Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
A Nghiên trầm mặc một lát, nghĩ tới mình từng nhớ đủ loại chuyện kiếp trước, cuối cùng không khỏi thở dài.
"Chẳng lẽ cái này là ta nợ hắn. Đời này, đúng là vẫn nên bồi mệnh cho hắn?"
Nàng nâng tay lên, sờ sờ bụng mình bằng phẳng, nơi đó tuy rằng còn chưa có động tĩnh gì, nhưng nàng lại có thể mơ hồ cảm giác được thiên hạ nho nhỏ đã có liên hệ với mình.
"Hôm nay bỗng nhiên hắn nhắc tới tiểu ni cô gì đó, lại bảo ta niệm kinh, cảm thấy có chút không thích hợp." Khe khẽ thở dài, nàng nói khẽ với thai nhi trong bụng: "Nếu hắn đối với ta có nửa phần không tốt, chính ta ủy khuất cũng thôi, cũng không thể liên lụy ngươi. Mặc kệ trước kia kiếp trước ta ở phật môn, từng phát lời thề thế nào, nhưng nay ta có ngươi, đã thầm nghĩ phải sống thật tốt."
Nàng vuốt thai nhi trong bụng nửa ngày, hoảng hốt nghĩ tới một đời nàng cũng từng mang thai.
Trầm mặc nửa ngày, hít một hơi thật dài, nàng cuối cùng đi tới chỗ Kinh Phật kia.
"Thôi, hắn thích nghe ta niệm, ta đây niệm cho hắn nghe vậy."