A Nghiên thật sâu cảm thấy tình huống không ổn, ngay lúc nàng nghĩ như vậy, áo lông trên người đã dính nước bị ngón tay Tiêu Đạc linh hoạt cởi ra. Trong khoảnh khắc, bả vai tinh tế tuyết trắng trên mặt nước run nhè nhẹ, nàng có chút kinh hoàng bưng kín bánh bao nhỏ cơ hồ mặt nước che không được.
Màu sắc con ngươi của Tiêu Đạc đã đen càng tối hơn, con ngươi nóng rực gắt gao nhìn chằm chằm bộ dáng nàng có vẻ kinh hoàng. dáng người mảnh khảnh giống như dương liễu, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, phía trên đôi mắt đen như đá quý linh động thủy nhuận, còn có ở trên sóng nước có hai nơi như ẩn như hiện kia, tuy nhỏ, nhưng hình dạng cũng tuyệt đẹp.
A Nghiên hơi cúi đầu, để tóc dài tạm che khuất phía trước mình. Nàng cắn cắn môi, mơ hồ có thể nghe thấy nam tử bên cạnh hô hấp dồn dập.
Này... lại sắp động dục rồi...
A Nghiên nắm tay lại, nhìn chung quanh, nghĩ xem nên làm thế nào để tránh được một kiếp này.
Nàng mới bao lớn a, mới không cần cùng hắn ở trong ôn tuyền thưởng thức cái loại chuyện sau cập kê mới làm đâu! Đến lúc đó cũng là tặng không tính mạng!
Nàng còn đang cân nhắc, trong giây lát Tiêu Đạc bỗng xoay người một cái, dẫm bọt nước, sải bước đi về bờ. Có lẽ là vì quá mức dùng sức, sóng nước trong ôn tuyền rung chuyển có chút lợi hại.
A?”A Nghiên mở to hai mắt, không hiểu nhìn nam tử đi lên bờ kia, đập vào mắt lại chính là cái mông có chút khẩn trương của hắn, nhìn qua cũng căng đầy, tràn trề sức sống... (PS: A Nghiên rất có tố chất sắc nữ nha)
Nam tử tùy tiện lấy áo lông màu đen bên cạnh, khoác lên người, cứ thế xoay người lại, đứng ở bên bờ, từ trên cao nhìn xuống xem tiểu nha đầu vẫn đang kinh ngạc.
Nàng một đầu tóc đen sớm tản ra trong nước, trôi nổi giống như bèo vờn quanh ở trước ngực, nhất thời chỉ thấy xương quai xanh tinh tế, màu đen mềm mại đáng yêu phiêu dật, màu trắng nở nang động lòng người...
Hắn nhíu mày, bên môi tràn ra một chút cười, dùng ngữ khí hơi đùa cợt nói: Thế nào, muốn ta đi xuống tiếp tục cùng ngươi?
Mới không cần đâu!”A Nghiên rất nhanh phản ứng lại, thật cẩn thận ôm hai cái bánh bao nhỏ.
Nhanh chút, bằng không ta không đợi ngươi, đem ngươi ném vào trong này! Hắn nói ra lời không chút khách khí.
Bất quá A Nghiên cũng không có chút không vui, ngược lại nghiêng đầu đánh giá hắn nửa ngày, cuối cùng rốt cục nhịn không được nở nụ cười.
Nhanh lên! Tiêu Đạc nhìn thấy nàng cười, càng nhíu mày, rất không vui nói.
Nhưng A Nghiên chẳng những không định nhanh lên, nàng ngược lại càng cười.
Vì sao hiện tại càng ngày càng cảm thấy, hắn sống uổng nhiều năm như vậy, kỳ thật giống như tiểu hài tử, kỳ quái lại cố chấp, rõ ràng chính là muốn đối tốt với mình, lại cố ý giận dữ nói ra lời lạnh băng!
Tiêu Đạc thấy nàng nhưng lại cười rộ lên, hừ nhẹ một tiếng, thế nhưng cố ý té nước hắt A Nghiên, A Nghiên cười càngg chói tai, né tránh, tạt nước hắt lại Tiêu Đạc, trong khoản khắc, tiếng nói tiếng cười, tiếng thét chói tai tiếng kêu sợ hãi không dứt tràn ngập ôn tuyền.
sau khi tắm rửa trong ôn tuyền trở về, A Nghiên cẩn thận hồi tưởng đủ chuyện về Tiêu Đạc, không khỏi có nhận thức mới.
Hồi tưởng lại trước kia, bao gồm lúc gặp nhau ban đầu một đời này, kỳ thật không thể không phát hiện, chính mình có lẽ hiểu lầm.
Có đôi khi, hắn chính là cố chấp hoặc là trời sinh tính tình nói chuyện khắc nghiệt mà thôi, chính mình đã dễ dàng hiểu sai, bởi vậy làm ra đủ loại hiểu lầm.
Suy nghĩ cẩn thận rồi nàng nhớ tới Hạ Hầu Kiểu Nguyệt “thị thiếp thông phòng, nhất thời muốn trò chuyện cùng Hạ Hầu Kiểu Nguyệt.
đã nhiều ngày nàng kỳ thật cũng phát hiện, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt từ sau khi trở về, nhìn qua tinh thần có chút sa sút, như là gặp phải chuyện gì. Nàng khó tránh khỏi nghĩ ngợi, sẽ không phải vì mình đoạt vị trí của Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đi? Nếu không phải vì mình, ngày đó Tiêu Đạc sẽ nghiêm khắc đối đãi với Hạ Hầu Kiểu Nguyệt như vậy sao? Nhớ lại trước kia, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ở bên người Tiêu Đạc hầu hạ rất tốt đâu?
Vì thế một hôm, nàng cuối cùng tìm cơ hội, kéo Hạ Hầu Kiểu Nguyệt sang một bên nói chuyện.
“A Nghiên cô nương, có phải ngài có chuyện phân phó. Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bây giờ đối mặt với nàng, dĩ nhiên hạ thấp tư thái, nghiễm nhiên đối đãi với nàng như chủ tử.
Điều này làm cho A Nghiên hơi có chút không biết là tư vị gì, trong lòng nàng còn coi Hạ Hầu Kiểu Nguyệt là tỷ tỷ ôn nhu cao quý đâu.
Ngươi cũng không cần nói với ta khách khí như vậy.”A Nghiên cắn môi dưới, nhíu mày cười nói với nàng.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cười cười, không nói chuyện.
A Nghiên thấy vậy, nhất thời cũng không biết nên như thế nào.
Phong thuỷ thay phiên luân chuyển, năm nay đến nhà ta, nàng vẫn nhớ được chính mình từng chịu khổ bị các loại uy hiếp, cười nhạo, lúc đó Hạ Hầu Kiểu Nguyệt là đại hồng nhân nhất đẳng bên người Tiêu Đạc. Trong nháy mắt, nàng đã đối với mình tất cung tất kính.
Cô nương có chuyện, cứ nói đừng ngại. Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hơi hơi rũ mắt xuống, nói như vậy nói.
Kỳ thật cũng không có gì, ta chính là muốn hỏi ngươi một ít chuyện tư mật.”A Nghiên nhất thời thực sự có chút khó có thể mở miệng.
Ân, ngươi nói là được. Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nâng mắt nghiêm cẩn nhìn nàng.
Kỳ thật ta muốn biết, Hạ Hầu tỷ tỷ, ngươi ở bên người Cửu gia, tính là gì? Thị thiếp? Thông phòng? Hay là? Đây là vấn đề A Nghiên nghĩ mãi không xong.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nghe thấy lời này, hơi run rẩy, cười khổ một tiếng, cúi đầu, nhẹ giọng nói: Ta không phải thị thiếp của hắn, cũng không phải thông phòng, ta ——
Khe khẽ thở dài, nàng rũ mắt xuống: Ta chính là một nha hoàn bình thường thôi.
Ân?”A Nghiên hết sức kinh ngạc, bởi vì Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thật sự rất tao nhã xinh đẹp, điều này làm sao cũng không giống nha hoàn bình thường a.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lại cười khổ một tiếng, trên mặt hiện ra một tia ưu thương: Ta trước kia có vị hôn phu, đáng tiếc mệnh đoản, đã không còn ở nhân thế. Mấy năm trước trong nhà ta gặp chuyện, rất không tốt, đó là tai ương diệt tộc. May mắn được Cửu gia cứu giúp, mới bảo vệ tính mạng cả nhà trong tộc, phụ thân ta cảm tạ ân đức Cửu gia, đưa ta cho Cửu gia.
Hóa ra lại là như thế này!”A Nghiên kỳ thật trong lòng buồn bực, hắn thế nhưng cũng làm loại chuyện tốt này?
Nhất thời không khỏi có chút nghi vấn: Hạ Hầu tỷ tỷ, phụ thân của ngươi đưa ngươi cho Cửu gia, ngươi lại luôn luôn hầu hạ ở bên người hắn, hắn, hắn ——
Nàng hạ giọng, nhìn tráiphải, cẩn thận nói: Hắn chẳng lẽ chưa từng xuống tay với ngươi?
Xuống tay? Nghe thế, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt quả nhiên là lắp bắp kinh hãi, đây là ý tứ thế nào?
A Nghiên trên mặt ửng đỏ, bất quá vẫn cắn môi dưới, ghé sát vào Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: Chính là cho ngươi cùng lên giường a, ôm ngươi, thân ái ngươi, thuận tiện phát động dục với ngươi a.
Nhắc tới Tiêu Đạc cũng đã hai mấy tuổi, nam hài tử mười ba mười bốn đã bắt đầu, hắn hẳn là không biết đã phát bao nhiêu lần đâu!
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nghe thế, khiếp sợ nhìn nhìn A Nghiên, trên mặt nháy mắt đỏ như vẽ son.
Nàng thứ nhất là khiếp sợ cách dùng từ của A Nghiên, thật sự là không câu nệ tiểu tiết, thứ hai là khiếp sợ nàng nhưng lại dùng lời như vậy về Cửu gia, cái này ý nghĩa...
Lại nhìn ngắm A Nghiên, ánh mắt Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hơi có chút khác thường.
Di, Hạ Hầu tỷ tỷ, hắn cũng từng đối với ngươi như thế? Có đắc thủ không?”A Nghiên nhìn nàng mặt đỏ tai hồng, tự nhiên hẳn lên.
Lời này vừa ra, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt sợ tới mức liên tục lắc đầu: Đương nhiên chưa từng!
Thanh âm quá lớn, nói chuyện quá nhạn, hoàn toàn không giống Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lạnh nhạt như nước ngày thường.
Nàng khả năng cũng cảm thấy mình nói năng có chút không đúng mực, vội thu liễm hơi thở, ôn nhu giải thích: Ta mặc dù hầu hạ bên người Cửu gia, nhưng Cửu gia luôn luôn phong độ quân tử, dù hầu hạ hắn tắm rửa, thay quần áo, hắn cũng chưa từng có cử chỉ gì không đúngg.
Nghe thế này đến phiên A Nghiên giật mình: Nguyên lai hắn trước kia hóa ra lại như thế?
Chẳng lẽ gần đây đột nhiên thông suốt, động tình lên?
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ngắm nghía đủ loại thần thái của A Nghiên, trong lòng càng khẳng định, nhất thời không khỏi cảm thán không thôi.
Người đương thời chỉ nói Cửu hoàng tử Tiêu Đạc làm việc quái đản hoang đường, thậm chí truyền thuyết hắn thích nam phong, hoặc là không được, nàng nhiều năm hầu hạ bên cạnh, trong lòng biết rõ, thích nam phong hắn không phải, nhưng mà có bệnh không được, sợ là quả thật có.
Có lẽ nguyên do là Tiêu Đạc luôn luôn không thích nữ tử tới gần, cho rằng trên người nữ tử có mùi thối khó chịu. Chính mình có thể được hầu hạ bên người Tiêu Đạc, đều là vì vào được mắt Tiêu Đạc.
Vì vậy, ngày đó thánh thượng còn cố ý triệu kiến mình, tha thiết dặn dò, ý tứ trong lời nói, chính là, phàm là mình có thể khiến Tiêu Đạc khôi phục hùng phong nam nhi, liền không kể xuất thân, chuyện cũ sẽ bỏ qua, để mình ngồi lên vị trí Cửu hoàng phi.
Nay tự bản thân Cửu gia, hai mươi ba tuổi tuổi, không ngờ, thế nhưng đột nhiên thông suốt, tại nơi quê mùa hoang vắng, yêu thích một tiểu nha đầu như vậy?
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hơi cúi đầu, trong lòng ngàn hồi trăm chuyển, cũng đã có chủ ý.
Đến ngày thứ hai, A Nghiên sớm bị Tiêu Đạc gọi đi, đã thấy Tiêu Đạc đang đứng bên án thư viết chữ, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt còn theo hầu hạ bên cạnh.
Lúc thấy A Nghiên vào nhà, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt liền cúi đầu đi tới bên cạnh.
A Nghiên đang muốn chào hỏi Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, ai ngờ Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lại nhún mình quỳ xuống, đúng là quỳ gối trước mặt A Nghiên, trong miệng tất cung tất kính chào: Kiểu Nguyệt gặp qua A Nghiên cô nương.
Này... Làm gì vậy?”A Nghiên nghi hoặc không hiểu, mờ mịt nhìn về phía Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc cúi đầu đề bút, dùng ngòi bút bắt đầu vết, đợi viết xong một câu, vừa lòng gật gật đầu, buông bút, ngẩng đầu nhìn A Nghiên.
“A Nghiên, về sau Kiểu Nguyệt ở bên người ngươi hầu hạ, thế nào? Tiêu Đạc nhíu mày, cười nói như vậy với A Nghiên.