Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editotr: MyYen (Vân Khinh)
"Kỳ quái chính là, thời điểm chờ tôi đi gọi người, lại quay trở về, đã không thấy tăm hơi cô ấy đâu rồi."
Trong lòng Phó Âm Sênh sửng sốt, theo bản năng truy hỏi: "Vậy cô thấy rõ ràng mặt cô ấy không?"
Tống Từ lắc đầu, cảm thấy không nghĩ ra việc này: "Quên đi, không nói nữa."
Vừa lúc, bắt đầu làm đẹp.
Tống Từ vứt đi phiền não, cảm thấy không khí mình đang hô hấp đều là mùi vị của nhân dân tệ.
Không nghĩ tới, sinh thời cô ta còn có thể hưởng thụ loại làm đẹp chỉ có đỉnh cấp hào môn mới có thể có được phục vụ này.
Phó Âm Sênh nghiêng đầu nhìn sang Tống Từ đang nằm bên cạnh vô cùng thoải mái, đôi môi đỏ mọng không nhịn được mà nhếch lên một chút, cảm thấy dáng vẻ này của Tống Từ, cực kỳ giống một con dê nhỏ đang đợi làm thịt.
Tâm tình Tống Từ rất tốt, nhìn thấy Phó Âm Sanh tiêu tiền như nước, cũng cảm thấy thuận mắt.
Nếu cô đã xum xoe như vậy, vung tiền như rác để mời mình đi làm đẹp, chính mình cũng không thể không cho người ta mặt mũi.
Vì thế, chủ động hỏi: "Đúng rồi, cô hôm nay chắc không phải chỉ mời tôi đi làm đẹp thôi chứ, mà còn vì đại ngôn?"
Phó Âm Sênh thấy cô ta chủ động nhắc tới chuyện này, vì vậy xuôi theo mà nói: "Làm đại diện cho CG là chuyện liên quan đến mặt mũi, nếu cô có thể buông tay, đến lúc đó tôi trả lại cho cô một đại ngôn còn lớn hơn nữa."
Bị nhãn hiệu đó lấy scandal này ra cự tuyệt, còn bị người ở trên mạng giễu cợt, mặt mũi bị ném đi sạch sẽ.
Cô là một tiểu tiên nữ hết sức coi trọng mặt mũi, tuyệt đối đến chết cũng không thể nuốt trôi cục tức này.
Tống Từ vừa nghe làm đại diện lớn hơn nữa, mắt sáng rực lên.
Phó Âm Sênh thấy biểu tình của cô ta, liền biết được đã hấp dẫn được Tống Từ, đôi mắt xinh đẹp nhiễm lên ý cười.
Lúc trước cô nghĩ, tiên lễ hậu binh, đầu tiên là mời Tống Từ đi thẩm mĩ viện làm đẹp, nếu là cô ta thức thời, vậy dùng giá trị đại ngôn lớn hơn để dổi lấy đại ngôn lần này bị cướp đi.
Tiên lễ hậu binh: Trước tiên dùng đạo lí thuyết phục, sau đó mới dùng đến áp lực.
Nếu là cô ta một hai muốn cùng mình tranh giành đại ngôn, Phó Âm Sênh sờ sờ tay vào túi đụng đến thẻ đen có hạn mức cao nhất, cô liền dùng tiền đập đến khi Tống Từ đồng ý mới thôi.
Tiểu tiên nữ là người có gia sản năm trăm triệu tuyệt đối không nhận thua!
Lại không nghĩ rằng.. Tống Từ nhanh như vậy đã bị thuyết phục.
Dường như sợ Phó Âm Sênh cự tuyệt, cô ta liền vội vàng đáp ứng: "Được, đến lúc đó tôi nói người đại diện của tôi liên lạc với người đại diện của cô."
Buổi chiều ngày hè, gió lạnh từ từ thổi tới, mang đến sự mát mẻ nhè nhẹ dễ chịu.
Sau khi Phó Âm Sênh làm đẹp xong, khuôn mặt trắng nõn dường như phát ra ánh sáng, trên đường về nhà, cánh môi của cô luôn cong lên một độ cung xinh đẹp.
Thẳng đến khi..
Đi vào trong nhà, bị một đạo thanh âm chất vấn truyền đến làm cho ý cười trên mặt cứng đờ lại.
"Hai người các con không phải đáp ứng với mẹ sẽ sớm cho mẹ được ôm cháu nội sao, đây là có chuyện gì?" Có một người phụ nữ hơi lớn tuổi đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy cô đi vào cửa, liền chỉ vào túi nilon thật lớn đang đặt trên bàn trà mà chất vấn.
Ôm cái gì?
Ôm cháu nội!
Đôi mắt trong trẻo của Phó Âm Sênh xẹt qua một tia mê mang.
Đây là.. Ai?
Thấy bảo mẫu cung kính đứng ở bên cạnh bà, lại nhắc tới cháu nội, Phó Âm Sênh đột nhiên phản ứng lại, này đại khái là mẹ chồng đi.
Tầm mắt Phó Âm Sênh theo bản năng nhìn vào ngón tay được bảo dưỡng hết sức tỉ mỉ, dừng lại trên cái hộp nhỏ đang đặt trên bàn trà.
Cô cảm thấy kì quái, cúi người tùy tay xách cái hộp nhỏ ở bên trong lên xem, tỉ mỉ ở trong lòng bàn tay mà kiểm tra, môi đỏ giật giật, nhỏ giọng đọc ra chữ được ghi trên hộp: "Durex?"
Durex!
Tránh thai / bao cao su!
Mẹ nó!
Bàn tay đang cầm cái hộp của Phó Âm Sanh bị những chữ đó hù cho run lên.
Phản ứng đầu tiên chính là cong lưng, đem cái hộp kia bỏ vào trong túi đang để trên bàn trà, sau đó nhanh chóng đem chúng buộc chặt lại.
Lúc này mới thở phào một hơi.
Ở đâu lại có nhiều thuốc tranh thai và bao cao su như vậy?
Mục phu nhân đem một loạt động tác của cô thu vào đáy mắt, cho rằng là cô đang chột dạ, biểu tình thương cảm: "Không phải cuối năm chúng ta đã nói xong hết rồi sao, các con không được tránh thai nữa, tranh thủ cuối năm để cho mẹ bế cháu nội, đậy là các con nói không tránh thai sao?"
Nếu không phải hôm nay bà đột nhiên nghĩ đến chuyện này, đột kích kiểm tra phòng ngủ hai người bọn họ, tìm ra đồ dùng tránh thai, còn không biết rằng hai đứa nó ở sau lưng mình bằng mặt không bằng lòng.
Dùng nhiều thứ như vậy, biết đến khi nào bà mới có cháu nội để mà ôm đây?
Phó Âm Sênh bị bà chất vấn như vậy, đầu tiên là mê mang, sau đó hoảng hốt một hồi lâu, mới kịp phản ứng lại, mẹ chồng đây là tới giục sinh con sao.
Cô mới mười tám tuổi!
Vẫn là tiểu tiên nữ xốp giòn thơm ngọt.
Cư nhiên sớm như vậy liền phải đối mặt với mẹ chồng đang thúc giục sinh con, còn thúc giục đến gấp gáp như vậy.
Bình tĩnh một lát, trái tim nhỏ của Phó Âm Sênh dần dần bình phục, tặng cho bà một nụ cười ngọt ngào, nghiêm trang giải thích nói: "Mẹ, kỳ thật, cái này là chúng con dùng lúc trước."
"Mục bá.." Phó Âm Sanh thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình, kịp thời sửa lại: "A Hoài anh ấy thích tích trữ hàng hóa."
Ý Sênh muốn gọi anh Hoài là Mục bá chủ.
Mục phu nhân đã nghe được xung hô của Phó Âm Sênh lúc trước, sắc mặt có chút cổ quái: Nếu hai đứa bọn nó không tránh thai, chẳng lẽ là vợ chồng nó tuổi trẻ khí thịnh chơi mấy trò kích thích quá thường xuyên, dẫn đến con dâu thân thể suy nhược? Mới tạm thời không có cháu nội?
"Nếu các con đã không dùng, mẹ đây tạm thời mang mấy thứ này đi." Mục phu nhân lập tức quyết định đem mấy cái thứ đồ dùng tránh thai này đi nơi khác.
Ngay sau đó, lại sấm rền gió cuốn kêu bảo mẫu mang đồ bổ lên cho cô dùng, thuốc Đông y được mang từ dưới bếp lên: "Tuy rằng các con là vợ chồng son tuổi trẻ khí thịnh, cũng phải dưỡng thân mình cho tốt, mẹ có hầm cho con chút canh thuốc bổ, các con đêm nay uống nhiều một chút."
Nhìn mẹ chồng hăng hái đi vô phòng bếp, đôi mắt nhỏ Phó Âm Sênh dừng lại ở trên gói thuốc Đông y thật lớn kia.
Nghĩ đến mà kinh hồn táng đảm, cái này không phải là phải cho cô uống đi?
Trái tim nhỏ run run một chút.
Thời gian từng phút từng giây qua đi.
Thời gian mẹ chồng hầm canh càng ngày càng dài.
Phó Âm Sênh cảm giác trong không khí đều là hương vị của thuốc Đông y.
Tưởng tượng đợi đến một lát nữa cô sẽ đau khổ mà uống thuốc để nhanh chóng có con, cô ở phòng khách căn bản ngồi không yên, đôi môi hồng nhuận gắt gao cắn chặt, trong đầu đột nhiên hiện ra thân ảnh Mục Hoài.
Ánh mắt sáng lên!
Đúng, hiện tại chỉ có Mục Bá Bá có thể giải cứu cô.
Cô chưa lúc nào giống như giờ phút này, tưởng niệm Mục Bá Bá đến vậy.
Phó Âm Sênh thừa dịp mẹ chồng cùng bảo mẫu đều ở phòng bếp, trộm đi đến ban công.
Ngầm trốn vào sau cánh cửa, chủ động mà gọi cho người đã vài ngày chưa có gọi.
Đô..
Thông!
Phó Âm Sênh mừng rỡ, ngữ điệu nói chuyện đều lộ ra tiếng rung nhè nhẹ: "Mục Bá Bá, giang hồ cứu cấp a!"
Đi công tác trở về Mục Hoài đã đứng ở biệt thự cửa, nhìn bên trong biệt thự sáng lên ánh sáng nhu hòa, bên tai nghe tiếng bà xã mềm như bông làm nũng, trên gương mặt anh tuấn, biểu tình đạm mạc: "Làm sao vậy?"
"Bá bá anh chừng nào thì trở về? Em hiện tại đặc biệt cần anh!" Phó Âm Sênh trộm ngắm ánh sáng bên ngoài, sợ mẹ chồng sẽ nghe được.
Cần anh?
Mục Hoài nghe xong, môi mỏng khẽ nhếch mở ra độ cung nhàn nhạt: "Mở cửa."
Nam nhân cao ngạo trầm thấp tiếng nói từ trong ống nghe truyền đến, sàn sạt, từ tính không thôi.
Khuôn mặt nhỏ của Phó Âm Sênh lộ ra vài phần mờ mịt.
Mở cửa?
Mở cái gì cửa?
Mục Hoài trầm thấp mà cười.
Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ, Phó Âm Sênh đột nhiên phản ứng lại.
Đôi mắt xinh đẹp lộ ra ánh sáng lập lòe, kích động nắm chặt di động hướng huyền quan chạy tới.
Một tay đem cửa mở ra.
Nhìn nam nhân anh tuấn đang nhàn nhã đứng ở trước cửa, anh mặc một bộ tây trang tối màu, thân hình đĩnh bạt cao lớn, quần tây bao trọn đôi chân thon dài bên cạnh là một cái vali hành lý.
Khuôn mặt trắng nõn của cô lộ rõ vẻ kinh hỉ: "Anh đã trở lại!"
Mục Hoài đối biểu tình của cô thực vừa lòng, hơi hơi dang rộng hai tay, chờ bà xã nhào lên, chờ một cái ôm hôn sau bao ngày gặp lại.
Khó có được hôm nay cô chủ động xin mình giúp đỡ, tròng lòng Mục Hoài mấy hôm nay buồn phiền, đã biến mất hết bảy tám phần.
Ai ngờ.
Phó Âm Sênh nhào lại đây, lại hoàn toàn không có ý muốn ôm anh.
Ngược lại bàn tay mềm mại nắm lấy tay anh, nhón chân ở bên tai anh, ngữ điệu thần bí nói: "Mẹ anh tới!"
Hơi thở êm ái ngọt ngào đột nhiên tới gần, trong chớp mắt làm cho trong lòng Mục Hoài trống rỗng.
Cẩn thận tính toán, trong cuộc sống sinh hoạt vợ chồng thường ngày, dường như rất lâu bọn họ chưa có dựa vào gần nhau đến vậy.
Mục Hoài không chú ý đến lời nói của cô, theo bản năng mà ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, ôm vào trong lòng mình.
Đúng lúc này, Mục phu nhân đột nhiên từ phòng bếp đi ra: "Là A Hoài đã trở lại sao?"
Nhìn vợ chồng son bọn họ hỗ động, ưu nhã ôn hòa cười nói: "Nếu đã trở về, thì nhanh tới đây rửa tay ăn cơm đi."
Mục Hoài hơi ngừng lại một chút, mẹ mình sao lại tới đây.
Nửa giờ sau, một nhà ba người ngồi xuống trước bàn ăn.
Mục Hoài nhìn canh bổ huyết tráng dương để trên bàn, còn có cái chén đen đen tản rả mùi vị thuốc Đông y đặt trước mặt mình, giật mình sáng tỏ, mẹ là vì cháu nội mà đến.
Mục phu nhân tự mình múc cho Phó Âm Sênh một chén canh đầy: "Sênh Sênh uống nhiều một chút, con công việc bận rộn, phải hảo hảo mà bồi bổ."
Phó Âm Sênh biết được thuốc đông y không phải vì mình chuẩn bị, ý cười trên khuôn mặt nhỏ ý chưa bao giờ tắt đi.
Ấn tượng đối với mẹ chồng càng ngày càng tốt, uống một ngụm, sau đó chân thành ca ngợi: "Tay nghề của mẹ thật là tốt quá đi."
Được khen đến mặt mày hớn hở Mục phu nhân đột nhiên liếc nhìn chén thuốc đặt trước mặt con trai nhà mình, trống không.
Vỗ vỗ cái trán, đứng lên: "Ai nha, đã quên lấy lấy đũa cho A Hoài."
Mục Hoài thần sắc nhàn nhạt, đã quen rồi.
Mắt thấy Mục phu nhân vào phòng bếp, Phó Âm Sênh vội vàng buông chén canh bổ đang uống một nửa trong tay, thừa dịp mẹ chồng không chú ý, nhanh chóng chọc chọc bả vai Mục Hoài.
Đôi mắt sáng ngời mang theo chút thương tiếc nhìn anh: "Mục Bá Bá, anh có con riêng sinh ra ở bên ngoài hay không, nếu không ôm đại một đứa về để ứng phó?"
"Bằng không chúng ta chẳng phải là bị giục sinh hay sao."
Nghĩ lại liền cảm thấy rất là đáng sợ.
Gấp rút ôm con riêng trở về, Phó Âm Sênh cảm thấy có thể thực hiện được!
Rốt cuộc có rất nhiều người nhà giàu quyền thế giống Mục Bá Bá, bên ngoài đều có mười tám đứa con riêng!
Phó Âm Sanh nghĩ thầm, nói không chừng anh ở bên ngoài cũng có nuôi một hai người gì đi.
Hiện tại bị mẹ chồng thúc giục sinh con, ngay cả canh bổ cũng đã mang lên, Mục Bá Bá còn giấu giếm.
Thật bất hiếu!
Vốn dĩ bởi vì Phó Âm Sênh chủ động thân cận mà sắc mặt Mục Hoài nhu hòa một chút, sau đó nghe được lời cô nói, sắc mặt lạnh xuống vài phần, từ trước đến nay tiếng nói luôn luôn ôn nhuận từ tính bỗng nhiên ảm đạm xuống: "Con riêng?"
Phó Âm Sênh cảnh giác phát hiện chính mình lại chọc bá bá sinh khí, lại không biết mình đắc tội anh ở chỗ nào.
Môi đỏ hơi mở ra, vừa muốn nói gì, lại nhìn thấy mẹ Mục cầm đũa lại đây, chỉ có thể tạm thời ngậm miệng lại.
Sau đó, giơ lên khuôn mặt cười tươi rói, cười đến ngọt ngấy, nói với bà: "Mẹ, ngài nấu canh uống cực kì ngon, con có thể uống được ba chén lớn."
Mục phu nhân vui mừng không khép miệng được: "Vậy được, mẹ thường xuyên tới nấu cho các con uống."
Mục Hoài ngồi ở trên ghế, sắc mặt trầm đạm nhìn mẹ chồng nàng dâu hai người, cười đến là ngọt ngào ngốc nghếch.
Ánh mắt dừng trước chén thuốc bổ đang bốc hơi khói trên bàn.
Trầm mặc nửa ngày, đột nhiên vươn bàn tay trắng nõn ra, bưng chén đang đặt trước mặt lên.
Hơi hơi ngửa cần cổ thon dài, theo động tác của anh, đường cong phần cổ căng chặt, hầu kết lăn lộn, một hơi đem thuốc bổ trong chén uống sạch.
Bóng đêm dần dần dày đặc, rốt cuộc tiễn mẹ Mục đi.
Phó Âm Sanh ngửa đầu dựa vào trên sô pha, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Mệt mỏi quá, muốn ngủ.
Nhưng là..
Trong đầu lại không khỏi hiện ra ánh mắt thâm sâu của Mục Hoài vừa rồi nhìn cô trước khi lên lầu, tràn ngập đáng sợ và nguy hiểm.
Phó Âm Sênh vươn cánh tay trắng nõn, cầm lấy gối ôm bên cạnh che lại khuôn mặt mình, biểu tình mờ mịt.
Không được, cô phải nghĩ cách cứu mình một chút.
Phó Âm Sênh quyết định, có thể kéo dài bao lâu liền kéo dài bấy lâu.
Cô đột nhiên đem gối ôm đang che trên mặt ném qua một bên, mái tóc dài hỗn độn trên đỉnh đầu, khom lưng đi tìm điều khiển từ xa, mở TV ra, chỉnh đến kênh phim mà lúc trước chính mình đóng, vì qua hai ngày nữa cô sẽ tiến vào đoàn phim.
Không ngừng tẩy não chính mình, bởi vì quá mực thuận lợi, mà quên đi những nguy hiểm khác.
Nhìn nhìn, Phó Âm Sênh vỗ vỗ đầu nhỏ, nỗ lực mở căng đôi mắt ra, mạnh mẽ làm cho mình bảo trì sự thanh tỉnh.
Trong miệng nhỏ giọng nói thầm: "Không thể ngủ, không thể ngủ, ngủ rồi có khả năng rốt cuộc không tỉnh lại được nữa."
Trong lúc ngủ mơ không biết chừng Mục Bá Bá đem cô bóp chết cô cũng không biết.
Thanh âm càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp, cuối cùng thành ẩn ẩn nỉ non, tiêu tán trong không khí an tĩnh.
Rạng sáng ba giờ, tiếng hít thở trên sô pha càng ngày càng nhỏ.
Mục Hoài đứng ở lan can lầu hai, một tay cho vào túi quần, hình dáng sườn mặt bị ánh đèn chiếu ánh vào có chút xuất trần, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân đang ngủ say trên sô pha.
Một lát sau, anh cất bước chậm rãi xuống lầu, đi thẳng tới chỗ sô pha.
Lông mi Phó Âm Sênh nhắm chặt lại, ở trên khuôn mặt rơi xuống một bóng râm xinh đẹp, ngủ rất ngon lành, hoàn toàn không có ý thức được nam nhân anh tuấn đang cúi người xuống trước mắt, cánh tay thon dài hữu lực tự nhiên bế cô lên hết sức nhẹ nhàng.
Đêm khuya tĩnh lặng như nước, Mục Hoài từng bước chân trầm ổn thong dong hướng phòng ngủ chính mà đi.
Ánh sáng xung quanh tối tăm, trên đầu giường chỉ mở một bóng đèn ngủ lờ mờ, rèm cửa sổ kéo kín mít, một chút ánh sáng của ánh trăng cũng không lọt vào.
Phó Âm Sênh cảm giác được dường như mình đang nằm trên giường lớn hết sức thoải mái, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Ánh trăng mông lung, nam nhân đứng ở mép giường, nút thắt trên áo sơ mi đã cởi ra hoàn toàn, lộ ra cơ bắp rắn chắc, ngón tay thon dài đặt ở trên dây thắt lưng, theo động tác của anh, áo sơ mi hơi hơi đong đưa, tuyến nhân ngư phía dưới bụng như ẩn như hiện.
đây là tuyến nhân ngư, cái khoanh tròn á
Mơ hồ có thể cảm giác được hơi thở mãnh liệt nam tính đang áp sát lại người cô.
Cô nỗ lực muốn xem rõ ràng nam nhân muốn làm cái gì, nhưng thức một đêm khiến đầu óc cô không cho phép.
Đôi mắt chậm rãi chớp chớp, cuối cùng vẫn mạnh mẽ khép lại, gương mặt theo bản năng hướng tới chỗ gối mềm như bông mà cọ cọ.
Tựa hồ, lại cảm giác được trói buộc của thân thể tất cả đều được giải trừ, đôi môi anh đào phát ra một tiếng rên thoải mái.
Đường cong duyên dáng của cánh tay Mục Hoài chống ở bên cạnh người cô, rũ mắt nhìn hàng lông mi cong cong đang khép chặt, chỉ có cái miệng nhỏ hồng nhuận hơi hơi mở ra để hô hấp.
Hai bên thái dương của anh ẩn ẩn hiện lên gân xanh, ánh mắt tối sầm, sau đó vươn hai ngón tay thon dài, bóp chặt cánh môi cô, từ ở trên hôn xuống, giống như mỗi lần cô làm nũng đòi anh hôn.
Ngủ giống y như heo con.
Đáy mắt Mục Hoài tràn ngập nụ cười ác ý, lại cảm thấy thân hình cô gái bên dưới không có phản ứng, vậy anh sẽ làm cho cô cảm nhận được vậy.
Vì thế, anh cúi đầu.
Môi mỏng mang theo độ ấm nóng bỏng, nhẹ nhàng cọ xát ở bên tai cô nhẹ nhàng nói mấy chữ.
Phó Âm Sênh đã buồn ngủ không chịu được, một chút sức lực để mở mắt ra cũng không có.
Mơ hồ, cô nghe thấy một đạo thanh âm từ tính dễ nghe của nam nhân không ngừng lặp lại đang hỏi cô: "Được không?"
Đáng ghét!
Không biết qua bao lâu, khuôn mặt anh tuấn của Mục Hoài vùi vào trong mái tóc đen bóng của cô, hô hấp dồn dập nặng nề, một lát sau, anh vươn cánh tay xuống cuối giường kéo chăn lên, sau đó đắp lên người cô.
Toàn bộ quá trình Phó Âm Sanh đều là mơ mơ màng màng, cô giống như con thuyền nhỏ bé giữa biển khơi, bị sóng biển cuồn cuộn, theo từng đợt sóng biển đánh vào trong người.
Mục Hoài bình phục hơi thở, sau đó xoay người mà xuống khỏi giường.
Thân hình rắn chắc thòn dài của anh đứng bên mép giường, tùy ý tròng quần tây lên, quay đầu nhìn trên giường, đầu vai từ trong chăn của nữ nhân hơi lộ ra những vết tím đỏ, mái tóc dài xõa tung cơ hồ phủ kín trên gối đầu màu trắng, đôi môi bị hôn qua hơi hơi sưng đỏ.
Hàng mày phồng phồng cảm xúc của Mục Hoài khôi phục lại sự bình tĩnh, vươn tay chỉnh lại góc chăn giúp cô, lúc này mới xoay người đi vào phòng tắm.
Thực nhanh, có động tĩnh của tiếng cửa mở ra.
Rất nhỏ, lại làm hàng mi Phó Âm Sênh run lên một cái sau đó gian nan mở một mắt, mơ hồ thấy được bóng dáng cao lớn của nam nhân dần dần biến mất sau cánh cửa.
Trong thân thể đau nhức mãnh liệt cùng không khoẻ càng ngày càng rõ ràng, cùng với tiếng nước vang lên trong phòng tắm, ý thức Phó Âm Sênh càng ngày càng mơ hồ.
Trong đầu chỉ có một ý niệm.
Mông Mục Bá Bá, thật cong..