Sủng Mị

chương 1659: hòa thành hữu hảo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đám người Vũ Sa chỉ làm theo lệnh của nàng, Vũ Sa quyết định nghỉ ngơi thì những người khác sẽ phân ra canh gác ở phụ cận.

Thế nhưng, bọn họ không có chú ý tới thời điểm mọi người tiến vào Tế Thủy thành vẫn luôn có hai người đi theo phía sau. Mãi cho đến khi bọn họ tìm được chỗ nghỉ ngơi mới từ từ biến mất ở trong ngõ hẻm.

Hai người này mặc y phục bình thường, lại không có triệu hoán Hồn sủng, cho nên lẩn trong dòng người trên đường rất khó nhận ra khác biệt.

Sau khi bọn họ theo dõi đoàn người Băng Lam lập tức đi tới một tòa trang viện nằm trong một góc khuất.

Tòa trang viện này rất gần phủ thành chủ, đất đai nơi này còn quý hơn vàng, nhiều khi có tiền cũng không mua được. Hẳn là chủ nhân trang viện có quen biết với thành chủ mới được ưu ái như vậy.

"Thấy rồi?"

Trên một gian lầu các tao nhã, một lão phụ nhân mở mắt ra dò hỏi.

"Vâng!"

Một gã nam tử trung niên lập tức hồi đáp.

"Tại sao không động thủ?"

Giọng nói lão phụ nhân rất là lãnh đạm:

"Lần đầu tiên gặp các ngươi là giao nhiệm vụ. Lần thứ hai gặp các ngươi, hoặc là để cho ta thấy người ta muốn, hoặc là lưu lại thi thể của các ngươi."

Hai gã nam tử trung niên vội vàng quỳ xuống thỉnh cầu tha thứ.

"Du thánh nữ và Cao phu nhân cùng đồng hành với bọn họ, ngoại trừ ra Dị nhân Bạch Ngữ cũng ở trong đó. Lấy thực lực hai người chúng ta thật sự không thể hoàn thành nhiệm vụ."

Một gã nam tử có chòm râu dài nói.

"Du thánh nữ, cái gì Du thánh nữ?"

Lão phụ nhân ẩn cư nhiều năm, cho nên không hiểu rõ những chuyện bên ngoài.

"Là một vị kỳ nữ vài năm gần đây nổi danh khắp Tranh Minh đại địa, nàng ở trong hàng ngũ những vị khách mời đặc biệt. Hiện tại rất nhiều thế lực rất sợ tiếp xúc với Tân Nguyệt Địa, nhưng không biết tại sao Du thánh nữ lại quyết định đồng hành với bọn họ."

Gã nam tử trung niên nói.

"Hừ, chỉ là một nữ nhân biết cách đùa bỡn thủ đoạn, làm được chút việc thiện đã khoe khoang thành tích. Tiểu nha đầu đó có bản lãnh gì, chẳng lẽ các ngươi kiêng kị một mình nàng? Các ngươi đã làm ô danh thân phận hoàng tộc của mình."

Vừa nói đến đây, ánh mắt lão phụ nhân lóe lên hàn quang, hừ lạnh một tiếng.

"Phu nhân, ngài có chỗ không biết, Du thánh nữ mang theo một nhóm thủ hạ thực lực không tầm thường. Hai người chúng ta miễn cưỡng chiếm chút ưu thế, nhưng bên phía Tân Nguyệt Địa còn có mấy cao thủ."

Hai người nam tử sợ quá, vội vàng dập đầu lia lịa.

"Ta không muốn nghe các ngươi nói nhảm, ta muốn bắt nàng lại. Nếu còn muốn sống thì đi làm cho ta."

Lão phụ nhân đã không nhịn được nữa, phất tay áo đưa ra mệnh lệnh cuối cùng.

Hai người kia không dám nói thêm gì nữa, vội vàng hành lễ lui ra.

"Khuất Phong, chúng ta làm không nổi!"

Gã nam tử trung niên có râu dài lên tiếng.

Gã nam tử tên là Khuất Phong cau mày suy tư, qua một lúc lâu mới mở miệng nói:

"Chúng ta phải mời người hỗ trợ."

"Mời người? Ai nguyện ý giúp chúng ta, hơn nữa không thể nói cho bọn họ biết thân phận của chúng ta?"

Khuất Phong suy nghĩ một lát rồi nói:

"Mấy ngày hôm trước chúng ta tiếp đãi một nữ nhân đặc thù đúng không? Ngươi biết thân phận của nàng không?"

"Ám Tông Ti Vũ Mê?"

Gã nam tử râu dài lập tức kinh hô.

"Đúng, chúng ta có thể mời Ám Tông xuất thủ, đưa cho bọn họ lợi ích tương ứng là được rồi. Đám người này không sợ trời không sợ đất, bọn họ sẽ không ngần ngại giúp chúng ta xử lý chuyện nhỏ này. Huống chi, bọn họ hiển nhiên là xem trọng tình hữu nghị đối với gia tộc chúng ta."

Khuất Phong cười nói.

"Ừ, cứ làm như vậy đi. Chúng ta bây giờ đi bái phỏng nàng, đúng lúc nàng đang nghỉ ngơi tại Tế Thủy thành."

Không Thủy lâu - Tế Thủy thành.

Đây là một tòa lầu các tựa như bảo tháp, trên mái hiên hình cung có những dòng suối nhỏ chảy xuôi xuống dưới. Chung quanh là vườn hoa với đủ loại kỳ hoa dị thảo tạo nên phong cảnh hữu tình.

Trên tầng cao nhất trà lâu, một gã nam tử làn da ngăm đen tựa lưng vào lan can nhìn xuống vườn hoa bên dưới. Người này bộ dạng bình thường, khí chất cũng không có gì ưu việt, cho nên mọi người đi ngang qua chỉ liếc hắn một cái rồi thôi.

Cách gã nam tử này không xa là một nữ tử thành thục, nàng đứng bên cửa sổ quan sát phong cảnh bên ngoài thành.

"Tiểu thư, hoàng tộc Khuất tiên sinh và Trần tiên sinh muốn gặp. Hình như bọn họ đã biết thân phận của ngài."

Một lão bộc từ dưới lầu đi lên, cung kính thi lễ.

Trong lòng Ti Vũ Mê hơi nghi ngờ, hai người kia tìm nàng có chuyện gì? Bọn họ muốn gặp mặt với thân phận cá nhân hay là hoàng tộc? Nhưng mà hoàng tộc thừa nhận Ám Tông tồn tại từ khi nào?

"Mời bọn họ lên đây!"

Ti Vũ Mê nói.

Khuất Phong và Trần Tĩnh đi theo lão nô bộc bước lên lầu các, hai người mỉm cười ôn hòa, nói mấy câu khách sáo hàm súc biểu lộ mình đã biết Ti Vũ Mê là nữ nhi lão đại Ám Tông.

"Có chuyện gì thì nói thẳng đi! Hoàng tộc các ngươi cứ thích quanh co lòng vòng, Ám Tông chúng ta không có thói quen này."

Ti Vũ Mê trầm giọng nói.

Khuất Phong và Trần Tĩnh nhìn nhau cười một tiếng, rồi nói:

"Chúng ta muốn mời Ty tiểu thư xuất thủ, giúp chúng ta bắt một người."

"Ai?"

Ti Vũ Mê hỏi.

"Tân Nguyệt Địa Nữ Tôn, Liễu Băng Lam."

Khuất Phong nói.

"Liễu Băng Lam?"

Ti Vũ Mê cảm giác cái tên này tương đối quen thuộc, cẩn thận suy nghĩ một lát, vẻ mặt nàng có chút thay đổi, mở miệng dò hỏi:

"À? Các ngươi bắt nàng làm cái gì, Tân Nguyệt Địa hẳn là đưa đủ trình độ lọt vào pháp nhãn hoàng tộc các ngươi mới đúng?"

"Đây là mệnh lệnh lão phu nhân, chúng ta chỉ biết chấp hành. Bên phía bọn họ quá đông, hai người chúng ta không đủ thực lực bắt nàng. Cho nên chúng ta muốn mời Ty tiểu thư hỗ trợ."

Khuất Phong chậm rãi nói.

"Có thể, nhưng các ngươi nên biết Ám Tông chúng ta xưa nay hành sự có nguyên tắc. Đó là thu tiền tài người, thay họ tiêu tai."

Ti Vũ Mê gật đầu nói.

"Ngươi muốn cái gì?"

Trần Tĩnh hỏi ngay.

Ti Vũ Mê khẽ mỉm cười, đứng lên nói:

"Chuyện này sao? Còn phải xem các ngươi muốn cho ta cái gì..."

Khuất Phong hiểu ý tứ Ti Vũ Mê, gật đầu nói:

"Yên tâm, Ty tiểu thư vốn là khách quý của hoàng tộc. Chúng ta chưa bao giờ lấy phương thức giả dối hư ảo và tin đồn bịa đặt định đoạt một thế lực hoặc cá nhân là địch hay bạn."

"Không sao, các ngươi không cần thiết đặt hi vọng quá lớn vào ta. Về phần thành lập tình hữu nghị cứ đợi hoàn thành chuyện này rồi nói sau!"

Ti Vũ Mê cười cười nói.

"Ha hả, chỉ cần Ty tiểu thư nguyện ý xuất thủ. Cho dù có thành hay không, ngươi cũng là bằng hữu của chúng ta."

Ti Vũ Mê đứng ở nơi đó, dùng ánh mắt suy tư nhìn Khuất Phong và Trần Tĩnh rời khỏi lầu các.

Đợi hai người này đi xa, gã nam tử làn da ngăm đen mới nở nụ cười lạnh lẽo, có chút tà ác. Ti Vũ Mê nhìn gã nam tử này đi tới, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười hứng thú.

"Chuyện này giao cho ngươi xử lý?"

Ti Vũ Mê nói với gã nam tử.

Sở Thiên Mang sờ sờ hàm râu cằm cứng ngắc, đứng trên lầu các nhìn xuống bóng lưng hai gã thành viên hoàng tộc.

"Ai dà, bọn họ quả thật là tìm đúng người để nhờ vả mà."

Xem ra lần trước tập kích Băng Lam tại Tranh Minh chủ thành chính là thủ hạ của bọn họ?

"À, chúng ta có nên đổi lại thân phận không? Không biết tại sao hai người Khuất Phong và Trần Tĩnh kia phát hiện dễ dàng như thế!"

Ti Vũ Mê nói với Sở Thiên Mang.

Sở Thiên Mang vẫn đang suy tư chuyện vừa rồi, nên không có trả lời. Mặc dù hắn đã đoán được nguyên nhân bọn họ tìm đến Băng Lam, nhưng hắn vẫn còn mấy điểm nghi ngờ.

"Thiên Lục, ngươi có nghe ta nói không đó?"

Ti Vũ Mê đi tới trước mặt Sở Thiên Mang, dùng ngữ khí tức giận lập lại một lần nữa.

"À, đổi thì đổi. Dù sao chúng ta cũng không thể lấy thân phận Ám Tông tham gia hội nghị, huống chi ta bây giờ đã là một người chết."

Sở Thiên Mang cười cười nói.

Chương : Hòa thành hữu hảo. (Hạ)

Ti Vũ Mê hừ lạnh nói:

"Tại sao, bắt đầu lo lắng cho nàng rồi?"

Sở Thiên Mang không có trả lời.

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người tiếp tục lên đường. Đám người Vũ Sa xuất phát sớm hơn Liễu Băng Lam một chút, nàng cố ý tách ra là vì không muốn người khác suy đoán quá nhiều.

Vũ Sa đã biết bây giờ có rất nhiều thế lực đang nhằm vào Tân Nguyệt Địa nhanh chóng quật khởi. Nếu như nàng biểu hiện thân mật với Tân Nguyệt Địa sẽ bị đám người kia xem như đối địch, sau đó Nguyệt cung sẽ bị bọn họ liệt vào đối tượng đả kích.

Thay vì trực tiếp làm rõ quan hệ đồng minh với Tân Nguyệt Địa là, chẳng bằng duy trì thái độ trung lập tiếp tục âm thầm quan sát hết thảy sự tình. Chính vì thế, Vũ Sa mới quyết định tách ra ở đoạn đường cuối cùng tới Lưỡng Khôn sơn.

Hai người Trần Tĩnh và Khuất Phong biết được đám người Nguyệt cung không tiếp tục đồng hành với Tân Nguyệt Địa lập tức nở nụ cười vui sướng. Hiện tại bọn họ đã có Ám Tông trợ giúp, hoàn thành nhiệm vụ này đúng là quá mức dễ dàng.

"Ra khỏi Tế Thủy thành, chúng ta sẽ động thủ. Đừng có trì hoãn thời gian quá lâu."

Khuất Phong nói với Trần Tĩnh.

"Ừ, ta đã sắp xếp đám người Ám Tông rồi, bọn họ trước giờ làm việc rất gọn gàng, không cần lo lắng."

Trần Tĩnh làm như thường xuyên tiếp xúc với thế lực Ám Tông, ngữ khí cực kỳ tự tin. Hoặc là hắn rất là quen thuộc với nhiệm vụ bắt cóc tống tiền kiểu này.

"Hình như có một nhóm người đang đến gần bọn họ?"

Trần Tĩnh đứng trên cao quan sát đoàn người Tân Nguyệt Địa, nhưng lúc này hắn lại phát hiện có một đội ngũ khác đang tụ tập lại với nhau.

"Chuyện gì xảy ra?"

Khuất Phong nhíu mày buồn bực.

Bọn họ đang chờ đợi thời điểm đám người Tân Nguyệt Địa tách ra để xuất thủ. Khó khăn lắm mới thấy đám người Nguyệt cung rời khỏi, kết quả lại có một thế lực khác kết bạn lên đường.

"Phái người đi xem là thế lực nào, nếu như là một đám bất nhập lưu, chúng ta dứt khoát xử lý luôn bọn họ."

Khuất Phong tức giận nói.

Trần Tĩnh gật đầu đồng ý, lập tức phái thuộc hạ chạy đi thăm dò lai lịch nhóm người mới vừa kết bạn đồng hành với Tân Nguyệt Địa.

Không bao lâu sau, gã thuộc hạ kia đã quay trở lại trước

mặt hắn.

"Là đám người Hòa thành."

Trần Tĩnh trầm giọng nói.

"Hòa thành? Bọn họ làm sao đi chung một chỗ với Tân Nguyệt Địa? Chẳng lẽ bọn họ không biết hiện tại bất kỳ thế lực nào liên minh Tân Nguyệt Địa sẽ phải đối mặt với vô số địch nhân?"

Vào lúc này, Khuất Phong tức giận không chịu nổi, mở miệng mắng to.

Vốn tưởng rằng chuyện này có thể hoàn thành dễ dàng, dù sao Tân Nguyệt Địa quật khởi nhanh hơn nữa cũng không thể so sánh với hoàng tộc.

Ai ngờ rằng chuyện này càng lúc càng phức tạp, càng lúc càng khó xử. Hết Nguyệt cung rời đi thì Hòa thành lại đến.

"Nếu như là Hòa thành, chúng ta không tiện xuất thủ."

Ti Vũ Mê nhàn nhạt nói với Khuất Phong.

"Đây là vì sao?"

Sắc mặt Khuất Phong có chút khó coi.

"Ta và ngươi không phải là người bình thường. Ti Minh thành, Hòa thành vốn là thế lực thần bí, chúng ta không nguyện ý trêu chọc bọn họ. Thậm chí rất nhiều thế lực tình nguyện đắc tội hoàng tộc cũng không muốn phát sinh xung đột với bọn họ. Lần này chúng ta xuất thủ sẽ kinh động đến đám người Hòa thành, nếu phần trách nhiệm này sẽ do hoàng tộc gánh chịu, ta đây nguyện ý xuất thủ. Nhưng Ám Tông khẳng định không muốn đối địch với bọn họ."

Ti Vũ Mê chậm rãi nói.

"Cái này..."

Khuất Phong và Trần Tĩnh quả thật xuất thân từ hoàng tộc. Nhưng bọn họ không thể đại biểu cho hoàng tộc. Hơn nữa, bọn họ quả thật không dám trêu chọc đám người Hòa thành.

"Các ngươi có biện pháp tách đám người Hòa thành và Tân Nguyệt Địa ra thì làm đi, sau đó thông báo cho chúng ta. Chúng ta còn có chuyện khác, cáo từ!"

Ti Vũ Mê cười nói.

Nói xong câu này, nàng đã niệm chú ngữ, triệu hồi ra Dực hệ Hồn sủng bay lên bầu trời.

Một đám thủ hạ vội vàng theo sát phía sau nàng, trong khoảnh khắc tất cả thành viên Ám Tông đã rời đi. Chỉ còn lại Trần Tĩnh và Khuất Phong sắc mặt âm trầm đứng yên tại chỗ.

Hòa thành và Ti Minh thành giống nhau, đây là hai tòa thành tư nhân có địa vị cực cao tại Tranh Minh đại địa, có thể nói là tương đương với cấp tám, cấp chín Địa cương. Điểm giống nhau nhất là quyền lực quản lý nằm trong tay một nhóm người trẻ tuổi, ở sau lưng bọn họ là những lão quái vật thực lực siêu quần âm thầm ủng hộ.

Nhân số bọn họ có thể ít hơn các thế lực Thần Tông, Nguyên Tố tông, Yêu Thú cung, diện tích lãnh thổ cũng không lớn. Nhưng bọn họ có lực ảnh hưởng đặc thù đối với những địa cảnh lân cận.

Liễu Băng Lam biết rất ít tin tức về Hòa thành, những năm này thường xuyên giao tiếp mới nghe thấy một số chuyện. Nhưng nàng không ngờ mình mới vừa đi ra Tế Thủy thành đã gặp phải đám người Hòa thành, hơn nữa bọn họ tỏ thái độ hữu hảo, nguyện ý đồng hành đi tới Lưỡng Khôn sơn.

Tân Nguyệt Địa bây giờ đang ở vào thời khắc khó xử, địa vị cũng rất lúng túng, cơ hồ không ai nguyện ý kết giao. Vì vậy Tân Nguyệt Địa rất cần đồng minh, Liễu Băng Lam hiển nhiên không từ chối ý tốt của đám người Hòa thành.

Thế lực Hòa thành có tên trong danh sách khách mời Lưỡng Khôn sơn, lần này phó thành chủ Lâm Hàm đích thân dẫn đoàn tham gia hội nghị. Thuộc hạ dưới trướng đại khái là mười người.

Bộ dạng Lâm Hàm tương đối trẻ tuổi, nhưng ánh mắt và khí chất cực kỳ nghiêm túc, nhìn qua là biết hắn đã trải qua không ít nhân sinh thế sự.

Lâm Hàm nói không nhiều lắm, chỉ hàn huyên với Băng Lam mấy câu rồi im lặng lên đường.

Bản thân Liễu Băng Lam cũng không thích nói nhiều, chỉ có đám thanh niên Tân Nguyệt Địa và Hòa thành tính cách phóng khoáng, trao đổi một hồi đã quen thuộc lẫn nhau.

Ở đâu đó trong sơn mạch, một đầu Ưng Sư màu lam bay qua dãy núi, nhanh chóng tiếp cận một đội ngũ khác.

Cao phu nhân quay đầu nhìn lại phát hiện người đuổi theo là cháu mình, nàng mỉm cười bay lại gần bẩm báo với Vũ Sa.

Cao Hà bay qua đội thị vệ Nguyệt cung, mở miệng nói:

"Nữ Tôn Tân Nguyệt Địa vừa rời khỏi Tế Thủy thành đã gặp đám người Hòa thành, bây giờ hai đội ngũ đang đồng hành với nhau."

"Hòa thành?"

Cao phu nhân ngẩn người ngạc nhiên, trong mắt lộ vẻ nghi ngờ.

Trong lòng Vũ Sa cũng hơi khó hiểu, tại sao đám người Hòa thành lại quyết định đi chung với Tân Nguyệt Địa?

Tình huống Tân Nguyệt Địa hiện tại không hề lạc quan, hầu như các thế lực khác đều kính sợ tránh lui. Những người có chút trí tuệ sẽ đoán được Tân Nguyệt Địa đang bị thế lực lớn liên hiệp cô lập. Dưới tình huống này người nào biểu hiện quá gần với Tân Nguyệt Địa, không thể nghi ngờ chính là tự tạo phiền toái cho mình.

Thế mà vào lúc này đám người Hòa thành lại kết bạn đồng hành với Tân Nguyệt Địa, không khác gì nói cho tất cả mọi người biết mình có dự định quan hệ hữu hảo với Tân Nguyệt Địa. Tại sao Hòa thành quyết định như vậy, bọn họ không cần thiết rước lấy một đám địch nhân cho mình?

"Là ai suất lĩnh đội ngũ Hòa thành?"

Vũ Sa hỏi.

"Phó thành chủ Lâm Hàm."

Cao Hà hồi đáp.

"Du thánh nữ, chúng ta đã có điểm đột phá đối với Ti Minh thành, nhưng mà Hòa thành không cho chúng ta bất kỳ cơ hội kết giao. Nếu như Hòa thành chủ động giao hảo với Tân Nguyệt Địa, như vậy chúng ta có thể thông qua cái ván cầu này tiếp xúc với bọn họ?"

Cao phu nhân đưa ra ý kiến của mình.

Vũ Sa lắc đầu nói:

"Không cần thiết, mặc dù Lâm Hàm nổi danh từ lâu, nhưng không có mấy người nhìn qua bộ mặt thật của hắn."

"Nữ Tôn bảo thuộc hạ hỏi thánh nữ nên đối đãi Lâm Hàm như thế nào, cách nghĩ của ngài đối với bọn họ ra sao?"

Băng Lam là người thông minh, thế giới này không thể nào tự nhiên có bánh ngọt từ trên trời rơi xuống. Nàng biết Vũ Sa nắm giữ rất nhiều tin tức các thế lực khác, cho nên mới nhờ Cao Hà dò hỏi chuyện này.

Vũ Sa không trả lời, trên tay từ từ xuất hiện một đóa Huyết Mân Côi (hoa hồng máu).

Nàng ném đóa hoa hồng lên không trung, vô số cánh hoa tản ra rồi dung nhập vào trong không khí. Từng điểm từng điểm màu đỏ giống như là phấn hoa tung bay đầy trời, sau đó biến mất trong chút tăm tích.

Cao Hà nhìn mà không hiểu, nhưng hắn không dám hỏi nhiều, chỉ có thể im lặng đi theo bên cạnh Vũ Sa.

Qua chốc lát sau, một thân ảnh lướt qua tầng mây bay tới cực nhanh. Đám thị vệ Nguyệt cung còn chưa kịp phản ứng, người này đã xuất hiện ở trước mặt Vũ Sa.

Đây là một Hồn sủng sư thực lực rất cao, Cao Hà không rõ người này là nam hay nữ. Bởi vì hắn trùm y phục và áo choàng che kín thân thể, rất khó phán đoán từ dáng người.

Người này thi lễ với Vũ Sa, sau đó thấp giọng nói mấy câu.

"Ừ, ngươi trở về đi!"

Vũ Sa gật đầu nói.

Trên mặt nàng hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, tự nhủ trong lòng:

"Thì ra là hắn, đúng là thú vị!"

Người nọ không nói nhiều nửa câu, lập tức nhận lệnh xoay người rời khỏi. Thoáng cái thân ảnh hắn đã biến mất trong tầng mây dày đặc, không biết bay về phía nào.

"Nói cho Nữ Tôn có thể thân cận với Lâm Hàm. Hắn là một người hoàn toàn đáng tin."

Tựa hồ Vũ Sa biết nhiều hơn nữa, trong ngôn từ có tính ẩn dụ xen lẫn vài phần hàm hồ. Nhưng nàng không muốn tiết lộ quá sớm.

Cao Hà hoàn toàn không hiểu, tóm lại hắn chỉ việc chuyển cáo theo ý Du thánh nữ là tốt rồi.

Không bao lâu sau, Cao Hà đã xuất hiện trước mặt Băng Lam, bắt đầu thông báo ý tứ của Du thánh nữ.

Băng Lam nghe mà u mê, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu nhìn chằm chằm Cao Hà. Hồi lâu sau mới mở miệng nói:

"Ngươi xác định đã truyền đạt chính xác câu nói của nàng?"

"Vâng!"

Cao Hà nghiêm túc gật đầu.

Băng Lam nhìn thoáng qua bóng lưng Lâm Hàm đi tuốt ở đằng trước, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

"Cách nói của Vũ Sa có vẻ là lạ, tại sao nàng lại dùng hai chữ thân cận?"

Hơn nữa, một người đáng tin cậy đã có thể nói rõ Hòa thành không có mưu đồ bất chính rồi, tại sao Vũ Sa lại nhấn mạnh “hoàn toàn đáng tin”? Có thêm hai chữ “hoàn toàn” làm cho ý nghĩa thật sự hàm súc. Hòa thành Lâm Hàm không phải là người phe mình, Liễu Băng Lam làm sao có thể hoàn toàn tin cậy một người mới quen không lâu?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio