Máu tươi rải đầy trên đường phố, nội tạng yêu thú, thịt vụn, chi cụt, tàn cành thực vật, thi thể Hồn sủng sư chất chồng lên nhau tạo thành khung cảnh cực kỳ khủng khiếp.
Trên không trung, dưới mặt đất, sau bức tường đang có tổng cộng năm mươi gã Điện vệ Hồn Điện ẩn núp. Toàn bộ Điện vệ nơi này đều là thanh niên đồng lứa, sau khi bọn họ nhận được sát lệnh không có bất kỳ ý định nương tay nào đối với địch nhân. Bọn họ trực tiếp giết chết đám thủ hạ của Trầm Dịch Thành, ngay cả Hồn sủng và Hồn sủng sư cũng không có khả năng sống sót.
Trong thời gian mười phút, đám người Trầm Dịch Thành, Tả Tiêu, Phùng Khôn đã bị thành viên Hồn Điện bao vây trên một con đường, tổng cộng ba mươi thủ hạ chỉ còn lại mười mấy người. Bọn họ tụ tập Hồn sủng trên đường phố tạo thành pháo đài bảo vệ chắc chắn, ngoan cường chống cự không cho thành viên Hồn Điện tiến thêm nửa bước.
"Trầm Dịch Thành chuẩn bị xuất thủ, người của chúng ta công phá hàng rào phòng ngự sẽ tổn thất thảm trọng. Đến lượt chúng ta xuất thủ rồi."
Thượng Hằng nói với Sở Mộ.
Toàn thân Sở Mộ phát ra khí tức âm trầm kinh khủng, loại khí tức này khiến cho tất cả những người đứng cạnh cũng phải lạnh run linh hồn. Thượng Hằng nói xong câu đó cố ý nhìn sang Sở Mộ, trong lòng âm thầm kinh hãi tại sao gã nam tử khoảng chừng hai mươi tuổi lại có khí tức đáng sợ như thế.
"Thượng Hằng, ngươi có thể chế trụ Tả Tiêu không?"
Sở Mộ đứng trên nóc nhà dõi mắt nhìn xuống Sát Tinh Linh đang chém giết Hồn sủng của đám Điện vệ, giọng nói tương đối bình tĩnh.
"Có thể, nhưng chỉ là kiềm chế thôi. Nếu như hắn xuất ra toàn bộ thực lực chỉ sợ ta không phải là đối thủ." Thượng Hằng nói.
"Rồi, ngươi kiềm chế hắn."
Sở Mộ vừa dứt lời trực tiếp nhảy xuống đường phố, Dạ Lôi Mộng Thú chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở dưới chân Sở Mộ, nhẹ nhàng nghênh đón hắn chạy thẳng tới chiến trường.
Triệu Thừa đang tranh tài với Hồn Minh - Phùng Khôn, thực lực hai người không thua kém nhiều lắm nhưng bên cạnh Triệu Thừa lại có không ít Điện vệ. Phùng Khôn vừa đối kháng Triệu Thừa, đồng thời còn phải đề phòng Điện vệ và Liệt Ưng vệ đánh lén. Trong quá trình chiến đấu lúc nào cũng bị Triệu Thừa áp chế gắt gao.
Trầm Dịch Thành đứng ở vị trí trung tâm đội hình, tay phải của hắn đang giữ lấy Diệp Hoàn Sinh cả người dính đầy máu đen. Lúc này ngũ quan Diệp Hoàn Sinh đã vặn vẹo biến dạng rồi, cặp mắt dính đầy máu hoàn toàn mất đi năng lực quan sát.
Mặc dù bị hành hạ thê thảm như thế nhưng Diệp Hoàn Sinh vẫn mỉm cười toe toét, hắn muốn mở mắt thật to ra nhìn cảnh Trầm Dịch Thành và thủ hạ bị tàn sát, tiếng cười của hắn càng lúc càng rạng rỡ, càng khoái trá.
"Trầm Dịch Thành, lần này Hồn Điện phái người đối phó ngươi cũng là một tên lỗ mũi bén nhạy."
Tả Tiêu đứng ở bên cạnh Trầm Dịch Thành, Hồn sủng của hắn có lực công kích cực mạnh, đánh cho mấy gã Điện vệ chống đỡ rất vất vả. Nhưng mà số lượng Điện vệ rất nhiều cho nên bọn hắn không thể nào đột phá ra khỏi vòng vây. Nguồn:
Sắc mặt Trầm Dịch Thành lúc này cũng rất khó coi, hắn đã giữ bí mật kế hoạch này tới lúc cuối cùng, thậm chí còn dùng tới kế nghi binh không ngờ vẫn bị đám người Hồn Điện phát hiện.
"Là Hồn Điện - Thượng Hằng."
Trong lúc nói chuyện, Tả Tiêu chợt phát hiện mấy đầu Hồn sủng cường đại xuất hiện ở phía trước, chúng nó đang tàn sát mấy con Hồn sủng của thủ hạ Trầm Dịch Thành với tốc độ cực nhanh.
Tả Tiêu nhận ra lai lịch mấy con Hồn sủng này, đó chính là Hồn sủng của Hồn Điện - Thượng Hằng, người này là thanh niên cao thủ tại bậc thang thứ hai, đồng thời cũng là tử địch của bọn hắn.
"Thượng Hằng? Người này cũng dám hạ thủ tàn độc vậy sao?"
Trên mặt Trầm Dịch Thành lộ vẻ tức giận. Hồn Điện - Thượng Hằng là một nhân vật rất khó đối phó, nếu Trầm Dịch Thành không cẩn thận sẽ bị người này lật ngược kèo ngay lập tức.
Nhưng mà Trầm Dịch Thành hiểu rõ tính cáchThượng Hằng, dưới tình huống công khai này, hắn tuyệt đối không dám hạ sát thủ, trừ phi địa vị Thượng Hằng ở Hồn Điện đã tăng lên một cấp bậc.
"Không giống phong cách Thượng Hằng, nhất định là một người nào đó độc ác hơn hắn."
Trầm Dịch Thành tin tưởng vào phán đoán của mình, nhất là Thượng Hằng không có phái Hồn sủng công kích hắn, ngược lại tập trung vào Tả Tiêu nhiều hơn. Điều này đã chứng tỏ còn có một người khác đang ẩn nấp phía sau chỉ huy đội ngũ thành viên Hồn Điện.
Ánh mắt Trầm Dịch Thành quét qua bốn phía một vòng liền nhận ra thân ảnh của một nam tử xa lạ.
Trầm Dịch Thành nhìn xuyên qua chiến trường hỗn loạn tập trung vào một người nam tử đang chậm rãi đi trên đường phố. Hắn cưỡi trên lưng một con Mộng Thú hắc ám, khi bốn mắt của hai người chạm vào nhau, một luồng sát khí lạnh như băng truyền vào thế giới tinh thần khiến cho Trầm Dịch Thành không nhịn được sinh ra mấy phần kiêng kỵ.
Người này là ai vậy? Trong đầu Trầm Dịch Thành lập tức hiện ra vô số hình ảnh thanh niên cao thủ của Hồn Điện.
Trầm Dịch Thành nghĩ đến đầu tiên chính là thiếu chủ thứ tám thường xuyên đối nghịch với mình, quan hệ giữa hắn và Vũ điện chủ rất tốt, cũng chỉ có thiếu chủ thứ tám của Hồn Điện mới có quyền điều động Thượng Hằng và đội ngũ Điện vệ.
Nhưng Trầm Dịch Thành liền hủy bỏ suy đoán này, bởi vì khí chất thiếu chủ thứ tám không có thô bạo như gã nam tử ở trước mắt. Hạng người có thể thông qua ánh mắt buông thả sát khí ngược lại có phần giống sát thủ như Tả Tiêu hơn.
Hồn Điện xuất hiện một nhân vật ác độc như thế từ lúc nào?
"Hai người các ngươi công kích hắn."
Cảm giác được sát khí của đối phương hoàn toàn tập trung vào mình, tinh thần Trầm Dịch Thành có phần mất đi trấn định, vội vàng ra lệnh cho hai gã thủ hạ phát động công kích gã nam tử kia.
"Rống rống rống!"
Ba con yêu thú cùng lúc tăng tốc phóng như bay trên đường phố, lực lượng chấn động làm cho mặt đất không ngừng lắc lưu phát ra thanh âm "ùng ùng", mùi vị máu tanh trên người chúng nó lan tràn về phía Sở Mộ.
Sở Mộ làm như không thấy ba con cuồng thú công kích, hai tròng mắt Dạ Lôi Mộng Thú bỗng nhiên lóe lên tia sáng yêu dị, thoáng chốc đã thôi miên ba con cuồng thú đang ở trạng thái táo bạo, bốn chân chúng nó đột ngột dừng lại ngã xuống vị trí cách Sở Mộ vài thước.
"Xẹt!"
Ba đạo quang mang sắc lạnh lóe lên, ba con Quang Minh Giác Thú kịp thời nhảy ra vươn móng vuốt chém xuống cổ họng mấy con cuồng thú kia, nhất thời máu tươi phun thành vòi bắn lên người Dạ Lôi Mộng Thú và Sở Mộ.
Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú không có ý định né tránh máu tanh bắn tới, để mặc cho dòng máu tươi dính vào y phục, mặt mũi. Máu tươi đỏ chót phối hợp với khí tức hắc ám đen nhánh càng làm tăng thêm vẻ tà dị của Mộng Thú, mặc dù chưa có giết chết bất kỳ một con Hồn sủng nào, nhưng người ta đã cảm giác được toàn thân hắn đã dung nhập vào trong lĩnh vực tử vong, bất kỳ người nào tiến lại gần chắc chắn sẽ phải chết ngay lập tức.
Hai hàng chân mày của Trầm Dịch Thành khẽ cau lại, không cần biết thực lực gã nam tử này như thế nào, nhưng chỉ tính riêng khí chất tanh máu kia đã khiến cho đối thủ cực kỳ bất an rồi, người nào đối mặt với hắn nhất định bởi vì tinh thần không ổn định mà giảm đi vài thành chiến lực.
"Hôm nay ngươi vô cớ giết nhiều đệ tử Thương Minh như vậy, cho dù ngươi là ai đi nữa, sau khi ta trở lại Thương Minh chắc chắn sẽ tìm ngươi đòi nợ máu."
Trầm Dịch Thành chỉ thẳng vào mặt Sở Mộ, sử dụng giọng nói uy hiếp hét lớn.
Sở Mộ tà tà tiến lại gần chiến trường, lúc này hắn đã bước vào phạm vi ánh trăng chiếu rọi, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười tàn nhẫn nói:
"Ngươi không có cơ hội trở về."
Sát khí giăng đầy bốn phía, Sở Mộ hoàn toàn không thèm sát tâm của mình.
Trầm Dịch Thành lập tức bị trấn trụ, đúng là không thể nào ngờ tới đối phương to gan lớn mật như thế, lời hăm dọa khi nãy đã hoàn toàn vô dụng, bởi vì Sở Mộ vốn không có ý định tha cho hắn.