Quả nhiên ngày hôm sau, tất cả tạp chí trang đầu tin tức đều là về Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng. Trên bìa tạp chí, không phải ảnh hai người đang ôm nhau thì là đang hôn nhau.
Vì để tránh cho phóng viên bên ngoài biệt thự chờ bọn họ, Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng căn bản không về nhà mà trực tiếp ngủ ở phòng nghỉ công ty. Sáng sớm, Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng ở tầng nhìn xuống, lũ lượt phóng viên đều kéo đến dưới công ty, ít cũng phải có năm sáu chục người.
“May là tối hôm qua chúng ta không về nhà, bằng không sáng nay liền phiền toái.” Chỉ Ngưng là lần đầu tiên thấy nhiều phóng viên như vậy!
“Ngưng Nhi, hôm nay em sẽ không được rảnh rỗi rồi, nói không chừng còn có thể vừa vội vừa mệt!” Hoàng Phủ Thần Phong sủng nịch nhìn Chỉ Ngưng.
“Sẽ không, vội một chút mới tốt. Bằng không lại nhàm chán như mấy ngày trước.” Chỉ Ngưng không cho là đúng nói.
“Đây chính là em nói a! Anh đói bụng, em đi làm bữa sáng cho anh được không?” Hoàng Phủ Thần Phong cũng ra vẻ nũng nịu.
“Tốt! Vậy anh thả em ra trước, thế này em làm sao làm?”
Khi Chỉ Ngưng làm bữa sáng, Hoàng Phủ Thần Phong nghe được có người gõ cửa liền nói với Chỉ Ngưng: “Ngưng Nhi, dưới tầng có việc, anh đi xuống trước. Lát nữa em mang bữa sáng xuống dưới chúng ta cùng ăn được không?”
“Vâng, lát nữa em sẽ mang xuống.”
Lúc này khẳng định là Giang Như Ngọc gõ cửa báo cáo hành trình hôm nay. Không nghĩ tới, hôm nay, Giang Như Ngọc không phải báo cáo hành trình mà là cầm một phần bữa sáng tới, kết quả là...
“Tổng tài, đây là bữa sáng hôm nay, hi vọng ngài sẽ thích.” Tiến vào phòng tổng tài, Giang Như Ngọc trước tiên tìm kiếm thân ảnh Chỉ Ngưng, kết quả không thấy cô ta nhẹ nhàng cười.
“Ai kêu cô tự đa tình mua bữa sáng cho tôi?” Hoàng Phủ Thần Phong ghét nhất phụ nữ tự mình đa tình.
“Nhưng... ngài” Giang Như Ngọc còn muốn nói điều gì, lại bị Chỉ Ngưng cắt ngang.
“Phong, anh mau tới giúp em, nhiều như vậy sẽ rơi xuống mất, đến lúc đó anh sẽ không có gì để ăn.” Chỉ Ngưng cầm một đống lớn gì đó, đi được nửa đường, cô thật sự không kiên trì nổi nữa, nhanh chóng cầu cứu Hoàng Phủ Thần Phong.
Vừa nghe đến Chỉ Ngưng đang gọi hắn, Hoàng Phủ Thần Phong như một trận gió chạy về hướng Chỉ Ngưng, mà Giang Như Ngọc ở một bên mặt đã đen xuống giống như đang tính toán điều gì.
“Trời ạ! Ngưng Nhi, em có việc gì không? Có nặng không? Nhanh nhanh đi xuống để anh xem nào.” Hoàng Phủ Thần Phong thấy cô bưng một đống đồ càng hoảng sợ.
“Không có việc gì a! Anh không phải đói bụng sao? Nhanh xuống đi! Không cần đứng ở đây nữa.”
“Tuân mệnh, Ngưng Nhi bảo bối thân ái.” Một tiếng ‘tuân mệnh’ này làm Chỉ Ngưng cười ha hả.
Tiếp tục như vậy nữa, Hoàng Phủ Thần Phong chẳng phải là muốn đem Chỉ Ngưng sủng lên trời sao.
Chỉ Ngưng thấy trên bàn Hoàng Phủ Thần Phong có một phần ăn sáng, hơn nữa Giang Như Ngọc còn đang trong văn phòng, cô đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra. “Thư ký Giang, cô muốn cùng chúng ta ăn điểm tâm không?” Chỉ Ngưng lễ phép hỏi Giảng Như Ngọc.
“Tôi” vốn Giang Như Ngọc muốn nói nhưng lại bị Hoàng Phủ Thần Phong cắt ngang.
“Không cần, cô ấy đã ăn rồi. Đúng không? Thư ký Giang.” Hắn cũng không muốn người ngoài ăn bữa sáng Chỉ Ngưng làm!
“Đúng a! Tổng tài, tôi ra ngoài trước.” Cô cảm thấy tình cảnh của mình rất xấu hổ, liền nhanh đi ra.
“Phong, cô ấy mang bữa sáng đến cho anh phải không?” Chỉ Ngưng chính là biết rõ còn cố hỏi.
“Đúng vậy! Nhưng cô ta bị anh mắng, chính là cô ta vẫn chưa hết hy vọng.” Đối với Chỉ Ngưng, Hoàng Phủ Thần Phong giống như vĩnh viễn đều ôn nhu, hoàn toàn bất đồng cùng những truyền thuyết bên ngoài.
“Vậy vì sao anh không ăn? Người ta cũng là một mảnh hảo tâm!” Chỉ Ngưng cố ý giả dạng làm bộ rất rộng rãi.
“Em đã nói như vậy, anh đây cung kính không bằng tuân mệnh! Anh ăn bữa sáng cô ta mua tốt lắm.” Dứt lời, hắn làm ra vẻ đứng dậy, giả như muốn ăn bữa sáng của Giang Như Ngọc. Kỳ thực, Hoàng Phủ Thần Phong muốn nhìn xem Chỉ Ngưng sẽ phản ứng như thế nào mà thôi, sao có thể thực sự ăn a!
“Anh đáng ghét! Nếu như anh thật sự ăn, từ nay về sau, en liền không nấu cơm cho anh.” Chỉ Ngưng vội vàng bắt lấy thân thể Hoàng Phủ Thần Phong chuẩn bị đứng dậy.
“Được rồi! Đừng nóng giận, anh gạt em thôi! Ngưng Nhi, em ghen?” Hoàng Phủ Thần Phong giống như đột nhiên phát hiện được cái gì đó kêu to.
“Anh lớn tiếng như vậy làm gì? Lỗ tai đều bị anh kêu đau chết.” Chỉ Ngưng cũng không trả lời hắn có ghen hay ko.
“Em có ghen hay ko?” Hoàng Phủ Thần Phong không cam lòng, còn tiếp tục cái đề tài này, thế nhưng hắn còn một bên giúp Chỉ Ngưng xoa lỗ tai.
“Ách! Mau mau ăn bằng không sẽ nguội.” Chỉ Ngưng vội nói sang chuyện khác.
Hoàng Phủ Thần Phong thấy Chỉ Ngưng có điểm thẹn thùng sẽ không tiếp tục nữa. Bất quá, trong lòng hắn sớm biết đáp án của cô. Tuy bọn họ ở bên nhau đã lâu như vậy, Chỉ Ngưng không có nói qua thích hắn, thế nhưng sớm muộn một ngày hắn cũng sẽ nghe được câu này. Hắn không vội.
Hai người bọn họ ở bên nhau đã hơn tháng? Thật nhanh a!