Cực quang màu trắng càng lúc càng gần, hàn khí đông kết hết thảy mọi thứ. Thậm chí thời gian và không gian cũng yên tĩnh kỳ lạ, vào giờ phút này tất cả mọi người đều im hơi lặng tiếng chờ đợi kết quả cuối cùng.
"Uỳnh ~!"
"Kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt!"
Bầu trời biến thành băng nguyên hàn khí mù mịt, bộ lông trên người Ám Thương Vương bắt đầu kết một tầng băng sương, lực lượng hàn khí lan tràn từng điểm từng điểm biến nó thành một pho tượng đá.
"Cái này… Tiêu Tuyết Ngang … không ngờ hắn xuất động cả Phán Quan điện."
Thiện Ác nữ vương thấy Cực quang màu trắng xuất hiện cũng mở to mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
"Phán Quan điện!"
Sở Mộ nghĩ ngợi gì đó, ánh mắt nhìn tới vị trí tòa tháp cao trên đỉnh núi Thần Tông.
Thực lực thành viên Phán Quan điện Trừng Phạt điện của Đỗ Hàm rất nhiều. Uy lực Cực quang trận cường đại không thể nghi ngờ, sợ rằng Ám Thương Vương khó lòng ngăn cản đợt công kích này.
"Thế nhưng, hắn đã giúp ta một cái ân tình rất lớn."
Thiện Ác nữ vương nở nụ cười vui vẻ, ánh mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt.
"Nói vậy là sao?"
Sở Mộ khó hiểu hỏi.
"Ám Thương Vương dã tính khó thuần, cho dù bị ta hạ xuống Hoa Hồn Ấn, nó cũng không muốn nghe lệnh của ta. Bây giờ Phán Quan điện xuất động Băng Thiên phong ấn, Ám Thương Vương không muốn bị phong ấn lần nữa thì phải biết điều quay trở lại Hoa Hồn trận."
Thiện Ác nữ vương cười nói.
"Ngươi xác định có thể khống chế tốt nó?"
Sở Mộ hỏi tiếp.
Thiện Ác nữ vương lắc đầu nói:
"Trước khi thực lực đầy đủ, ta sẽ không thả nó ra. Hơn nữa, nó bị phong ấn vạn năm, thân thể và tinh thần nhất định là có không ít bệnh ngầm. Ta phải giúp nó điều chỉnh trạng thái thật tốt, nếu không ta nuôi một con hồ ly điên không biết nghe lời, ta sẽ rất nhức đầu."
"Đi đi, mau thu hồi nó về. Nó sắp bị phong ấn rồi."
Sở Mộ nhìn thấy Băng Tinh dần dần bao trùm Ám Thương Vương, vội vàng nói.
"Không vội, đợi nó giãy thoát ra khỏi phong ấn, hao phí thêm chút ít thể lực tự nhiên sẽ chạy tới chỗ ta."
Thiện Ác nữ vương mỉm cười đắc ý.
Vừa nói đến đây, Thiện Ác nữ vương lại nhìn thoáng qua Sở Mộ, sáp lại gần hơn rồi nói:
"Thực lực Ám Thương Vương quá mạnh mẽ, ta và ngươi ít nhất phải tăng cường lên tới cao đẳng Bất Hủ mới có thể khống chế được nó."
Sở Mộ khẽ gật đầu, cảnh giới cao đẳng Bất Hủ quả thật khá cao, nhưng hắn tin tưởng cửa ải này không thể làm khó mình.
Cực quang màu trắng không ngừng lan tràn ra xa, kết giới Tranh Minh thành cũng bị đông cứng thành khối băng.
Thân thể Ám Thương Vương đã cứng ngắc khó thể hoạt động như ý, ngay cả thanh âm gào thét cũng chỉ truyền đi một đoạn ngắn rồi tan biến.
Băng sương tràn ngập thiên địa, kết giới thực vật bao phủ Tranh Minh chủ thành đã bị một tầng băng thật dày bao trùm. Thần Sơn biến thành bình nguyên tuyết trắng, một dòng sông băng khổng lồ nhẹ nhàng dao động trên bầu trời. Trong khoảnh khắc này, cả thế gian đột nhiên yên tĩnh dị thường, trên trời dưới đất chỉ còn lại một mảnh tuyết trắng chiếu sáng lóa mắt.
Trên tòa tháp cao nhất Thần Tông, mấy trăm gã phán quan rốt cuộc hoàn thành trận đồ Băng Phong phong ấn, cả đám người cũng bị rút cạn tinh thần, tay chân thoát lực ngã ngồi xuống đất.
Phong ấn không giống với đại đa số kỹ năng giam cầm, bởi vì nó không thể ngừng lại giữa chừng. Nếu trong quá trình phong ấn bị đối phương tiến hành phản kích, nhất định sẽ chịu tinh thần xung kích ngược lại. Mức độ tổn thương sẽ phụ thuộc vào chênh lệch thực lực giữa song phương.
Lúc nãy đội ngũ phán quan phong ấn chính là một đầu Vạn Niên Bất Hủ - Thất Tội Hồ Ám Vương. Mà Ám Thương Vương lại có Yêu Linh thuộc tính, tinh thần lực kinh khủng vượt xa bọn họ tưởng tượng. Trong lúc nó bị phong ấn hiển nhiên là không cam lòng đứng yên chịu trận, vì thế mới phát sinh tình huống hàng loạt người ngã gục bất tỉnh nhân sự. Cuối cùng chỉ có những vị phán quan đầu lĩnh còn giữ được tỉnh táo.
Bên trong dòng sông băng rộng lớn, hùng vĩ, thân thể Bạch Long chậm rãi bơi lội, từ từ xuyên qua thế giới tuyết trắng. Nó đang thử tiếp cận thăm dò phản ứng của Ám Thương Vương.
Lệ Quỷ Tôn thấy tình hình chiến đấu bình tĩnh trở lại cũng bay tới gần khu vực Ám Thương Vương bị phong ấn.
"Hẳn là nó không thể động đậy đi?"
Đường Ngang có chút sợ hãi, mở miệng hỏi.
Đường Ngang đã sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy được một đầu Hồn sủng cường đại như thế này. Vì thế trong lòng hắn khó thể giữ vững bình tĩnh.
Tiêu Tuyết Ngang buông thả hồn niệm vào trong pho tượng băng, vô cùng cẩn thận cảm giác khí tức Ám Thương Vương.
Khí tức Ám Thương Vương bên trong tượng băng rõ ràng là yếu đi, bất kể phong ấn có thể khống chế nó hay không, hiệu quả suy giảm lực lượng chắc chắn phải có tác dụng nhất định.
"Kẽo kẹt... kẽo kẹt..."
Bỗng nhiên từ trong tượng băng vang lên thanh âm quỷ dị, một vài vết nứt bắt đầu xuất hiện ở mặt ngoài tầng băng phong ấn. Những vết nứt từ từ khuếch tán, vụn băng không ngừng rơi xuống.
"Không tốt, con quỷ kia muốn phá phong rồi."
Đường Ngang mặt mày xám như tro tàn, vội vội vàng vàng khống chế Lệ Quỷ Tôn chạy ra ngoài xa.
Lệ Quỷ Tôn bây giờ đã bị trọng thương, nếu trúng thêm công kích nhất định sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Tiêu Tuyết Ngang cũng nhíu mày lo lắng, để cho Bạch Long kéo giãn khoảng cách với tượng băng. Hơn nữa, hắn còn bay về phía đội ngũ hai trăm gã cường giả Bất Hủ, dự phòng tình huống xấu nhất có thể phát sinh.
"Tiêu phán quan, tình huống như thế nào?"
Dịch lão tông chủ mở miệng hỏi.
"Nó sắp thoát khốn rồi, mọi người mau chóng tụ lực chuẩn bị kỹ năng. Trong nháy mắt nó giãy thoát phải đánh cho nó bị thương nặng."
Tiêu Tuyết Ngang nói rất nghiêm túc.
"Ngay cả Băng Cực trận của Phán Quan điện cũng phong ấn không nổi nó?"
Trên mặt Dịch lão tông chủ lộ vẻ ngạc nhiên.
Từ khi nào Tranh Minh đại địa xuất hiện Hồn sủng mạnh mẽ như vậy rồi?
Tất cả mọi người nghe theo Tiêu Tuyết Ngang an bài, thừa dịp Ám Thương Vương còn đang giãy thoát phong ấn vội vàng niệm chú ngữ.
Hơn hai trăm gã cường giả Bất Hủ đồng thời niệm chú ngữ lập tức dẫn phát phong bạo cuồn cuộn, không gian yên lặng tĩnh mịch dị thường. Đây là dấu hiệu báo trước của một trận phong ba bão táp sắp sửa bộc phát.
