Sủng Mị

chương 185: quỷ sí bạch cốt huyết ma

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Dương Lạc Sâm xanh mét rồi..

Thử nghĩ đến cảnh giết một con Hồn sủng đến ba lần, nhưng cuối cùng lại tràn đầy tinh lực đứng lên gầm thét trước mặt mình. Vấn đề tiêu hao hồn lực của bản thân và chiến lực của Hồn sủng còn không nói, nhưng cảm giác phiền não đúng là quá mệt mỏi rồi, thậm chí còn muốn phát điên lên.

Lúc nãy Dương Lạc Sâm chấp nhận tiêu hao rất nhiều hồn lực thi triển Thiên Diễm Lễ uy lực cấp bảy, đó là vì chiến đấu kéo dài sẽ dần dần giảm bớt lực chiến đấu của Mang Sư, vết thương trên người cũng tăng lên nhiều, vì thế chiến đấu càng lâu càng bất lợi.

Vốn tưởng rằng lần này có thể giết chết triệt để con Chiến Dã yếu ớt kia, nhưng không ngờ nó còn có thể trọng sinh lần thứ tư.

"Chiến Dã, Ám Đoạt."

Mặc khải lóe lên hắc quang, thân thể Chiến Dã đột nhiên dài ra biến thành một dãy hư ảnh phóng tới Mang Sư, tốc độ rõ ràng tăng cường một mảng lớn.

"Trọng Tập."

"Rống!"

Chiến Dã gầm lên giận dữ, móng vuốt huyễn hóa ra mấy đạo trảo ảnh màu đen, hung hăng đánh tới Mang Sư.

"Ầm ầm ầm!"

Ba lần công kích, ba luồng năng lượng giống như sóng triều liên tục chém vào thân thể Mang Sư.

Mang Sư lập tức bị đánh bay ra ngoài, thân thể to lớn bị khoét ra một vết thương thật dài, máu tươi chảy ra xối xả.

"Gừ… ư!"

Mang Sư đau đớn thống khổ gầm rống mấy tiếng, nặng nề ngã xuống bãi phế tích.

"Chiến Dã, cận thân tác chiến."

Mang Sư vừa bị đánh ngã, Chiến Dã lập tức xông về phía Mang Sư, hiển nhiên là không để cho Mang Sư có cơ hội đứng dậy.

"Mặc Khải Thứ."

Vũ khí sắc bén nhất của Chiến Dã không phải là móng vuốt, mà là Mặc Khải Thứ ẩn bên trong khải giáp. Lúc này mấy gai xương nhọn hoắc đâm xuyên vào trong thân thể Mang Sư, có một cây trong đó đâm trúng ngay vết thương do Trọng Tập tạo ra, một lần đâm tới là xuyên tới tận xương cốt.

"Ngao..." Mặc Khải Thứ đâm sâu vào trong gân thịt, lại mang theo Hắc Ám thuộc tính hủ thực vết thương trong cơ thể Mang Sư, không cho vết thương khép lại.

Quang hệ khắc chế Ám hệ rất lớn, nhưng nếu Ám thuộc tính tiến vào trong cơ thể sinh vật Quang thuộc tính vậy thì khác hẳn. Hắc ám hủ thực xâm nhập không phải chuyện đùa.

Bởi vì Hắc ám thuộc tính xâm nhập vào trong thân thể không chỉ là da thịt Mang Sư, mà còn có cả nội tạng bên trong cơ thể, nhẹ thì lực phòng ngự Mang Sư giảm xuống, nặng thì trọng thương hoặc trực tiếp tử vong.

Lực lượng này gần giống độc tố, từ từ xuất hiện trên lớp da Mang Sư rồi lan rộng ra bốn phía, thậm chí bộ lông màu vàng cứng rắn cũng đã ảm đạm mấy phần.

Bộ lông phòng ngự trên người Mang Sư là khó công phá nhất, bây giờ đã bị hắc ám hủ hóa nên Mặc Dã cận chiến với Mang Sư chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.

Quả nhiên, sau khi lớp da phòng ngự giảm xuống, Mang Sư dễ dàng bị thương hơn trước kia, Chiến Dã biểu hiện ra ý chí chiến đấu cực kỳ khủng khiếp, triển khai ra một trận chiến gần người máu tanh và tàn nhẫn.

"Ngao ngao..."

Mang Sư không ngừng kêu lên thống khổ, máu tươi tràn ra lâm ly bi đát, làn da trên người không còn một chỗ nào đầy đủ.

Hắc ám thuộc tính phát huy hiệu quả hủ thực không kéo dài quá lâu, nhưng Chiến Dã thi triển Mặc Khải Thứ công kích chưa từng đình chỉ. Lớp da Mang Sư mới vừa khôi phục chút ít đã bị chất độc hủ thực tiếp tục lây nhiễm vẫn không ngừng ảm đạm xuống.

Chiến Dã có khả năng tự lành và sinh mệnh lực cường đại dị thường, cho nên những vết thương nhỏ hầu như trực tiếp bỏ qua không cần để ý. Vết thương trên người Mang Sư càng lúc càng nhiều.

Mỗi khi trên người Mang Sư gia tăng vết thương, lực chiến đấu sẽ suy thoái. Về phía Chiến Dã càng đánh càng điên cuồng, tinh thần bị mùi máu tươi kích thích nên càng lúc càng hung mãnh.

Ở giữa chiến trường, Mang Sư vàng kim và Chiến Dã đen nhánh tiến hành một trận đại chiến vô cùng kinh khủng, máu tươi không ngừng phun trào như suối, vết thương mở ra để lộ cả xương trắng ở bên trong.

Tất cả mọi người trên khán đài đã mê mẩn thần hồn cả rồi, thỉnh thoảng còn hít sâu một hơi đè nén cảm giác kinh tâm động phách xuống. Hai con Hồn sủng vật lộn kiểu này đúng là quá mức tanh máu rồi.

Sắc mặt Dương Lạc Sâm càng lúc càng khó coi, Mang Sư chính là chủ sủng mạnh nhất của Dương Lạc Sâm. Hắn định để cho Mang Sư đánh bại Hồn sủng thứ ba của Sở Mộ, rồi tiêu hao bớt chiến lực của Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ. Nhưng không có nghĩ đến Mang Sư là niềm kiêu ngạo của hắn lại bị một con Mặc Dã năm đoạn một giai trì hoãn quá lâu, đang có xu thế bại trận.

Thương thế trên người Chiến Dã từ từ khép lại, nhưng thương thế Mang Sư càng lúc càng nặng, động tác lại càng chậm chạp, thậm chí đã lộ vẻ uể oải không đứng lên nổi rồi.

Lúc trước vật lộn còn cắn xé lẫn nhau, nhưng mà bây giờ rõ ràng là Mặc Dã càng đánh càng hăng chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, bắt đầu điên cuồng công kích Mang Sư máu chảy đầm đìa, chật vật không thể nhìn nổi.

"Năm đoạn một giai, cộng thêm Huyết Đồng Cuồng chỉ là năm đoạn một giai, thế mà có thể đánh sáu đoạn bốn giai Mang Sư bị thương nặng như vậy."

"Sinh mệnh lực cường hãn, năng lực tự lành cực cao, bốn lần Đoạn Chi Trọng Sinh, con Mặc Dã này cũng quá mức biến thái đi?"

Chiến cuộc rõ ràng đã phát sinh biến hóa.

"Rống!"

"Phấn Toái Trảo."

Thân thể Chiến Dã đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng khí thế không hề suy giảm chút nào.

Phấn Toái Trảo hung hăng nện xuống thân thể Mang Sư, trên người Mang Sư đã vết thương chồng chất rốt cuộc không thừa nhận nổi nữa, bị trúng một đòn nặng trượt lui về phía sau mười mấy thước, lưu lại trên mặt đất một cái rãnh thật sâu.

"Phì phì..."

Mặc Dã cao ngạo nhìn tới Mang Sư đã không thể đứng dậy nổi nữa, lập tức ngẩng đầu lên trời gầm lớn.

"Rống ~!"

Mang Sư run rẩy thống khổ, máu tươi vẫn đang rỉ ra bên ngoài, lớp da trên người tan nát vô cùng kinh khủng.

Toàn bộ quảng trường yên lặng như tờ, không có người nào từng thử nghĩ đến năm đoạn một giai Mặc Dã sẽ đánh bại sáu đoạn bốn giai Mang Sư.

Hiện tại đang đứng ngạo nghễ ở trên chiến trường chính là chiến thú Mặc Dã, mặc dù thương tích đầy mình, mặc dù thân thể vẫn gầy yếu như trước, nhưng làm cho tâm thần mọi người rung động mãnh liệt.

Dương Lạc Bân cắn răng nhìn tới sáu đoạn bốn giai Mang Sư bị Chiến Dã đánh bại, bộ dạng thẫn thờ y như người mất hồn. Hắn căn bản không thể tin được con Mặc Dã này là Hồn sủng bị mình vứt bỏ.

Đám người Sở gia kinh ngạc không nói ra lời. Bọn họ bây giờ rốt cuộc hiểu được tại sao Sở Mộ vẫn luôn cố gắng huấn luyện con Mặc Dã yếu ớt này. Cũng đã hiểu ra tại sao lúc sáu đoạn bốn giai Mang Sư xuất hiện, Sở Mộ không có triệu hoán Dạ Lôi Mộng Thú, lại phái ra năm đoạn một giai Chiến Dã đối kháng.

Năng lực biến thái như thế, ý chí chiến đấu bất khuất như thế, đầu Chiến Dã này nếu như tăng cường thêm vài đoạn quả thực có thể vượt cấp chiến đấu.

Ánh mắt Dương Lạc Sâm âm trầm nhìn vào Mang Sư đang hấp hối, nhanh chóng niệm chú ngữ thi triển Cụ Phong cuốn Chiến Dã ra ngoài rồi thu hồi Mang Sư trở về. Chỉ chốc lát sau, Mang Sư đã biến mất bên trong đồ án màu vàng.

Sở Mộ có thể nhận ra ánh mắt Dương Lạc Sâm biến hóa, người này rõ ràng không thể giữ vững trấn định như lúc ban đầu nữa, một cỗ sát khí lạnh như băng từ từ lan tràn ra chung quanh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Sở Mộ biết Dương Lạc Sâm chắc chắn còn có một con Hồn sủng thực lực mạnh hơn, Mang Sư công kích không thể trực tiếp giết chết Chiến Dã, nhưng mà gặp phải Hồn sủng kia rất có thể Chiến Dã sẽ không có cơ hội trọng sinh. Sở Mộ hiển nhiên không thể sơ hở như vậy, hạ chỉ lệnh không cho Chiến Dã trực tiếp công kích Dương Lạc Sâm.

"Trở về!" Nhìn thấy Dương Lạc Sâm đang niệm chú ngữ buông thả sát khí quá dày đặc, Sở Mộ không cần phải do dự gì nữa, quyết đoán thu hồi Chiến Dã vừa chiến thắng oanh liệt.

"Có thể làm cho ta phải triệu hoán ra Hồn sủng này, thực lực của ngươi đúng là vượt qua Thiên Quý rất nhiều. Nhưng cuộc chiến đến đây là chấm dứt." Giọng nói Dương Lạc Sâm lạnh như băng, chú ngữ từ từ vang lên, theo đó là một luồng huyết ảnh xuất hiện ở sau lưng Dương Lạc Sâm.

Đồ án đỏ tươi chậm rãi hiện ra phía trên đỉnh đầu Dương Lạc Sâm, cùng với huyết ảnh quỷ dị tạo thành một vòng tròn mờ mờ ảo ảo u ám ghê rợn. Nó làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi và rét lạnh sâu trong tâm hồn. Bản thân Dương Lạc Sâm càng thêm kỳ quái, chậm rãi lui về phía sau mấy bước, còn vòng tròn đồ án quái lạ kia vẫn duy trì lơ lửng ngay tại chỗ.

Nhìn thấy Dương Lạc Sâm đã hoàn thành triệu hoán, vẻ mặt Sở Mộ vẫn không thay đổi, nhẹ nhàng vỗ vỗ Mạc Tà đang nằm trên bả vai, nhàn nhạt nói: "Đến phiên ngươi rồi."

"Ô ô ô ~!" Mạc Tà há miệng ngáp dài y như mới vừa tỉnh ngủ, thoải mãi duỗi người ra một cái rồi mở mắt nhìn tới đồ án đỏ như máu kia.

Sau đó Mạc Tà nhẹ nhàng nhảy xuống đất, bộ lông màu bạc cao quý khẽ tung bay trong gió, không có sợ hãi, không có sát khí, bình thản tiến về phía đồ án quỷ dị kia.

Dương Lạc Sâm là thành viên Dương Thị gia tộc, mà Dương thị gia tộc lấy Huyết Thú nổi danh thiên hạ, vì thế Dương Lạc Sâm hiển nhiên sẽ có một con Huyết Thú cường đại. Hơn nữa đầu Huyết Thú này rất có thể cùng trưởng thành với hắn, là Hồn sủng mạnh nhất của Dương Lạc Sâm.

Khí tức máu tanh tràn ngập không gian, lúc này mọi người đã có thể cảm giác được mùi vị không tầm thường từ chiến trường tỏa ra. Ánh mắt bọn họ tập trung ngó chừng vào đồ án đỏ tươi của Dương Lạc Sâm.

Xuất hiện trước hết là một đôi cánh chỉ có lớp da bóng loáng, đồng thời cũng có thể thấy được mấy đầu xương cốt mọc ra theo hai cánh, thậm chí trong đó có ba cái xương vươn ra thật dài tạo thành ba cái Cốt Liêm (lưỡi hái bằng xương) sắc bén.

"Đây là…"

Nhìn thấy đôi cánh rũ xuống, đám người Dương gia lập tức kinh hãi ồ lên.

Từ xa xa nhìn lại sẽ thấy một sinh vật kinh khủng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, bộ dạng giống như dơi, hai cánh sải dài gấp mấy lần cơ thể. Nhưng mà đám người Dương gia biết đây chắc chắn không phải là Biên Bức (dơi) Hồn sủng, mà là chủng loại đáng sợ nhất Huyết Thú á tộc - Quỷ Sí Bạch Cốt Huyết Ma.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio