Sủng Mị

đối thủ cạnh tranh (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Các ngươi đó, đừng ở chỗ này mơ tưởng nữa rồi. Chẳng lẽ còn không biết đối thủ cạnh tranh lớn nhất đã xuất hiện?"

Lúc này thiếu chủ thứ năm Tiếu Vũ Phong mở miệng nói.

"Đối thủ cạnh tranh lớn nhất? Ngươi nói ai?"

Tần Ngữ Đồng là người đầu tiên sắc mặt âm trầm xuống, nghiêm túc hỏi.

Mấy người khác cũng lộ vẻ khó coi, vốn tưởng rằng năm người bọn họ tranh đấu đã ghê gớm lắm rồi. Nếu như xuất hiện thêm một đại nhân vật, chuyện này sẽ rất phiền toái.

"Các ngươi toàn ngồi trong nhà hóng gió, tin tức đúng là phong bế. Ngay cả danh nhân gần đây bộc lộ tài năng nổi tiếng khắp Vạn Tượng thành cũng không biết?"

Tiếu Vũ Phong vuốt càm ra vẻ đạo mạo, mỉm cười gian trá.

"Ngươi nói thái tử? Không thể nào, ai lại không biết hắn làm gì có hứng thú với nữ nhân?"

Tiêu Hợi nhếch miệng nói ra một câu kinh người.

Tiếu Vũ Phong lập tức ho khan một tiếng, bộ dạng lúng túng rất là khó xử.

Ba người khác cũng trừng mắt liếc Tiêu Hợi, một người trong nhóm nói:

"Tiêu Hợi, ngươi chán sống rồi hả? Lời này không thể nói lung tung, nếu như truyền tới tai thái tử, nhà ngươi sẽ gặp phải phiền toái rất lớn đó!"

Tiêu Hợi tới Vạn Tượng Cảnh không lâu, cho nên hắn không biết thái tử là người như thế nào. Chỉ loáng thoáng nghe nói người này hình như không thích nữ nhân.

"Thái tử chẳng qua là chuyên cần luyện công, rất ít tiếp xúc với nữ nhân mà thôi. Nói không chừng mục tiêu của hắn là hai vị nữ thần, chúng ta chỉ là phàm phu tục tử không có tư cách so sánh với đại lão gia hắn."

Thiếu chủ thứ năm Tiếu Vũ Phong lắc đầu bất đắc dĩ, mở miệng nói.

Hiện tại ba thế lực lớn tạo thành liên minh, nếu như chỉ gọi hai chữ "thái tử" suông hiển nhiên không phải là thái tử Yểm Ma cung Thẩm Mặc, cũng không phải là thái tử Hồn sủng cung Lê Vân. Mà đó là thái tử Hồn Điện Triêu Lãnh Xuyên.

Thái tử Triêu Lãnh Xuyên có thể nói là một người không hề tranh quyền đoạt lợi, nhưng nếu hắn muốn tranh đấu bất kể là thiếu chủ thứ năm, nhi tử Ma Đế, hay là thân nhân nguyên lão đều phải đứng dạt sang một bên. Đẳng cấp song phương vốn không cùng một tầng thứ, mọi sự so sánh hoàn toàn vô ích.

"Vậy ngươi nói tới ai? Chẳng lẽ là Thẩm Mặc ưa thích chơi trò âm mưu quỷ kế?"

Tần Ngữ Đồng khó hiểu hỏi.

"…"

Tiếu Vũ Phong vốn tưởng rằng lúc nãy tiết lộ tin tức là đủ để bọn họ biết là ai rồi. Không ngờ kết quả hoàn toàn ngược lại, đám người kia căn bản mù mịt thông tin.

Chẳng lẽ chỉ có nội bộ Hồn Điện và một vài thành viên cao tầng Hồn Minh mới hiểu rõ. Còn những người khác còn không biết đại danh của hắn?"

Tiếu Vũ Phong thầm nghĩ.

"Là Sở Phương Trần!"

Tiếu Vũ Phong cảm thấy nói năng dài dòng với đám người này không có một chút ý nghĩa, dứt khoát nói thẳng ra cái tên này.

"Sở Phương Trần?"

Bốn người kia quay mặt nhìn nhau, nghĩ thật lâu tựa hồ không nghĩ tới Sở Phương Trần là cao nhân phương nào.

"Quên đi, coi như ta chưa từng nói qua."

Tiếu Vũ Phong thấy vẻ mặt là biết ngay bọn họ không biết gì về Sở Phương Trần.

Xem ra Hồn Điện giữ bí mật rất tốt, chuyện lớn như vậy vẫn không có lan truyền ra ngoài. Thế mà hắn còn tưởng rằng toàn bộ thế giới đã biết đại danh của Sở Phương Trần.

"Sở Phương Trần rất lợi hại phải không?"

Tiêu Hợi là người đầu tiên tra hỏi.

Bọn họ là đại biểu cho nhóm thanh niên tối cường rồi, không nhiều cũng ít xem như nhận thức lẫn nhau. Thế nhưng, cái tên Sở Phương Trần quả thật xa lạ, nếu tên này thật sự mạnh mẽ đi tới Vạn Tượng thành hẳn là dẫn phát oanh động mới đúng. Vì sao cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nghe qua?

"Hình như có nghe qua một chút, nghe nói là biểu hiện kiệt xuất tại Tuyết thành, thực lực rất mạnh!"

Hồi lâu sau, Khương Phong chợt nhớ ra một ít chuyện lập tức nói ra nhận định của mình.

"Không quản hắn là ai! Nếu dám đánh chủ ý lên người Bàng Duyệt công chúa của ta, ta sẽ không tha cho hắn."

Tần Ngữ Đồng trầm giọng nói.

Bốn người khác lộ ra thần sắc khinh bỉ, từ lúc nào Bàng Duyệt công chúa thành người của hắn rồi? Đám người Tần gia người quả nhiên cá mè một lứa, không biết xấu hổ y như nhau.

"Nếu như chúng ta dẫn phát tranh đấu sẽ bị mấy lão gia hỏa kia giáo huấn, nói cái gì mà chúng ta không làm chính sự chỉ thích mấy chuyện bao đồng. Ta có một biện pháp, mọi người có thể công bình cạnh tranh."

Tới lúc này Bách Sa mới mở miệng gia nhập vào hội nghị tranh tài.

"Cái gì công bình cạnh tranh? Nàng chính là của ta!"

Tần Ngữ Đồng bất mãn nói.

"Ngươi..."

Tiếu Vũ Phong trợn mắt hết chỗ nói.

"Lần này Bàng Duyệt thiếu chút nữa bị Niếp Vân Tân hãm hại hương tiêu ngọc tán, thù này nhất định phải báo. Dù sao chuyện này không chỉ quan hệ đến một mình Bàng Duyệt, mà còn ảnh hưởng đến ba thế lực lớn vinh nhục. Bàng nguyên lão bây giờ đang tới chỗ Hồn Minh gây phiền toái, nhưng mọi người đều rõ ràng đám người thế hệ trước luôn có lo âu và hạn chế. Đặc biệt là ở trong Vạn Tượng thành càng phải thận trọng, nếu như bọn họ xuất thủ nhất định sẽ dẫn đến chiến tranh quy mô lớn. Về phần thanh niên trẻ tuổi chúng ta lại khác, chỉ cần làm sạch sẽ lưu loát không lưu lại chứng cứ là được."

"Chớ có nói nhảm, có rắm mau thả!"

Tiêu Hợi không nhịn được cái tên ăn nói giông dài kia, bực mình mắng cho một câu.

"Ý của ta là lấy công việc báo thù làm mục tiêu, đối tượng là Niếp Vân Tân. Ai giải quyết nhiều thủ hạ đắc lực nhất của hắn sẽ có công lớn nhất, người đó sẽ có tư cách cưới Bàng Duyệt."

Bách Sa cười cười nói.

"Nếu như giải quyết hắn luôn thì sao?"

Tiếu Vũ Phong nhếch miệng cười tà.

"Vậy chúng ta sẽ tung hoa, kính rượu ngươi rước Bàng Duyệt về nhà."

Ngữ khí Bách Sa vô cùng nghiêm túc.

"Rất công bình!"

Khương Phong gật đầu đồng ý.

"Không có ý kiến, nói thật ra trước sau gì nàng cũng là của ta."

Tần Ngữ Đồng vỗ ngực bảo đảm.

"Tốt!"

Bên trong tẩm cung, Tiêu phu nhân tự mình đút cho Bàng Duyệt uống canh nóng, mỗi một động tác cực kỳ ôn nhu.

Bàng Duyệt tương đối ngại ngùng, dù sao thân phận Tiêu phu nhân quá cao, không nghĩ tới lại tới đây hầu hạ nàng ăn uống.

Tiêu phu nhân cũng nhận ra Bàng Duyệt e ngại, lúc này mới nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ rồi nói:

"Nhanh lên, uống hết chỗ canh này mới tốt. Ngươi thấy mấy tên kia gấp gáp không? Có lẽ cũng sắp đánh nhau to rồi, ta cảm thấy bọn họ thật sự thích ngươi."

Tiêu phu nhân nói lộ liễu như thế, gương mặt Bàng Duyệt dù còn bệnh hoạn cũng phải đỏ ửng vì xấu hổ, nhỏ giọng nói:

"Bọn họ chẳng qua là bằng hữu quan tâm."

Tiêu phu nhân cũng không điểm phá chuyện này, chỉ cười nói:

"Nói đến đây mới nhớ, lần này ngươi có thể tỉnh lại là nhờ một người thanh niên hỗ trợ."

Bàng Duyệt nghi hoặc nhìn chăm chú Tiêu phu nhân, không phải mới vừa nói phụ thân nàng đi tới bắc Cấm Vực tìm linh dược giải trừ độc tố hay sao?

Thế là Tiêu phu nhân bắt đầu tường thuật lại hành trình đi bắc Cấm Vực cho nàng nghe.

"Ngài nói là cái tên Bán Ma hóa, Sở Mộ vương giả Thiên Hạ cảnh? Là Hồn sủng của hắn đã cứu ta?"

"Ừ, cũng cứu phụ thân của ngươi. Lúc ấy nếu không có Hồn sủng của hắn xuất thủ thì phụ thân ngươi đã chết dưới móng vuốt Huyết Man Chập Long rồi."

Tiêu phu nhân nói.

"Vậy ta đúng là thừa nhận ân huệ rất lớn từ hắn rồi? Nhưng hắn đã ma hóa triệt để, liệu có hi vọng tỉnh lại không?"

Bàng Duyệt mở miệng hỏi.

Tiêu phu nhân lắc đầu nói:

"Không có khả năng!"

Bàng Duyệt khe khẽ thở dài, chính nàng cũng không nghĩ tới tính mạng của mình và phụ thân lại được một người thanh niên chưa từng gặp mặt cứu vớt. Ân đức như thế hiển nhiên phải gặp mặt bái tạ mới đúng, chỉ tiếc là một vị Hồn sủng sư kiệt xuất vẫn lạc quá sớm, thật sự là trời cao đố kỵ anh tài mà.

"Tiêu phu nhân!"

Một nữ hầu bước nhanh tới nói nhỏ bên tai Tiêu phu nhân điều gì đó.

"À? Là cái tên thanh niên cường giả giúp chúng ta tranh đoạt Tuyết thành và Linh thành, Sở Phương Trần?"

Trong mắt Tiêu phu nhân lộ ra thần sắc kinh ngạc.

"Đúng thế! Hắn đã tới tổng bộ Hồn Điện, tối nay các nguyên lão đã mở tiệc đón gió tẩy trần cho hắn. Tranh thủ cơ hội giới thiệu hắn cho nhóm cao tầng ba thế lực lớn."

Thị nữ nhỏ giọng nói.

Hồn Điện trước giờ làm công tác bảo mật rất tốt, cho đến hiện tại không có bao nhiêu người biết đến cái tên Sở Phương Trần. Thậm chí thành viên cao tầng cũng bị hạn chế tin tức gắt gao.

"Ừ, tối nay đi Hồn Điện một chuyến."

Tiêu phu nhân biết rõ truyền thuyết anh hùng của Sở Phương Trần, nhân vật kiệt xuất như vậy hiển nhiên đáng giá nàng đi gặp mặt một lần.

Bàng Duyệt nằm trên giường tò mò hỏi:

"Tiêu phu nhân, Sở Phương Trần là ai, vì sao mấy tiền bối coi trọng như thế?"

"Hắn sao? Ngươi cứ xem hắn giống như thái tử thứ hai."

Tiêu phu nhân mỉm cười nói.

"Thái tử thứ hai? Chẳng lẽ thực lực của hắn sánh ngang thái tử?"

Bàng Duyệt trợn tròn mắt kinh ngạc, dùng ngữ khí không dám tin tưởng hỏi lại lần nữa.

"Tạm thời chưa tới mức đó, chỉ có điều hắn quả thật rất mạnh. Hồn Điện cố ý giữ kín bí mật, Hồn Minh ăn một vố đau cũng không muốn công bố tin tức. Thế nhưng, khi nào ngươi khỏe lại cũng nên kết giao với hắn."

Tiêu phu nhân đã nghe nói rất nhiều về sự tích Sở Phương Trần, cho nên nàng rất tán thành đối với năng lực và phong cách của hắn.

"Ừ, vậy tối nay ta cũng đi dự hội." Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Bàng Duyệt cười khẽ gật đầu, một người có thể sánh ngang thái tử đánh tuyệt đối có giá trị kết giao.

"Cũng được, độc tố đã giải trừ, ngươi nên đi lại đi lại mới có lợi cho khí huyết lưu thông."

Tiêu phu nhân mỉm cười nhu hòa.

"Sở Phương Trần?"

Trước kia Bàng Duyệt chưa từng nghe nói đến người này, trong đầu nàng rất tò mò không biết rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào. Không cần quản hắn là ai, chỉ biết rằng hắn được đám lão gia hỏa ương ngạnh, cố chấp kia khen ngợi, lại còn cố ý mở tiệc chiêu đã ít nhất cũng phải có vài phần bản lĩnh thật sự.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio