"Grừ... ư …!!!"
Thanh âm rung động như sấm sét giữa trời quang đột nhiên nổ tung, khí thế to lớn bàng bạc từ trong kén trùng phun ra ào ạt.
Một tiếng gầm vang chấn động thông thiên, cả ngọn núi cao lớn "ầm ầm" sụp đổ, địa chấn kinh khủng không ngừng lan tràn ra xa, trong quãng thời gian ngắn ngủi toàn bộ khu vực đã hóa thành một mảnh đại địa trắng xóa.
Tựa như thiên địa cũng đang run rẩy theo từng nhịp đập của kén trùng, mặc dù biết tiểu Thanh Trùng phá kén sẽ cực kỳ kinh người, nhưng mà Sở Mộ tuyệt đối không thể nào ngờ tới cảnh tượng lại rung động như thế.
Hắn từng đọc trong sách thấy một số Hồn sủng trong truyền thuyết mỗi khi xuất hiện sẽ làm cho thiên địa biến sắc, phong vân đảo chiều. Cho tới nay Sở Mộ vẫn cho rằng đó chỉ là truyền thuyết màthôi, thực tế không thể nào phát sinh điều đó.
Nhưng mà hiện tại ở trong tầm mắt của hắn, cả bầu trời bao la biến thành một mảnh không gian màu trắng quỷ dị, hết thảy mọi thứquy tắc bình thường đều bị đánh vỡ. Hắn có cảm giác y như rơi vào mộng cảnh vô tận vậy.
Phía trên Tù đảo luôn có mây mù bao phủ nên rất khó nhìn thấy bầu trời màu xanh. Nhưng trong lúc kén trùng tan vỡ, ánh sáng chói lòa bộc phát mãnh liệt đã đánh tan đám mây mù quanh năm lượn lờ kia, hoàn toàn biến mất triệt để. Bầu trời trong xanh của Tùđảo dần dần hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Ba người Dương Hà, Dương Tranh cùng với Dương Lãnh Thương nhìn thấy một màn khủng khiếp này mà liên tục giật mình, sắc mặt đã sớm trắng bệch như tờ giấy. Ba người bọn họ không giống Sở Mộ, từ trong kén trùng to lớn kia đang tỏa ra một luồng khí thế cổxưa cường đại, áp bức tinh thần bọn họ nặng nề không thể phát sinh một chút ý chí đối kháng, cảm giác như đang bị một sinh vật không thể nào chiến thắng nổi nhìn chằm chằm vậy, trong lòng truyền đến sự sợ hãi và rung động không gì sánh nổi.
"Rống rống ~~~!"
"Gầm!"
Mạnh như sáu đoạn bốn giai Huyết Dực Tam Mâu Thú, dữ tợn hung tàn không ai bì nổi như sáu đoạn tám giai Phố Lang, bảy đoạn Tiên Huyết Thú cũng phải sợ hãi nằm co ro dưới đất, không dám động đậy chút nào. Ba con Hồn sủng của Dương Lãnh Thương có thể nói là cường đại đủ để xưng bá một phương. Nhưng mà lúc này chúng nó chỉ biết cúi đầu run rẩy, thậm chí ngay cả hơi thở cũng đứt quãng không dứt.
"Grừ... ư!"
"Bình bịch ~~~!"
Thanh âm nhịp đập của tim lại vang lên một lần nữa.
Lần này cái kén trùng khổng lồ chính thức vỡ ra, trong lúc đó ngàn vạn sợi tơ trắng hình thành "Thần Nội Tạng" cũng bị hoàn toàn đứt đoạn, cái kén trùng theo đó bắt đầu hạ xuống.
"Ùng ùng ~~~!"
Mặt đất trong rừng rậm bỗng dưng chấn động liên hồi, một cảnh tượng hoành tráng ngàn năm có một bắt đầu phát sinh.
"Rống ~!" Quang mang xanh lá từ trong kén trùng bỗng chốc nở rộchói mắt.
Trong quá trình rơi xuống mặt đất, Sở Mộ mơ hồ có thể thấy một sinh vật cực lớn từ trong cái kén lao ra, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi kén trùng hạn chế.
Giống như cuồng ma ở dưới Cửu U thức tỉnh, giống như Thiên Long thành công bài trừ phong ấn từ thời thượng cổ, một lần thoát khốn đột kích trời cao.
Chập Long Chiến Thể.
Hết thảy những điều đó đều lọt vào trong tầm mắt Sở Mộ, cảm giác chấn động như mộng cảnh dần dần chân thực.
Một con sâu xanh nho nhỏ, một con viễn cổ Hồn sủng biến chuyển trời xanh, rung động đại địa, hai bên chênh lệch quá lớn. Nếu nhưkhông phải nhìn thấy tận mắt, nếu như không phải tinh thần tín hiệu quen thuộc quanh quẩn trong đầu Sở Mộ. Dù có đánh chết Sở Mộ cũng không dám tin mọi thứ đều là chân thật. Nguồn:
"Thần Nội Tạng, Thanh Quang Nhuộm Thiên, Viễn Cổ Chi Hồn, Bất Tử Chiến Sủng, Bất Diệt Chập Long."
(Trái tim của thần, chiếu sáng trời xanh, linh hồn viễn cổ, bất tửchiến sủng, bất diệt chập long.)
Ánh mắt Dương Lãnh Thương đã dại ra, cho dù tính cách hắn cóngạo nghễ thế nào đi nữa cũng không thể nào so sánh với con viễn cổ Hồn sủng kia, so với nó hắn chỉ là một con con kiến hôi bé nhỏmà thôi. Từ vị trí của hắn chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên sinh vật báđạo đang dùng thân thể của mình che kín ánh mặt trời.
