Sủng Mị

chương 1362: tinh không triệu hoán, lục thần đứng đầu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tu vi của Liễu Băng Lam so với người bình thường tăng nhanh hơn rất nhiều, dù sao nàng vốn có được huyết thống rất cao so với người khác, trong một thời gian thật dài bởi vì minh chủ Lăng Xiển hạ linh hồn cấm chế đối với nàng làm cho tu vi của nàng tăng trưởng chậm chạp dị thường, hơn nữa còn cắn ngược làm tổn thương linh hồn của chính nàng.

Lăng Xiển hạ cấm chế với Liễu Băng Lam kỳ thật không hoàn toàn phong kín tu vi của nàng, chỉ áp chế mà thôi.

Trong quá trình bị áp chết, Liễu Băng Lam cũng không dừng lại việc tu luyện, cũng giống như gia tăng một đập lớn trên đường tu hành, khi đập lớn bị phá vỡ, tu vi Liễu Băng Lam lập tức dâng lên như hồng thủy, ngay chính nàng cũng không thể khống chế.

Hiện tại Liễu Băng Lam đã là một tứ niệm hồn tể, hoàn toàn dùng tốc độ một năm nhất niệm mà tiếp tục tăng trưởng, cùng lúc đó thực lực hồn sủng của nàng cũng theo hồn niệm gia tăng đã chiếm được không ít ưu đãi, thực lực không ngừng đột phá.

Thời gian Sở Mộ khổ tu Liễu Băng Lam cũng không bước ra khỏi Lục Thần không gian nửa bước, hôm nay là ngày nàng đại triển thân thủ đầu tiên.

Từ sau khi Lý Tự Nhiễm thua bại, sắc mặt Lý Húc đã không còn thoải mái như trước đó.

Vốn tưởng rằng do lục cấp cảnh chủ Vĩnh Nghiễm trấn thủ, tam cấp địa cảnh sẽ toàn quân bị diệt, kết quả xuất động cả Lý Tự Nhiễm cuối cùng ngay cả hai phó cảnh chủ của đối phương cũng không thể giải quyết, việc này nói ra nhất định sẽ bị người trong thiên hạ cười đến rụng răng.

- Để ta đối phó nàng đi, Lý thành chủ, ngài nên biết cuộc đời ta ghét nhất là người nào!

Một thanh âm lanh lảnh truyền đến.

Ánh mắt Lý Húc cùng Ngô Trấn đồng thời rơi lên trên người nữ nhân vừa nói chuyện, trên mặt lộ ra biểu tình thật cổ quái.

Lý Húc vội vàng gật đầu nói:

- Vậy làm phiền tứ thập lục thành phu nhân, nhưng hi vọng không cần quá khích, Lục chủ quan có ở đây…

- Ha ha ha, Lý lão thành chủ, hay là ngươi trúng ý vị nữ cảnh chủ kia?

Chủ nhân thanh âm lanh lảnh kia nở nụ cười đùa cợt.

Lý Húc liền nghiêm mặt đáp:

- Ta chỉ không hi vọng làm cho Lục chủ quan bất mãn, nàng hẳn là không thích loại trường hợp như thế!

Ngô Trấn cũng nở nụ cười, thật trực tiếp biểu thị mình coi trọng vị nữ cảnh chủ kia. Nếu Tân Nguyệt Địa biến thành nô lệ quốc, nhất định phải nghĩ biện pháp đem nàng lấy đi.

- Nữ nhân mập mông nhỏ kia là ai? Chẳng lẽ bà ta cũng là một lục cấp cảnh chủ?

Diệp Hoàn Sinh nhìn chằm chằm phụ nhân vừa bay vào chiến trường hỏi.

Hình dung của Diệp Hoàn Sinh kỳ thật rất thỏa đáng, người đàn bà kia quả nhiên eo to tướng, chân nhỏ, vì vậy khiến bàn tọa bị nhỏ không chút nhịp nhàng, nữ tử bình thường đều là eo nhỏ mông tròn, phụ nhân kia thì vừa vặn ngược lại.

Lại nhắc tới khuôn mặt, không thể không thừa nhận là một xấu nữ chân chính, xấu coi như xong, nhưng ánh mắt còn cay độc sắc bén, các thiếu nữ mỹ nữ bị trành trúng đều cảm giác cả người không thoải mái, bên trong tràn ngập vẻ tức giận cùng ghen ghét!

- Bà ta không phải cảnh chủ, là phu nhân bốn mươi sáu thành Vân thành, được gọi là Thành phu nhân là một cách gọi tôn trọng nữ hồn sủng sư kiệt xuất, đại biểu cho nữ hồn sủng sư thực lực cực mạnh của thành thị đó. Nữ nhân này ta cũng từng giao tiếp qua, tính cách cùng bộ dáng cực kỳ chanh chua, đáng sợ nhất chính là nghe nói bà ta phi thường chán ghét những nữ nhân xinh đẹp!

Lúc này Mục tướng quân mở miệng trả lời.

