Từ ngày đó, Tiêu Đạc lại bắt đầu ăn cơm.
Tiêu Đạc một lần nữa bắt đầu ăn cơm, dường như thay đổi cả con người.
Hắn mỗi ngày trời chưa sáng đã dậy, đạp tuyết mà đi, ra sau núi luyện kiếm.
Luyện kiếm rồi, hắn trở về phòng, tắm rửa thay quần áo, sau đó hắn sẽ dùng đồ ăn sáng.
Hắn ăn sáng mấy nửa canh giờ.
Đương nhiên cũng không có gì, bởi vì ngọ thiện hắn ăn một mất canh giờ, bữa tố ăn một nửa canh giờ.
Nói cách khác, vị này gia hiện tại mỗi ngày dùng ba canh giờ ăn cơm. (PS: Tính nhầm rồi, canh giờ thôi)
Lúc hắn dùng bữa, thong thả mà tao nhã, dường như thưởng thức từng hạt gạo tẻ. Có đôi khi đang ăn, hắn bỗng nhiên tạm ngừng, con ngươi sâu thẳm khó phân biệt nhìn chằm chằm chỗ hư vô phía trước, cứ như vậy lâm vào suy nghĩ, rất lâu không khôi phục.
Giờ phút này, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt sẽ tiến lên nhắc nhở: “Gia, cháo nguội, muốn đổi một phần khác hay không?”
Tiêu Đạc nghe nói như thế, từ trong thất thần tỉnh lại, cúi đầu nhìn cháo trên bàn, lắc lắc đầu, nói giọng khàn khàn: “Không cần.”
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bất đắc dĩ, lớn mật góp lời: “Nhưng cháo nguội, thứ nhất là hương vị không tốt, thứ hai là đối với thân mình không tốt, Cửu gia, ngươi mỗi ngày dùng bữa thật chậm, luôn ăn nguội, cứ thế mãi...”
Lời kế tiếp, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt không tiếp tục nói tiếp, nàng cũng không dám nói thêm nữa.
Tiêu Đạc nâng mắt lên, thản nhiên liếc mắt lườm nàng một cái.
Liếc mắt một cái, khiến Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lạnh từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân.
Nàng chẳng phải sợ hãi.
Hiện tại Tiêu Đạc khiến nàng vô cùng xa lạ.
Tiêu Đạc trước kia sẽ để ý, sẽ dùng ánh mắt trào phúng khinh thường nhìn ngươi, cứ cao cao tại thượng, cứ ngẫu nhiên tùy hứng làm bậy, nhưng ít nhất hắn còn có vài phần khói lửa.
Sau này hắn thích A Nghiên, tung sủng A Nghiên, thời điểm đó hắn vốn dĩ thanh lãnh cao quý, ngược lại giống như trở về thành trẻ con tâm vô thành phủ, toàn tâm toàn ý đối đãi âu yếm, không hề giữ lại, dùng hết khí lực sủng nàng ấy.
Như vậy hắn giống một đứa trẻ.
Nhưng hiện tại, hiện tại hắn lại hoàn toàn khác trước kia.
một đôi con ngươi sâu thẳm, nhìn không thấy cảm xúc, liếc mắt một cái xem, như là một cái vực sâu hắc ám, dường như không thấy rõ có gì rơi vào trong đó.
Nhưng cảm xúc hắn lại bình tĩnh, bình tĩnh đến không có một tia gợn sóng, dường như hắn là ngọc thạch trạm trổ, cao quý tuấn mỹ, nhưng cũng không lây dính sợi tơ tình.
Hắn mặt vẻ mặt hờ hững, cứ như vậy lườm nàng một cái, khiến nàng lạnh lẽo như trong khung phòng có gió quanh quẩn.
”Cháo lạnh, cũng không sao.” Giọng hắn ám ách không nhanh không chậm nói như vậy, thanh tuyến như không có nhịp điệu.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nghe thế, không khỏi nhíu mày.
Nhất thời nghĩ, cháo lạnh cũng không có gì, cái gì lạnh, mới là đáng sợ nhất đây?
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhất thời có chút sợ sệt, đợi đến cuối cùng hầu hạ bữa ngọ thiện này xong, nàng vụng trộm đi bái kiến Sài đại quản gia.
”Sài đại quản gia, Cửu gia nay dường như tốt lắm, nhưng luôn không ổn.” Cơm cũng bắt đầu ăn, người cũng bắt đầu đi lại, thậm chí mỗi ngày buổi sáng đều đi luyện kiếm, nhưng Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lại cảm thấy, Cửu gia đã không là Cửu gia trước đây.
Sài đại quản gia đội một cái mũ da dê, mặc một thân áo bào chồn trắng, đứng chắp tay sau lưng nhìn trời, nhìn nửa ngày, mới nheo mắt nói: “Đây không phải rất tốt sao?”
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhìn Sài đại quản gia nửa ngày, nhưng không biết nói gì cho phải.
Nghĩ Sài đại quản gia này ngày xưa quan tâm nhất Cửu gia, nay nhưng lại không hé răng?
Sài đại quản gia lại nâng tay lên, vuốt râu dê của hắn, ý vị thâm trường nói: “Qua thời gian này thì tốt rồi.”
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vừa nghe, hơi cúi xuống, cúi đầu nghĩ nghĩ, gật đầu: “Sài đại quản gia nói cực kỳ đúng.”
A Nghiên đã nhiều ngày kỳ thật sống không tốt.
Hiện tại mọi đồ ăn cũng không dám để đại trù khác làm, đại trù khác làm, đưa đến trước mặt Cửu gia hắn cũng không ăn, hắn luôn tinh chuẩn tìm được đồ A Nghiên làm trong các món, chỉ ăn một phần đó.
Như thế mãi, tất cả đại trù khác đều tắm gội đi ngủ, không bao giờ uổng phí công sức nữa, trong phòng bếp này trọng trách nấu cơm liền rơi xuống A Nghiên, Tiêu Đạc một ngày ba bữa tất cả đều phải qua tay nàng, cơm canh của hăn so với trước kia, nay thật sự là đa dạng lắm thứ, cái này khiến nàng ăn không tiêu, ba lần năm lượt trước mắt biến thành màu đen.
Nàng biết thân thể mình chịu vài lần bệnh nặng, khí huyết hư nhược, liền vụng trộm dùng lạc trộn gạo tẻ cho mình ăn bổ khí huyết. Nhưng bổ khí huyết cũng không phải nửa khắc một ngày có thể thấy hiệu quả, nàng vẫn cảm thấy thể lực chống đỡ nổi, đi nhiều vài bước đã cảm thấy thở hổn hển mồ hôi tuôn ra.
Mà để cho nàng chịu không nổi là, có đôi khi nửa đêm đang ngủ, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng đập cửa, dĩ nhiên là đầu bếp nữ đến gọi, nói là Cửu gia muốn ăn khuya, phân phó phòng bếp làm.
A Nghiên mí mắt trên dưới đều mở không ra, nhưng nghe đầu bếp nữ sốt ruột, đến cùng đành cứng rắn đứng lên, run rẩy hai chân, mặc vội áo bông, chết lặng đi đến phòng bếp, từ từ nhắm hai mắt bắt đầu làm bữa ăn khuya cho Tiêu Đạc.
Buổi tối bữa ăn khuya kỳ thật có chút đơn giản, bất quá là mười món điểm tâm, một hộp mật tiên, một hộp thiết trá, một phần cháo gạo tẻ. Nhưng cháo này đương nhiên phải đa dạng, A Nghiên suy nghĩ một chút, đúng lúc ban ngày hái hoa mai mới, liền làm cháo hoa mai.
Nói đến cũng đơn giản, bất quá là đem gạo tẻ hầm thành cháo trước, lại thêm bạch hoa mai thôi, A Nghiên để vào nồi trung rồi, liền bảo đầu bếp nữ nhóm lửa, chính nàng đến góc phòng bếp muốn nhắm mắt ngủ một lúc.
Nhất thời lấy cái ghế gỗ ngồi xuống, đem thân thể cuộn lại, càng cuộn chặt áo bông, nhắm mắt lại cúi đầu ngủ.
bên ngoài phòng bếp là một mảnh rừng hoa đào, nếu vào xuân hạ thì rất đẹp, nhưng vào ngày đông, gió lạnh cây khô, tuyết bay phiêu linh, ngẫu nhiên còn có răng lạnh phát ra tiếng kêu, cùng với gió lạnh hiu quạnh thổi qua cửa phòng bếp, thật sự nghe xong làm cho người ta không rét mà run.
A Nghiên trong gió lạnh hiu quạnh, cúi đầu ngủ.
Một giấc ngủ này, nàng lại có giấc mộng.
Trong mộng, nàng đang đi chân trần trên đỉnh núi hoang vu, núi này rõ ràng nguy nga trùng điệp, nhưng phía trên cũng không có một ngọn cỏ, chung quanh đến chim sẻ cũng không từng có, ngẫu nhiên giữa khe đen thò ra một cọng cỏ, nhưng cũng khô héo phá nát.
A Nghiên không khỏi nhìn quanh bốn phía, nghĩ đây là chỗ nào, vì sao mình đến đây.
Đang nghĩ, trước mắt lại xuất hiện một người, lại là Sài đại quản gia!
Sài đại quản gia dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm A Nghiên, nâng tay run run chỉ trích nàng: “Ngươi tiện nhân này, vì sao lại ở chỗ này?”
Tiện nhân? Mình là tiện nhân?
A Nghiên không nói gì nhìn Sài đại quản gia.
Sài đại quản gia lại khoát tay, A Nghiên liền nghe thấy một tiếng ưng kêu sắc nhọn, ngẩng đầu nhìn đã thấy từ trời cao bay xuống một con ưng màu đen ưng cô tịch mà bi thương.
Sài đại quản gia, Phi Thiên, dãy núi không có một ngọn cỏ, mặt mày phẫn nộ...
A Nghiên ngực phát sợ, loại đau đớn quen thuộc mà tàn nhẫn này từ trong mộng quét đến, nàng đau đến cả người run rẩy, cổ họng dường như bị người bóp chặt không có cách nào hô hấp.
Đúng lúc này, Sài đại quản gia đột nhiên hóa thành một ngọn hỏa diễm, lao về phía nàng tập kích.
Đồng tử nàng chợt co lại, cả người hoảng sợ đến không kềm chế được.
”Cố cô nương?”
Một thanh âm nghi hoặc truyền vào tai.
A Nghiên mồm to thở phì phò, mở choàng mắt, con ngươi mê mang nhìn thấy một luồng ánh sáng chớp lên phía trước.
Luồng ánh sáng kia đầu tiên là mơ hồ lay động, sau đó hai tròng mắt dần dần thích ứng, trở nên rõ ràng hơn, hóa ra là lửa lay động trong bếp.
Một đầu bếp nữ kinh ngạc đứng bên cạnh: “Cô nương, ngươi không sao chứ?”
A Nghiên nâng tay lên, lau cái trán đầy mồ hôi, lắc đầu.
Đầu bếp nữ do dự, vẫn khiếp sợ nói: “Cô nương, cháo khê, vậy phải làm sao bây giờ? Đã nhịn nửa ngày, người trong phòng Cửu gia tới thúc dục rồi.”