Không chỉ có hai trăm gã cường giả Bất Hủ, đám người Tiêu phán quan - Bạch Long, Đường Ngang - Lệ Quỷ Tôn, Dịch lão - Tiên đằng Nữ Oa cũng thừa dịp này chuẩn bị thi triển kỹ năng tối cường.
Băng vụn càng lúc càng nhiều, tốc độ vết nứt lan tràn tăng nhanh.
"Ầm!"
Rốt cuộc tượng băng nổ tung một tiếng, tất cả khối băng bắn ra tứ phía giống như những ngôi sao băng biến mất ở đường chân trời.
"Ngao ô ô ô ~~~!"
Ám Thương Vương cực kỳ tức giận ngẩng đầu lên trời thét dài.
Lực lượng hắc ám điên cuồng dâng lên, dòng sông băng khổng lồ cũng bị nhuộm đen, làn sóng hắc ám chảy cuồn cuộn từ từ chèn ép băng hàn. Cảnh tượng giống như một thác nước khổng lồ màu đen từ trên trời đổ xuống nhân gian, tráng lệ và hùng vĩ không gì sánh nổi.
"Công kích!"
Tiêu Tuyết Ngang nhanh chóng hạ lệnh.
Các loại quang mang màu sắc khác nhau đồng thời nổi lên, kỹ năng oanh kích cùng nhắm tới một mục tiêu duy nhất. Đó là khu vực Ám Thương Vương đang ẩn thân. Tất cả kỹ năng dung hợp lại biến thành cỗ năng lượng bàng bạc xông thẳng lên trời. Phương hướng cỗ năng lượng kinh khủng này nhắm tới chính là vào vị trí Ám Thương Vương vừa mới gào thét.
Ám Thương Vương mới vừa thoát khỏi Băng Phong, thân thể đang ở trạng thái suy yếu tạm thời. Cho nên một kích cực mạnh này có thể uy hiếp đến tính mạng của nó.
Bộ lông màu đen trên người Ám Thương Vương chậm rãi dao động, sau đó lực lượng hắc ám tràn ra biến thành một bộ khải giáp bảo vệ thân thể nó.
Ám Thương Vương bắt đầu di động, trên đời này không có sinh vật nào dám ngăn đỡ chính diện kỹ năng hợp kích của hai trăm đầu Hồn sủng cấp Bất Hủ và một nhóm cường giả lãnh tụ. Nếu như trúng đòn này, cho dù nó không chết cũng bị trọng thương hấp hối.
Chương : Thần Tông thắng thảm. (Hạ)
Ám Thương Vương không phải là ngoại lệ, cho nên nó quyết định né tránh đòn kỹ năng dung hợp này. Thân thể nó biến thành mũi tên màu đen tiềm hành trong dòng sông băng, lần lượt xuyên qua né tránh khu vực kỹ năng dày đặc nhất, cố gắng không cho lực lượng hủy diệt đánh trực tiếp vào người mình. Từng đạo cho dù là hay không đánh trúng Ám Thương Vương
"Ù ù ù ù ù ù!"
Tiếng nổ kéo dài không ngừng vang xa vạn dặm, Bầu trời Tranh Minh thành bị kỹ năng bạo tạc đánh nát bấy, cuồng phong loạn lưu và tia chớp hủy diệt giăng ngang chằng chịt.
Dĩ nhiên, chấn động lan tràn xuống dưới Tranh Minh chủ thành, kết giới thực vật cũng không thể ngăn cản hết làn sóng xung kích. Hàng loạt dây leo và rễ cây dần dần thối rữa rồi biến mất trong ánh mắt lo lắng của dân chúng bên dưới.
Trận oanh động không biết kéo dài bao lâu, lực lượng hủy diệt gào thét trên không trung mãi không chịu kết thúc.
Bầu trời xuất hiện một tầng không chân chính, trong quá trình hồi phục sinh ra khí tràng hấp thu hết thảy vật thể rời khỏi Tranh Minh đại địa.
Qua hồi lâu, khi không gian từ từ ổn định trở lại, cả tòa thành và sơn mạch Thần Tông lại lâm vào trạng thái tĩnh mịch quỷ dị.
Tất cả mọi người nín thở, ngẩng đầu nhìn quanh tìm kiếm thân ảnh Ám Thương Vương. Bọn họ bây giờ muốn biết nhất chính là sinh vật đáng sợ kia đã bị tiêu diệt hay chưa?
Nếu như nó đã chết, vậy thì Tranh Minh thành có thể khôi phục bình tĩnh thường ngày, đây chỉ là một trận phong ba hữu kinh vô hiểm.
Nếu như nó chưa có chết, có phải là trận ác chiến này tiếp tục kéo dài, bọn họ có đủ sức ngăn cản lửa giận của nó không?
Quan trọng nhất là nếu như trận chiến tiếp tục kéo dài, bọn họ phải dùng lực lượng gì để tiêu diệt địch nhân kinh khủng như nó?
Mọi người quan sát bầu trời hồi lâu, trong lúc nhất thời không có nhìn thấy thân ảnh Ám Thương Vương ở trong khí lưu hỗn loạn.
"Hẳn là chết rồi?"
Hồi lâu sau, Đường Ngang chậm rãi nói nhỏ một câu.
Hơn hai trăm gã cường giả Bất Hủ cũng cho rằng như thế, bởi vì bọn họ tìm kiếm khắp nơi không thấy tung tích Ám Thương Vương. Điều này chỉ có hai khả năng, một là Ám Thương Vương đã bị kỹ năng hợp kích biến thành tro bụi, hoặc là đã bị lỗ đen không gian thôn phệ rồi.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, con quái vật kia từ đâu chạy tới?"
Cho đến lúc này, trong lòng Dịch lão tông chủ vẫn còn sợ hãi.
"Ấn cốc."
Tiêu Tuyết Ngang nhàn nhạt hồi đáp.
Vừa nói xong, Tiêu Tuyết Ngang cố ý nhìn thoáng qua tông chủ Đỗ Hàm.
Ánh mắt này biểu lộ ý tứ quá rõ ràng rồi, trận tai nạn khủng khiếp này vốn là Đỗ Hàm dẫn tới. Tiêu Tuyết Ngang tự nhiên sẽ báo cáo tình huống cụ thể với các vị tông chủ Thần Tông.
Đỗ Hàm có tật giật mình, vội vàng giải thích:
"Ấn cốc vốn là tự nhiên sụp đổ, Ám Thương Vương không biết đã ngủ say trong đó bao nhiêu năm. Sau khi Ấn cốc sụp đổ mới thức tỉnh, chạy xuyên qua vị diện, đến thế giới của chúng ta lánh nạn. May mà ta kịp thời phát hiện..."
"Chỉ cần nghĩ lại đã cảm thấy đáng sợ lắm rồi, cũng may đã tiêu diệt được nó."
Đường Ngang ho khan một tiếng.
Đường Ngang vẫn luôn cho rằng Hồn sủng của mình đã là tồn tại vô địch trên thế giới này. Nhưng Lệ Quỷ Tôn đối mặt với Ám Thương Vương từ đầu đến cuối luôn bị đánh tối tăm mặt mày, ngay cả năng lực phản kích cũng không có. May mà ngay từ đầu nó chỉ nhắm vào Long Thủ ma ưng của Đỗ Hàm, nếu không tính mạng hắn quả thật khó lòng bảo toàn.
"Có lẽ nó chưa có chết."
Tiêu Tuyết Ngang bổ sung một câu.
Tiêu Tuyết Ngang chỉ nói một câu khiến cho hai trăm gã cường giả Bất Hủ và hai vị lãnh tụ sợ tái mặt, lại buông thả hồn niệm lên tới mức lớn nhất tìm kiếm chung quanh.
Ở bên trong hai trăm gã cường giả Bất Hủ này có không ít nhân vật cấp chưởng môn, chủ quan nổi danh khắp đại lục. Nhưng mà bọn họ sợ hãi Ám Thương Vương như chuột thấy mèo, chỉ biết đứng sau lưng Tiêu phán quan và Đường Ngang tạm lánh phong mang.
"Tại sao nói như vậy? Ta không cảm giác được khí tức của nó."
Đường Ngang nghi ngờ hỏi lại.
"Tự các ngươi nhìn đi!"
Tiêu Tuyết Ngang chỉ chỉ về phía đường chân trời.
Lúc này bầu trời đã khôi phục như cũ, lĩnh vực hắc ám dần dần biến mất. Nhưng mà nhật thực vẫn còn tồn tại, chỉ có phía chân trời lóe lên một ít vầng sáng mờ nhạt. Nhật thực không có biến mất, điều này có nghĩa là Ám Thương Vương chưa chết.
"Đây... cái này… nhưng … chúng ta … nên làm thế nào đây...?"
Một đám chưởng môn, chủ quan, đầu lĩnh mặt mày u sầu, bộ dạng khó coi còn hơn cha chết. Bọn họ đã liều mạng, trả giá thê thảm vẫn không có giết được Ám Thương Vương?
Quân đoàn Thần Tông mấy ngàn người thương vong thảm trọng, hao phí tài nguyên khổng lồ thi triển đại trận giam cầm và phong ấn. Bao gồm Băng Cực trận lúc nãy hao tổn tài nguyên không thể nào tính toán nổi. Cường giả Bất Hủ cũng chết mất mấy chục người. Trong bốn vị lãnh tụ có hai người trọng thương mất đi chiến lực, Tiêu phán quan cũng không khá hơn bao nhiêu, chỉ có mỗi Dịch lão tông chủ đứng sau hỗ trợ là còn khá tốt. Thế mà sinh vật hắc ám khủng bố kia vẫn chưa có chết?
Thậm chí kết giới thực vật bảo hộ tòa thành cũng đã mở ra, đây là đại trận có thể ngăn cản tất cả kỹ năng của Hồn sủng cao đẳng Bất Hủ trở xuống. Lượng tài nguyên hao phí làm sao tính toán đây?
"Có lẽ nó đã chạy trốn, chỉ mong nó chạy xa một chút."
Tiêu Tuyết Ngang cũng không biết làm gì hơn, lắc đầu bất đắc dĩ.
Phía tây Thần Tông, Sở Mộ và Thiện Ác nữ vương bàng quan xem chiến vô cùng hưng phấn. Trận chiến kinh thế hãi tục này đúng là khó quên, đáng tiếc là không có giết được Đỗ Hàm và Long Thủ ma ưng.
"Ô ô ô!”
Trong bóng tối, một thân ảnh màu đen chậm rãi bước ra, ánh mắt cảnh giác ngó chừng Sở Mộ và Thiện Ác nữ vương.
"Tới đây!"
Thiện Ác nữ vương nở nụ cười ôn hòa, đưa tay chào đón nó.
Nụ cười của nàng có lực cuốn hút, tạo thiện cảm giống như Trữ Mạn Nhi. Đây là mị lực bẩm sinh của Hoa hệ thuỷ tổ, nàng không cần thi triển bất kỳ kỹ năng nào cũng có hiệu quả thân cận với muôn loài.
Một con tiểu hồ ly xinh xắn từ trong bóng tối bước ra, Sở Mộ có thể nhìn thấy rõ ràng trên người chi chít vết thương.
Thiện Ác nữ vương không thèm để ý vết máu trên người nó, giống như một vị tỷ tỷ hiền lành ngồi xổm xuống, đưa tay bế tiểu hồ ly có vẻ không tình nguyện kia lên.
Sở Mộ thấy đầu Ám Hồ này lộ vẻ ôn nhu, ngoan ngoãn bất giác rùng mình một cái.
Hắn biết đây chính là đầu sỏ tội ác mới vừa làm oanh động Tranh Minh chủ thành - Thất Tội Hồ Ám Thương Vương.
Nó đã bị thương, bị thương rất nặng.
Chuyện này diễn ra đúng như kế hoạch của Thiện Ác nữ vương, sau khi Ám Thương Vương bị thương không thể nào lựa chọn trốn tránh.
Nó ở trạng thái suy yếu theo tiềm thức tìm đến người có linh hồn ước hẹn với mình, nó muốn nhờ nàng trợ giúp khôi phục thương thế. Bởi vì ở cấp bậc của nó, nếu muốn tự mình khôi phục trở về trạng thái đỉnh phong sẽ hao phí không biết bao nhiêu năm tháng, đặc biệt là trong người nó vẫn còn tồn đọng bệnh ngầm trong thời gian bị phong ấn.
Thiện Ác nữ vương mỉm cười ôn hòa ôm ôm vào trong ngực, mặc cho vết máu làm dơ y phục cao quý. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông đen tuyền trên người nó, theo đó vết thương trên người Ám Thương Vương bắt đầu khép lại.
"Nó rất mạnh đúng không?"
"Ừ!"
Sở Mộ gật đầu nói.
"Ta có thể đưa cho ngươi làm thiếp thân hộ vệ."
Thiện Ác nữ vương cười nói.
Sở Mộ còn chưa kịp phản ứng, nàng đã bổ sung một câu:
"Dĩ nhiên, đó là sau khi Mạc Tà dị biến lần nữa."