- Bình thường thôi, nữ nhân diện mạo xấu xí đều luôn ghen tỵ với mỹ nữ, so sánh với Nữ Tôn đại tỷ hoàn toàn chính là một đống bùn lầy cùng một viên trân châu!

Diệp Hoàn Sinh nói.

Mục tướng quân lắc đầu nói:

- Bà ta không phải chán ghét kiểu bình thường, mà là loại chán ghét có chút bệnh trạng, nữ nhân xinh đẹp tại Vân thành bị bà ta hủy hoại dung nhan thật không ít, hình như trước kia bà ta cũng có dung mạo bình thường, không biết vì sao hiện tại biến thành bộ dáng xấu xí thế này…

- Nàng xấu hay không xấu, có bệnh trạng ghen ghét hay không ta cũng không quản. Ta thật sự kỳ quái, đã là hai danh ngạch người chiến đấu cuối cùng, vì sao Lý Húc để cho nữ nhân kia xuất chiến mà không phải Ngô Trấn hay chính bản thân Lý Húc ra trận?

Sở Mộ mở miệng hỏi.

Ánh mắt Mục tướng quân cùng những người khác rất nhanh nhìn chằm chằm Sở Mộ, Sở Mộ khó hiểu nhìn mọi người, chẳng lẽ mình nói không đúng?

- Sở Mộ, ngươi không phải không biết chúng ta cần đối mặt với bảy địch nhân đi?

Diệp Hoàn Sinh mở miệng trước.

- Bảy? Không phải năm sao?

Sở Mộ tràn đầy nghi hoặc.

Tam cấp cảnh chủ, tứ cấp cảnh chủ, ngũ cấp cảnh chủ, lục cấp cảnh chủ, thất cấp cảnh chủ, đây không phải vừa vặn năm người sao?

- Không đơn giản như vậy, ngoại trừ năm cảnh chủ còn phải chiến thắng một vị cương thống cùng một gã hộ cảnh đại tướng quân. Hộ cảnh đại tướng quân chính là ta, rất không may ta bị tạm thời cách chức, phỏng chừng sẽ do một người ta rất quen lên thay!

Mục Tả Ly đáp.

Sở Mộ nhíu mày, tính công bình của cuộc chiến này không khỏi quá thấp, dưới tình huống bình thường có lãnh thổ nào có thể kháng cự được, đừng nói là người cấp bậc thấp, cấp bậc cao chỉ sợ cũng phải bởi vì kiểu xa luân chiến mà bị đánh bại.

Nhưng nói ngược lại, muốn độc lập lãnh thổ là việc không được cho phép, nếu muốn độc lập đương nhiên cần thừa nhận một ít cuộc chiến đấu trấn áp, Thần Tông an bài như vậy kỳ thật xem như công bình, bởi vì nếu không bị Thần Tông hạn chế, Vân Cảnh đại khái có thể trực tiếp xua quân đoàn nghiền áp, cần gì phải có cuộc chiến đấu đơn độc kiểu thế này?

- Thực lực của phu nhân bốn mươi sáu thành kia như thế nào?

Sở Mộ thật không ngờ đối thủ từ năm biến thành bảy, nhưng xem tình hình này cũng không tính là quá tệ, ít nhất hắn cảm giác mẹ của mình còn có lá bài tẩy chưa lật ra.

- Thực lực Vân thành đứng hàng thứ tư, mạnh hơn Lý Tự Nhiễm một chút, ta nhớ được bà ta có một đế hoàng hồn sủng tiếp cận cao cấp, còn có một hai trung đẳng chủ tể!

Mục tướng quân đáp.

Diệp Hoàn Sinh hít sâu một hơi, nữ nhân xấu xí kia lại có thể kinh khủng như vậy!

Trong lúc mọi người còn đang nói chuyện, Thành phu nhân kia đã niệm chú ngữ.

Từng phiến ám sắc lá cây xuất hiện dưới chân Thành phu nhân, trong lá cây còn trôi nổi đóa hoa màu đen quay quanh bay múa, có thể thấy được đóa hoa màu đen mặt quỷ xuất hiện ngay trung ương những lá cây ám sắc kia.

Nhụy hoa màu trắng từ giữa đóa hoa màu đen mở rộng, đan chéo, rậm rạp bện lưới ngay trên bầu trời…

Trong khoảnh khắc một mảng lớn không trung màu lam bị đóa hoa chiếm cứ, ở trên đỉnh đầu mọi người hợp thành một mạng nhện màu trắng thật lớn!

Mạng nhện kia còn đang kéo dài, mặt trên còn quấn lấy gai nhọn màu đen, sau khi gia tăng vào khiến cả phiến thiên không rộng lớn biến thành lành lạnh đáng sợ.

Võng nhện thật lớn, đóa hoa quỷ màu đen chẳng khác gì những con nhện ma quái đen thui toét ra răng nanh khủng bố, dựa trên màn trời!

Hàng ngàn người ngẩng đầu tim đập nhanh nhìn lên mạng nhện khủng bố kia, bởi vì bọn họ có thể rõ ràng cảm giác được con nhện hoa quỷ giống như đem toàn bộ sinh vật bên dưới mạng nhện xem là thực vật của nó!

- Đó là vật gì!

Diệp Hoàn Sinh cả kinh há hốc miệng.

Hắn gặp qua thật nhiều hồn sủng hiếm có, nhưng vật này không phải hoa cũng không phải nhện, loại yêu ma này là lần đầu tiên nhìn thấy, làm người ta có loại cảm giác vô cùng nguy hiểm!

- Ma Chu Hoa Quỷ, yêu sủng của nữ nhân kia thực lực đã phi thường tiếp cận cao cấp chủ tể. Quái vật kia hung tàn, đáng sợ, toàn thân lẫn mạng nhện kia đều dính kịch độc, cực khó đối phó!

Mục tướng quân nói.

Liễu Băng Lam đồng dạng chưa từng gặp qua loại quái vật này, không khỏi cau mày.

Tinh Hà của Liễu Băng Lam đánh bại hồn sủng của Lý Tự Nhiễm, sức chiến đấu còn lại không đủ, mà thực lực của quái vật kia rõ ràng còn mạnh hơn Tinh Hà một cấp bậc, dưới loại tình huống này muốn đánh bại đối phương chỉ sợ có chút khó khăn.

- Đừng vội vàng mặt mày ủ ê như vậy, ta còn chưa triệu hoán xong đâu!

Vân thành Thành phu nhân châm chọc Liễu Băng Lam, đôi mắt đục ngầu không hề che giấu địch ý cùng đố kỵ đối với Lãnh mỹ nhân.

Chú ngữ lại niệm lên, Thành phu nhân xấu xí tiếp tục triệu hồi ra con hồn sủng thứ hai!

Đồ án hồn sủng hiện lên ngay dưới chân Thành phu nhân, mà bên trong đồ án là một con rết có đôi mắt đỏ đậm, dữ tợn xấu xí từ bên trong bò ra!

Từng đôi chân tràn đầy độc tính xuất hiện, sắc bén lóe ánh sáng lạnh dưới ánh mặt trời, cảm giác thật giống như một chuỗi đao trận chỉnh tề, bất cứ sinh vật nào đến gần đều sẽ bị cắt thành thịt vụn.

Thân hình to lớn thật dài, hoàn toàn leo ra ngoài, ghé lên mạng nhện bên trên, ảnh tử kềnh càng khiến vô số người xem có cảm giác áp lực thật lớn!

Trong nhất thời, một con rết khổng lồ nằm úp sấp trên đỉnh đầu của họ, một mảnh giáp xác tối đen cùng hơn ngàn chân rết chằn chịt lơ lửng trên đầu!

Một con nhện hoa quỷ ghé lên trên mạng nhện lơ lửng thiên không đã làm người không rét mà run, con rết vạn chân xuất hiện càng khiến người dựng đứng tóc gáy, không ít người ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không dám.

Khí tức của con rết tuy yếu hơn con nhện một ít, nhưng nếu để Tinh Hà đơn đả độc đấu với nó chính Liễu Băng Lam cũng không dám tin tưởng.

Đối mặt cường địch như thế, Liễu Băng Lam biết mình nhất định phải xuất ra toàn bộ thực lực.

Ngay lập tức Liễu Băng Lam cũng niệm chú ngữ.

Hoàn toàn ngược lại với lúc Thành phu nhân triệu hoán lành lạnh khủng bố, Liễu Băng Lam triệu hoán có vẻ dịu dàng rực rỡ, dáng người cao quý yểu điệu làm cho người ta có loại cảm giác cảnh đẹp ý vui, điều này đã hình thành tương phản thật lớn giữa hai người.

Chú ngữ rất nhanh liền hoàn thành, Liễu Băng Lam bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt lộ ra ánh sáng tím nhìn chăm chú vào không trung.

Cho dù màn trời bị mạng nhện che phủ, nhưng không cách nào ngăn cản tinh quang rơi xuống.

Bầu trời màu lam, tinh quang xanh biếc, mái tóc dài của Liễu Băng Lam bay tung, tinh quang dừng trên người nàng, quanh thân nàng liền xuất hiện những ấn phù cùng chú văn thật cổ xưa.

Tựa như một tinh quang vũ thai, có vô số tinh quang tiểu sinh mệnh quay chung quanh nàng nhảy múa, Liễu Băng Lam dùng ý niệm đem tiểu sinh mệnh tinh quang chắp nối, kết thành tinh thần triệu hoán trận vô cùng duy mỹ!

Tinh Thần Triệu Hoán trận làm ánh mắt Sở Mộ chợt sáng lên, bởi vì lúc trước khi gọi về Thất Đồ Thánh Vương, tựa hồ cũng hiện lên đồ trận tương tự như thế.

Nhưng trong triệu hoán trận tản ra tinh quang rực rỡ xinh đẹp mà xem, lần này gọi về không phải là Thất Đồ Thánh Vương, mà chính là Lục Thần chi chủ trước giờ Sở Mộ chỉ được nghe thấy nhưng chưa gặp bao giờ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio