"Hí!"
Dạ Lôi Mộng Thú cũng đã ý thức được nguy hiểm đang đến gần, sau khi gào thét một tràng dài lập tức dốc toàn lực chạy trốn.
Cuộc rượt đuổi giữa đêm mưa tiến hành cực kỳ khốc liệt, thân thể Dạ Lôi Mộng Thú hoàn toàn dung nhập vào trong bóng tối, ngay cả phần lông trắng trên đuôi cũng đã bị Hắc Ám thuộc tính che chắn lại.
Khoảng cách song phương hiện tại là bốn trăm thước.
Sở Mộ đã nhận ra hồn niệm của chủ nhân Bách Mẫu, điều này cũng giúp cho hắn phán đoán cự ly rõ ràng giữa hai bên.
Chỉ có điều thời gian trôi qua không bao lâu, khoảng cách đã bị rút ngắn còn chưa tới ba trăm thước.
Thực lực chủ nhân Bách Mẫu cũng quá mức kinh người rồi, Dạ Lôi Mộng Thú đã gia tăng tốc độ lên tới cực hạn, gấp ba lần Yêu Linh Hồn sủng bình thường. Thế mà hắn vẫn có thể rút ngắn một trăm thước rất nhanh, hơn nữa còn ở dưới tình huống Sở Mộ cố ý chạy xuyên qua trong đám người và không ngừng thay đổi phương vị. Nếu như chạy trốn thẳng tắp sợ rằng người này đã rút ngắn khoảng cách nhanh hơn nữa.
Sở Mộ biết chỉ cần để cho cái tên kia tới gần phạm vi một trăm thước thì bản thân mình sẽ có nguy hiểm đến tính mạng rồi. Dù sao Hồn sủng sư cấp bậc này dư sức tàn sát một đám Hồn sủng của hắn trong nháy mắt.
"Dạ, mau hơn nữa, mau hơn nữa."
Trái tim Sở Mộ đập lên "bình bịch", gió lớn và nước mưa đập vào khuôn mặt hắn nhưng không có một chút cảm giác.
"Hí!"
Dạ Lôi Mộng Thú ra sức chạy trốn, tốc độ cũng đã đạt đến cực hạn nhưng nó vẫn bức bách mình cố gắng chạy nhanh hơn.
Hai trăm thước.
Khi Sở Mộ xuyên qua một dãy đường phố phồn hoa thời thì cái tên kia chỉ còn cách Sở Mộ có hai trăm thước.
Chủ nhân Bách Mẫu giống một thanh kiếm bén nhọn có thể trực tiếp xuyên thấu trái tim Sở Mộ luôn chực chờ ở phía sau lưng.
"Vụt vụt!"
"Đáng giận, gió bụi ở đâu ra vậy?"
Sa tiểu thư và Sở Mộ cách nhau hai trăm thước, ngay khi chủ nhân Lam Thực Trùng Quái chạy qua bên người nàng đã tạo ra một trận gió lớn thổi tung y phục, mái tóc của nàng tung bay hỗn loạn. Khiến cho nàng sợ hãi hết cả hồn vía, suýt chút nữa từ trên lưng Quang Minh Độc Giác Thú ngã xuống dưới đất rồi.
Quang Minh Độc Giác Thú đã ý thức được có một sinh vật cường đại vừa mới chạy qua bên cạnh mình, nó cũng lộ vẻ kinh hoảng chạy chậm lại, không dám tiếp tục truy đuổi nữa.
"Đuổi theo, sợ cái gì chứ? Đuổi theo."
Tính tình Sa tiểu thư tương đối bướng bỉnh, biết rõ lúc nãy có Hồn sủng cường đại vượt qua vẫn không muốn bỏ qua ý nghĩ truy đuổi Sở Mộ.
Dĩ nhiên, bởi vì trận gió lớn làm ảnh hưởng nên Sa tiểu thư đã bị cách xa hơn ba trăm thước, tốc độ cũng chậm đi một chút. Đoán chừng muốn tìm kiếm Dạ Lôi Mộng Thú ở trong tòa thành về đêm là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Sở Mộ quay đầu lại nhìn xuyên qua màn mưa mờ nhạt liền nhìn thấy ở vị trí cách mình hơn trăm thước có một đường viền trong suốt đang di chuyển trên nóc nhà, khí thế cuồng bạo đẩy những giọt mưa rơi xuống tung bay hỗn loạn.
Tâm tình Sở Mộ trầm xuống rất nhanh, âm thầm hít sâu một hơi cố gắng tỉnh táo tinh thần lại.
Chú ngữ chậm rãi niệm lên, trên bàn tay Sở Mộ dần dần bốc cháy hai luồng Bạch Mị ma diễm. Mặc dù Sở Mộ không muốn hóa thân thành Bán Ma ở trong tòa thành phồn hoa, nhưng tình huống lúc này quá mức nguy hiểm. Chỉ có hóa thân Bán Ma mới có lực chiến đấu với gã Hồn sủng sư cường đại kia một trận.
"Ù ù ù!"
Bỗng nhiên có một tia chớp màu tím đỏ phá vỡ bầu trời u tối, tia chớp đánh xuống trúng ngay vị trí phía trước Dạ Lôi Mộng Thú không tới năm thước, nóc nhà gạch ngói màu nâu đen cũng bị nổ tung thành vô số mảnh vụn.
Dạ Lôi Mộng Thú vẫn đang cố gắng gia tốc, lực lượng Lôi Điện vẫn đang duy trì lượn lờ chung quanh thân thể. Chẳng qua là Dạ cũng biết nếu như thả chậm tốc độ lại tiến hành né tránh khẳng định sẽ bị cái tên kia rút ngắn khoảng cách. Nguồn:
"Hí!"
Dạ Lôi Mộng Thú ngẩng đầu hí vang, bốn chân dậm mạnh nhảy vọt lên không trung, trực tiếp đâm đầu vào chính giữa tia chớp tràn đầy khí tức hủy diệt kia.
Phía trên Mộng Giác bất chợt lóe lên điện quang màu tím đen, Dạ Lôi Mộng Thú dựa vào Lôi thuộc tính của mình bắt đầu hấp thu lực lượng ẩn trong tia chớp kinh khủng kia, bảo đảm Sở Mộ ngồi trên lưng nó không bị sức mạnh Lôi Điện liên lụy.
Trong khi tia chớp xuất hiện bất thình lình, dòng người đông đúc trên đường phố cũng ồ lên một trận kinh hãi.
Những người đi đường lui tới đều bị tia chớp màu tím đỏ kia hấp dẫn lực chú ý, chỉ có điều khi bọn họ dời ánh mắt lên đúng lúc nhìn thấy Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú phóng xuyên qua tia chớp khủng khiếp kia.
Lực lượng Lôi Điện đánh thẳng vào người Dạ Lôi Mộng Thú, không ngừng lan tỏa tán loạn ra chung quanh. Khi Dạ Lôi Mộng Thú tăng nhanh tốc độ, luồng hồ quang màu tím đỏ này cũng từ từ mờ nhạt.
Dạ Lôi Mộng Thú vẫn tiếp tục gia tốc.
Tốc độ hiện tại đã là nhanh gấp ba lần Yêu Linh Hồn sủng bình thường, nhưng Dạ Lôi Mộng Thú còn đang không ngừng gia tốc.
Có thể nói lực lượng Lôi Điện trong thiên địa đã thúc đẩy Dạ Lôi Mộng Thú đột phá tốc độ cực hạn của mình, tốc độ bộc phát trong lúc nhất thời đang tăng lên từng chút một. Mà luồng hồ quang chạy tán loạn trên người Dạ Lôi Mộng Thú vô tình biến thành một tầng khải giáp giúp nó giảm bớt lực cản của gió.
Ba luồng quang mang màu sắc không giống nhau bao phủ trên người Dạ Lôi Mộng Thú. Sở Mộ còn chưa kịp kinh ngạc thì thân thể Dạ Lôi Mộng Thú đã xảy ra biến hóa rõ ràng.
Ba màu trắng bạc, đen tối, tím đỏ từ từ lan tràn ra khắp toàn thân Dạ Lôi Mộng Thú, sau đó tạo thành một tầng thủ hộ bằng năng lượng dung nhập vào trong cơ thể giúp cho Dạ Lôi Mộng Thú không ngừng đột phá tốc độ cực hạn.
Trưởng thành.
Chỉ chốc lát sau Sở Mộ đột nhiên kịp thời phản ứng, thì ra vào thời điểm mấu chốt này Dạ Lôi Mộng Thú đã trưởng thành một giai, từ bảy đoạn ba giai tiến vào bảy đoạn bốn giai. Thừa dịp trưởng thành trong nháy mắt đó, tiềm lực bên trong thân thể Dạ Lôi Mộng Thú bộc phát toàn diện, tốc độ lập tức gia tăng lên đến gấp bốn lần.
Tốc độ nhanh cỡ này đã đến gần Mạc Tà thi triển ra kỹ năng Thuấn Tập. Nhưng kỹ năng Thuấn Tập chỉ có hiệu quả rất ngắn, mà Dạ Lôi Mộng Thú sẽ có thể giữ vững tốc độ này chạy đi một đoạn thời gian tương đối dài.
"Con Hồn sủng kia cũng quá nhanh đi?"
"Đúng vậy, quả thực là y như tia chớp."
"Có phải là một con Yêu Linh quân chủ hay không?"
Tất cả mọi người trong tòa thành không thể nào thấy rõ thân ảnh Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú, chỉ biết là có một con Hồn sủng cường đại xẹt qua trên đầu mình, trong lúc mọi người sợ hãi than thở thì bóng dáng của nó đã mất hút ở phía xa xa.
Vào lúc này chủ nhân Bách Mẫu đang ở vị trí cách Sở Mộ một trăm năm mươi thước, nhìn thấy con Hồn sủng ở trước mặt lại gia tốc lần nữa, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Chủ nhân Bách Mẫu hiển nhiên có thể nhìn ra được Sở Mộ là Hồn sủng sư thuộc về tầng lớp thanh niên đồng lứa. Còn nhân vật lớp trước giống như hắn đừng nói là thanh niên đồng lứa, cho dù là những Hồn sủng sư cùng tuổi, cùng giai đoạn chưa chắc đủ sức chống lại hắn.
Nhưng mà trải qua đoạn đường truy đuổi từ Bắc Nhai tới tận đây, Hồn sủng của người thanh niên này biểu hiện ra tốc độ còn nhanh hơn cả Hồn sủng sư tầng lớp trung niên, làm cho hắn vô cùng kinh ngạc. Dù sao ở trong hàng ngũ thanh niên đồng lứa lại sở hữu được một con Hồn sủng có tốc độ sánh ngang với Đoạn Tân Hà hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Bởi vậy hắn đã suy đoán ra thân phận người thanh niên này tuyệt đối không bình thường.
Nếu như sau lưng người thanh niên này có thế lực rất lớn, như vậy Đoạn Tân Hà hắn nên suy nghĩ lại cho cẩn thận rồi. Mặc dù hắn đã làm rất nhiều việc ác, thuộc về cái loại này tội danh quá nhiều, dù có thêm một vài cũng không thành vấn đề. Nhưng hắn không bao giờ muốn bị những thế lực khổng lồ đuổi giết, nhất là tổ chức quyền uy giống như Hồn Điện, Hồn Minh.