"Ta nghe nói Sở Thần không có hậu đài, Hồn sủng đế hoàng của hắn xuất phát từ Cấm Vực, tại cảnh thứ hai đã có tin đồn Sở Thần độc thân xông vào Mê giới độ khó cao nhất, sau đó hoàn thành nhiệm vụ săn thú rất tốt, có lẽ hắn là một cao thủ dã luyện siêu cấp. Cũng có tin đồn hắn đi vào Mê giới cấp mười bị Hồn sủng hoang dã vây khốn mấy năm, sau đó vô tình kiếm được một linh vật cao quý có thể cường hóa Hồn sủng quân chủ tới cấp đế hoàng. Vốn là hắn còn có thời gian thông qua Hồn sủng đế hoàng tăng cường thực lực cho những Hồn sủng khác, nhưng bởi vì Thiên Hạ Quyết đã bắt đầu thi đấu mới vội vàng quay trở lại, đến cuối cùng mới tung ra đòn sát thủ."
"Khoác lác vừa thôi cha nội, thanh niên đồng lứa không thể nào xuyên qua lãnh địa Hồn sủng cấp đế hoàng, hơn nữa linh vật đế hoàng lại càng hiếm thấy. Cho dù tồn tại nhất định phải có bá chủ nơi đó thủ hộ, Sở Thần không thể nào đoạt lấy được, ẩn núp nhiều năm cũng vô dụng. Đầu Hồn sủng cấp đế hoàng kia nhất định là do tiền bối thế hệ trước cường hóa giúp hắn."
Về chuyện Sở Mộ có Hồn sủng cấp đế hoàng, trên phố phường xuất hiện vô số tin đồn trong thời gian ngắn. Thậm chí cũng có không ít người thêu dệt đủ các loại truyền kỳ cho Sở Mộ, trình độ hấp dẫn và chân thật đến cả Sở Mộ cũng phải lắc đầu cảm khái.
Dù sao người bình thường ở trong thành vẫn chiếm đa số. Các tuyển thủ của thế lực lớn như Yểm Ma cung, Hồn sủng cung, Hồn Minh và Hồn Điện đều có hậu đài vững chắc, cho nên thực lực mạnh mẽ là điều đương nhiên. Nhưng không ngờ rằng vinh quang cuối cùng Thiên Hạ Quyết lại không thuộc về bất kỳ người nào.
Ở trong Hồn Điện, những người đã từng nhận thức Sở Mộ chỉ có Thượng Hằng, Đình Lan, Triệu Thừa và Ly Triển. Hiện tại bọn họ lại càng sùng bái Sở Mộ, nhìn hắn đi lên đài vinh quang đều phát ra thanh âm cảm thán.
"Mới đầu nhìn thấy hắn chỉ là nhân vật tương đối mạnh trong hàng ngũ bậc thang thứ ba, kết quả trải qua vài lần đột phá cảnh đã tiến vào bậc thang thứ nhất."
Đình Lan là người quen biết Sở Mộ sớm nhất, đồng thời cũng bị tốc độ tăng cường thực lực của hắn làm cho kinh hãi không dứt.
"Ha ha, ta mới đầu cũng không nghĩ tới đầu lĩnh thì ra là nhân vật nghịch thiên cùng cấp bậc với thái tử, thái tử của chúng ta chính là thần thoại a…aa…! Lần này Sở Thần đoạt lấy hai giải vinh quang cuối cùng đã sáng tạo ra một thần thoại mới cho Hồn Điện, sau này chúng ta cần phải cẩn thận gần gũi và học tập hắn mới tốt!"
Triệu Thừa vừa nói vừa cười phá lên.
Thiếu chủ thứ tám Phương Trạch tất nhiên là vượt xa người thường, nhưng so sánh với Sở Mộ nắm giữ Hồn sủng cấp đế hoàng chỉ biết lắc đầu buồn bã.
Phải biết rằng thiếu chủ thứ tám Phương Trạch ẩn giấu đã lâu rồi, thực lực chân chính của hắn còn mạnh hơn tiểu thái tử Yểm Ma cung - Khương Nghĩa Đằng. Hắn vẫn luôn giấu kín chính là vì chuẩn bị bộc phát tại cảnh thứ chín, sau đó nhất cử giành lấy vinh quang cuối cùng bậc thang thứ hai.
