Sủng Mị

chương 679: đó là vận mệnh!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tần Dạ cứng người lại, cặp mắt nổi đầy gân máu ngó chừng Sở Mộ, dùng thanh âm tức giận quát lớn:

"Sở Mộ, ngươi dám giết ta sao? Ngươi…”

"Ầm!"

Tần Dạ còn chưa nói xong, Tội Ấn đã tàn phá thân thể hắn rồi nổ tung, nhất thời máu thịt bay ngang, nội tạng văng tung tóe tạo thành cảnh tượng cực kỳ kinh khủng.

Tần Dạ tử vong quá mức thê thảm, thật sự là đúng với ý nghĩa chết không toàn thây.

Tần Dạ vốn không biết Sở Mộ thù hận Hồn Minh sâu tận xương tủy. Không những bởi vì quan hệ tới phụ thân, đừng nói là bẫy rập trong phong ấn xém chút nữa giết chết cả đội ngũ của hắn. Cho dù là bị Thập Lục Tuyệt - Tần Vũ biết được sự tình tiến hành truy sát, Sở Mộ vẫn kiên quyết giết chết Tần Dạ, bản thân hắn không phải là người tâm từ thủ nhuyễn.

Thi thể Tần Dạ bị Tội Ấn phá nát, tử trạng khiến cho người xem sởn tóc gáy, nhất là đối với Hạ Nghiễm Hàn lại càng sợ hãi cùng cực.

"Công kích... công kích bọn họ... mau… mau mau công kích bọn họ cho ta."

Hạ Nghiễm Hàn ý thức được Sở Mộ và Mạc Tà đang chạy tới lập tức nổi điên hét lên.

Hạ Nghiễm Hàn chỉ còn lại một con Hồn sủng cuối cùng, đầu Hủy Phong Tinh Linh này vội vàng niệm Phong hệ chú ngữ phóng ra một luồng Hủy Phong cấp mười đánh tới Sở Mộ.

Hủy Phong mờ mịt đục ngầu tựa như hung hãn không gì cản nổi, nhưng mỗi một lần lướt qua đều bị Mạc Tà dùng đuôi trực tiếp đánh tan. Sau đó kỹ năng Phong hệ cấp mười tan thành mây khói.

Ánh mắt Mạc Tà sắc lạnh nhìn vào Hạ Nghiễm Hàn, nó cũng không nóng nảy hành động, chỉ lẳng lặng đi theo sau lưng Sở Mộ tiến tới Hạ Nghiễm Hàn.

"Nguyệt Quang Hồ cuối cùng vẫn là Nguyệt Quang Hồ, vĩnh viễn không thể nào là đối thủ của Bạch Yểm Ma, con kiến cường thịnh trở lại, cường tráng thế nào cũng sẽ bị sư tử giẫm chết dễ dàng."

Sở Mộ dùng chất giọng trầm thấp nói với Hạ Nghiễm Hàn.

Những lời này là Hạ Nghiễm Hàn nói với Sở Mộ cách đây rất lâu, Sở Mộ nhớ rõ từng câu từng chữ, đồng thời theo đó ghi khắc thù hận vào sâu trong lòng mình.

Khi đó Hạ Nghiễm Hàn không biết Mạc Tà là Hồn sủng liên tục dị biến, khi đó Hạ Nghiễm Hàn chính là đại nhân vật cao cao tại thượng, có thể tùy ý quyết định sinh tử của Sở Mộ.

Còn Sở Mộ thời thời khắc khắc lâm vào đấu tranh sinh tử, chịu đựng tinh thần và linh hồn tàn phá nhưng hắn chưa bao giờ từ bỏ tín niệm của mình. Không chỉ là vì phụ thân, mà hắn đã từng hạ lời thề thoát khỏi bị khống chế vận mệnh, sau đó rảo bước tiến lên con đường cường giả.

Thời khắc này rốt cuộc cũng đến, so sánh với mấy năm trước, thân phận Sở Mộ và Hạ Nghiễm Hàn hoàn toàn thay đổi, lúc này Sở Mộ chuyển sang nắm giữ vận mệnh Hạ Nghiễm Hàn.

Mạc Tà phóng tới tiếp cận Hủy Phong Tinh Linh, cho dù Hủy Phong Tinh Linh dốc toàn lực buông thả kỹ năng vẫn không thể ngăn cản nổi Mạc Tà.

Vẫn là Cửu Vĩ quấn lấy Hủy Phong Tinh Linh, bây giờ đã không còn Bạo Băng Thú tồn tại, Hồn sủng quân chủ đỉnh phong không có khả năng phản kháng Thất Tội Hồ - Đọa Lạc Viêm Quân.

"Bây giờ … là ai nắm giữ sinh tử của ai?"

Sở Mộ bình tĩnh nhìn xuống Hạ Nghiễm Hàn đang quỳ rạp dưới đất, chậm rãi nói.

Tội Viêm nhanh chóng dung nhập vào chín cái Tội Ấn Vĩ, Hủy Phong Tinh Linh không có cách nào nhúc nhích, bắt buộc phải thừa nhận Tội Viêm hành hạ đau khổ.

Mà lúc này Hạ Nghiễm Hàn biểu hiện không khác gì Hủy Phong Tinh Linh. Mặc dù hắn không bị công kích, nhưng mà linh hồn không ngừng thương tổn khiến cho hắn đau đớn sống đi chết lại mấy lần, hai tay bóp chặt cổ họng tựa như muốn tự tử nhưng không đủ sức, gân xanh giăng đầy trên mặt, hai tròng mắt lồi lên bộ dạng cực kỳ khủng khiếp.

Chốc lát sau Hủy Phong Tinh Linh dần dần thở ra một hơi cuối cùng.

Theo đó thân thể Hủy Phong Tinh Linh cũng biến thành tro bụi, Hạ Nghiễm Hàn cảm thụ thống khổ càng sâu, thế nhưng tâm trạng sỉ nhục quỳ rạp trước mặt Sở Mộ mới thật sự khiến cho Hạ Nghiễm Hàn không thể chịu nổi.

Đúng như lời Sở Mộ nói, bây giờ đến tột cùng là ai nắm giữ sinh tử của ai? Vận mệnh vốn không thể nắm bắt, chuyển cơ trùng trùng, từ xưa đến nay xoay một vòng ngược lại từ nô lệ biến thành cũng đã có không ít ví dụ.

Thời điểm tại Yểm Ma cung và Tù đảo, từ đầu đến cuối Sở Mộ chỉ có thể nhẫn nhục cầu được sinh tồn trên tay Hạ Nghiễm Hàn. Nhưng từ lúc rời khỏi nơi đó, Sở Mộ từ một thiếu niên nhu nhược tôi luyện thành thanh niên tín niệm vững vàng như núi, sau đó đoạt lại quyền định đoạt vận mệnh của mình.

"Đáng giận... đáng giận... kết quả vốn không phải như vậy! Kết quả tuyệt đối không thể nào như vậy..."

Hạ Nghiễm Hàn gằn giọng nói.

Sỉ nhục, thất bại, sự thật này khó thể tiếp nhận. Nhất là cảm giác thua trên tay một kẻ vốn có thể bóp chết như con kiến hôi. Hắn lại càng tức giận lúc ban đầu tự cao tự đại không thèm đặt tên thanh niên này vào trong mắt. Sau đó hết thảy mọi chuyện từ từ thúc đẩy dẫn đến hậu quả ngày hôm nay, nói thật ra người có tội lớn nhất chính là bản thân hắn.

"Vận mệnh của ta vốn nằm trong tay của ta, mà ngươi từ đầu đến cuối chỉ là một tảng đá nho nhỏ trên đường ta trở thành cường giả mà thôi!"

Thanh âm Sở Mộ bình tĩnh nói với Hạ Nghiễm Hàn.

Giờ phút này, thù hận trong nội tâm Sở Mộ đã giảm đi không ít, bởi vì Sở Mộ biết nếu không có Hạ Nghiễm Hàn bức bách có lẽ chính mình cũng không thể phát triển nhanh như vậy. Mặc dù Sở Mộ biết trong thế giới Hồn sủng mịt mờ, mình vẫn như cũ là một hạt cát nhỏ bé tới cực điểm, nhưng thật ra thành quả hắn thu hoạch lớn nhất chính là niềm tin và mục tiêu phấn đấu. Ít nhất cho tới bây giờ, Sở Mộ nhất định sẽ vô cùng hối hận nếu ngày đó không có dũng khí đối kháng Hạ Nghiễm Hàn giành lại tôn nghiêm. Hắn biết rõ mình vẫn còn rất yếu ớt, quãng đường phía trước còn rất xa, nhưng hắn chưa bao giờ tràn ngập tự tin như lúc này.

"Ngươi… không có … tư cách giáo huấn ta. Cho dù ngươi có thể giết ta thì thế nào? Cũng chỉ là nhất thời may mắn mà thôi. Nếu như không có Hồn sủng liên tục dị biến, ngươi thậm chí còn thua một con chó. Ta đây có thể giẫm chết ngươi bất cứ lúc nào."

Cặp mắt Hạ Nghiễm Hàn ngó chừng Sở Mộ, trong đó tràn đầy tức giận oán hận không cam lòng.

Sở Mộ không thể không thừa nhận, hết thảy những thay đổi chung quanh mình hoàn toàn là dựa vào Mạc Tà.

Đồng thời Sở Mộ cũng thừa nhận mình là người vô cùng may mắn.

Nhưng mà Sở Mộ chưa từng chủ quan thả lỏng tâm tư vì Mạc Tà là Hồn sủng liên tục dị biến, hơn nữa hắn lại càng quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn.

Sở Mộ đúng là nhận được kỳ ngộ thay đổi vận mệnh, nhưng một phần lớn trong đó là do hắn cố gắng, kiên trì, nhẫn nhịn rồi cuối cùng mới có thể nắm lấy kỳ ngộ.

Ngoại trừ thời gian hôn mê bất tỉnh ra, Sở Mộ tu luyện cả đêm, ban ngày chiến đấu liên miên bất tuyệt. Thành trì phồn hoa, nào là tiêu khiển, nghỉ ngơi an nhàn, bao nhiêu thú vui của nhân sinh … Sở Mộ đều bỏ qua hết, trong thiên hạ có vô số địa phương an toàn, từ từ phát triển. Thế nhưng Sở Mộ vĩnh viễn lựa chọn Mê giới nguy hiểm.

Cho dù là rời khỏi Hằng Hải, Sở Mộ chưa bao giờ đình chỉ chiến đấu, rèn luyện chính mình, cũng không cho phép ngọn lửa tín niệm trong đầu dập tắt một giây nửa khắc.

Hôm nay có thể nắm giữ sinh tử Hạ Nghiễm Hàn, Sở Mộ chắc chắn có tâm tình vui sướng nhưng tuyệt đối không phải là may mắn. Bởi vì hắn luôn tin tưởng chỉ cần mình không chết, sau này sẽ có một ngày Hạ Nghiễm Hàn nằm gục dưới chân mình. Người như hắn vốn không xứng làm địch nhân của mình.

Hạ Nghiễm Hàn tham lam, tàn độc, bởi vì thù hận, bởi vì ghen tị, bởi vì kiêu ngạo hoàn toàn mê muội chính hắn. Cho nên hắn mới thích đùa bỡn quỷ kế, không tập trung vào rèn luyện tăng cường thực lực, hắn không hiểu được ý nghĩa của cường giả chân chính. Trong đó tín niệm và nỗ lực phấn đấu chính là hai nguyên nhân quan trọng nhất. Vốn là Hạ Nghiễm Hàn có địa vị tương đối cao tại Yểm Ma cung, bối phận đã nằm trong hàng ngũ trung niên, nhưng mà thực lực Tần Dạ trong nhóm thanh niên đồng lứa còn mạnh hơn hắn. Nếu như hắn hiểu được ý nghĩa của thực lực, hiểu được cách khiêu chiến bản thân, với một nhân vật danh hiệu tới gần cấp mười không thể nào yếu ớt như hắn. Nếu như hắn đi đúng phương hướng, cho dù Mạc Tà hoàn thành dị biến cũng không phải là đối thủ của hắn, mà Sở Mộ cũng vô pháp chống đỡ. Nhưng mà… tới tận lúc này hắn vẫn không nhận ra mình sai lầm ở chỗ nào.

Đối với loại người không hiểu rõ bản chất cường giả, cho dù hao phí bao nhiêu tiền của, sử dụng bao nhiêu đan dược, trong tay nắm giữ cả đống hồn trang … cuối cùng chỉ là phế vật trong mắt cường giả chân chính, không đáng một đồng.

"Ngươi đã không có tư cách làm địch nhân của ta.”

Sở Mộ bình thản xoay người, hạ chỉ lệnh đối với Mạc Tà.

Hạ Nghiễm Hàn phải chết, Sở Mộ sẽ không để cho hắn có cơ hội sống sót.

Ánh mắt Mạc Tà lạnh như băng, Sở Mộ chán ghét Hạ Nghiễm Hàn nhân cách hèn mọn cũng đã tiêu tán rồi. Nhưng mà nội tâm Mạc Tà chồng chất tức giận không thể nào hóa giải dễ dàng như vậy.

Mạc Tà giơ móng vuốt lên, dần dần ngưng tụ một đoàn Tội Viêm.

Hạ Nghiễm Hàn nhìn chằm chằm vào Mạc Tà, hai mắt long lên sòng sọc, bộ dạng nhìn qua tựa như một thằng điên tinh thần thác loạn.

Khi móng vuốt Mạc Tà chém xuống, Hạ Nghiễm Hàn bỗng nhiên hoàn thành chú ngữ.

"Vù vù vù!”

Thân thể Hạ Nghiễm Hàn dần dần biến thành hư ảo, Mạc Tà thả ra Tội Viêm đánh tới nhưng Hạ Nghiễm Hàn đã biến mất ngay tại chỗ. Không ngờ rằng thân thể hắn lại hóa thành quầng sáng nhàn nhạt giống như u linh quỷ hồn từ từ bay lên vô cùng quỷ dị.

"Ha ha ha, muốn giết Hạ Nghiễm Hàn ta không có dễ dàng như vậy đâu!"

Hạ Nghiễm Hàn cười lên điên cuồng, thân thể hóa thành u linh cấp tốc bay tới vết nứt không gian phong ấn.

Nhìn thấy Hạ Nghiễm Hàn thi triển một loại hồn kỹđặc thù, Sở Mộ chẳng qua là mỉm cười nhàn nhạt, cũng không có lộ vẻ kinh ngạc.

"Bạch Ma Quỷ."

Sở Mộ nói với Bạch Yểm Ma.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio