"Thiếu gia, người là thật lòng sao?" Quản gia bưng trà chiều tới, thấy Lăng Thiệu nắm thật chặt điện thoại ở trong tay, trên mặt còn hơi đỏ; ông rất ít thấy Lăng Thiệu như vậy, suy tư một chút về hành động, biểu hiện của thiếu gia trong đoạn đoạn thời gian trước , đột nhiên liền lớn mật hỏi những lời này.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn
"Ừ."
"Tại sao?"
"Ông từng nghe qua chuyện vừa thấy đã yêu không? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, tôi hi vọng cô ấy luôn mỉm cười với tôi."
"Thiếu gia, có lẽ người cũng nên yêu một lần, Lô Nguyệt Nguyệt là một cô gái tốt." Những thứ khác còn chưa ra khỏi miệng, quản gia nhìn nụ cười trên mặt Lăng Thiệu, , thiếu gia cười như thế, thật sự là thật lâu, thật lâu cũng không có thấy.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn
Đột nhiên Lăng Thiệu đổi lại vẻ mặt lạnh lùng, "Sao ông nhiều chuyện vậy?"
"Dạ, là tôi nhiều chuyện." Quản gia xoa xoa mồ hôi trên mặt.