Kết quả không ngờ cái tên Sở Thần này bộc phát lại càng kinh khủng hơn, ngay cả cường giả như hắn cũng bị đẩy dạt sang một bên đứng nhìn, chỉ biết trơ mắt nhìn vinh quang cuối cùng rơi vào tay một Hồn sủng sư vốn không có gì nổi trội.
"Cái tên Sở Thần này quả thật … ừ, ẩn giấu quá sâu rồi, cần phải cẩn thận … cẩn thận kết giao!"
Nhìn lên đài vinh quang vốn phải thuộc về mình nhưng lại xuất hiện thân ảnh người khác, Phương Trạch kiềm nén thật lâu mới phun ra được một câu.
Triển Hoành ngồi bên cạnh Phương Trạch cũng lộ vẻ quái dị, hiển nhiên là vì hắn có mắt không tròng, lúc trước đã va chạm với Sở Mộ không ít lần. Cho nên lúc này hắn thật sự lo lắng không biết Sở Mộ có ghi hận mình không? Trong lòng âm thầm tính toán mau chóng tìm tới nhà người ta xin lỗi.
Triển Hoành là người tâm cao khí ngạo, trước giờ chỉ tôn kính với những đại nhân vật như thiếu chủ thứ tám Phương Trạch, những người khác cơ hồ không để vào mắt. Bây giờ ngay cả thiếu chủ thứ tám Hồn Điện cũng phải nhún nhường với Sở Thần vài phần, hắn làm gì còn dám phát ra một tiếng dị nghị?
Về phần Yểm Ma cung lại càng thê thảm không cần phải nói, sau khi ba đại cao thủ bậc thang thứ hai bị Sở Mộ đào thải, ba người bọn họ nhanh chóng hợp lại bày mưu tính kế, dự định sau cuộc thi nhất định phải cho Hồn Điện Sở Thần một bài học nhớ đời.
Nhưng mà Sở Mộ bây giờ đã nhảy vào hàng ngũ bậc thang thứ nhất, thậm chí thanh niên tối cường bậc thang thứ nhất cũng không phải là đối thủ của hắn. Vì thế ba đại cao thủ Yểm Ma cung, Khương Nghĩa Đằng, Tinh Dương và Lục Sam Ly bắt buộc phải nghĩ lại, dù sao nếu muốn làm một việc gì cũng có cái giá của nó.
"Các ngươi làm đi, ta không tham dự rồi. Ta không muốn đùa bỡn hoa chiêu trước mặt nhân vật có Hồn sủng cấp đế hoàng."
Lục Sam Ly là người đầu tiên tỏ ý rút lui.
Thời điểm đối phương chỉ có Bạch Yểm Ma đã giải quyết Lục Sam Ly hắn dễ dàng, mặc dù trong lòng tràn đầy thù hận nhưng chỉ cần là người có chút trí tuệ vẫn biết nên lựa chọn như thế nào cho đúng.
"Đáng giận, lấy quyền lực của chúng ta tại Yểm Ma cung, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ba người chúng ta không thể động tới cung chủ, trưởng lão thu thập hắn sao?"
Khương Nghĩa Đằng hận Sở Mộ thấu xương, bây giờ nhìn thấy Sở Mộ đứng trên đài vinh quang liền tức giận muốn nổ phổi, kiên quyết không buông tha ý định.
"Tiểu thái tử… chuyện này, ta cũng không tham dự."
Tinh Dương nhỏ giọng nói.
Khương Nghĩa Đằng thấy Tinh Dương cũng có ý định bỏ cuộc, lại càng tức giận vô cùng:
"Gan nhỏ như chuột, khó thành đại sự, người này không diệt trừ nhất định là trở ngại lớn nhất của chúng ta trong tương lai."
Lục Sam Ly nhìn lướt qua Khương Nghĩa Đằng, Tinh Dương vốn có bối cảnh trong Yểm Ma cung yếu kém nên sợ hãi Khương Nghĩa Đằng là điều hiển nhiên. Nhưng thân phận Lục Sam Ly không thấp, hậu đài cũng lớn nên hắn không sợ Khương Nghĩa Đằng, lãnh đạm nói:
"Trở ngại đối với chúng ta? Ngươi đánh giá mình quá cao đó, không bao lâu nữa ngươi đã tới bình cảnh ba mươi tuổi rồi, bây giờ linh hồn đang bị thương nặng, ngươi có hi vọng bước vào cấp bậc Hồn Hoàng hay sao? Nếu như có được một con Hồn sủng cấp đế hoàng đã là trời cao ân tứ rồi, về phần Sở Thần, hắn không thể nào là trở ngại của chúng ta rồi, bởi vì ngay thời điểm hiện tại chúng ta và hắn đã không đứng cùng một tầng thứ."
Lục Sam Ly cũng không phải gia tăng sĩ khí người khác, tự diệt uy phong mình, mà là hắn hiểu được chênh lệch giữa cấp đế hoàng và quân chủ to lớn đến mức nào. Bây giờ Sở Mộ đã là "rồng lớn ra biển", trong tay có tới hai con Hồn sủng đế hoàng, sợ rằng một đoạn thời gian ngắn nữa ngay cả các đại nhân vậtnhư giới chủ, cung chủ, điện chủ, cùng với cường giả Hồn Hoàng cũng không phải là đối thủ Sở Mộ. Về phần ba người bọn họ sợ rằng còn phải bồi hồi trong lĩnh vực quân chủ đỉnh phong rất lâu, bọn họ chỉ là ba con rắn nhỏ trong ao, so sánh với rồng ngoài biển được sao?
Trên thực tế, ba người bọn họ trải qua kỳ Thiên Hạ Quyết lần này đã xuông tận đáy cốc, việc cần làm nhất chính là thu hồi địa vị tối cường tại bậc thang thứ hai, sau đó tiến vào bậc thang thứ nhất. Còn cảnh giới đế hoàng đành phải hi vọng vào số trời thôi.
Chênh lệch thực lực giữa song phương khẳng định càng lúc càng lớn, trừ phi Sở Mộ té một cú đau. Nếu không, cả đời này bọn họ không thể nào có cơ hội đứng ngang hàng với Sở Mộ.
Thực lực cách xa như thế, nhắc tới trả thù để làm gì? Cần gì phải tự chuốc lấy khổ vào thân chứ?
"Sở Mộ, chờ sau khi ta ngồi lên Thiên Hạ vương tọa, vương ta sẽ cho ngươi vị trí đứng đầu Tứ Tịch."
Diệp Hoàn Sinh dựng thẳng lưng, giọng nói rất là hùng hồn tuyên bố với Sở Mộ.
Sở Mộ liếc sang Diệp Hoàn Sinh, cười cười hỏi:
"Di chúc lão sư của các ngươi đến tột cùng là cái gì, ta rất hiếu kỳ tại sao ngươi dám ăn nói dõng dạc như vậy?"
"Hắc hắc, bí mật!"
Diệp Hoàn Sinh mỉm cười thần bí, khuôn mặt lộ ra thần sắc tự tin.
Cũng không sao, Diệp Hoàn Sinh không chịu nói, một hồi Sở Mộ hỏi Diệp Khuynh Tư là được rồi.
"Tứ Tịch xuất hiện..."
Lúc này Diệp Hoàn Sinh bỗng nhiên nói khẽ với Sở Mộ.
Ánh mắt Sở Mộ lập tức rơi vào người một gã nam tử mặc cẩm bào sang trọng đang đi tới.
Lớn tuổi nhất Tứ Tịch chính là Hồn sủng cung Hải Thu, khóe mắt và trên trán đã có không ít nếp nhăn, tiếp theo là Yểm Ma cung Diệp Đào, tiếp theo là Đình trưởng lão, trẻ tuổi nhất ngược lại là đứng đầu Tứ Tịch - Thiên Thính.
Bốn người này không có vội vàng đi lên đài, mà chen lẫn vào trong đám người địa vị cao lên tiếng chào hỏi và chúc mừng.
"Địa vị Tứ Tịch cao hơn những nhân vật có danh hiệu cấp mười, những người ngồi ở trên đài cao đều là giới chủ hoặc cung chủ, điện chủ đại biểu cho cường giả mạnh nhất Thiên Hạ Cảnh. Ngoài ra còn có rất nhiều danh hiệu cấp mười thuộc bốn thế lực lớn, bọn họ đều là Hồn Hoàng, ít nhất cũng có một hai con Hồn sủng đế hoàng."
Diệp Hoàn Sinh đứng ở trên đài vinh quang vẫn không chịu an phận, âm thầm nói chuyện với Sở Mộ về thân phận và thực lực những người kia.
Dĩ nhiên, trong quá trình giao lưu, Diệp Hoàn Sinh vẫn luôn tươi cười rạng rỡ với đám người hâm mộ ở dưới quảng trường.
Sở Mộ cố ý dời ánh mắt về phía đám cường giả Hồn Hoàng ngồi trên đài cao, đám người này chính là quần thể đại biểu cho quyền lực và địa vị cao nhất của Thiên Hạ thành.
Thật ra Sở Mộ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không hiểu tại sao những người này lại xuất hiện tại buổi lễ vinh quang Thiên Hạ Quyết.
Mặc dù Thiên Hạ Quyết có ý nghĩa quan trọng đối với thanh niên đồng lứa, nhưng không đến nổi tất cả Hồn Hoàng đều tập trung đầy đủ như thế. Chẳng lẽ bên trong Thiên Hạ Quyết còn có hàm nghĩa sâu xa?
Sở Mộ hiển nhiên không biết những cường giả Hồn Hoàng tụ tập ở chỗ này không phải là vì chúc mừng thành tích của các thanh niên đồng lứa.
Trên thực tế, chỉ có số ít người biết sau khi đại hội Thiên Hạ Quyết năm nay chấm dứt, chính là thời điểm vị trí đề danh Thiên Hạ vương tọa mười năm một lần.
Diệp Hoàn Sinh không biết nhận được tin tức từ nơi nào, ngay lập tức tường thuật nội dung liên quan đến Thiên Hạ vương tọa cho Sở Mộ. Sau đó Sở Mộ mới bừng tỉnh đại ngộ, khó trách tất cả cường giả danh hiệu cấp mười Thiên Hạ Cảnh kéo về đây đông như thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Thiên Hạ vương tọa chính là vinh quang tối thượng trong Thiên Hạ Cảnh, Sở Mộ bây giờ bắt được vinh quang cao nhất chỉ nằm trong lĩnh vực thanh niên đồng lứa mà thôi.
"Sở Mộ, ngươi biết cách thức đề danh Thiên Hạ vương tọa không?" Diệp Hoàn Sinh đột nhiên hỏi một câu.
Sở Mộ lắc đầu, hắn làm sao biết được chuyện này chứ?
"Là như thế này, chỉ cần có một con mười đoạn Hồn sủng cấp đế hoàng xem như có tư cách tham gia cạnh tranh Thiên Hạ vương tọa."
Diệp Hoàn Sinh vừa nói chuyện vừa liếc mắt nhìn thoáng qua Sở Mộ, thái độ cực kỳ quỷ dị.
"Tham gia cạnh tranh không phải là tư cách đề danh, chẳng qua là cho phép đi tranh đoạt. Tư cách đề danh sẽ do Vương giả kỳ trước công bố một nhiệm vụ, những người hoàn thành nhiệm vụ mới được ghi tên vào bảng danh sách tranh đoạt vương tọa."
"Sau khi có được tư cách đề danh còn muốn phải dùng các loại phương thức khác nhau để tiến hành đào thải. Đầu tiên là danh vọng, những người có danh vọng thấp, hoặc là nhân phẩm quá kém sẽ bị loại ra khỏi danh sách. Tiếp theo là lãnh địa, vấn đề này rất đơn giản, cứ lấy tình hình trị an và lòng dân nơi đó để quyết định, cai quản tệ quá cũng bị loại. Tiếp theo là thực lực, trải qua một loạt thi đấu đủ các kiểu, người thắng được lưu lại, người thua bị loại. Những người giữ vững đề danh đến thời điểm cuối cùng sẽ được điêu khắc một pho tượng, đặt ở dưới cầu thang cung điện vương tọa, chúng nó đại biểu cho nhân vật nổi bật nhất trong vòng mười năm."
"Đừng có xem thường một lần đề danh này, rất nhiều Hồn Hoàng nghĩ nát óc mấy chục năm, thi hành tất cả biện pháp cũng không thể nào nhận được vinh dự khắc tượng kia."
"Sau đó chính là cạnh tranh bốn vị trí cao nhất rồi, ờ, đúng là cái gọi là Tứ Tịch đó! Đến lúc này cứ trực tiếp nhìn nắm tay ai lớn thì cái ghế Tứ Tịch thuộc về người đó, vô cùng đơn giản."
"Vương được lựa chọn ra từ Tứ Tịch, nhưng phương thức tương đối đặc thù."
Nói đến đây, Diệp Hoàn Sinh cố ý tăng cao thanh âm.
Sở Mộ hiển nhiên rất có hứng thú đối với Thiên Hạ vương tọa, lập tức bày ra bộ mặt cực kỳ chân thành, lắng nghe chỉ giáo.
"Vương mặc dù tuyển ra từ Tứ Tịch, nhưng nếu như thực lực Tứ Tịch tương đương nhau, hoặc là không ai phục ai, vậy thì vương vị sẽ để trống. Nói cách khác, không phải mỗi mười năm đều có một Vương, thậm chí có vài lần Tứ Tịch cũng bị đạp xuống. Nghe nói trong lịch sử từng có hiện tượng vương tọa để trống năm mươi năm."
Diệp Hoàn Sinh chậm rãi giải thích.
Sở Mộ đúng là không ngờ vương tọa còn có nhiều quy củ như vậy, điều này làm cho Sở Mộ nghĩ tới những lời Cẩn Nhu công chúa từng nói trước kia. Xem ra bất kỳ một vị Vương giả nào bắt buộc phải có thực lực siêu việt, đồng thời danh tiếng cực thịnh lấn áp hết thảy đối thủ mới được.
Mặt khác, Diệp Hoàn Sinh đã nói ra một tin tức rất trọng yếu, đó là Vương giả không có ở tại Thiên Hạ thành, trong lúc bình thường sẽ lưu lại Vạn Tượng thành."
Nói đến Vạn Tượng thành, Sở Mộ lập tức thất thần.
Con đường đi tới Thiên Hạ vương tọa vẫn còn rất xa, ít nhất hiện tại chính mình chỉ có tư cách tham gia, còn muốn đạt được tư cách đề danh cơ hồ không thể nào.
Ngồi ở trên đài cao đại khái xuất hiện hơn một trăm Hồn Hoàng, những người này đều là bá chủ một phương.
Mà bốn người địa vị cao hơn bọn họ chính là Tứ Tịch, nắm trong tay quyền lực khống chế Thiên Hạ thành. Lúc này Tứ Tịch đang nói chuyện với các vị Hồn Hoàng, bởi vì bọn họ sử dụng hồn niệm nên Sở Mộ không thể nghe được nội dung trong đó.
Không bao lâu sau, tựa hồ đã phân công xong, phần lớn cường giả Hồn Hoàng đứng dậy rời đi, có một số lưu tại vị trí của mình chờ đợi buổi lễ trao giải Thiên Hạ Quyết kết thúc.
"Bọn họ tới đây đoán chừng chỉ là muốn khích lệ tinh thần chúng ta mà thôi."
Diệp Hoàn Sinh nói khẽ với Sở Mộ.
Quả nhiên, một hồi sau lại có chừng ba mươi cường giả Hồn Hoàng lục đục rời đi.
"Cung chủ Bạch Yểm Ma cung - Cổ Đinh lên chúc mừng thanh niên thiên hạ."
Một vị Hồn Hoàng trong dó chậm rãi đi tới, thanh âm giám sát viên lập tức vang lên đề nghị toàn trường yên lặng.
"Cổ đại nhân có hai đầu Bạch Yểm Ma đế hoàng!"
"Đã một đoạn thời gian không thấy hắn xuất hiện, nghe nói hắn hành trình về phía đông, thực lực tăng cường rất nhanh. Không biết hiện tại đã đạt tới trình độ nào rồi."
"Bạch Yểm Ma vốn nắm giữ thuộc tính bá đạo, cường hóa đến đế hoàng sẽ mạnh hơn những Hồn sủng gấp mấy lần. Dưới tình huống thực lực ngang nhau, một đánh hai không thành vấn đề, một đánh ba chưa chắc thất bại."
Mười mấy vạn người trên quảng trường Thiên Hạ hiển nhiên là đã từng nghe thấy danh hiệu Cổ Đinh, thậm chí còn hiểu rõ những Hồn sủng thành danh của hắn. Từ trong ánh mắt mọi người có thể thấy được vẻ kính sợ đối với cường giả chân chính.
Sở Mộ đứng tại chỗ nhìn Cổ Đinh từng bước từng bước đi tới, nam tử này nhìn qua cũng không già lắm. Thậm chí Sở Mộ có cảm giác giống như một người vừa bước ra khỏi hàng ngũ thanh niên đồng lứa mà thôi.
Cổ Đinh tiến lên đài vinh quang, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn thoáng qua Sở Mộ, hạ thấp thanh âm nói:
"Đã có Hồn sủng cấp đế hoàng sẽ không còn được ước định bảo vệ. Nói cách khác, ngươi đã không còn ở trong nhóm thanh niên đồng lứa nữa, cho ngươi lời khuyên, làm việc ẩn giấu một chút."
Sau khi nói xong, Cổ Đinh trực tiếp đi tới, không hề nói dư một chữ nửa câu.
Những lời này khiến cho Sở Mộ nghe mà không hiểu, nhưng có thể khẳng định Cổ Đinh có địch ý đối với mình.
Có lẽ Cổ Đinh có liên hệ với ba thanh niên cao thủ Yểm Ma cung mà hắn từng đánh bại.
"Giới chủ Lam giới - Triệu Thanh Hà."
Giám sát viên lại cao giọng hô lên một vị Hồn Hoàng khác.
Lam giới chính là địa giới lớn trong Thiên Hạ Cảnh, vì thế thân phận giới chủ Lam giới cao hơn các giới chủ khác rất nhiều.
Sở Mộ nhớ Triệu Thừa là thanh niên cao thủ đến từ Lam giới, hơn nữa giới chủ Lam giới cũng họ Triệu. Xem ra hai người này hẳn là người một nhà rồi.
Giới chủ Lam giới biểu hiện rất thân mật đối với Sở Mộ, hoàn toàn ngược lại với thái độ ngạo mạn của Cổ Đinh. Ánh mắt của hắn chỉ có ý tứ thưởng thức và tán thành.
"Cháu ta thường nói ngươi là đầu lĩnh của hắn, ha hả, sau này có chuyện gì cứ tìm tới Triệu Thanh Hà ta, đừng ngại làm phiền. Ta đây nói chung là có chút ít tiếng nói trong lĩnh vực đế hoàng, không biết thì hỏi, nhân tiện giới thiệu nghề phụ của ta chính là học giả."
Giới chủ Lam giới - Triệu Thanh Hà cười nói, đưa tay vỗ vỗ bả vai Sở Mộ vô cùng thân thiết.
"Thiếu chủ, giới chủ Lam giới cũng là một nhân vật khó lường, ít nhất năm đại chủ sủng của hắn đều là đế hoàng, cái tên Cổ Đinh kia so với hắn chỉ là cặn bã."
Thanh âm Ly lão nhi bỗng nhiên bay tới.
Trong lòng Sở Mộ kinh ngạc không dứt, không ngờ rằng vị giới chủ Lam giới biểu hiện hiền lành, giản dị nhưng thực lực lại trâu bò như thế. Đúng là nhìn người không thể nhìn mặt mà.
Hắn lập tức hơi khom người thi lễ, ôn hòa nói:
"Vậy trước tiên tạ ơn Triệu giới chủ đã chiếu cố."
Giới chủ Lam giới mỉm cười gật đầu, sau đó chậm rãi rời khỏi đài vinh quang.
Tất cả mọi người đều thấy được Thiên Hạ Quyết lần này hoàn toàn bất đồng với những kỳ đại hội trước.
Trước kia chỉ có một vài Hồn Hoàng xuất hiện tham dự, lần này chỉ riêng số lượng Hồn Hoàng đi lên chúc mừng đã có mấy chục người.
Bất kỳ một vị Hồn Hoàng nào cũng là siêu cấp cường giả, cho dù không có chức vị cũng sẽ được mọi người kính trọng. Về phần những người có chức vị lại càng kinh khủng, trong tay bọn họ nắm giữ quyền sinh sát của hàng chục hàng trăm triệu người, nhấc tay giậm chân cũng có thể khiến cho trời rung đất chuyển.
Lúc này cả đám Hồn Hoàng lần lượt tỏ vẻ thiện ý với một người thanh niên, không cần nói cũng biết Hồn Điện Sở Thần tiền đồ vô lượng. Quả thực là đã được liệt vào hàng ngũ của bọn họ rồi.
"Thiếu chủ, đám Hồn Hoàng này không đối đãi ngươi như thanh niên đồng lứa nữa, bọn họ đang kéo ngươi vào trận doanh đế hoàng đó. Sau này ngươi xâm nhập sâu vào trong lĩnh vực này sẽ minh bạch nhiều chuyện hơn, trận doanh đế hoàng có rất nhiều quy tắc minh tranh ám đấu."
Ly lão nhi tiếp tục nhắc nhở.