"Ca!"
Diệp Khuynh Tư nhìn thấy miệng Diệp Hoàn Sinh dính đầy máu tươi liền kêu lên thất thanh, vội vàng khống chế Tử Sam Mộng Thú chạy đến trước mặt ca hắn.
Trầm Dịch Thành chỉ yên lặng nhìn Diệp Khuynh Tư và Tử Sam Mộng Thú chạy qua mặt mình, nhưng không có tiến hành ngăn trở.
Diệp Khuynh Tư dừng lại bên cạnh Diệp Hoàn Sinh rồi nhảy xuống lưng Tử Sam Mộng Thú, nhẹ nhàng đỡ Diệp Hoàn Sinh ngồi dậy.
Nàng mở không gian giới chỉ ra, lấy dược tề chữa thương đặt vào miệng Diệp Hoàn Sinh, ánh mắt nàng lúc này tràn ngập tức giận. Bởi vì nàng không nghĩ tới Trầm Dịch Thành hạ thủ ác độc như vậy, chỉ một đòn đã đánh gãy vài cái xương ngực của Diệp Hoàn Sinh.
Sau khi nuốt dược tề chữa thương xuống bụng, Diệp Hoàn Sinh mới ngừng hộc máu tươi, tình trạng cơ thể dần dần ổn định lại.
"Có khỏe không? Còn hô hấp được không?" Diệp Khuynh Tư lo lắng hỏi.
"Không có chuyện gì."
Diệp Hoàn Sinh hít sâu một hơi thì chỗ ngực truyền đến cảm giác đau nhức khó thể chịu nổi, mới vừa rồi ra vẻ không sao nhưng hai hàng chân mày đã xoắn lại với nhau.
"Ta triệu hoán Linh Âm Thiếp trị liệu cho ngươi."
Diệp Khuynh Tư nhanh chóng niệm chú ngữ, triệu hồi Hoa hệ Hồn sủng - Linh Âm Thiếp của mình ra ngoài.
Linh Âm Thiếp chính là Hồn sủng do Sở Mộ bắt được trước kia, Diệp Khuynh Tư tăng cường thực lực nó lên tới bảy đoạn tám giai trở thành Hồn sủng phụ trợ có năng lực trị liệu cực mạnh.
Hồn Minh - Phùng Khôn thấy Diệp Khuynh Tư muốn triệu hoán Hồn sủng, cặp mắt hắn lập tức biến hóa lạnh như băng, đang chuẩn bị hạ lệnh Hồn sủng ẩn nấp trong bóng tối công kích Diệp Khuynh Tư thì Trầm Dịch Thành chậm rãi lắc đầu.
"Không có chuyện gì, nàng đang trị liệu cho cái tên ca ca phế vật kia. Không thể đối xử quá cứng rắn đối với nàng, nếu không chúng ta sẽ mất cả chì lẫn chài."
Xem ra Trầm Dịch Thành rất hiểu tính cách Diệp Khuynh Tư.
"Ta không muốn lãng phí thời gian."
Phùng Khôn ra hiệu cho Hồn sủng ngừng động tác, thản nhiên nói.
"Không cần gấp gáp, bây giờ chúng ta đã khống chế tình hình rồi, đưa thứ kia cho ta." Trầm Dịch Thành nói.
Phùng Khôn do dự một hồi, sau đó mở không gian giới chỉ ra giao một lọ dược tề trong suốt cho Trầm Dịch Thành, thấp giọng nói:
"Đây là cấp tám Ức Dịch, có thể phát huy tác dụng đối với chín đoạn Hồn sủng trung đẳng cấp quân chủ trở xuống. Thứ này giá trị quá cao, nếu không thành công thì ta cũng chịu thua rồi."
"Yên tâm, lấy trình độ hồn niệm của ta sẽ thành công." Trầm Dịch Thành trả lời nhàn nhạt.
Tả Tiêu bình tĩnh đứng yên tại chỗ, hai tay vòng trước ngực tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Linh Âm Thiếp thi triển kỹ năng Hoa hệ lượn lờ chung quanh thân thể Diệp Hoàn Sinh, từ từ giúp hắn khôi phục thương thế. Vốn là khuôn mặt tái nhợt dần dần tươi tỉnh trở lại, nhìn bộ dáng thương thế đã tương đối ổn định.
"Bây giờ cảm giác như thế nào?" Diệp Khuynh Tư thấp giọng hỏi.
"Khá tốt!"
Diệp Hoàn Sinh gượng cười, tiếp tục nói:
"Mỗi câu truyện cổ tích đều có một vị ca ca thực lực cường đại, oai phong lẫm liệt đánh địch thê thảm rồi cứu muội muội ngây thơ của mình trở về. Tại sao ta có cảm giác vị trí chúng ta đổi ngược vậy nhỉ?"
"Lúc này ngươi còn có tâm tư đùa giỡn nữa hả? Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách chạy trốn trước đã." Diệp Khuynh Tư nhỏ giọng nói.
"Bảo ta thỏa hiệp với Trầm Dịch Thành chắc chắn là không được, sau lưng hắn chính là tên khốn hãm hại lão đầu. Trầm Dịch Thành chỉ là chó săn mà thôi."
Trên mặt Diệp Hoàn Sinh xuất hiện một nụ cười rất khó coi, bộ dáng không giống như tức giận nhưng thật ra trong tim hắn đang bốc cháy bừng bừng. Nếu có cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ lột da Trầm Dịch Thành ngay lập tức.
"Chung quanh toàn là người của hắn, chúng ta không có biện pháp nào khác, tạm thời nghe theo hắn rồi chờ cơ hội chạy trốn."
Diệp Khuynh Tư cảm thấy thỏa hiệp vào lúc này mới là hành động sáng suốt.
"Thỏa hiệp thì hai người chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn, không nên tin rằng bọn chúng lưu lại cho chúng ta một con đường sống. Khuynh Tư, nghe lời ta đi, có tính uy hiếp chỉ là ba tên này. Tử Sam Mộng Thú của ngươi giai đoạn rất cao, ta sẽ trì hoãn bọn chúng để ngươi đào thoát."
Diệp Hoàn Sinh dùng hồn niệm nói với Diệp Khuynh Tư.
"Không được."
Dù thế nào đi nữa, Diệp Khuynh Tư sẽ không chấp nhận chạy trốn một mình.
"Hãy nghe ta nói hết."
Thái độ Diệp Hoàn Sinh trở nên cứng rắn hơn.
"Giống như lần trước ta bị bọn họ bắt đi vậy, chỉ cần ngươi chưa bị bọn chúng khống chế thì mạng ta vẫn được bảo đảm. Nhưng một khi ngươi cũng bị bắt, ngươi cảm thấy phế vật như ta có thể sống sót không?"
"Ngươi không phải là phế vật."
Trong mắt Diệp Khuynh Tư đã chảy ra hai hàng lệ trong suốt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Chỉ Diệp Khuynh Tư mới biết Diệp Hoàn Sinh có thiên phú cao tới mức nào, lúc ban đầu lão sư Ứng Vinh truyền y bát Linh sư cho nàng không phải vì Diệp Hoàn Sinh không thể đảm nhiệm, mà là do lão sư Ứng Vinh cảm thấy nghề nghiệp Linh sư sẽ tạo thành ràng buộc không cần thiết đối với Diệp Hoàn Sinh trên con đường Hồn sủng sư. Vì thế bản thân nàng làm muội muội học tập linh thuật sẽ thích hợp hơn, chính là vì Ứng Vinh hi vọng nàng có thể trợ giúp Diệp Hoàn Sinh trở thành một cường giả đỉnh phong. Hai người bọn họ không cần phải cúi đầu khom lưng đối với bất kỳ thế lực nào, cũng không cần thỏa hiệp như Ứng Vinh trước kia.
"Sau khi đào thoát ra ngoài trực tiếp rời khỏi thành, sáu năm sau hãy quay lại Thiên Hạ thành. Thời gian sáu năm cũng đủ để ngươi trưởng thành, chừng nào thực lực đầy đủ mới nghĩ biện pháp cứu ta ra ngoài." Diệp Hoàn Sinh bình tĩnh nói.
Diệp Khuynh Tư lắc đầu, vẫn không chịu đáp ứng quyết định của Diệp Hoàn Sinh.
Thời gian sáu năm sao? Diệp Hoàn Sinh rơi vào trong tay Trầm Dịch Thành sáu năm, đến lúc đó sợ rằng Diệp Hoàn Sinh đã biến thành bộ xương khô rồi, Diệp Khuynh Tư nói gì cũng không thể để cho Diệp Hoàn Sinh tiếp tục hi sinh vì mình.
Thời điểm cách đây rất lâu, Diệp Hoàn Sinh vì cứu nàng đã mất đi hai con chủ sủng, nếu không phải vì đả kích trầm trọng này thì Trầm Dịch Thành làm sao đánh lại Diệp Hoàn Sinh? Thời gian sáu năm qua đi, cho dù Diệp Hoàn Sinh còn sống cũng coi như mất nửa cái mạng rồi, đoạn thời gian này cực kỳ trọng yếu đối với Hồn sủng sư. Nếu như Diệp Hoàn Sinh lãng phí sáu năm tuổi trẻ thì cả đời hắn rất khó trở thành một cường giả chân chính. Diệp Khuynh Tư không muốn bản thân mình làm ảnh hưởng bước tiến của Diệp Hoàn Sinh trên con đường cường giả.
"Khuynh Tư, không cần lo lắng như thế, chỉ cần ngươi chấp nhận hợp tác, ta sẽ không thương hại lão bằng hữu này đâu. Thậm chí ta còn có thể giúp ngươi tìm kiếm đồ vật kia."
Trầm Dịch Thành chậm rãi đi tới, lúc này trên tay hắn đang cầm dược tề của Phùng Khôn.
Trầm Dịch Thành tựa hồ nhận thấy ánh mắt Diệp Khuynh Tư đang tập trung vào bình Ức Dịch, cho nên khẽ lật tay một cái giấu bình dược tề vào ống tay áo, sau đó giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
"Ta có thể điều chế dược tề giúp các ngươi, nhưng các ngươi phải thả ca ca của ta. Hơn nữa không được gây trở ngại đối với hắn." Giọng nói Diệp Khuynh Tư lạnh như băng.
"Chỉ cần ngươi giao phương pháp điều chế cho ta, hai người các ngươi đều có thể rời khỏi." Trầm Dịch Thành cười nói.
"Chỉ có một mình ta mới điều chế được, ngươi sẽ hiểu rõ nguyên nhân trong đó nhanh thôi." Diệp Khuynh Tư lạnh nhạt nói.
Trầm Dịch Thành ngẩn người ngạc nhiên, chốc lát sau mới nở nụ cười cứng ngắc. Lúc hắn chuẩn bị nói chuyện thì một bóng đen bỗng nhiên nhảy tới trước mặt Trầm Dịch Thành, nói khẽ:
"Thành viên Hồn Điện đang ở phụ cận, hình như bọn họ đã nhận ra chuyện gì đó."
Trầm Dịch Thành lập tức nhíu mày, vì không muốn Hồn Điện gây cản trở cho nên hắn mới cố ý vứt bỏ Tương Chí, không nghĩ tới đám người Hồn Điện lại có thể tìm tới nơi này.
"Đại khái có bao nhiêu người?" Trầm Dịch Thành hỏi.
"Không nhiều lắm, theo tình huống bình thường có lẽ không có cường giả dẫn dắt." Gã thủ hạ hồi đáp.
"Giải quyết bọn họ đi."
Trầm Dịch Thành hừ lạnh một tiếng, nếu nhân số đối phương không nhiều lắm chỉ có thể nói rõ một điều, đó là bọn họ đang tùy tiện tung lưới, khẳng định còn chưa có biết được nơi này. Vào lúc này không thể để cho bọn họ phát hiện ra địa phương hành động.