Đêm đó rời khỏi Trạm vương phủ, trong lòng A Nghiên khó bình tĩnh nổi.
Kỳ thật nhiều lần nàng có ý đồ trốn thoát khỏi Tiêu Đạc, nhưng đều không thành công, chuyện này từng khiến nàng tiếc nuối cáu giận.
Hiện tại, nàng muốn chạy trốn, theo Hà Tiểu Khởi rời đi.
Khi đi ra khỏi phủ đệ nguy nga đồ sộ trong bóng đêm, nàng không khỏi quay đầu nhìn lại. Lúc này trăng sáng sao thưa, một mảnh ánh sáng thanh lãnh bao phủ trên đường.
Xa xa không biết chó nhà ai oẳng oẳng kêu vài tiếng, Hà Tiểu Khởi nắm chặt tay A Nghiên, thấp giọng nói: “Đừng nhìn, đi nhanh lên, xe ngựa đến.”
A Nghiên cắn chặt răng, quyết tâm cúi đầu chui vào trong xe ngựa kia.
Nàng chạy nhiều lần như vậy, đều thất bại.
Chỉ có lần này đây, nàng lại hi vọng Tiêu Đạc từ trên trời giáng xuống, cứ như vậy đứng bên cạnh nàng.
Nhưng nàng biết, Tiêu Đạc đang ở xa mấy ngàn dặm, hắn sẽ không về được.
Xe ngựa đi trên đường không người lúc nửa đêm, Hà Tiểu Khởi theo bên nàng, thấp giọng hỏi: “Ngươi không muốn rời đi?”
A Nghiên miễn cưỡng xả môi nở nụ cười: “Ta có muốn rời đi hay không, không quan trọng, mấu chốt là ta phải rời đi. Mọi người đều nói ta phải rời khỏi hắn, chính ta cũng cảm thấy ta phải rời khỏi hắn.”
”Nghe nói, đây là số mệnh.” Hà Tiểu Khởi bỗng nhiên nói như vậy.
A Nghiên cười lạnh, quay đầu nhìn về phía Hà Tiểu Khởi: “Số mệnh? Ngươi giống như bọn họ đều nói số mệnh với ta, số mệnh là ai, là ai cho ta số mệnh, dựa vào cái gì cấp cho ta số mệnh như vậy?!”
Hà Tiểu Khởi trầm mặc mà yên tĩnh nhìn nàng.
Hắn cũng không biết vì sao.
Hắn chỉ biết là, có người nói cho hắn, không thể để A Nghiên ở lại bên người Tiêu Đạc, nhất định phải mang nàng đi.
A Nghiên nói ra lời nói vừa rồi kia, cũng bình tĩnh trở lại, nàng biết mình có chút kích động, biết mình không nên dọa Hà Tiểu Khởi, kỳ thật chuyện này cùng với Hà Tiểu Khởi, cùng với Ninh Phi có quan hệ gì đâu.
Chỉ là nàng và nam nhân kia không có duyên phận mà thôi.
Xốc mành xe ngựa lên, nàng nhìn về phía ngã tư đường bên ngoài, bảng hiệu cờ rượu từng phô trương ồn ào náo động, nay ở trong bóng đêm cũng có vài phần tịch mịch.
Nàng nở nụ cười, trong ánh trăng thanh lãnh nói: “Kỳ thật không có gì, ta sẽ quên hắn.”
Rời khỏi Yến kinh, thiên hạ này rất lớn.
Mới vào thu trời màu lam cao xa bát ngát, trong suốt thư sướng, không có một gợn mây.
A Nghiên nhắm mắt lại tựa vào tảng đá, ngửa mặt nhìn xa xa, đôi mắt cũng rã rời vô thần.
Hà Tiểu Khởi đi tới, bưng một chén canh gà đến trước mặt nàng: “A Nghiên, uống canh gà.”
A Nghiên đờ đẫn nhìn hắn một cái: “Ta không đói.”
Hà Tiểu Khởi lo lắng nhìn nàng: “Hắn quan trọng với ngươi như vậy sao?”
A Nghiên nghe xong, cười khẽ, lắc đầu, không nói chuyện.
Hà Tiểu Khởi đặt canh gà sang một bên, tự nhặt một tảng đá ngồi xuống, cũng học A Nghiên ngửa mặt nhìn trời.
“A Nghiên, ngươi biết không, vùng Tây Bắc, Bắc Địch đã phá thành trì của chúng ta, quân ta đại bại, nay toàn bộ Hạ quốc đều chìm dưới gót sắt người Bắc Địch.”
A Nghiên nghe thế, rốt cục xoay mặt nhìn Hà Tiểu Khởi một cái.
Hà Tiểu Khởi cười khổ, tiếp tục nói: “Ngươi có phải muốn hỏi Tiêu Đạc, muốn biết Tiêu Đạc ở Tây Bắc, vì sao bị đánh bại, Tiêu Đạc có phải đã xảy ra chuyện hay không?”
A Nghiên nhấp môi khô ráp, không nói.
Hà Tiểu Khởi thở dài: “Nghe nói hắn lâm trận đào tẩu.”
con ngươi A Nghiên chấn động, nhíu mày nhìn Hà Tiểu Khởi.
Hà Tiểu Khởi tiếp tục nói: “Lúc ba mươi vạn đại quân Bắc Địch tiến đến, hắn bỗng nhiên lâm trận đào thoát, bỏ mặc mấy chục vạn đại quân không để ý, khiến cho quân sĩ Đại Hạ như rắn mất đầu, nhân mã Bắc Địch thừa dịp xâm nhập, phá thành trì, cướp tài vật, lại giết hại không biết bao nhiêu lê dân, dân chúng vì thế chịu tai ương.”
A Nghiên nghe thế, sửng sốt một lát, lại nhớ tới lời Sài đại quản gia.
Hà Tiểu Khởi dường như nhìn ra ý của A Nghiên, mím môi, thấp giọng nói: “Có lẽ hắn thật sự là một người có điềm xấu.”
A Nghiên cúi hạ, nửa ngày sau mới lẩm bẩm: “Ngươi không cần phải nói, ta biết.”
Hà Tiểu Khởi bưng bát canh gà lên: “Uống đi. Đã nhịn thật lâu.”
A Nghiên chết lặng tiếp nhận canh gà, chậm rãi uống, trong đầu lại không ngừng hồi tưởng lời Sài đại quản gia.
”Điện hạ nhà ta lãnh tâm lãnh tình, nay thân ra khỏi vỏ rồi, sát khí đè nén trong cơ thể hắn sẽ dần dần tràn đầy ra ngoài, đến lúc đó chẳng những ngươi, ngay cả người thường chung quanh sợ là cũng bị sát khí này gây thương tích.”
Sát khí gây thương tích, sinh linh đồ thán, là ý tứ này sao? Báo ứng thế nhưng tới nhanh như vậy sao?
A Nghiên cắn cắn môi, lại nghĩ tới đời trước, kỳ thật đời trước của hắn, nàng đều biết.
Hắn quả thật là người có thể khiến thiên hạ này nghiêng trời lệch đất.
Đã nhiều ngày qua, tinh thần A Nghiên khôi phục rất nhiều.
Hà Tiểu Khởi thấy vậy, liền đề nghị: “Nay vùng cả Ngô Châu đều luân hãm trong tay người Bắc Địch, tiếp theo sợ là đại quân Bắc Địch muốn xuôi nam, không bao lâu sẽ đi đến chỗ chúng ta, chúng ta phải mau rời đi.”
Hà Tiểu Khởi mang theo A Nghiên tới Sâm Châu, chỗ này cách Ngô Châu chỉ vài trăm dặm đường.
A Nghiên gật gật đầu: “Được. Nhưng ngươi không cần phải đi với ta, ngươi nên đi nơi nào thì cứ đi, ta tự mình đi khỏi đây.”
Hà Tiểu Khởi nghe xong liền nhíu mày: “Không được, đang loạn lạc, ta sao có thể để ngươi rời đi một mình.”
A Nghiên cười cười: “Hà Tiểu Khởi, duyên phận thầy trò chúng ta dừng lại ở đây. Về sau ngươi đi ngươi đường dương quan, ta đi cầu độc mộc, chúng ta ai cũng không quen ai!”
Hà Tiểu Khởi vừa nghe lời này, sắc mặt nhất thời thay đổi.
A Nghiên nhấc chân bước đi.
Hà Tiểu Khởi nhìn bóng lưng nàng tuyệt tình, nắm chặt tay, lạnh lùng thốt lên: “Tâm ý của ta, trong lòng ngươi biết rõ ràng, vì sao phải đối đãi với ta như vậy? Nay đang chiến loạn, ngươi rời khỏi ta, có thể bình yên vô sự sao? Hay là ngươi đang cố ý, cố ý hờ hững với ta, cố ý đả thương ta, vì muốn ta chết tâm sao?”
A Nghiên đột nhiên dừng cước bộ, đầu cũng không quay lại, kiên quyết nói: “Nếu nói ta không muốn liên lụy ngươi, không khỏi rất đường hoàng, ngươi cũng không chắc chắn rời khỏi ta như vậy. Nhưng trong lòng ta thật sự hiểu rõ, nếu không có ta, có lẽ ngươi vẫn là một đầu bếp bình thường trong thành Yến kinh như cũ, sao có thể rơi vào hoàn cảnh này. Chuyện quá khứ, ta cũng không có gì xin lỗi, bởi vì đã không thể vãn hồi. Ta cám ơn ngươi tới nay vẫn tốt với ta, nhưng về sau, phiền ngươi cách ta xa một chút, coi như là không biết ta.”
Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại rời đi.
Hà Tiểu Khởi cứng ngắc đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng nàng, chung quy không đuổi theo.
A Nghiên cứ như vậy cũng không quay đầu lại, đi về phía trước, nàng cũng không biết đi lâu, đi đến hai chân chết lặng cả người mơ hồ. Lúc nhìn bốn phía, phát hiện dân chạy nạn trôi giạt khấp nơi, có người già trẻ nhỏ, một đám người vẻ mặt kinh hoàng.
Những người đó từ phương bắc chạy trối chết đến đây, bởi vì chiến loạn, bọn họ không thể không rời khỏi nhà cửa ruộng vườn.
A Nghiên coi như là rất có kinh nghiệm với loại chuyện này, mấy đời như vậy, nàng làm người đuổi giết, cũng làm người bị đuổi giết vô cùng thuần thục.
Rất nhanh nàng lẫn vào trong đám dân chạy nạn, mặt xám mày tro chật vật đi theo nhau bỏ chạy xuống phía nam. trên người A Nghiên không có bạc, lúc bắt đầu nàng đi theo người bên cạnh nhặt trái cây ăn, sau này trái cây không còn, có người sinh bệnh, nàng bắt đầu chữa bệnh cho người ta.
Lúc bắt đầu mọi người đương nhiên à không tin nàng, mới chỉ là tiểu thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, làsao có thể chữa bệnh đây? Mãi sau này, một bà lão bị té xỉu, nàng mượn một cây kim, châm cứu vài cái, bà lão tỉnh dậy, mọi người mới khiếp sợ không thôi, từ đó về sau ánh mắt nhìn nàng đương nhiên khác trước.
Dân chạy nạn sợ nhất là sinh bệnh, hiếm nhất là đại phu, nàng lại có thể xem bệnh, chẳng những biết xem bệnh, còn biết nấu cơm. Nàng có thể biến thứ mục nát thành ngon lành, dù cái gì qua tay nàng làm, đương nhiên có hương vị không giống người thường.
Đi như thế khoảng mấy ngày, nàng ở trong đám dân chạy nạn đã hơi có chút địa vị, không cần tìm cái ăn, cũng có người mang đến trước mặt nàng.
Cũng có những kẻ thấy nàng thân thể mảnh mai, bộ dạng xinh xắn, coi nàng là loại thiếu niên hầu hạ người, liền không kiêng kị định kéo về. Nàng thứ nhất là cũng không sợ những người đó, thứ hai là bên cạnh luôn có người bảo hộ, mỗi một lần đều hóa hiểm thành an.
Một đường tiếp tục xuôi nam, hôm nay trời lạnh, có người đưa áo bông tới.
Vốn tiếp tục đi như vậy, nàng sẽ đi theo đám người kia cùng nhau tới phía nam chưa từng có quân Bắc Địch đến, có lẽ sẽ đi tìm cha mẹ kiếp này, có lẽ cô độc tự tìm kiếm một chỗ yên tĩnh hoang vắng, sống mai danh ẩn tích.
Đêm đó lúc nghỉ ngơi, nàng chôn thân thể mình trong đống rơm, hai tay đặt sau đầu, nhìn lên những chấm nhỏ trên trời.
kỳ thật nàng cũng không chán ghét Hà Tiểu Khởi, chẳng những không chán ghét, ngược lại còn cảm kích hắn.
Hắn một lòng giúp đỡ mình, đối với mình thậm chí có tình yêu nam nữ.
Nhưng tính sao, nếu nói Tiêu Đạc là tai tinh chuyển thế, chính mình sao không phải đây.
Nhiều đời như vậy, nàng kỳ thật cũng không nghĩ vinh hoa phú quý, cũng không muốn cùng Tiêu Đạc có tình yêu kinh thiên động địa gì, lại càng không muốn bởi vì mình nảy sinh nhiều chuyện, nàng chỉ muốn sống an phận qua ngày.
Nguyện vọng này khó thực hiện như vậy sao?
Nàng không để Hà Tiểu Khởi đi theo mình, thứ nhất là sợ mình liên lụy hắn, thứ hai kỳ thật trong lòng biết rõ, đi cùng với Hà Tiểu Khởi, một ngày nào đó Tiêu Đạc sẽ tìm được mình.
Nghĩ đến đây, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, nghe tiếng dế bên tai.
Trong lòng không khỏi nghĩ, Tiêu Đạc a Tiêu Đạc, ngươi hiện tại ở nơi nào?
Ngươi cũng biết ta lại một lần nữa rời khỏi ngươi sao?
Vào lúc này, cùng dưới bầu trời sao, Tiêu Đạc đang tìm từng góc Trạm vương phủ.
Nhưng không thấy, hắn không tìm được người hắn muốn tìm kia.