- Thiên Thương Thanh Chập Long -
Một cái tên tràn đầy khí tức cuồng dã lập tức hiện lên ở trong đầu Dương Lãnh Thương.
Bốn năm trước, Dương Lãnh Thương rời xa quê nhà đi đến Thiên Hạ thành, trong sự trùng hợp kỳ ngộ hắn biết được một tin tức vôcùng kinh người, đó là Hồn Minh bị thất lạc một con viễn cổ Hồn sủng, tung tích không rõ.
Dương Lãnh Thương nhớ được đó là một con Trùng hệ Hồn sủng từ thời thượng cổ, đã có năng lực biến hình cực kỳ hiếm thấy. Từlúc trốn khỏi Hồn Minh nghe nói đã biến thành một sinh vật tầm thường, chạy trốn đi thật xa không có cách nào tìm về.
Lúc ấy Dương Lãnh Thương chẳng qua là cảm thấy khiếp sợ, sau đó bắt đầu sinh ra cảm giác tò mò lần tìm thông tin về con viễn cổHồn sủng đó.
Mà hắn nhớ rằng mình từng đọc được một đoạn miêu tả khi con Hồn sủng đó lột xác như sau:
"Thần Nội Tạng, Thanh Quang Nhuộm Thiên, Viễn Cổ Chi Hồn, Bất Tử Chiến Sủng, Bất Diệt Chập Long."
Thiên Thương Thanh Chập Long:
Trùng hệ ( Thú hệ) - Trùng tộc ( Long tộc) - Chập Long á tộc - Thanh Chập Long lão tổ.
Đây chính là những điều hắn biết.
Sở Mộ đứng ở vị trí đối diện Dương Lãnh Thương cũng không xa. Vô tình nghe thấy hắn nói lẩm bẩm mấy câu y như người mất hồn.
Long tộc.
Từ thời còn nhỏ Sở Mộ đã biết cho dù là cái loại Hồn sủng gì, chỉcần trong cái tên có một chữ "Long" chính là tồn tại không thểchiến thắng.
Sở Mộ cũng không biết Chập Long là cái quái gì, phàm là sinh vật có quan hệ huyết thống với Long tộc không thể nghi ngờ đều làmạnh mẽ khó lường.
"Gầm ~~~!"
Bỗng nhiên long trảo to lớn đáng sợ từ trên trời đánh xuống, sáu đoạn bốn giai Huyết Dực Tam Mâu Thú bị tươi sống đập chết, thân thể lún sâu xuống đất y như một con gián vậy.
Nhất thời máu thịt bay ngang, kình phong tứ tán, một con Huyết Thú hung tàn khát máu cứ như thế rảo bước đi xuống địa phủ.
Một con Thương Thiên Thanh Chập Long - Một cái Chập Long Diệt Trảo.
"Ngao ô …"
Phố Lang lập tức ý thức được tình cảnh của mình, phát ra thanh âm run rẩy cầu khẩn chủ nhân thu hồi nó vào không gian Hồn sủng.
Nhưng mà Dương Lãnh Thương đang bị Thiên Thương Thanh Chập Long dùng tinh thần áp chế, vốn không thể nào đọc nổi nửa câu chú ngữ.
"Rầm rầm ~!"
Liên tục hai trảo chụp xuống, sáu đoạn tám giai Phố Lang cũng không sống được bao lâu, nhanh chóng bị Thiên Thương Thanh Chập Long đánh thành thịt nát.
Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, cho dù là sắt hay là đậu hũ cũng không khác nhau nhiều lắm.
Một kích rồi lại một kích đập xuống, hoàn toàn không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn. Ba con Hồn sủng của Dương Lãnh Thương lập tức chết rụng, hồn quy địa phủ. Còn dư chủ nhân chúng nóđứng nguyên tại chỗ run rẩy, lắp bắp mãi không xong một câu chúngữ.
Thi thể đám Hồn sủng còn nằm cạnh đó, Bất Tử Chập Long quámức cường đại y như tử thần hạ lệnh tử vong thẩm phán.
Chẳng qua là trong lúc ba người đang sợ hãi tột độ chờ đợi tử vong giáng xuống. Thiên Thương Thanh Chập Long lại chậm rãi thu liễm khí tức, vô cùng ngạo nghễ hạ xuống bên cạnh Sở Mộ.
"Để ta giết bọn họ?" Sở Mộ ngạc nhiên hỏi một câu. Tuy hắn đãngẩng cao đầu nhưng vẫn không thể nào nhìn hết thân thể Chập Long.
Chỉ riêng cái bóng Thiên Thương Thanh Chập Long phủ xuống đãbao phủ toàn bộ người hắn rồi, vì thế trong lúc vô tình hắn cũng cócảm giác áp lực cực lớn.
"Tới đi!" Thiên Thương Thanh Chập Long truyền đến tin tức khẳng định cho Sở Mộ.
"Tiểu tử…" Sở Mộ đang định nói chuyện lại phát hiện hình như cách gọi tiểu tử đã không còn không hợp.
Nội tâm Sở Mộ vẫn đang dâng trào dậy sóng. Lúc còn rất nhỏ, Sở Mộ đã nghe phụ thân mình nói qua truyền thuyết đủ loại Hồn sủng, từ đó Sở Mộ mới sinh ra cảm giác nhiệt tình và hứng thú đối với thếgiới Hồn sủng.
Nhưng mà Sở Mộ chưa từng nghĩ tới mình lại có một ngày được tận mắt nhìn thấy sinh vật trong truyền thuyết kia đứng ở bên cạnh mình, khoảng cách hai bên quá gần rồi.
Lại còn nói chuyện với nhau, thậm chí bản thân mình còn nuôi nấng nó một đoạn thời gian rất lâu.