Ở dưới nền đất sâu ba mươi thước, lần này Sở Mộ thật sự là oan uổng quá mức. Hắn đâu có biết đám người Lục Sam Ly còn đang lưu lại trong khu vực này.
Sở Mộ biết tộc quần Phong Tinh Linh và Phong Bạo Tinh Linh không thể nào dễ dàng rời khỏi như thế. Vì thế hắn vẫn kiên quyết ở trong lòng đất, bởi vì tầng nham thạch và đất đá cứng rắn hạn chế nên Sở Mộ không biết tình huống phía trên như thế nào.
Cuồng phong điên cuồng gào thét xuyên qua cánh đồng hoang vu, những vật thể gần đó đều bị lực lượng khí lưu khổng lồ cuốn lên giữa không trung. Trong lúc nhất thời, bốn người Lục Sam Ly chịu đựng áp lực cực lớn.
Lục Sam Ly cắn chặt hàm răng, oán hận cái tên giao xảo cố ý quấy rối chuyện người khác, bộ dạng rõ ràng là muốn chém người này thành trăm ngàn khúc rồi vứt cho cá ăn mới vừa lòng hả dạ.
Số lượng Phong Bạo Tinh Linh và Phong Tinh Linh nhiều lắm, hơn nữa chúng nó tản ra ở cách nhau khoảng chừng ba, bốn thước. Khi tụ tập ở chung một chỗ cùng niệm chú ngữ, cùng thi triển kỹ năng sẽ tạo thành lực phá hoại vượt xa các tộc quần Hồn sủng khác.
"Rút lui!"
Rốt cuộc Lục Sam Ly phải phát ra mệnh lệnh này, mười mấy kỹ năng Phong hệ cấp chín cuốn tới uy hiếp quá lớn. Cho dù thực lực Lục Sam Ly cao siêu cỡ nào cũng không thể chống đỡ nổi. Huống chi đội ngũ hắn còn đang giằng co với Dị hệ Hồn sủng, lực chiến đấu Hồn sủng của hắn đã bị hao tổn rất nhiều.
Ba người kia cũng không cam lòng lui về như thế, trong mắt mọi người đều lộ vẻ tức giận muốn phun ra lửa. Cho dù bọn họ thường xuyên trà trộn Mê Giới cấp tám nhưng vẫn bị đánh trở tay không kịp. Nếu không có kế hoạch vẹn toàn thì bọn họ rất khó đối kháng lại cả tộc quần Phong hệ Hồn sủng như thế này.
Thừa dịp kỹ năng Phong hệ còn ở khá xa, bốn người bọn họ nhanh chóng nhảy lên trên lưng Tật Phong Ma Câu.
Nếu đã lựa chọn rút lui thì đội ngũ cũng biểu hiện vô cùng quyết đoán, trước khi quần thể kỹ năng quét tới đã thành công rời khỏi khu vực nguy hiểm này, vì thế toàn bộ đội ngũ không có bị tổn thất chút nào.
Mặc dù bốn người Yểm Ma cung đã chạy trốn nhưng con Dị hệ Hồn sủng lại không có may mắn thoát khỏi.
Con Dị hệ Hồn sủng này dốc toàn lực điên cuồng chạy trốn, nhưng mà nó thân mang trọng thương không thể nào thoát khỏi kỹ năng Phong hệ đánh tới, cuối cùng vẫn bị cuốn vào trong cơn bão mù mịt, vô lực chống đỡ thừa nhận sức gió tàn phá cơ thể.
Phạm vi kỹ năng Phong hệ công kích vô cùng rộng lớn, nhất là mấy kỹ năng cấp chín hợp lực tạo thành một trận tai nạn kinh khủng đối với hết thảy sinh vật trong hoang nguyên. Những nơi cơn bão thổi quét qua không có một thứ gì còn đầy đủ, thậm chí những bức tường đổ nát, nham thạch khổng lồ cũng bị cuốn lên trời cao, xoay vòng vòng trong gió lốc hung hãn.
Đám Phong hệ Hồn sủng phát tiết toàn bộ tức giận lên người các tộc quần Hồn sủng sinh sống ở gần đó, chúng nó không ngừng buông thả kỹ năng, không ngừng phá hủy mọi thứ cơ hồ thay đổi địa hình trong khu vực Phong Bạo. Những con Hồn sủng hoang dã không có cách nào chịu đựng nổi công kích trút xuống đầu như vũ bão, vội vàng xoay người chạy ra khỏi khu vực nguy hiểm này.
Bởi vì Sở Mộ vẫn đang ẩn núp an an ổn ổn dưới ba mươi thước đất, đám Phong hệ Hồn sủng cuối cùng phân tán ra bốn phương tám hướng tìm kiếm cái tên tặc nhân cướp đi Viễn Cổ Phong Linh.
Sở Mộ quả thật có đủ kiên nhẫn, nhẫn nại chờ đợi suốt một ngày trong điều kiện không gian chật hẹp cực kỳ thiếu hụt không khí.
Ma Thụ chiến sĩ là thực vật nên đào đất vô cùng dễ dàng, trong quãng thời gian đó từ từ mở rộng huyệt động ra để Sở Mộ và các Hồn sủng thoải mái hơn. Dĩ nhiên, dưỡng khí cung ứng cũng chỉ tạm thời duy trì sự sống mà thôi. Sở Mộ đoán chừng mình chỉ có thể chịu đựng thời gian hai ngày, sau đó dưỡng khí dưới lòng đất rất khó thỏa mãn Sở Mộ và đám Hồn sủng sinh tồn.
Sở Mộ không biết thời gian đã qua bao lâu, dần dần cảm giác hô hấp trở nên khó khăn mới bắt đầu mò lên mặt đất.
Sở Mộ bảo Quỷ Khung Quân Vương và Ma Thụ chiến sĩ đưa mình đi lên từ từ, đến vị trí hai mươi thước Sở Mộ bắt đầu buông thả hồn niệm tra xét tình huống chung quanh, bảo đảm bản thân mình không bị đám Phong hệ Hồn sủng bao vây.
Dưới tình huống thật sự an toàn, hắn mới chịu thò đầu lên mặt đất, tâm trạng vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy ánh mặt trời.
"Cái đám Phong hệ Hồn sủng cũng đáng sợ thật!"
Khi Sở Mộ trở lên trên đã không còn là mặt đất nữa rồi, hoang nguyên Cổ thành vốn là vùng đất hoang vu, khắp nơi toàn là phế tích, nhưng mà bây giờ nhìn đâu cũng thấy hố to hố nhỏ, cát đá, bức tường vỡ vụn nằm rải rác bốn phương tám hướng.
Khí lưu đục ngầu tràn ngập không gian, gió lớn lạnh thấu xương vẫn đang thổi quét. Sở Mộ thấy một màn này cũng tưởng tượng ra được đám Phong hệ Hồn sủng tụ tức giận đáng sợ đến mức cỡ nào. Không ngờ chúng nó lại tiến hành càn quét, tàn phá trong phương viên mấy ngàn thước, hết thảy mọi thứ đều bị phá hủy không thương tiếc.
Sở Mộ cũng biết đám Phong hệ Hồn sủng có thể vẫn đang ở gần đây nên không dám lưu lại quá lâu, vội vàng thu hồi Ma Thụ chiến sĩ và Quỷ Khung Quân Vương vào không gian Hồn sủng. Sau đó triệu hồi Dạ Lôi Mộng Thú chạy thẳng về phía đại môn Cổ thành.
Trong quá trình chạy trốn rời khỏi khu vực Phong Bạo, Sở Mộ cảm giác được chung quanh có rất nhiều áp lực cường đại. Hiển nhiên là đám Phong hệ Hồn sủng chưa chịu từ bỏ ý đồ, ngay khi Sở Mộ cưỡi Dạ Lôi Mộng Thú chạy ngang qua chỗ chúng nó không xa, chúng nó lập tức kêu lên tức giận, tụ tập thêm một số Phong hệ Hồn sủng ở nơi khác đuổi theo Sở Mộ.
Tốc độ Dạ Lôi Mộng Thú chạy trốn sẽ từ từ tăng cường, lúc đầu Phong Tinh Linh và Phong Bạo Tinh Linh vẫn có thể bám đuổi sát nút, nhưng đến thời điểm tốc độ Dạ Lôi Mộng Thú tăng lên gấp đôi dần dần bỏ rơi chúng nó lại phía sau.
Sở Mộ không dám dừng lại chút nào, chạy dọc theo đường cũ trở về nhanh như điện chớp, chỉ cần có thể chạy ra khỏi Cổ thành thì số tiền một trăm triệu sẽ nằm trong tay hắn rồi.
Dọc theo đường đi, Sở Mộ không có bị trở ngại gì cả, vô cùng thuận lợi tiến tới vị trí lúc trước xâm nhập Cổ thành. Men theo lối đi đó rời khỏi vùng đất dữ này,
Sau khi Sở Mộ bình an rời khỏi liền thở ra một hơi thật dài, cái nhiệm vụ một trăm triệu này cũng quá mức gian khổ. Cho dù để cho đám người Yểm Ma cung lúc trước thực hiện cũng chưa chắc hoàn thành nổi nhiệm vụ này. Sau khi trở về, Sở Mộ cảm thấy cực kỳ cần thiết phải thương lượng lại giá tiền với chủ sự. Bạn đang đọc truyện tại -
"Đát đát đát đát đát!"
Bỗng nhiên từ vị trí rất xa truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập.
Thanh âm này từ nơi xa đang nhanh chóng tiếp cận, Sở Mộ hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn sang hướng đó.
"Hình như là thanh âm do Tật Phong Ma Câu phát ra?"
Sở Mộ là người cực kỳ nhạy cảm, thoáng cái liền ý thức được rất có thể đó là bốn người Yểm Ma cung.
Lúc trước Sở Mộ quấy rối đám Phong hệ Hồn sủng cũng không biết Lục Sam Ly bị mình làm rối loạn kế hoạch, về sau đám Phong hệ Hồn sủng chuyển tức giận lên người Lục Sam Ly không ngừng thi triển kỹ năng cấp chín cường đại làm cho bọn họ khổ không thể tả.
Sở Mộ khi nhận ra đám người Lục Sam Ly đang chờ đợi ở chỗ này thì đã quá muộn. Hành tung của hắn đã lọt vào mắt người ta mất rồi.
Trên thực tế, Sở Mộ phải cám ơn đám người Lục Sam Ly vì giúp đỡ phân tán lực chú ý của đám Phong hệ Hồn sủng. Nếu không chúng nó tuyệt đối không bao giờ tản ra phạm vi rộng như vậy.
"Cái tên Lục Sam Ly này… chẳng lẽ cố ý chờ ở ngoài thành đợi ta xuất hiện?" Sở Mộ tự nhủ trong lòng.
Sở Mộ nhìn bóng lưng cái gã cưỡi Tật Phong Ma Câu dần dần đi xa, hắn biết tên kia không phải cố tình rời khỏi, mà là chạy đi kêu gọi những đồng bạn khác.
"Đát đát đát đát đát đát đát đát!"
Thời gian trôi qua không lâu lắm, từ nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa mạnh mẽ, chính là bốn người Lục Sam Ly đang phóng như bay về phía này.