Thấy kỹ năng Phong hệ trợ giúp mình, Lý Hách rất nhanh ý thức được đó là Phong Bạo Tinh Linh của Tình Tình xuất thủ, lập tức tức giận bất bình hô lớn:
"Ngươi rốt cuộc có hiểu phụ trợ hay không đó? Ta đã bảo ngươi coi trọng phía tây cơ mà? Ngươi muốn tất cả mọi người lâm vào phiền toái phải không?"
"Nhưng mà … nhưng mà phía tây căn bản không cần ta hỗ trợ!" Tình Tình vô duyên vô cớ bị oán trách như vậy, lập tức rống lớn mắng trả lại.
Giọng nói Lý Hách liền nhỏ xuống một chút, vô cùng thận trọng nói:
"Không cần hỗ trợ? Tiểu tử kia muốn chết hả?"
Lý Hách quay đầu lại nhìn lướt qua hướng sau lưng mình.
"Làm sao có thể..."
Chốc lát sau, Lý Hách kinh ngạc kêu lên, hai tròng mắt trợn trừng nhìn tới khu vực chiến trường phía tây.
Một con Ma Thụ chiến sĩ toàn thân màu xanh thẫm ẩn chút đỏ máu đang tiến hành càn quét Cuồng Lăng Hạt khắp nơi. Phần lớn Cuồng Lăng Hạt chúng nó nó đã biến thành thi thể lạnh băng nằm im bất động.
Lý Hách thất kinh hô lớn lập tức khiến cho đội trưởng Quách Chiến và Sơn Tĩnh cũng sợ hãi vô cùng, bọn họ cho rằng Sở Mộ đã xảy ra điều gì ngoài dự liệu vội vàng quay đầu nhìn lại.
Chỉ có điều bộ dạng bọn họ liền giống như Lý Hách, hai mắt trợn tròng, miệng mồm mở to như cái chậu, cằm kéo dài muốn rớt xuống đất rõ ràng là không dám tin tưởng sự tình đang diễn ra trước mắt mình.
Chiến Hổ màu đen nằm gục trên mặt đất, vô cùng trấn định lè lưỡi liếm láp vết máu trên móng vuốt của mình, nãy giờ thời gian chiến đấu lâu như vậy nhưng cho đến vừa rồi Chiến Dã mới có dịp xuất thủ một lần.
"Đây… đây… cái này …"
Sơn Tĩnh lắp bắp hồi lâu nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Hắn và Lý Hách dưới tình huống song khống (chỉ huy hai Hồn sủng) mới có thể miễn cưỡng bảo vệ vị trí của mình, hơn nữa giai đoạn đám Hồn sủng của bọn họ cao hơn Ma Thụ chiến sĩ rất nhiều, không có lý do gì cái tên tiểu tử này trấn thủ nhẹ nhàng như vậy. Nhưng trên thực tế phía tây hình như hoàn toàn dựa vào một con Ma Thụ chiến sĩ và bảy đoạn năm giai Mặc Dã cố thủ xuống tới giờ.
"Tại sao Ma Thụ chiến sĩ của hắn không có một chút thương tích vậy?"
Thoáng cái Lý Hách đã lưu ý thấy vấn đề khác thường, chiến đấu lâu như vậy mà thân thể Ma Thụ chiến sĩ vẫn bình yên vô sự, hăng hái càn quét tứ phương làm như không hề hao phí sức lực.
Rõ ràng đó là một con Ma Thụ chiến sĩ bảy đoạn chín giai, trừ phi cường hóa đến trình độ cao đẳng cấp quân chủ. Nếu không làm sao đối mặt nhiều Cuồng Lăng Hạt như vậy lại không có một chút vết thương?
"Ma Thụ chiến sĩ của hắn đã lĩnh ngộ kết tinh Nhiên Mộc, lực phòng ngự cực cao. Hơn nữa còn có năng lực Huyết Dịch Duyện Hấp, sau khi bị thương không lâu sẽ có thể khôi phục như cũ." Tình Tình nhanh chóng giải đáp nghi vấn của mấy người kia.
Từ nãy tới giờ Tình Tình vẫn luôn chú ý tình hình Sở Mộ, chỉ vì lo lắng Sở Mộ sẽ thất thủ. Nhưng mà nàng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy người thanh niên nhỏ hơn mình mấy tuổi lại có thực lực cực mạnh. Chỉ dựa vào một con Ma Thụ chiến sĩ đã hoàn toàn nắm giữ cục diện trong lòng bàn tay.
Tình Tình không phải là cái loại Hồn sủng sư chưa từng ra đời hay tiểu thư luôn sống trong nhung lụa. Dĩ nhiên nàng biết có thể điều huấn Hồn sủng đến trình độ này là có ý nghĩa như thế nào.
"Thay đổi hướng thủ đi, ngươi tới bảo vệ phía tây."
Sở Mộ thấy tất cả mọi người đang trợn mắt nhìn mình, nhưng hắn cũng đã quen với ánh mắt kinh ngạc kiểu này rồi. Chẳng qua là mỉm cười nhàn nhạt nói với Sơn Tĩnh.
"Ngươi … ngươi ý là..." Sơn Tĩnh còn đang sững sờ, đầu óc choáng váng tạm thời ngưng hoạt động.
Thanh niên cấp bậc biến thái tuyệt đối tồn tại trong Thiên Hạ thành, nhưng mà đếm đi đếm lại ở độ tuổi này mà thực lực kinh khủng như thế hình như là không có bao nhiêu.
Nhân vật cấp bậc này rất khó gặp mặt trong ngày thường, cho nên lúc trước Sơn Tĩnh phát hiện Sở Mộ theo thói quen đánh giá thực lực hắn tương đồng với danh hiệu cấp sáu. Nhưng hắn làm gì ngờ tới người thanh niên này chính là cái loại cao thủ biến thái có thể thổi quét cả đám thanh niên đồng lứa tại Thiên Hạ thành.
Sở Mộ ra lệnh cho Ma Thụ chiến thay đổi vị trí, chuyển sang trấn thủ phía nam. Số lượng Cuồng Lăng Hạt ở phía nam cũng không còn nhiều lắm, mặc dù Sơn Tĩnh ngăn cản hơi vất vả nhưng đã giết chết không ít Cuồng Lăng Hạt.
Quần chiến chính là ưu thế tuyệt đối của Mộc hệ Hồn sủng, mà Ma Thụ chiến sĩ lại là tồn tại cực mạnh trong số đó. Đội ngũ bốn người này rõ ràng là không có Mộc hệ Hồn sủng, nếu không bọn họ đã triệu hoán trước tiên rồi.
Hồi lâu sau, Sơn Tĩnh mới khôi phục tinh thần từ trong kinh ngạc, vội vàng ra lệnh cho đám Hồn sủng của mình chạy sang phía tây, giải quyết mấy con Cuồng Lăng Hạt còn sót lại.
Tình Tình dốc toàn lực phụ trợ Lý Hách nên Tứ Dực Xà Yêu hồi phục thể lực nhanh chóng, lực chiến đấu trở về trạng thái đỉnh phong lập tức bay vào giữa đám Cuồng Lăng Hạt, ra sức chém giết đám sinh vật hung dữ này.
Chín đoạn Cuồng Lăng Hạt vẫn do đội trưởng Quách Chiến đối phó, thực lực hắn mạnh hơn những người khác rất nhiều. Không chỉ thủ vững phương hướng của mình, đồng thời còn giết chết không ít chín đoạn Cuồng Lăng Hạt.
"Hình như lại có một đợt Cuồng Lăng Hạt đang vọt tới nơi này."
Sắc mặt Tình Tình tái nhợt quan sát chung quanh sa mạc hoang vu.
"Ờ, chuẩn bị triệu hoán Hồn sủng thứ ba!" Đội trưởng Quách Chiến bình tĩnh hạ lệnh.
Đợt Cuồng Lăng Hạt tiếp theo có số lượng nhiều hơn vài phần, thực lực cũng mạnh hơn mấy con trước đó. Mỗi người phải ba khống mới có thể tiến hành cố thủ.
"Xèo xèo xèo!"
"Xèo xèo xèo xèo xèo xèo ~!"
Thanh âm xương cốt ma sát vang lên lạnh lẽo, trên sa mạc hoang vu xuất hiện một tầng bóng ma màu xám tro bao phủ kín mít. Sau đó chúng nó hình thành cơn sóng thủy triều tràn tới cuồn cuộn.
Trùng khí khổng lồ tựa như thiên quân vạn mã chạy tới như điên, năm vị Hồn sủng sư đang cố thủ không nhịn được hít sâu một hơi rét lạnh từ tận đáy lòng.
"Đây… rốt cuộc là có bao nhiêu con?" Tình Tình kinh ngạc che miệng lại, hai mắt lộ ra một tia sợ hãi.
"Tại sao lại nhiều như vậy? Ở đây chỉ là lối vào hậu sa vực thôi nha!" Lý Hách mở to hai mắt ra nhìn, bộ dạng cực kỳ rung động.
Nhiều Cuồng Lăng Hạt như vậy xuất hiện sẽ phải chiến đấu tới khi nào đây? Nếu như phía sau còn có một hoặc mấy đợt Cuồng Lăng Hạt khác, chẳng lẽ chuyến đi này bọn họ không thể vượt qua thung lũng Sa Cốt.
"Triệu hoán Hồn sủng thứ ba đi!"
Đội trưởng Quách Chiến cau mày hạ lệnh đối với tất cả Hồn sủng sư.
Ba người kia cũng ý thức được sắp tới sẽ là một trận ác chiến, vội vàng niệm chú ngữ chuẩn bị nghênh đón một đợt Cuồng Hạt mới càn quét.
"Sở Thần, tại sao ngươi không triệu hoán?" Tình Tình lo lắng hỏi.
Bởi vì Tình Tình phát hiện Sở Mộ không có niệm chú ngữ. Mặc dù Sở Thần là một gã thanh niên cao thủ biến thái, nhưng mà thực lực của hắn hẳn là không mạnh hơn Lý Hách bao nhiêu. Hai người Lý Hách, Sơn Tĩnh đã triệu hồi chủ sủng chiến đấu, lúc này vẫn không thả ra toàn bộ thực lực chẳng phải là chịu chết hay sao?
"Không cần thiết!" Sở Mộ lắc đầu, sau đó chỉ chỉ ánh trời chiều đỏ bừng ở phương xa.
Ánh nắng dần dần khuất sau đường chân trời, tựa như một đại môn chậm rãi đóng chặt, hắc ám bắt đầu bao phủ khắp không gian.
Chuyện tình quỷ dị lập tức phát sinh.
Khi ánh mặt trời vừa chìm xuống khuất sau ngọn núi, sa mạc hoang vu đột nhiên trở nên an tĩnh dị thường.
"Phốc phốc phốc phốc phốc phốc ~~~!"
"Xùy xùy xùy!"
Những con Cuồng Lăng Hạt đang chạy như điên bỗng nhiên đứng yên cứng ngắc ngay tại chỗ khi màn đêm buông xuống. Sau đó chúng nó bắt đầu dùng hạt kìm sắc bén đào đất, phá cát vô cùng phối hợp.
Mặt đất chung quanh mọi người vang lên hàng loạt thanh âm kỳ quái. Ngay sau đó vô số Cuồng Lăng Hạt chui thẳng xuống lòng đất, hoàn toàn không thèm để ý tới đám nhân loại kia chút nào.
Cuồng Lăng Hạt động tác cơ hồ nhất trí, mấy trăm đầu Cuồng Lăng Hạt cử động như thế khiến cho mọi người kinh ngạc không dứt. Mãi cho đến khi tất cả Cuồng Lăng Hạt biến mất khỏi tầm mắt, bọn họ mới từ từ tỉnh lại.
"Thì ra chúng nó không thích dạ chiến (chiến đấu ban đêm)!" Lý Hách nở nụ cười trào phúng.
Cuồng Lăng Hạt cực kỳ chán ghét dạ chiến. Mỗi khi màn đêm buông xuống sẽ lập tức ẩn mình vào trong biển cát. Đây có thể nói là tập tính quái dị của chủng tộc Cuồng Lăng Hạt.
Lúc trước đội trưởng Quách Chiến đã tỏ ý cố thủ, thủ cho đến lúc thái dương hạ sơn xem như an toàn. Nhưng mà quá trình chém giết gây cấn làm cho bọn họ quên mất thời gian.
Đội trưởng Quách Chiến ngó chừng Sở Mộ. Thời điểm Cuồng Lăng Hạt vọt tới ngay cả tâm cảnh Quách Chiến cũng phát sinh biến hóa, cho nên mới quên mất mặt trời lặn.
Nhưng mà Quách Chiến cảm thấy kinh ngạc chính là cái gã thanh niên nhỏ hơn mình không ít tuổi lại có thể nắm chắc thời gian như thế. Ở dưới khí thế cường đại của tộc quần Cuồng Lăng Hạt áp tới vẫn đủ bình tĩnh tính toán thời gian.
"Cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi rồi."
Tình Tình thấy chung quanh đã không còn thứ gì uy hiếp liền vỗ vỗ bộ ngực to tròn, trực tiếp ngồi xuống bãi cát.
"Mọi người nghỉ ngơi một lát, sau đó chúng ta tiếp tục lên đường." Đội trưởng Quách Chiến hạ lệnh.
Cuồng Lăng Hạt không thích dạ chiến đã tạo điều kiện thuận lợi ngoài sức tưởng tượng, bọn họ có thể nhân cơ hội này xuyên qua thung lũng Sa Cốt.
Sở Mộ thật sự không cần nghỉ ngơi, mà âm thầm ra lệnh cho Ma Thụ chiến sĩ và Chiến Dã trợ giúp mình thu thập nọc độc Cuồng Lăng Hạt.
Sở Mộ chỉ cần nọc độc, về phần hồn hạch, hồn tinh hoàn toàn lơ đi, những thứ đó thuộc về tài sản chung hiển nhiên là do đội trưởng chịu trách nhiệm phân phối, bao biện làm thay sẽ bị người ta bài xích. Hơn nữa, bản thân hắn cũng không cần chút ít tài phú đó.
"Sở Thần, ngươi thu thập nọc độc làm gì? Chẳng lẽ ngươi là Linh sư?" Tình Tình ngạc nhiên hỏi Sở Mộ.
Thật ra Tình Tình cảm thấy Sở Mộ quá mức kỳ lạ, hơn nữa nàng cũng nhận ra người thanh niên này rất là thần bí.
"Không phải, nhiệm vụ của ta là thu thập nọc độc." Sở Mộ hồi đáp.
"Nhiệm vụ nọc độc Cuồng Lăng Hạt, tại sao cảm thấy quen quen nhỉ?"
Sơn Tĩnh vuốt cằm của mình nghĩ ngợi. Bỗng nhiên tựa như nghĩ tới điều gì, hắn trợn mắt kinh ngạc nói:
"Một vị bằng hữu danh hiệu cấp tám nói cho ta biết Huyền Chân Điện ban bố một cái nhiệm vụ cấp tám, cần phải thu thập một loại nọc độc nào đó. Chẳng lẽ ngươi tiếp nhận nhiệm vụ cấp tám của Huyền Chân Điện?"
"Ờ, cần thu thập mấy ngàn phần nọc độc, nhiêu đây còn không đủ!" Sở Mộ cũng không có ý giấu diếm, nhanh chóng gật đầu xác nhận.
Tốc độ Sở Mộ thu thập nọc độc trên chiến trường rất nhanh, tính cả chín đoạn Cuồng Lăng Hạt và số lượng nọc độc thu thập được lúc trước nhưng vẫn còn cách mục tiêu rất xa.
Sở Mộ chưa chắc đội ngũ này muốn chiến đấu với Cuồng Lăng Hạt, cho nên kế tiếp rất khó dựa vào bọn họ trợ giúp mình thu thập nọc độc.
"Trời đất ơi, một mình ngươi đón lấy nhiệm vụ cấp tám hả? Nếu không gặp được chúng ta chẳng phải là một mình ngươi chạy đi săn giết nhiều Cuồng Lăng Hạt như vậy?" Tình Tình trừng mắt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
"Biến thái, thanh niên cao thủ cấp bậc biến thái quả nhiên không thể dùng phương thức bình thường để hiểu. Thời điểm ở tuổi ngươi, ta còn đang bôn ba làm nhiệm vụ cấp sáu, coi như là bây giờ cũng phải đi theo người khác mới dám bước vào Mê Giới cấp tám."
Lý Hách vô cùng cảm thán, nhưng chỉ biết lắc đầu, thở dài ảo não.
"Sở Thần, ngươi nhất định là tham gia Thiên Hạ Quyết. Vậy thì danh tiếng ngươi chắc chắn sẽ lan truyền rộng rãi ở bậc thang thứ ba." Tình Tình hưng phấn nói.
"Mục tiêu của ta là bậc thang thứ hai."
Sở Mộ thu thập xong tất cả nọc độc, vừa quay trở lại vừa trả lời.
"Bậc thang thứ hai, ngươi định tham gia bậc thang thứ hai?"
"Chuyện này …"
Lúc này tất cả mọi người hết đường nói nổi rồi, hiển nhiên là không dám tin tưởng lời nói của Sở Mộ. Bao gồm cả đội trưởng Quách Chiến nãy giờ yên lặng cũng bắt đầu động dung.
"Sở Thần, bậc thang thứ hai thì … ta cảm thấy ngươi không nên tham gia thì hơn! Ngươi chưa từng tham gia Thiên Hạ Quyết nên không biết cao thủ bên trong bậc thang thứ hai mạnh mẽ cỡ nào đâu!"
Giọng nói Sơn Tĩnh trở nên trầm trọng mấy phần.
Sơn Tĩnh cho rằng người thanh niên này bây giờ đã có thực lực mạnh như vậy, trong tương lai nhất định là tuyệt đỉnh cao thủ. Chỉ có điều muốn bước vào bậc thang thứ hai tiến hành tranh đoạt thì dùng bốn chữ "si tâm vọng tưởng" để hình dung cũng không quá đáng.
"Mười mấy năm trước, ta cũng lấy Thiên Hạ Quyết làm mục tiêu, muốn tranh đoạt quyền uy và thể hiện năng lực của mình trước mặt vô số thanh niên cao thủ và tiền bối đức cao vọng trọng. Ta đã đi qua rất nhiều giới, rất nhiều lãnh thổ. Tỷ thí với không biết bao nhiêu thanh niên cao thủ, gia nhập đội ngũ Hồn sủng sư mạnh hơn bước vào Mê giới. Khi ta cảm thấy thực lực của mình đầy đủ, ta trở lại Thiên Hạ thành..."
Sơn Tĩnh thở dài một hơi rồi im bặt.
Bộ dạng Sơn Tĩnh già nua hơn đám bạn cùng lứa tuổi rất nhiều, lúc nhắc tới chuyện này cặp mắt hắn cực kỳ ảm đạm, hầu như không có sức sống.
Sở Mộ lẳng lặng nhìn vào Sơn Tĩnh. Từ trên mặt nam tử này, Sở Mộ nhận ra rất nhiều cảm xúc phức tạp, trong đó có sự không cam lòng, bất đắc dĩ và tự giễu chính mình...
"Lúc ấy ta hai mươi lăm tuổi, thực lực cũng không chênh lệch với hiện tại quá lớn. Bởi vì sau đó Hồn sủng của ta tử vong ở trong Mê giới cấp tám, cho nên sáu năm qua đi nhưng thực lực vẫn không tiến triển. Lúc ấy trẻ tuổi khí thịnh cho rằng thực lực mình đã đủ mạnh mẽ, tuyệt đối có thể oanh động Thiên Hạ Quyết. Nhưng mà thời điểm bước vào Thiên Hạ Cảnh …"
Sơn Tĩnh lại một vào một hơi thật, cả người bị một bóng ma nồng đậm bao phủ, thậm chí thân thể hắn bắt đầu run rẩy từng đợt khe khẽ.
Lý Hách ngồi bên cạnh Sơn Tĩnh, bực tức nói:
"Hừ, có cái gì mà buồn bã chứ? Cùng lắm thì thất bại hoàn toàn thôi!"
Sơn Tĩnh há miệng hồi lâu... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Cuối cùng vẫn thở dài một hơi, bổ sung vào câu nói kia:
"Trên thực tế, lúc đó ta đây ngay cả bậc thang thứ ba cũng không chen vào nổi."
Lần này đổi lại tất cả mọi người đồng thời kinh ngạc. Nếu Sơn Tĩnh sáu năm trước đã có thực lực giống như hiện tại, vậy thì cũng coi như là cao thủ ở bậc thang thứ ba rồi. Tại sao lại nói không chen vào nổi?
"Sơn Tĩnh đại ca, ngươi không có nói đùa chứ? Ta không dám tham gia Thiên Hạ Quyết nhưng cảm thấy Thiên Hạ Quyết không có khủng bố như ngươi nói đâu! Lấy thực lực ngươi bây giờ phải giành được vinh quang mới đúng." Giọng nói Tình Tình rõ ràng là không phục.
"Ta lừa gạt các ngươi làm gì? Các ngươi hỏi đội trưởng sẽ biết…"
Ánh mắt Sơn Tĩnh chuyển về phía đội trưởng Quách Chiến nãy giờ im lặng không nói.
Quách Chiến chẳng qua là ngồi ở chỗ đó lắng nghe mọi người trao đổi, cũng không có ý định chen vào câu chuyện. Khi thấy mọi người nhìn tới mình, hắn mới dùng ngữ khí kỳ quái nói:
"Hoàn thành nhiệm vụ này đi, những thứ đó không thuộc về chúng ta, nói nhiều cũng không có ý nghĩa."
Tình Tình nghe Sơn Tĩnh miêu tả đã sinh ra mấy phần hứng thú, lập tức ngồi xuống bên cạnh đội trưởng bày ra bộ dạng khẩn cầu nói:
"Đội trưởng, chúng ta không dám đi tranh giành nhưng vẫn có quyền nghe để tăng thêm hiểu biết nha! ngươi nhất định là đã tham gia Thiên Hạ Quyết, không bằng kể lại chuyện xưa của ngươi đi."
"Không có gì hay cả, nghỉ ngơi đi!"
Đội trưởng Quách Chiến không phải là người dễ dàng thổ lộ chuyện xưa, trực tiếp bỏ qua dáng vẻ quyền rũ và yêu cầu của Tình Tình.
"Nghỉ ngơi, chút nữa tiếp tục lên đường!" Quách Chiến thản nhiên hạ lệnh.
Sở Mộ quan sát đội trưởng Quách Chiến rất lâu, từ trong ánh mắt của hắn có thể nhận ra một chút hờ hững, một chút thê lương. Tựa hồ con người hắn đã thay đổi bởi vì Thiên Hạ Quyết.
Dựa theo Sở Mộ đoán chừng, nếu như đội trưởng Quách Chiến đang dưới ba mươi tuổi nhất định sẽ tham gia Thiên Hạ Quyết. Hơn nữa rất có thể giành được thứ hạng tốt trong bậc thang thứ hai.