Sủng Mị

chương 1116: tân sinh mệnh, trứng hoàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lôi điện màu tím trong bầu trời nhanh chóng tụ tập lại, tia sáng chói mắt làm cho người ta không cách nào mở mắt ra ngoài, trong sấm sét vang dội thì tiếng kêu của Lôi Quân giống như quân vương ra lệnh cho thuộc hạ, tất cả lôi điện chính là tướng sĩ trung thành nhất, dưới tiếng kêu của quân vương đã hình thành lôi điện khủng bố!

Vong Mộng thấy Xá Tội Chi Hồ ý định một chiêu định thắng bại, nó lúc này chậm rãi độc chú ngữ hoàng tộc.

Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân có thể hiệu lệnh bầy lôi, Vong Mộng cũng có thể làm được, lôi điện màu tím lại tụ tập trên mặt đất, ám tử sắc lôi điện rơi xuống mặt đất cơ hồ xỏ xuyên qua thiên địa, hình thành một tia chớp khổng lồ và chậm rãi di động tới gần Vong Mộng.

Ám tử sắc lôi điện chỉ có hai đạo, nhưng lại giống như giao long quấn quanh người của Vong Mộng.

Màu đỏ tím mạn thiên phi vũ, ám tử sắc lại ngạo nghễ sừng sững, bỗng nhiên màu đỏ tím hóa thành thiên quân vạn mã lao về phía Vong Mộng.

Hình ảnh rung động này làm cho mọi người ở mặt đất nhìn lên, chỉ cảm thấy lôi đình tận thế có thể hủy diệt tất cả, cho dù trốn đi tới nơi nào cũng có thể bị hủy diệt.

Triêu Lãnh Xuyên cùng Mục Thanh Y cũng lựa chọn rút lui, Vong Mộng cùng Xá Tội Chi Hồ quyết đấu thì lực lượng chỉ sợ sinh vật chuẩn chúa tể ở gần đó cũng phải tan thành mây khói.

Cả thế giới hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng lôi điện giao thoa với nhau...

Năm người trốn sau vách núi nhưng mà hào quang của lôi điện chói mắt làm bọn họ không cách nào mở mắt ra được, chỉ có chín niệm Mục Thanh Y sử dụng năng lực cảm giác miễn cưỡng có thể phát giác được Lôi Quân và Vong Mông mười sáu cánh đang lao vào nhau!

- Ù ù ù ù ~~~~~~~~~~~~

Lực lượng lôi điện hủy diệt vô cùng đáng sợ tỏa ra chung quanh, năng lượng này lưu lại vết rách khủng bố trên thân của cự sơn, những vết rách này phân hóa thành nhiều khối và vỡ ra chung quanh

Bỗng nhiên sơn mạch liên miên không dứt cũng tan vỡ ra.

Nham thạch vỡ vụn bởi vì không chịu nổi lực lượng hủy diệt của lôi điện, giống như có ngôi sao băng đang phá hủy thế gian.

Bên trong ám tử sắc cùng màu đỏ tím thì hoàng ảnh mười sáu cánh không ngừng bay lên, cực tốc bay tới.

Hồ ảnh bị sóng lôi điện khổng lồ đánh bay ra ngoài, thân hình màu đỏ tím của nó không ngừng va chạm với vách núi và xuyên qua, cuối cùng nhất là chôn trong một phê tích cự sơn khổng lồ!

- Nghệ ~~~~~~~~

Vong Mộng quay đầu lại nhìn qua Xá Tội Chi Hồ đã bị đánh trọng thương, cánh của nó không dừng lại, bởi vì sóng lôi điện đáng sợ này đang theo sau lưng của nó, lực lượng va chạm của hai cấp chúa tể với nhau sinh ra sóng xung kích đánh lên người thì Vong Mộng cũng bị thương không nhẹ.

Thân ảnh của nó bay lướt qua không gian, rốt cục chậm rãi thoát khỏi phạm vi sóng xung kích của lôi đình, bay tới chân núi lửa.

Sắc mặt năm người ở dưới chân núi lửa lúc này tái nhợt, lực lượng cấp chúa tể ép bọn họ tới mức không thể thở nổi, thẳng đến khi Vong Mộng bay đến trước mặt bọn họ đem những áp lực này tiêu trừ đi, bọn họ mới có thể sống thoải mái một chút.

Con mắt đã bị nóng rát không thể mở ra được, lôi quang ảm đạm thật lâu thì bọn họ mới khôi phục tầm mắt.

Nhưng mà thời điểm năm người mở to mắt thì nhìn thấy cự sơn bị hủy diệt, hồi lâu nói không ra lời.

- Lực lượng này dùng cách nói hủy thiên diệt địa còn không đủ hình dung a.

Bàng Duyệt che miệng, trái tim đến bây giờ còn nhảy mạnh không ngừng.

Nếu vừa rồi vị trí va chạm lôi điện của hai cấp chúa tể này gần với bọn họ một chút, đoán chừng toàn bộ sơn mạch này đã biến thành bụi phấn rồi.

- Lôi Quân đâu rồi?

Ánh mắt Mục Thanh Y đảo qua xa xa, lại không nhìn thấy thân ảnh của Lôi Quân.

- Hẳn là bị chôn dưới ngọn núi nào rồi, nó bị thương nặng.

Sở Mộ nhảy khỏi người của Vong Mộng.

Lực lượng của Vong Mộng làm cho Sở Mộ vô cùng hài lòng, lúc này đụng vào nhau cũng làm cho Sở Mộ càng thêm khẳng định, thực lực Vong Mộng sau khi niết bàn đã đạt tới cấp chúa tể cấp thấp.

Cấp chúa tể cấp thấp, đây tuyệt đối là cấp bậc mạnh nhất trong lĩnh vực của nhân loại. Kế tiếp chỉ cần đem Vong Mộng bồi dưỡng từ một đoạn lên mười đoạn, Sở Mộ sẽ có một chủ sủng có được thuộc tính dực hệ và ám lôi hệ dung hợp với nhau, đến lúc đó muốn dẫm nát nữ nhân phản bội dưới chân là chuyện vô cùng dễ dàng!

- Sở lão đệ, ngươi bây giờ đã là thiên hạ vô địch rồi.

Tận mắt nhìn thấy Vong Mộng cường hãn, Đằng Lãng hiện tại tật sự không tìm được từ nào thích hợp hơn hình dung Sở Mộ.

Thực lực Xá Tội Chi Hồ đã mạnh tới mức làm nội tâm của bọn họ khó thừa nhận nổi. Kết quả vẫn bị Sở Mộ này dùng Vong Mộng sau khi niết bàn đánh bai, chỉ bằng vào một con hồn sủng này, hắn đã đủ để quét ngang tất cả, Hùng Thủ cũng phải cam bái hạ phong.

Ánh mắt Mục Thanh Y cũng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Nhớ ngày đó Sở Mộ làm cho Mục Thanh Y lưu tâm chú ý chỉ bằng vào băng tinh linh cấp Đế Hoàng, nhưng không ngờ qua khoảng thời gian ngắn hắn đã bước vào cảnh giới cực cao.

Trọng yếu nhất là ai cũng không biết trong tương lai hắn còn mang lại cho mọi người bao nhiêu rung động!

- Nghệ ~~~~~~~~~~

Vong Mộng nhẹ nhàng phe phẩy cánh, phát ra tiếng kêu to lớn.

Nó chậm rãi nhắm mắt lại, thân hình ám tử sắc bắt đầu tản ra, tất cả lông vũ giống như băng rơi vào trong nước bị hòa tan, hòa tan không còn lại gì, chỉ còn lại có một quả trứng nhỏ màu đen tím, rơi vào trong lòng bàn tay Sở Mộ.

Quả trừng nhỏ này phát ra tiếng kêu yếu ớt. Trên thân quả trứng phát ra hào quang sáng bóng, hào quang từng chút một bao phủ thân hình của Vong Mộng.

Thân hình lung linh của Vong Mộng dần dần tiêu tán bên trong, khi hào quang bao phủ toàn bộ thì cuối cùng nhất hóa thành một quả trứng đen tím xinh xắn.

Sở Mộ sững sờ, lúc này mới kịp phản ứng. Vong Mộng tiến vào niết bàn trọng sinh chính thức cũng sẽ có một đoạn thời gian bắt đầu mới.

Thời điểm này năm người cũng vây lại, mặt mũi tràn đầy mới lạ nhìn qua quả trứng hoàng trong tay Sở Mộ, ánh mắt không ngừng lập loè.

- Hóa trứng, tiểu chút chít này chính là chúa tể cấp thấp trong tương lai đấy, thật sự muốn tiến lên đoạt lấy a.

Con mắt Bàng Duyệt tỏa ra hào quang nhìn qua trứng hoàng, cực kỳ hâm mộ nói ra.

- Ta cũng vậy, không bằng chúng ta liên thủ giải quyết Sở Phương Trần này đi.

Đằng Lãng nhìn qua Trầm Mặc cùng Triêu Lãnh Xuyên bên cạnh, ghen ghét hâm mộ hiện rõ trên mặt của hắn.

Có được trứng hoàng thìchẳng khác nào tiếu ngạo quần hùng, bất luận là hồn sủng sư nào cũng phải động tâm.

Chỉ có điều những lời này bọn họ chỉ nói vui đùa mà thôi, quỷ mới biết rõ Sở Phương Trần biến thái này có nắm chắc bài hay không, nếu liên thủ nói không chừng bị giải quyết chính là bọn họ đấy.

- Sở Phương Trần, ngươi đừng làm cho nó chết non đấy, bằng không thì ta không tha cho ngươi đâu.

Mục Thanh Y rất chân thành nhìn Sở Mộ nói ra.

- Ha ha, ta sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra đâu, nhưng mà vẫn cảm tạ ngươi nhiều.

Sở Mộ tươi cười tiêu sái, ánh mắt chân thành nhìn qua Mục Thanh Y.

Mục Thanh Y đôi má hơi đỏ rực lên, nói thầm:

- Cám ơn ta làm cái gì, là chính ngươi tranh thủ.

Sở Mộ thấy nàng ra vẻ không biết, nhưng hắn vẫn ghi nhớ nhân tình này.

Trước kia Sở Mộ đi tìm Mục Thanh Y thì nàng đã nói sẽ dẫn Sở Mộ đi di tích hoàng tộc, có khả năng có được niết bàn mà thôi, mà trong nội tâm Sở Mộ biết rõ Mục Thanh Y vốn có thể phục sinh cho Quan Hoàng Vương xong thì lập tức tái tạo niết bàn cho nó luôn, nhưng mà nàng nhường cơ hội này cho mình, chuyện này làm cho Sở Mộ cũng không biết nên cảm tạ nữ thần vô tư này như thế nào mới phải.

Về phần trong lòng Mục Thanh Y cũng có ý nghĩa của mình. Đối với nàng mà nói mình đã thiếu nợ Sở Mộ một nhân tình, hắn vào thời điểm nàng cần nhất lại ra mặt cho nàng, cũng dùng sức một người đánh lui đại quân Hồn Minh.

Đem cơ hội Niết Bàn này nhường cho hắn xem như hoàn lại ân tình, cũng không cần phải nói cảm tạ hay không cảm tạ.

- Làm cách nào ấp trứng, có cần Quan Hoàng Vương của ngươi giúp đỡ hay không?

Sở Mộ hỏi một câu như vậy.

"..."

Mục Thanh Y im lặng, thằng này đem Phượng Hoàng biến thành con gà mái ấp trứng rồi, lập tức phong tình vạn chủng liếc thằng này, nói:

- Có lẽ ngươi đã ký hồn ước với nó rồi, ngươi thu nó vào trong không gian hồn sủng, nó tự nhiên sẽ được ấp trứng thôi.

- Nha.

Sở Mộ ngây thơ gật gật đầu, niệm chú ngữ, đem Vong Mộng trong trạng thái trứng thu vào không gian hồn sủng.

Hồn ước là do Sở Mộ trợ giúp Vong Mộng dung hợp huyết mạch đã ký kết, hồn ước thứ mười lăm chính là vị trí ấp nở của Vong Mộng.

Từ hôm nay trở đi Sở Mộ cũng không còn là hồn sủng sư lục địa nữa, có thể như Mục Thanh Y tiêu sái làm chúa tể không trung, khoái ý bay lượn!

...

Lần này thật sự là công đức viên mãn.

Sở Mộ thành công trợ giúp Vong Mộng niết bàn tái tạo, hơn nữa còn ký kết hồn ước hóa thành hồn sủng dực hệ của mình.

Đối với Sở Mộ linh hồn hồn sủng sư mà nói, không có gì đáng giá kích động hơn việc đạt được hồn sủng mới, hơn nữa còn là một hồn sủng có thể trợ giúp hắn quét ngang lĩnh vực nhân loại.

Nhiệm vụ kế tiếp chính là trong thời gian ngắn nhất bồi dưỡng Vong Mộng tới cấp chúa tể cấp thấp.

Khi đó khống chế chúa tể cấp thấp còn ai có thể ngăn cẩn bản thân mình được.

Mục Thanh Y đã phục sinh Quan Hoàng Vương, đối với nàng mà nói không có chuyện gì trọng yếu hơn cả.

Hơn nữa Mục Thanh Y có thể nói là nhân họa đắc phúc, không chỉ có Quan Hoàng Vương phục sinh, Bạch Hổ thời điểm thời khắc lâm vào nguy cơ đã đột phá cấp Đế Hoàng, chắc hẳn tiến vào đến cấp chúa tể cũng là chuyện sớm muộn, như vậy địa vị nữ chiến thần của nàng không ai có thể rung chuyển.

Triêu thái tử, Trầm Mặc, Bàng Duyệt, Đằng Lãng bốn người mặc dù không có thu hoạch nhiều như Sở Mộ cùng Mục Thanh Y, nhưng mà lần lịch lãm này bọn họ đạt được lợi ích không nhỏ, trong không gian giới chỉ chúa đầy năng lượng tinh thạch đủ cho bọn họ bồi dưỡng được mấy con Đế Hoàng đỉnh phong!

Bốn người bọn họ đều trẻ tuổi, có được nhiều Đế Hoàng đỉnh phong thì địa vị trong Tam đại cung điện cũng khác hoàn toàn.

...

- Ta đi con lôi hồ ly kia đã.

Thời điểm bước đi thì bỗng nhiên Sở Mộ dừng bước lại, chạy tới một ngọn núi đã biên thành bột phấn.

Năm người hai mặt nhìn nhau, nhưng cuối cùng vẫn đi theo Sở Mộ.

Sau khi vạch đám đá vụn ra, một bãi máu đỏ tươi tràn ra, Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân uy phong lẫm lẫm lúc này đang yên tĩnh gục ở trong đó.

Trên người Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân che kín vết thương, huyết dịch không ngừng chảy xuống, nhìn nó đã có chút suy yếu không chịu nổi.

Thời điểm này nó phát giác những nhân loại kia đang đi tới chỗ của nó, lung la lung lay đứng lên, nó nhe răng tràn ngập địch ý cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Sở Mộ đứng đầu tiên.

- Nuốt vào đi, có thể trợ giúp ngươi cầm máu.

Sở Mộ đứng trước mặt Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân, hắn căn bản không sợ lôi hồ ly đã trọng thương này, ngược lại đem dược tề cầm máu do Diệp Khuynh Tư phối chế vứt cho Lôi Quân.

Lôi Quân thờ ơ với đồ vật Sở Mộ ném qua, vẫn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, dường như cho dù đối phương tiếp tục đánh nó cũng tuyệt đối phụng bồi đến cùng!

Sở Mộ bất đắc dĩ, đành phải niệm chú ngữ đem tiểu Mạc Tà triệu hoán ra ngoài.

Tiểu Mạc Tà bảo trì trạng thái nhỏ nhắn, dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá Xá Tội Chi Hồ cùng chủng tộc với mình, phát ra tiếng kêu ô ô ô.

Trong chốc lát Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân nhìn thấy đồng tập Viêm Quân xuất hiện, ánh mắt rõ ràng có biến hóa, nhưng địch ý vẫn không có tiêu trừ.

Tiểu Mạc Tà cũng mặc kệ Lôi Quân có địch ý hay không, nhẹ nhàng nhảy tới bên cạnh thước chữa thương, dùng cái đuôi nhặt lên, sau đó ọt ọt ọt ọt uống xong, xem như làm mẫu cho Lôi Quân.

Lôi Quân cũng không có phát động công kích với Mạc Tà, nghi hoặc khó hiểu nhìn qua Viêm Quân mảnh mai này, qua hồi lâu mới phát ra tiếng kêu ô ô ô.

Lôi Quân rất có ngạo khí, từ đầu đến cuối không có đi tiếp thuốc chữa thương mà Sở Mộ ném qua, làm cho tiểu Mạc Tà không công làm mẫu mấy lần, kết quả tiểu Mạc Tà thấy Lôi Quân không uống, chính mình lại ừng ực uống hết, chuyện này làm cho mọi người im lặng. Đoán chừng Sở Mộ nếu ném thêm một lọ thì Lôi Quân cũng chỉ nhìn Sở Mộ đầy khinh bỉ, muốn dùng tinh thần nói cho Sở Mộ biết nó không khát.

Sở Mộ không có biện pháp gì với tiểu Mạc Tà này cả, ai bảo Diệp Khuynh Tư thời điểm điều chết dược tề còn cố ý thêm một ít hương vị trái cây vào, như vậy cũng phù hợp với khẩu vị của tiểu Mạc Tà rồi...

Hai con tội hồ phát ra tiếng kêu ô ô với nhau, mọi người không nghe hiểu chúng nói cái gì.

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, ánh mắt Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân nhìn quét qua Sở Mộ một cái, mang theo vài phần hận ý quay người rời đi.

Tiểu Mạc Tà cũng nhảy lên bờ vai của Sở Mộ, trên miệng nhỏ lưu lại mùi thơm của thuốc chữa thương.

Sở Mộ cười khổ đem mặt của tiểu gia hỏa này tới trước mặt của mình, dùng tay áo lau chất lỏng trên khóe miệng của nó, mở miệng hỏi:

- Hỏi được không?

Sở Mộ bảo tiểu Mạc Tà đi nói chuyện với Lôi Quân một hồi, tự nhiên là muốn hỏi phương pháp xá tội như thế nào.

Tiểu Mạc Tà hiện tại chỉ giải trừ được một nửa lực lượng, nếu như hoàn toàn xá tội thì thực lực khẳng định cũng có thể đạt tới cấp bậc như Lôi Quân.

Dùng linh vật cường hóa tiểu Mạc Tà thật sự không thực tế, cho nên Sở Mộ phải tìm phương pháp chuộc tội cho Mạc Tà.

- Ô ô ô ~~~~

Tiểu Mạc Tà kêu to bên tai của Sở Mộ..

- Ân, còn gì nữa không?

Sở Mộ tiếp tục hỏi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Ô ô ~~~~~~~

Một người một hồ đối thoại với nhau, đương nhiên chỉ có chính bọn họ nghe hiểu được, năm người khác chỉ hai mắt nhìn nhau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio