Sủng Mị

chương 1326: một trận chiến cao thấp, mạc tà chiến dực long

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn qua yêu khí màu tím che khuất bầu trời, mang cho người ta cảm giác giơ tay là chạm tới, những yêu vân này là lĩnh vực của U Minh Hồ Tôn Tử Đế.

Yêu vân không ngừng ép xuống, một phương diện mang cho địch nhân cảm giác bị đè nén, một loại khác là che chắn ánh mắt của người ta.

Nếu như bay lên độ cao nhất định thì có thể quan sát được nội thành to lớn, sinh vật ánh mắt lợi hại có thể nhìn thấy bọn người Sở Mộ ở đâu.

Những yêu vân này có tác dụng che chắn trên không trung!

Hiện tại bọn người Sở Mộ đang đánh trung thành ở hướng đông nam, khi bọn họ phát hiện phía trước có cao thủ thì Hắc Hạt Thú Liệp Giả cùng với thủ hạ Ngô Trấn nhân số hơn hai mươi người, hơn nữa từ di động của bọn họ thì có lẽ đã bị phát hiện hành tung, dường như đang không ngừng tụ tập tại đây.

Trong hai mươi tên cường giả thì có năm tên là chúa tể cấp thấp, Bạch Ngữ đi trước mở đường, nhưng năm tên cường giả chúa tể cấp thấp tạo thành trở ngại không nhỏ cho hắn, huống chi trừ năm tên cường giả chúa tể cấp thấp ra thì còn có mười lăm tên chuẩn chúa tể, cổ lực lượng này không thể khinh thường.

Sở Mộ vẫn không ngừng khống chế phía sau, bởi vì Thạch Dực Long đã cách bọn họ không xa.

Ngô Trấn cũng không phải dễ lừa gạt như vậy, hiện tại thằng này xác thực giống như âm hồn bất tán.

Nếu như không có Thạch Dực Long tồn tại. Sở Mộ có thể mang theo Mạc Tà quét ngang. Làm sao phải như hiện giờ.

- Nghệ NGAO!!!!!!!!!!

Rốt cuộc Thạch Dực Long cũng phát hiện bọn họ, cánh của nó mở rộng ra, từ trên yêu vân lướt về phía đông nam.

Mà lúc này hai mươi tên chúa tể đã hình thành xu thế vây quanh. Làm cho con đường tiến lên không còn thuận lợi như trước nữa.

Sở Mộ không có bỏ chạy nữa, con mắt nhìn chằm chằm vào Thạch Dực Long khí thế bàng bạc, mở miệng nói với Mạc Tà:

- Ngươi có thể chiến đấu thỏa thích!

- Ô ô ô ô!!!!!!!!!

Mạc Tà phát ra tiếng kêu hưng phấn, bốn vó của nó có hỏa diễm bao phủ bay lên không trung, trượt ra một đạo đường vòng cung sau đó đánh thẳng về hướng Thạch Dực Long!

Trước kia Thạch Dực Long ăn hại chịu thiệt nên thẹn quá hóa giận, trên lực lượng thì nó không quá thua kém.

Thạch Dực Long vỗ cánh, làm tốc độ của mình tăng lên cực hạn, thời điểm này Thạch Dực Long triệt để hóa thành vẫn thạch hủy diệt lao tới!

Mạc Tà vẫn lao tới trước, nó thông minh đương nhiên sẽ không cứng đối cứng với gia hỏa có phòng ngự cứng như nham thạch này.

Thời điểm Thạch Dực Long tiếp cận thì thân thể Mạc Tà phân thành chín đạo, chín hồ ảnh này chạy theo các hướn khác nhau, sau đó bỗng nhiên biến tướng. Một đọa xiềng xích màu tím khổng lồ đan vào Thạch Dực Long!

Cửu Vĩ Liên!

Chín hồ tôn đồng thời huyễn hóa, năng lượng hủy diệt trùng kích lên chín cái đuôi, xu thế vọt tới đã giảm mạnh.

Cửu Vĩ Liên phi thường nhu hòa. Năng lượng vẫn thạch của Thạch Dực Long lao tới càng mạnh thì Cửu Vĩ Liên càng thêm chắc chắn.

- Ô ô ô ô!!!!!!!!!

Bản tôn của Mạc Tà ngẩng đầu lên. Phát ra một tiếng gáy gọi duy ngã độc tôn, thoáng chốc tám phần thân ảnh bắn ra từng đoàn lưu tinh, lửa mạnh thiêu đốt bầu trời!

Tám đạo lưu tinh buộc chặt lấy Thạch Dực Long, Thạch Dực Long muốn nương tựa vào thể trọng nặng nề của mình kéo sinh vật này xuống đất, nhưng mà Mạc Tà lại dùng sức, sinh sinh đem Thạch Dực Long kéo lên yêu vân.

Mạc Tà không thuận theo không buông tha, đem Thạch Dực Long kéo lên trên yêu vân xong thì bản tôn của Mạc Tà đột nhiên biến mất, một đôi mắt lạnh như băng, uy nghiêm, cao ngạo hiện ra trên yêu vân

Người trong tòa thành cơ hồ nhìn thấy đôi mắt nàêu vân đầy trời không ngừng tụ tập lại, nhanh chóng biến thành một vòng xoáy.

...

- Cái kia... Đây có phải là Thạch Dực Long không?

Trên lầu cao của Tiêu phủ, Liêu Ngữ mặt mũi tràn đầy khiếp sợ chỉ vào bầu trời xa xa.

Cả Văn thành có ai không nhận ra Thạch Dực Long, Tiêu Lăng đứng ở bên cạnh thật lâu không nói gì.

Cho dù hắn không có thấy, nhưng là hắn cũng có thể đoán được, cả thành thị này bạo động cũng là mấy người Bạch Ngữ làm ra, càng làm cho hắn không thể tin được là, Cương Thống Ngô Trấn và Thạch Dực Long cũng tham dự vào chiến đấu.

Vốn cho rằng sẽ nhanh chóng bắt bọn người Bạch Ngữ lại, lòng hắn càng tâm thần bất định bất an, nhưng hắn thật sự không ngờ trong tòa thành lại xuất hiện sinh vật có thể chống lại Thạch Dực Long.

Bầu trời giống như thiếu đi một khối, yêu vân như thủy triều rót vào đó, vị trí trung ương nhất chính là Thạch Dực Long.

Khoảng cách này làm cho Thạch Dực Long hóa thành một điểm hắc sắc, nhưng mà ánh mắt màu bạc còn khổng lồ hơn, loại cảm giác áp bách ác liệt này gần trong gang tấc, làm cho không người nào dám đối mặt với đôi mắt trên yêu vân.

- Vù vù vù vù vù vù hô!!!!!!!!!!!!

Ánh mắt ngưng tụ, đột nhiên cả phiến không trung có hỏa diễm bốc cháy.

Hỏa diễm đem không trung của Văn thành thiêu đốt không có khe hở, khí tức nóng rực làm cho ai nhìn vào cũng phải cảm thấy mắt nóng rát.

Hỏa diễm rung động mang đi tất cả, yêu vân tụ tập từ phương xa tiến hành thiêu đốt Thạch Dực Long thật điên cuồng.

Ngọn lửa khổng lồ, thân hình của nó bị hỏa diễm bao phủ, làm cho ai trong thành thị cũng nhìn thấy Thạch Dực Long đang lâm vào hạ phong.

Thạch Dực Long gào thét thống khổ trong hỏa diễm, làn da nham thạch của nó nứt vỡ.

Nham thạch tróc ra, thân hình Thạch Dực Long bị hỏa diễm thiêu đốt lảo đảo, nó bay đã có chút bất ổn, tùy thời đều có thể ngã xuống khỏi bầu trời.

Thạch Dực Long chật vật như thế lọt vào tầm mắt của người trong thành thị, người toàn thành mở to mắt, có chút không dám tin tưởng con mắt bọn họ nhìn thấy.

Thủ hộ thần biên cương của Vân Cảnh bị bức tới mức này?

- Cái con mắt kia... Cái con mắt kia rốt cuộc là gì, vì cái gì Thạch Dực Long không phải đối thủ của nó?

Liêu Ngữ ngơ ngác nhìn qua Thạch Dực Long.

Tại Văn thành bất luận là trong nội tâm hồn sủng sư nào, Thạch Dực Long cũng là tồn tại mạnh nhất không thể chiến thắng, không có người nào quên cảnh Thạch Dực Long gầm gú diệt sát quân đoàn hồn sủng khổng lồ, cũng không có ai tin tưởng Thạch Dực Long không thể bị đánh bại trong Vân Cảnh lại chật vật như vậy, nhưng hiện tại Liêu Ngữ nhìn thấy Thạch Dực Long vô địch bị thương, ngay cả lân giáp cũng bị tồn tại thần bí đốt rụng.

Chẳng biết tại sao Liêu Ngữ luôn cảm giác đôi mắt màu bạc trên yêu vân kia càng nhìn càng quen thuộc...

Triêu thái tử cùng Diệp Khuynh Tư cũng đứng trên lầu các xa xa, Mạc Tà dị biến thành U Minh Hồ Tôn Tử Đế thời gian cũng được vài năm, nhưng đến bây giờ bọn họ còn không hiểu Mạc Tà đang ở cấp bậc nào.

Diệp Khuynh Tư xem như người hiểu Sở Mộ và Mạc Tà, mỗi một lần dị biến thì thực lực của Mạc Tà trực tiếp đề thăng một cấp, mà lần chiến đấu với Thiện Ác Nữ Vương thì Mạc Tà dường như cũng vượt qua một cấp bậc, nhưng mà Ly lão nhân lại không thừa nhận Mạc Tà trực tiếp đạt tới chúa tể đỉnh phong.

- Có phải chúa tể cao đẳng không?

Diệp Khuynh Tư thì thào tự nói, căn cứ từ cảnh Mạc Tà khi dễ Thạch Dực Long mà nhìn, Mạc Tà rất có thể là cấp chúa tể cao đẳng.

Tiêu Lăng nhìn qua Triêu thái tử cùng Diệp Khuynh Tư, do dự hồi lâu mới phát ra một tiếng trầm thấp hỏi thăm:

- Sinh vật có đôi mắt màu bạc kia chính là hồn sủng của Sở Mộ sao?

Tiêu Lăng chỉ suy đoán, nhưng hắn cảm thấy khả năng này vô cùng lớn, bởi vì Bạch Ngữ có được hồn sủng tốt như vậy, tốt vậy thì trong tranh đoạt Ma Linh cấp Đế Hoàng không có khả năng suýt chết, như vậy duy nhất giải thích chính là người trẻ tuổi không rõ thực lực.

Triêu thái tử cùng Diệp Khuynh Tư cũng không trả lời, nhưng mà Tiêu Lăng từ biểu lộ của bọn họ đã đoán đại khái.

...

- Ô ô ô ô ~~~~~~~~

Mạc Tà từ trên yêu vân màu tím hạ xuống, thời điểm này Thạch Dực Long đã rơi xuống đất, toàn thân rạn nứt, cặp mắt Thạch Dực Long không còn hung tàn và tức giận như trước nữa, thời điểm nhìn qua Mạc Tà nhiều hơn vài phần cảnh giác và e ngại.

Mạc Tà không có cảm thấy gì tốt, đọ sức bằng vài kỹ năng không có khả năng thỏa mãn khát vọng chiến đấu vài năm qua của Mạc Tà, vừa vặn có Thạch Dực Long này chịu đánh, Mạc Tà có thể không cố kỵ phóng thích kỹ năng!

- Thằng này rốt cuộc là ai!

Sắc mặt Cương Thống Ngô Trấn vô cùng âm trầm, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào nam tử mặt nạ bạc kia, ánh mắt muốn xuyên qua mặt nạ nhìn thấy bộ dáng chính thức của người kia.

- Cương Thống đại nhân... Ma nhân... Ma nhân lại xuất hiện!

Cương Tương Ngô Trì vội vàng hấp tấp chạy tới, đứng cách Ngô Trấn một đoạn nói ra.

Khóe miệng Ngô Trấn có chút co lại, lại là ma nhân!!

Trước đó không lâu ma nhân trắng trợn đồ sát thủ hạ của hắn, Ngô Trấn tức giận không tan, không nghĩ tới ma nhân kia còn dám xuất hiện trong Văn thành.

- Nhiều người như vậy, một ma nhân cũng không bắt được?

Ngô Trấn phi thường không kiên nhẫn nói ra.

Hiện tại Ngô Trấn không có tâm tư quản ma nhân, hồ tôn trước mặt vô cùng mạnh mẽ, nếu không toàn lực ứng phó thì hắn có khả năng bị té nhào.

Ngô Trì nhìn thấy lân giáp của Thạch Dực Long rạn nứt, ý thức được thời điểm này Cương Thống bách chiến bách thắng đã gặp được đối thủ mạnh mẽ, không dám nói thêm nữa, lập tức gia nhập vào hàng ngũ vây công ma nhân.

- Ô ô ô ô ~~~~~

Mạc Tà nhanh chóng đứng lên một đỉnh tháp nhìn qua Thạch Dực Long phát ra tiếng kêu khiêu khích.

Yêu vân cùng nộ hỏa màu tím vẫn lượn lờ bên cạnh nó, Ngô Trấn muốn xuyên thấu qua chúng nhìn thấy diện mục của nó, nhưng mà hắn nhìn thấy một hình thể lớn, hơn nữa trong nhận thức của hắn thì sinh vật có được chín đuôi dường như chỉ có vài loại, so với con hồ ly màu tím trước mặt này khác biệt quá xa.

Thạch Dực Long cũng không có dễ dàng bị đánh bại như vậy, lân giáp nham thạch vẫn bảo hộ thân thể của nó, làm cho hỏa diễm của Mạc Tà không cách nào xâm nhập được.

Hiện tại làn da tầng ngoài của Thạch Dực Long đã tróc ra, Ngô Trấn nhất định sẽ càng thêm cẩn thận.

- Nghệ NGAO!!!!!!!!

Thạch Dực Long bay qua đỉnh tháp nhìn Mạc Tà gào thét, nó mở cánh ra, bỗng nhiên công trình kiến trúc chung quanh bị lực lượng nào đó cuốn bay lên.

Phòng ốc khắp quảng trường, lớn chính là cửa hàng thương phẩm, mang theo sân nhỏ phủ đệ, nhỏ tới quán trà, tửu quán, trong quá trình Thạch Dực Long vỗ cánh thì toàn bộ bay lên không trung, hơn nữa chậm chạp lượn lờ chung quanh Thạch Dực Long.

Khi Thạch Dực Long gầm rú thì tất cả những phòng ốc này đập về phía Mạc Tà trên đỉnh tháp.

Lực trùng kích của nham hệ rất khủng bố, Mạc Tà đạp lên không gian, thân thể to lớn lập tức xuyên thẳng qua không trung, thân ảnh của nó bất định, cho dù công kich chặt ché thế nào nó cũng xuyên qua được.

Phòng ốc bay lên thỉnh thoảng va chạm vào nhau nát vụn, âm thanh nổ mạnh ầm ầm, vôi, đá vụn rơi tung tóe, tràn ngập khắp cả nội thành.

Thạch Dực Long vẫn vỗ cánh như trước, tất cả vật phẩm liên quan tới nham hệ đều hóa thành vũ khí, điên cuồng đập về chỗ của Mạc Tà.

Những phòng ốc này toàn bộ bị Thạch Dực Long thi triển kỹ năng nham hệ bay lên, sức nặng của chúng so với trước kia nặng hơn trăm lần, chỉ cần một cái đập trúng thì sinh vật cấp chúa tể cũng bị nghiền thành thịt vụn.

- Ngươi muốn hủy cả thành thị sao?

Sở Mộ nhìn qua từng phòng ốc đang bay lên cao, lãnh đạm giễu cợt.

Phòng óc bay lên đụng vào nhau vỡ vụn cũng hơn trăm tòa, tràng diện đáng sợ khủng bố này làm dân chúng trốn vào trong hầm ngầm.

Nhưng mà cho dù ở trong hầm ngầm. Mỗi khi bị phòng óc rơi xuống mặt đất, những hầm ngầm kia đều có tro bụi rơi xuống giống như tùy thời có thể sụp đổ.

Ngô Trấn trầm mặt, mặc cho Thạch Dực Long thao túng nhiều nham thạch hơn nữa đều không thể đánh trúng hồ tôn màu tím này, chuyện này làm cho Cương Thống Ngô Trấn bực bội.

- Không nên đắc ý như vậy Ngươi cho rằng Thạch Dực Long của ta chỉ có chút năng lực như vậy sao?

Ngô Trấn hừ lạnh một tiếng, nhìn Thạch Dực Long phát ra mệnh lệnh nào đó.

Cặp mắt tàn bạo của Thạch Dực Long xuất hiện hào quang lập lòe, ánh mắt như bóng đèn màu xám, giống như quỷ quang của vật chết.

Ánh mắt màu xám nhìn qua người Mạc Tà, tuy Mạc Tà không biết Thạch Dực Long thi triển kỹ năng gì, nhưng cảm giác có một điêu khắc đàn nước tổn hại nguy hiểm đang lao tới.

Né tránh kỹ năng này thì Sở Mộ vô ý thức quay đầu nhìn qua, trong giây lát, nước đang lưu động trở nên bất động.

Nước thanh tịnh trở nên không sạch sẽ, dần dần hình thành bùn nhão, mà điêu khắc thiếu nữ tinh xảo cũng bị bùn nhão bao phủ khó hiểu, hơn nữa rất nhanh cứng đờ, biến thành một biết tượng điêu khắc bẩn thỉu.

Không chỉ có như thế, dùng đàn nước làm trung tâm, lực lượng hóa đá màu xám biến đá hoa cương màu xanh thành đá xám, đem đường đi, cây cối, biển báo giao thông, phòng ốc, chiêu bài bằng gỗ... Hết thảy đều hóa thành đá cứng!

Tuy Mạc Tà né tránh ánh mắt nhìn thẳng, nhưng mà lực lượng hóa đá này nhanh chóng lan tới dưới chân của Mạc Tà lên thân thể. Mạc Tà vừa muốn nhảy lên thì bỗng nhiên tứ chi của nó cố định nguyên tại chỗ, lực lượng hóa đá màu xám lúc này không ngừng lan tràn!

- Ô ô ô ô!!!!!!!

Mạc Tà phát ra tiếng gáy tức giận, nó đem hỏa diễm màu tím lan khắp toàn thân, dùng yêu khí cùng hỏa diễm ngăn cản lực lượng hóa đá này.

Sở Mộ liếc mắt nhìn tứ chi của Mạc Tà, chau mày.

Sở Mộ đã từng thấy qua kỹ năng hóa đá, đó là một trong những kỹ năng của Thiện Ác Nữ Vương, nhưng mà kỹ năng hóa đá của Thiện Ác Nữ Vương thật ra là hóa đá linh hồn, hơn nữa cũng chỉ hữu hiệu với sinh vật, đây thuộc về kỹ năng tinh thần. Không có bao nhiêu liên hệ với nham hệ.

Mà Thạch Dực Long có năng lực hóa đá này là hóa đá thực thể, kể cả thân thể huyết nhục, chỉ cần bị năng lượng hóa đá này bao phủ thì đồng dạng sẽ biến thành đá cứng rắn và giòn, như vậy phải thừa nhận một kích thì vật thể bị hóa đá sẽ nát bấy.

- Ha ha ha. Nhìn ngươi làm sao né tránh? Ta sẽ nghiền nát tứ chi hồn sủng của ngươi.

Ngô Trấn cất tiếng cười to.

Cánh của Thạch Dực Long vỗ mạnh, năng lượng nham hệ hóa thành sóng dùng Thạch Dực Long làm trung tâm khuếch tán ra chung quanh.

Loại năng lượng nham hệ trùng kích này không được, nhưng mà nó có hiệu quả đáng sợ, nó có thể làm cho nham thạch chung quanh bị đánh nát.

- B-A-N-G...GG!! Băng!!!!! Băng!!!!!!!!

Những nơi sóng năng lượng đi qua thì tất cả vật thể hóa đá bị nghiền thành phấn, lực lượng kinh khủng làm cường giả chúa tể không dám xông vào.

Phòng ốc biến thành mảnh vỡ, hơn nữa phong bạo nghiền nát lúc này cuốn tới chỗ của Mạc Tà.

Nhìn qua toàn bộ mọi thứ chung quanh nát vụn, tâm của Sở Mộ trầm xuống.

Mà Mạc Tà vào lúc này rút đuôi lại, trước khi lực lượng kia đánh tới thì nó quất mạnh vào mặt đất, nham thạch cứng rắn chung quanh đánh nát, Mạc Tà dùng cái đuôi quần lấy tòa tháp cao, cưỡng ép đem thân thể rời khỏi mặt đất.

- B-A-N-G...GG!! Băng!!!! Băng!!!!

Lực lượng nghiền nát lướt qua trước mặt, Mạc Tà rút ra khỏi mặt đất hóa đá một giây, vật thể hóa đá bị nghiền nát, tứ chi bị hóa đá của Mạc Tà cơ hồ thoát ra đống bụi, thông qua lực lượng cái đuôi giúp mình thoát đi.

Tháp cao đứng vững, nó vẫn đứng nguyên như cũ.

Chín cái đuôi bạc cuốn tới, quấn quanh tòa tháp cao này, còn có một cái đường lớn vẫn tồn tại.

- Ô ô ô ô!!!!!!!

Mạc Tà phát ra tiếng kêu, mang theo tức giận đứng trên tháp cao.

Lực lượng hóa đá nhanh chóng rút đi, nhưng mà ít đi rất nhiều, tứ chi của nó vẫn còn bị một ít hóa đá.

- Ngươi không có chỗ trốn, ta sẽ đem ngươi và đồng bạn của ngươi biến thành đá.

Ngô Trấn cười toe toét miệng, trong mắt hiện ra một tia hung quang.

Thân thể Thạch Dực Long chìm xuống, hai chân đạp một cái bay lên không trung, đôi cánh nham thạch mở ra.

Con mắt màu xám bao phủ nội thành bị nghiền nát, đạo ánh sáng sáng bóng hiện ra lần nữa.

- Xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lực lượng hóa đá bắt đầu lan ra từ chỗ tháp cao của Mạc Tà, tốc độ lan tràn thật nhanh.

Hàng gào gỗ dưới đáy tháp biến thành đá, hơn nữa tầng một cũng hóa đá.

Mạc Tà biết rõ năng lực hóa đá lợi hại, lập tức nhảy khỏi tòa tháp này, cũng không có tiếp xúc với bất cứ vật gì.

Nhưng mà lực lượng hóa đá này cũng không đơn giản như vậy, chỉ cần trong phạm vi khuếch tán của hóa đá thì cho dù vật thể ở trên không trung vẫn bị hóa đá.

Mạc Tà bắt đầu chạy trốn, thủy triều hóa đá bắt đầu truy đuổi.

Sở Mộ liếc mắt nhìn qua những người khác đang chiến đấu với bán ma Bạch Ngữ, hắn bắt đầu nhíu mày.

Lực lượng hóa đá lan tràn như vậy sẽ hóa đá hồn sủng và Diệp Hoàn Sinh, Mục Thanh Y, Bạch Ngữ.

- Mạc Tà, thử bài trừ phong ấn xem!

Sở Mộ biết không có thể lui nữa, nhìn Mạc Tà nói ra.

Mạc Tà gật gật đầu, thân thể chạy trốn cực nhanh dừng lại.

Ấn ký ngân nguyệt trên trán hiện ra, một vầng sáng ngưng tụ trên lệ trảo của Mạc Tà.

Bài trừ phong ấn.

Móng vuốt của Mạc Tà chém ra thì hào quang ánh trăng lóe lên, xé mở không khí cùng đại địa sinh ra móng vuốt thật dài, cũng đánh vào lực lượng hóa đá kia.

Hóa đá chi lực chỉ còn cahcs trăm mét, va chạm vào móng vuốt ánh trăng của Mạc Tà thì lực lượng màu xám bị lực lượng màu bạc hòa tan.

Hào quang của ánh trăng nghiền nát lực lượng màu xám, ánh sáng chói lọi sáng lên, những vật thể màu xám bị hóa đá nhanh chóng khôi phục bộ dáng ban đầu, giống như nước mưa thanh tịnh rột rửa bùn đất của vật phẩm, trả lại bộ dáng ban dầu.

- Hữu hiệu!

Thấy một màn như vậy ánh mắt Sở Mộ sáng lên.

Rất hiển nhiên Thạch Dực Long dùng kỹ năng phong ấn chính là một loại phong ấn, là kỹ năng phong ấn thuần túy của nham hệ, cho dù là vậy cũng tương đối ít thấy.

- Ô ô ô ~~~~

Mạc Tà cũng phát ra tiếng kêu hưng phấn.

Nếu không có phong ấn thì Mạc Tà nên cao hứng, trừ phi là năng lực phong ấn chênh lệch đẳng cấp cực cao, cấp bậc cách xa không lớn thì không có kỹ năng phong ấn nào giam cầm được Mạc Tà!

Thạch Dực Long không còn phong ấn hóa đá thì chẳng qua là sinh vật ngu dốt da dày thịt béo, Mạc Tà không cho nó đụng được sợi lông của mình.

- Ô ô ô ô!!!!!!

Mạc Tà ngẩng đầu lên nhìn qua ánh trăng gáy gọi.

Ấn ký màu bạc hiện ra hào quang sáng ngời, thật giống như gọi ánh trăng tới nhân gian.

Hoa quang xinh đẹp phóng ra ngoài, tràn ngập những thứ bị hóa đá ở đây.

Tất cả vật thể màu xám bị hóa đá, màu xanh của đá cẩm thạch, màu trắng của phòng ốc, màu xanh lá của cây cối...

Lực lượng hóa đá bị hào quang này bao phủ và hóa giải, sắc mặt Ngô Trấn đại biến, hắn không hiểu đây rốt cuộc là sinh vật gì, có được nhiều thuộc tính không nói, kỹ năng lại biến thái như vậy, ngay cả kỹ năng hóa đá mạnh nhất của Thạch Dực Long cũng có thể hóa giải.

- Sở Mộ, chúng ta bên này chịu không được!

Thời điểm Sở Mộ đang định phản công thì tinh thần chi âm từ xa truyền tới.

Sức chiến đấu của Mục Thanh Y cùng Diệp Hoàn Sinh đều có hạn, bán ma Bạch Ngữ đã lấy một địch mười, nhưng mà số lượng địch nhân không ngừng gia tăng, chuyện này làm cho hắn lâm vào khổ chiến.

Sở Mộ liếc mắt nhìn qua Thạch Dực Long, không thể không bảo Mạc Tà buông tha công kích Thạch Dực Long, rất nhanh đã bay tới chỗ bọn người Bạch Ngữ.

Vây công Bạch Ngữ là năm tên chúa tể cấp thấp và mười tên chuẩn chúa tể, Bạch Ngữ đã triệu hồi Băng Đồng Chi Kỳ cùng nhau chiến đấu, hắn hoàn toàn không có thời gian thở dốc chút nào, trên người cũng có không ít vết thương.

Đương nhiên mười lăm tên chúa tể cũng không khá giả gì, trên người có vết bỏng linh hồn khác nhau, những có không ít trong số những người này đã nghe qua danh tiếng của ma nhân rồi.

Năm chúa tể khác là do Mục Thanh Y cùng Diệp Hoàn Sinh ứng phó, trong quá trình Sở Mộ cùng Ngô Trấn triền đấu đã có không ít Hắc Hạt Thú Liệp Giả cùng Cương Sĩ gia nhập vào trong chiến đấu, mục tiêu của những người này chính là Diệp Hoàn Sinh cùng Mục Thanh Y, muốn thừa lúc loạn chế phục hai người bọn họ.

Diệp Hoàn Sinh cũng đầy đủ giảo hoạt, ý thức được không đúng thì khống chế Ban Lan Ma Hổ chạy điên cuồng trong phố lớn ngõ nhỏ, mang theo bốn gã cường giả cấp chúa tể đi một vòng lớn, kéo dài thời gian dài.

Mà Mục Thanh Y thông qua Quan Hoàng Vương cùng Bạch Ngữ vốn đã giải quyết một gã Cương Tương, chỉ có điều tên Cương Tương kia nhanh chóng triệu tập bốn tên Cương Sĩ và một tên Cương Tương khác vây công Mục Thanh Y.

Mục Thanh Y đã không thể không đem thực lực Bạch Hổ yếu kém thu vào không gian hồn sủng.

Bạch Hổ cũng chỉ là chuẩn chúa tể, nếu như bị chúa tể cấp thấp công kích sẽ bị miểu sát, mà Quan Hoàng Vương trải qua niết bàn một lần, nếu so thực lực thì mạnh hơn chúa tể cấp thấp bình thường không ít, đánh không lại thì Mục Thanh Y cũng áp dụng chiến thuật kéo dài, chờ đợi Sở Mộ cứu viện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio