"Mạch Lăng là kẻ tâm địa hẹp hòi, Sở lão đệ trong tương lai sẽ tạo thành uy hiếp đối với hắn. Không chỉ có nhiêu đó, bất luận là Bát Hoang, Thập Lục Tuyệt biết được thực lực Sở lão cũng sẽ xuất thủ không hề do dự. Bởi vì Hồn Minh đã đánh giá hắn ngang hàng với thái tử, đều là loại tiềm lực thiên phú vô hạn. Một khi mặc kệ phát triển sẽ trở thành sát thần đối với Hồn Minh."
Đằng Lãng nói.
Sở Mộ lắc đầu cười khổ, vốn cho rằng chính mình làm việc đã rất ẩn giấu rồi. Kết quả vẫn bị đám người Hồn Minh nhắm trúng, xem ra ngày hôm qua không tới tham gia dạ tiệc đúng là sáng suốt. Ít nhất bây giờ cũng không có mấy người biết mặt hắn.
"Đại nguyên lão suy đoán quãng thời gian này vẫn do thanh niên đồng lứa làm chủ, đám cao tầng sẽ ngồi yên bất động, bên phía Hồn Minh cũng giống như thế. Chiến tranh song phương so đấu về tài nguyên và lực lượng Hồn sủng sư tầng dưới, kế tiếp sẽ tỷ thí xem ai chịu đựng lâu nhất. Một khi tầng lớp thanh niên chúng ta sụp đổ tới một trình độ nhất định, không còn tư cách đánh lâu dài với bọn họ mới phát sinh chuyển biến. Về phần công chúa Bàng Duyệt gặp phải độc hại chính là một tín hiệu nguy hiểm."
Đằng Lãng từ từ phân tích thế cục cho Sở Mộ biết.
"Niếp Vân Tân không phải là một trong Bát Hoang sao? Hắn sử dụng độc làm hại Bàng Duyệt vì sao coi là thanh niên đồng lứa chiến tranh?"
Sở Mộ cảm thấy khó hiểu lập tức hỏi lại.
"Niếp Vân Tân chính là đại biểu cho thanh niên trẻ tuổi của Hồn Minh, mặc dù cái tên kia mặt mày già nua xấu xí, nhưng thật ra hắn còn rất trẻ. Thực lực xem như tối cường trong hàng ngũ thanh niên đồng lứa, tuyệt ba thế lực lớn liệt danh hắn vào vị trí đầu trong sổ đen cần phải giết. Nếu để hắn tự do phát triển sẽ tạo thành uy hiếp thật lớn đối với chúng ta."
Đằng Lãng nói. nguồn TruyenFull.vn
Sở Mộ thật sự không nghĩ ra Độc Hoang Niếp Vân Tân dĩ nhiên là thanh niên đồng lứa? Chuyện này đúng là khó thể tin nổi.
Hồn sủng sư tuổi trở xuống đạt tới trình độ cao đẳng đế hoàng đã vô cùng kinh người, Niếp Vân Tân còn trẻ đã tiến vào hàng ngũ Bát Hoang hiển nhiên phải có tiềm lực phi thường.
Cấp bậc Hồn Hoàng thông thường sẽ có hơn trăm năm tuổi thọ, vì thế trong mắt mọi người dưới tuổi vẫn tính là trẻ tuổi.
Nhân loại đạt tới cảnh giới Hồn Hoàng sẽ duy trì dung mạo ở thời điểm đột phá, tốc độ già yếu cũng chậm lại rất nhiều. Còn về thực lực sẽ phải xem tiềm lực và thiên phú của người đó, bắt đầu tính từ giai đoạn quân chủ trở lên sẽ cho ra kết quả tương đối chính xác.
"Vậy người nói xem, thế lực song phương có nhân vật nào lợi hại."
Sở Mộ mở miệng hỏi.
Chiến tranh trong hàng ngũ thanh niên đồng lứa rất có lợi đối với Sở Mộ, ít nhất hắn có thể quang minh chính đại giày vò đám người Hồn Minh không cần sợ mấy lão già tìm tới gây phiền toái.
"Trước tiên nói về chúng ta, nhân vật linh hồn chính là thái tử Triêu Lãnh Xuyên. Hắn bây giờ đang tiếp nhận Tôn vị truyền thừa, qua một đoạn thời gian ngắn nữa sẽ trở về Vạn Tượng thành, ngươi sẽ có cơ hội làm quen với hắn."
"Nhân vật thứ hai là ngươi, nhưng mà rất ít người biết được thực lực chân chính của ngươi. Đám thanh niên trẻ tuổi bất mãn khi thấy ngươi được cao tầng chú ý. Nhưng không sao cả, ngày nào đó ngươi long thể chấn động sẽ làm cho mấy tên kia nể phục, ta nghĩ chuyện này không thành vấn đề. Thanh niên đồng lứa chúng ta cạnh tranh với nhau tương đối lành mạnh, mục tiêu mấu chốt vẫn luôn nhất trí không bao giờ thay đổi."
Sở Mộ chỉ biết cười khổ, Đằng Lãng đưa ra ví dụ thật sự quái dị, cái gì mà long thể chấn động?
"Nhân vật thứ ba là Thẩm Mặc, thái tử Yểm Ma cung. Trước kia hắn thứ hai, hiện tại hắn tự động thối vị nhượng hiền. Có lẽ hắn hiểu rõ thực lực của ngươi."
Sở Mộ lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, bởi vì hắn chưa từng thấy Thẩm Mặc xuất thủ.
"Thật ra ta cũng không hiểu ẩn tình trong đó, bản lãnh lớn nhất của hắn chính là ẩn giấu thực lực. Nhưng tên này mà không có một con Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong, ta sẽ đập đầu vào gối chết tươi cho rồi."
Đằng Lãng tiếp tục nói.
"Nhân vật thứ tư là Lê Vân, tên này hành tung xuất quỷ nhập thần y như phụ thân hắn. Thực lực tạm thời không thể xác định, nhưng ta dám khẳng định không bại dưới tay Thẩm Mặc."
"Nhân vật thứ năm là Bàng Duyệt, nữ nhân kia nhìn qua ôn nhu yếu ớt, con nhà tiểu thư khuê các. Nhưng thật ra chính là một nữ tử hung hãn, xuất thủ bá đạo vô song. Ngươi đừng có bị bề ngoài của nàng mê hoặc."
"Nhân vật thứ sáu … à … chính là lão ca ta. Cũng là thanh niên cường giả thiếu chủ thứ ba Hồn Điện rất được thiếu nữ hoan nghênh, Đằng Lãng."
Vừa nói tới đây, Đằng Lãng lập tức bày ra bộ dáng anh tuấn tiêu sái, một tay che cằm, mắt liếc xéo lên trời. Mấy thị nữ ở gần đó không nhịn được che miệng cười khúc khích.
Đằng Lãng hung hăng trợn mắt đe dọa đám thị nữ, sau đó nhe hàm răng trắng toát nói:
"Không được cười, nếu không ta sẽ ném các ngươi vào phòng làm nóng giường cho bổn thiếu chủ."
Mấy thị nữ nghe thế liền sợ hãi thất sắc, vội vàng nín cười mặt mày tái nhợt như gặp sắc lang.
Các nàng đều là thị nữ được huấn luyện nghiêm chỉnh, đặc biệt chịu trách nhiệm hầu hạ nhân vật cấp bậc thiếu chủ, công chúa. Hơn nữa, bọn họ còn tuyệt đối trung thành không cần phải lo lắng vấn đề tiết lộ cơ mật.
Nhưng một khi phát sinh chuyện gì đó sai lầm, vậy thì cuộc sống của các nàng sẽ rất bi thảm.
"Hắc hắc, thật ra trước kia ta xếp hạng gần chót, ngay cả thể diện tới Vạn Tượng thành dạo chơi cũng không có. Cũng nhờ cùng đi với Sở lão đệ tới Càn Khôn Băng Môn một chuyến mới đột phá bình cảnh, Băng Sơn Sư của ta hiện tại cực kỳ lợi hại."
Đằng Lãng cười lên thật tươi, từ đó có thể thấy được thái độ của hắn rất chân thành.
"À? Cường hóa thành công?"
Sở Mộ lập tức nổi lên hứng thú.
"Ừ, sau khi ngươi rời đi. Ta khổ luyện Băng Sơn Sư rồi tập trung cường hóa, bây giờ lão ca ta xưa đâu bằng nay. Nếu không, ta làm gì dám tới Vạn Tượng thành rước lấy nhục. Dĩ nhiên, hiện tại còn rất ít người biết chuyện này, ta ẩn giấu, vô cùng ẩn giấu, ta muốn đánh một trận bỗng nhiên nổi tiếng."
Đằng Lãng nói xong liền cười ha hả, bộ dạng cực kỳ khoái trá.
"…"
Sở Mộ cuối cùng đã hiểu tại sao thiếu chủ thứ ba Hồn Điện bị đặt cho danh xưng "đệ nhất lãng" rồi, quả nhiên danh như tính, ăn nói lãng xẹt không chê vào đâu được.
Thế nhưng, Sở Mộ thật sự không ngờ Đằng Lãng cường hóa Băng Sơn Sư thành công. Xem ra chỉ cần là người biết nắm chắc kỳ ngộ sẽ tăng tiến thực lực rất nhanh.
"Kế tiếp là đám người Tần Ngữ Đồng, Tiêu Hợi, Tiếu Vũ Phong, Bách Sa. Có thể còn có vài tên ẩn tàng thực lực, hoặc là trong quá trình lịch lãm đột nhiên tăng mạnh thực lực. Cụ thể vẫn phải nhìn trận chiến với Hồn Minh, mỗi người chúng ta chính là một khoản tài nguyên trọng yếu, kết quả cuối cùng sẽ ảnh hưởng rất lớn từ tràng so đấu này."
Đằng Lãng.
Sở Mộ gật đầu đồng ý, xem ra quãng thời gian mấy năm sau này sẽ do đám thanh niên trẻ tuổi gánh vác trọng trách.
"Về phần Hồn Minh, nhân vật linh hồn tên gì cũng không biết, hắn là đệ tử Minh chủ, tất cả thành viên Hồn Minh đều gọi hắn là "Thiên Tử"."
Đằng Lãng suy nghĩ một hồi, sau đó mới tiếp tục giới thiệu tình huống bên phía Hồn Minh.
"Thiên Tử?"
Sở Mộ rất ngạc nhiên, không nghĩ tới Hồn Minh còn có một người thần bí cỡ đó.
"Ừ, tóm lại rất mạnh, Triêu Lãnh Xuyên chính miệng thừa nhận không phải là đối thủ của hắn."
Sở Mộ không biết thực lực thái tử Hồn Điện. Nhưng hắn từng đánh bại Chu Nghĩa vẫn bị xếp hạng vị thứ hai, điều này nói rõ thực lực thái tử Hồn Điện ít nhất cũng phải tiếp cận vô địch đế hoàng.
Vốn tưởng rằng thái tử đã là nhân vật nghịch thiên, nhưng không ngờ bên trong Hồn Minh còn có người mạnh hơn hắn.
Chính vì thế Sở Mộ tương đối rung động, xem ra Vạn Tượng thành không có đơn giản như biểu hiện bên ngoài.