"Chính điều này đã chứng minh mỏ Linh nguyên kia quả thật trữ lượng rất lớn, ngay cả bộ lạc bên trong đầm lầy phía tây cũng đứng ngồi không yên. Chúng ta thế nào cũng phải ngăn chặn Tai Hoang lần này, ngàn vạn lần không nên tiết lộ ra ngoài. Ta sẽ mời một số cao thủ La giới tới trợ giúp, chờ quét sạch bộ lạc ở đầm lầy phía tây sẽ lập tức đoạt lấy mỏ Linh nguyên. Nói không chừng, ta và ngươi còn có cơ hội đột phá thực lực."
La Hắc cười cười nói.
"Yên tâm đi, ta cũng không ngu. Chúng ta tự tiện đi khai thác mỏ Linh nguyên ẩn giấu, nhưng không có đắc thủ. Ngược lại để cho khí tức Linh nguyên tràn ra ngoài dẫn tới Tai Hoang bộc phát, mấy địa vực lớn lần lượt luân hãm. Nếu như bị điều tra ra chính là tội lớn, ta cũng không muốn nửa đời sau ngồi trong Mê Cung tù ngục uống nước trà, gặm bánh bao thiu."
Tôn Khải Minh nói đến đây, trái tim không nhịn được đập nhanh mấy nhịp.
"Sẽ không có ai biết được chuyện này, Thất Sắc thành gần mỏ Linh nguyên bị hủy xem như mất luôn đầu mối. Cho dù có người cố tình chạy tới điều tra cũng vô dụng."
La Hắc nhếch miệng cười khẩy.
Lúc này Tôn Khải Minh mới gật đầu an tâm, mở miệng nói:
"Chúng ta nên tập trung khống chế Tai Hoang, chuyện tình tương đối nghiêm trọng. Nếu chúng ta chậm trễ không chịu hành động, rất có thể mấy lão gia hỏa ở Nguyên giới để ý thì phiền toái to."
La Hắc chậm rãi gật đầu.
---------
Man sơn là địa bàn Báo tộc sinh sống, trong đó có một tòa sơn cốc đặc thù được gọi là Man sơn cốc, nhưng dân bản xứ thường gọi nó là Lạc cốc.
Man sơn cốc bốn bề toàn núi vây quanh, ngọn núi cao vút đâm thẳng vào trong mây. Ngay cả Hồn sủng cấp quân chủ cũng khó lòng vượt qua, Man sơn cốc giống như sơn trại bị vách núi dựng đứng vây kín.
Trăm năm trước, thật ra bên trong Man sơn cốc có một tòa thành cấp tám tồn tại, cũng là chi nhánh của Thất Sắc thành cấp chín.
Nhưng sau khi bộ lạc Báo tộc quật khởi chiếm cứ một mảng lớn lãnh thổ, Man sơn cốc đã triệt để luân hãm xóa tên khỏi bản đồ nhân loại. Khu vực Man sơn cốc bị nhóm học giả bôi thành màu xám.
Tòa sơn cốc này có một con đường cỏ dại xuyên qua lòng núi, đồng thời cũng là lối đi duy nhất tiến vào sơn cốc.
Cái thông đạo này tương đối rộng, tương đương với con đường chính của tòa thành cấp chín.
Nhưng lúc này con đường đã bị cỏ dại và rêu xanh phủ kín, hai bên đường là vách núi nham thạch cứng rắn, ánh nắng mặt trời chỉ có thể chiếu xuống gần nửa vách đá là hết. Khu vực lưng chừng núi có rất nhiều hang động tối om, tỏa ra khí tức ẩm ướt vô cùng khó chịu.
"Rống rống rống!"
Bên ngoài hang động có không ít dã báo nằm phơi nắng, chúng nó đang nhàn nhã đi dạo hoặc đùa giỡn lẫn nhau. Tính toán đại khái cũng có vài trăm đầu Hắc Nham Báo, có con ngủ say, có con vừa thức dậy ngáp ngắn ngáp dài, duỗi người cực kỳ thoải mái.
"Cái đám súc sinh này còn không biết địa bàn của mình đã bị bộ lạc đầm lầy phía tây bao vây rồi, lại còn an nhàn phơi nắng nữa chứ!"
Trong một góc tối giữa con đường, một thân ảnh như ẩn như hiện đứng yên ở nơi đó, ánh mắt chậm rãi quét qua đám dã báo trên sườn núi.
"Bộ lạc Hồn sủng phát động Tai Hoang thật ra là vì sinh sôi nẩy nở tràn lan, tài nguyên trong lãnh địa không đủ để nuôi dưỡng tộc quần. Tai Hoang thành công thì lãnh địa mở rộng, tài nguyên nhiều hơn. Tai Hoang thất bại thì số lượng tộc quần cũng giảm bớt, bộ lạc lập tức ổn định trở lại."
Ly lão nhi mở miệng giải thích.
"Thì ra là như vậy!"
Sở Mộ cười cười nói:
"Ta đây lại giúp chúng nó giảm bớt chút ít nhân khẩu."
Báo tộc chiếm cứ Man sơn cốc có quy mô tộc quần cấp chín, Sở Mộ dám dẫn một đoàn người cực lớn đi vào lãnh địa Báo tộc là bởi vì Man sơn cốc tồn tại.
Sở Mộ đã tới nơi này dò xét một lần, từng phát hiện ra trong sơn cốc có di tích thành trì cổ. Sau đó lại trở về Thất Sắc thành tra xét văn hiến mới nhận ra Man sơn cốc là địa phương vô cùng đặc thù, dễ thủ khó công. Chỉ cần quét dọn tất cả Báo tộc trong cốc rồi đưa dân chúng Thất Sắc thành trốn ở chỗ này là xong, công việc trấn thủ dễ dàng hơn Thất Sắc thành rất nhiều.
Thất Sắc thành địa thế bằng phẳng, dưới tình huống bị bao vây bốn phía quả thật là khó lòng chống đỡ. Cho dù miễn cưỡng vượt qua bộ lạc cấp một tiến công, cũng không thể nào phòng thủ bảo đảm chu toàn mọi mặt, thương vong số lượng lớn là điều không thể tránh khỏi.
Còn Man sơn cốc và di tích cổ Man thành là địa phương thuận lợi cho việc phòng thủ. Sau khi an trí tất cả mọi người vào trong Man thành, Sở Mộ sẽ đứng ở lối đi đóng vai tướng quân giữ ải.
Thủ có thể bảo vệ mọi người.
Công có thể tiêu diệt Báo tộc, nhận được Linh nguyên.
Phương án này tuyệt đối là vẹn toàn đôi bên.
"Ông trời cũng không muốn cư dân Thất Sắc thành bị giết sạch, dọc theo con đường này may mắn không bị quân đoàn bộ lạc công kích, mọi người mới có thể tới đây bình yên vô sự. Bộ lạc đầm lầy phía tây hẳn là đang tập trung binh lực muốn nhất cử tiêu diệt Báo tộc, cho nên khu vực phía nam tương đối trống trải."
Ly lão nhi cười nói.
"Ừ, bây giờ chỉ cần tiêu diệt tộc quần Báo tộc cấp chín ở đây, dân chúng Thất Sắc thành xem như an toàn."
Sở Mộ nói.
Dân chúng Thất Sắc thành đúng là may mắn, chuyến di dân quy mô lớn diễn ra vô cùng thuận lợi. Kế tiếp chỉ cần Sở Mộ tiêu diệt hết Báo tộc chiếm cứ Man sơn cốc là tính mạng bọn họ sẽ được bảo đảm.
"Ma Thụ, giúp chúng ta mở đường."
Trên mặt Sở Mộ hiện lên nụ cười vui vẻ, chậm rãi niệm chú ngữ triệu hồi Ma Thụ chiến sĩ.
Ma Thụ chiến sĩ vừa xuất hiện lập tức buông thả lực lượng quân chủ đỉnh phong, khí tức hung sát thậm chí còn mạnh hơn cả Thú hệ Hồn sủng.
"Sở Mộ, Ma Thụ chiến sĩ của ngươi..."
Đi cùng với Sở Mộ là Sở Tiêm, Sở Lãng và Sở Hà, phía sau nữa chính là Gian Thương sư thúc và Quách Lực sư thúc. Khi bọn họ phát hiện Ma Thụ chiến sĩ của Sở Mộ thả ra khí tức quá mức cường đại, cả đám người lập tức trợn mắt nhìn, bộ dạng ngơ ngác không dám tin tưởng.
"Quân chủ đỉnh phong? Trời đất ơi, ngươi giết ta luôn cho rồi."
Gian Thương bỗng nhiên ngẩng đầu lên trời gào thét.
Thời điểm Sở Mộ - Ma Thụ chiến sĩ cao đẳng quân chủ tiến hành quần chiến đã đoạt lấy chiến quả bằng bốn người bọn họ cộng lại. Nếu như tăng cường đến quân chủ đỉnh phong, vậy thì bọn họ giấu mặt mũi chỗ nào đây? Ngay cả triệu hồi Hồn sủng ra ngoài cũng phải xấu hổ ngại ngùng, còn nói gì đến chiến đấu chứ?
Quách Lực âm thầm toát mồ hôi hột, trong lòng thầm nghĩ:
"Xem ra lựa chọn đi cùng Sở gia tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt, tiểu tử này quá nghịch thiên rồi."
Trên sườn núi thoai thoải, những con dã báo đang phơi nắng thoải mái lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt chúng nhìn tới Ma Thụ chiến sĩ lộ vẻ nghi hoặc.
Đám Báo tộc này đã quen sống an nhàn trong lãnh địa, trước tiên không phải phản ứng theo kiểu có địch nhân xâm lấn, ngược lại đồng loạt ngó chừng Ma Thụ chiến sĩ không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Vào lúc này, đám Báo tộc căn bản không biết vô số rễ cây tử vong đang men theo lòng đất từ từ nhích tới gần mình.
"A ~!"
Bỗng nhiên Ma Thụ chiến sĩ ngẩng đầu lên, gầm thét thị uy đối với đám dã báo.
Ánh mắt Ma Thụ chiến sĩ hiện lên một màu đỏ sẫm, rễ cây Hiên Mộc trong nháy mắt trồi lên trói chặt gần đầu Báo tộc.
đầu Báo tộc còn chưa kịp phản ứng đã bị Ma Thụ chiến sĩ hung hăng kéo xuống.
"Phốc… phốc... phốc!"
Một trăm cái rễ cây từ dưới đất đâm lên, mũi lao nhọn hoắc y như tiêu thương.
Ma Thụ chiến sĩ vận dụng lực lượng Huyết Hiên Mộc vào trong rễ cây, sau đó dùng lực kéo căng ra.
đầu Báo tộc bị kéo lên không trung, hơn nữa còn đang bay về phía Ma Thụ chiến sĩ.
Ba người Sở Tiêm, Sở Lãng, Sở Hà nhìn thấy một đống Báo tộc chi chít bay tới liền sửng sờ trong chốc lát, vài giây sau cả ba mới vội vàng niệm chú ngữ triệu hoán Hồn sủng.
Hai vị sư thúc cũng không dám do dự, nhanh chóng ra lệnh cho Hồn sủng cao đẳng cấp quân chủ xuất chiến.
Ma Thụ chiến sĩ ném đầu Báo tộc bay đến trước mặt mình, đồng thời bắt đầu ngưng tụ kỹ năng Hiên Mộc Thứ (gai nhọn).
Mỗi cây Hiên Mộc đều dài hơn một thước, phía trên lập lòe ánh sáng đỏ sẫm hung hiểm. Cánh tay Ma Thụ chiến sĩ vung tới, nhất thời mười mấy Hiên Mộc Thứ bắn tới nhanh như mũi tên rời khỏi dây cung.
Hiên Mộc Thứ có lực đâm xuyên mạnh mẽ kinh người, trong quá trình bay tới phát ra thanh âm xé gió chói tai.
"Phốc phốc phốc ~~~!"
Hiên Mộc Thứ đâm xuyên thân thể Báo tộc hầu như không có lực cản, máu tươi văng tung tóe ở giữa không trung vẽ thành một bức tranh đỏ bừng diễm lệ.
Mỗi một cây Hiên Mộc Thứ lần lượt xuyên thủng vài đầu Báo tộc, nhưng vẫn còn dư lực tiếp tục bắn thẳng về phía trước.
"A!"
Ma Thụ chiến sĩ gào thét lần nữa.
Nhất thời lại là một đợt Hiên Mộc Thứ khác bắn tới.
"Phốc phốc phốc!"
Trong quá trình đám Báo tộc lơ lửng trên không trung đã bị Hiên Mộc Thứ không ngừng đâm chết, hàng loạt tiếng tru thảm thiết vang lên không dứt.
Ma Thụ chiến sĩ liên tục buông thả bảy đợt Hiên Mộc Thứ chỉ mất ba giây thời gian.
"Phịch phịch phịch ~~~!"
Thi thể Báo tộc rơi xuống đất như mưa, không có một con nào có may mắn sống sót, toàn bộ bọn chúng rơi xuống trước mặt Ma Thụ chiến sĩ liền trút hơi thở cuối cùng, máu tươi từ trong cơ thể tràn ra tạo thành một vũng máu khá lớn.
Mấy người sau lưng Sở Mộ đã triệu hồi ra Hồn sủng, trong lúc chuẩn bị đánh chết địch nhân bay tới lại phát hiện đầu Báo tộc kia đã tắt thở. Nhất thời cả đám người trợn mắt líu lưỡi, không nói nên lời.
"Bọn chúng đều là Hồn sủng cao đẳng cấp chiến tướng a...aa…aaa!"
Sở Lãng nhỏ giọng cảm thán.
Chênh lệch chiến lực trước cấp quân chủ cũng không lớn, thực lực Hồn sủng cao đẳng chiến tướng đã tiếp cận cấp thống lĩnh rồi. Thế mà Ma Thụ chiến sĩ buông thả vài kỹ năng đã tàn sát đầu Báo tộc, hiệu suất quần sát quả thật là rợn cả người.
Ma Thụ chiến sĩ phục kích rễ cây, bắn Mộc Thứ đều là kỹ năng cấp thấp, đối với Hồn sủng quân chủ đỉnh phong chỉ thuộc loại công kích bình thường, nhưng mà lại thành công tàn sát một mảng lớn địch nhân, không còn một chút khả năng phản kháng. Vậy thì đẳng cấp chiến lực cần phải cao tới mức nào đây?
"Rống rống rống rống!"
"Rống rống rống rống rống ~~~!"
Vào lúc này, bên trong dãy núi bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm rống vang trời.
Trong hang động nằm trên các ngọn núi đồng loạt hiện lên vô số cặp mắt màu vàng nhạt. Khí tức hung ác hội tụ lại bao trùm cả tòa sơn lĩnh.
Số lượng Báo tộc xuất hiện càng lúc càng rất nhiều, hết một đám đi ra lại có thêm một đám xuất hiện ngoài cửa động. Trong đoạn thời gian thật ngắn, cả con dốc và hai bên sườn núi đã bị tộc quần Báo tộc đứng chật ních.
Đám người Sở Mộ quả thật đếm không nổi đến tột cùng có bao nhiêu Báo tộc, nhưng mà cảm giác bị ánh mắt vô số hung thú nhìn chằm chằm làm cho bọn họ rét lạnh toàn thân.
"Ta sẽ trọng điểm chiếu cố cấp thống lĩnh, các ngươi giải quyết sinh vật yếu hơn."
Sở Mộ mở miệng nói.
Sắc mặt những người khác tương đối khó coi, nhưng vẫn cố gắng gật đầu, nhanh chóng triệu hồi ra toàn bộ Hồn sủng chuẩn bị nghênh chiến.
Sở Tiêm bốn khống, hai vị sư thúc cũng bốn khống, Sở Lãng và Sở Hà ba khống, tộng cộng là đầu Hồn sủng.
"Rống rống rống rống ~~~!"
Mấy trăm đầu Báo tộc đông nghịt một mảnh, trong lúc tiến công giống như cơn lũ màu đen tràn qua khe sâu, sơn đạo, sau đó biến thành sóng thần khí thế cuồng dã đổ ập xuống đầu mọi người.
Ánh mắt Ma Thụ chiến sĩ lập lòe hàn quang, trực tiếp đạp lên đống thi thể Báo tộc nghênh đón chính diện, Hiên Mộc trên người bắt đầu ngưng tụ.
"Hiên Mộc Quán Chi."
Sở Mộ ra lệnh một tiếng.
Hai cánh tay Ma Thụ chiến sĩ đột ngột duỗi dài ra đâm thẳng vào trong quân đoàn Báo tộc.
Hiên Mộc Quán Chi đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thời điểm đâm vào trong dòng nước lũ màu đen ít nhất cũng giết chết đầu Báo tộc. Bạn đang đọc truyện tại -
"Hiên Mộc Tiên."
Sở Mộ tiếp tục chỉ huy Ma Thụ chiến đấu.
Ma Thụ chiến sĩ không có thu hồi Hiên Mộc Quán Chi trở về, lúc nãy còn đang cứng rắn đột nhiên chuyển thành mềm dẻo, hai cánh tay hóa thành hai sợi roi lớn điên cuồng đập phá.
"Ba ba ba!"
"Vụt vụt vụt vụt vụt!"
Hai sợi roi Hiên Mộc Tiên tung hoành ngang dọc đánh văng gần trăm đầu Báo tộc tiên phong, dòng nước lũ bắt đầu có dấu hiệu trì trệ. Đám Báo tộc tiên phong bị sợi roi hung mãnh đánh văng vào sườn núi hai bên, xương cốt nát bấy, huyết tương tuỷ não bắn ra tung tóe.
Nhìn thấy quân đoàn Báo tộc khí thế mãnh liệt lại bị quét bay từng đám từng đám như thế, hai vị sư thúc và thành viên Sở gia đứng sau lưng Sở Mộ vội vàng nuốt xuống một ngụm nước bọt lạnh giá. Đúng là Hồn sủng quân chủ đỉnh phong, khí phách đúng là vượt trội hơn người.
Nhưng bọn họ cũng không dám chậm trễ, lập tức khống chế Nguyên Tố giới Hồn sủng phát động công kích về phía quân đoàn Báo tộc. Trong lúc nhất thời Cụ Phong, Lôi Đình, Liệt Diễm, Băng Bạo không ngừng nổ tung bên trong trận doanh Báo tộc, gây ra lực sát thương cực lớn. Mỗi một lượt kỹ năng càn quét lại có một nhóm Báo tộc chết thảm.
"Ù ù ù ù!"
"Rống rống rống!"
"Ầm ầm ầm ầm ầm!"
Ở trong Man sơn cốc truyền ra đủ loại thanh âm hỗn tạp, về phần cư dân Thất Sắc thành chờ đợi ở bên ngoài vô cùng lo lắng bất an, người nào người này mặt mày trắng bệch không còn giọt máu.
Trong số ba vạn người Thất Sắc thành chỉ có khoảng người miễn cưỡng có lực chiến đấu, nhưng cũng giới hạn trong cấp nô bộc. Những người khác cho dù có Hồn sủng cũng chỉ dùng để cưỡi là hết, chiến lực tiếp cận vô hạn bằng không.
Thế mà một đám người yếu đuối như thế lại xuất hiện ở vùng ranh giới Cấm Vực vốn không thuộc về nhân loại. Cho dù là cao thủ cũng khó thể an tâm vững dạ, chứ đừng nói tới dân chúng bình thường. Nhất là bên trong sơn cốc truyền ra tiếng gầm thét vang tận trời xanh, thanh âm kỹ năng nổ tung chấn động đại địa làm cho bọn họ lại càng thất kinh hồn vía.
Sở gia tổng cộng có người, một nửa trong đó là gia thuộc không có lực chiến đấu, người khác chia đều thực lực tại cấp chiến tướng, còn có khoảng chừng , người chia đều thực lực tại cấp thống lĩnh. Phần lớn những người này là Hồn Sử được Sở gia thu nhận trong mấy năm gần đây, tuy rằng không phải là thành viên Sở gia, nhưng độ trung thành tương đối cao. Cộng thêm Sở Thiên Hằng, Sở Thiên Lâm và các vị thúc bá trung niên đồng lứa đã đạt tới chuẩn quân chủ, tốc độ tăng cường thực lực xem như tạm ổn.
Mấy năm này gia tộc phát triển mạnh mẽ chủ yếu là nhờ Sở Thiên Hằng chiếm được kỳ ngộ, thực lực đột nhiên tăng nhanh. Hơn nữa, dựa vào Thất Sắc thành tài nguyên phong phú mới kéo theo người khác tăng vọt thực lực. Thực lực tổng thể của đệ tử Sở gia cao hơn thời kỳ ở Cương La thành bảy, tám phần.
thành viên Sở gia cấp chiến tướng được phân ra bảo vệ vòng ngoài của đội ngũ di dân, thành viên chủ chốt ở ngoài cùng cảnh giới. Một khi gặp phải tình huống đột biến, bọn họ cho ra phản ứng kịp thời.
Còn những thành viên trọng yếu cùng với hai vị sư thúc Đại Sở thế gia chia ra trấn thủ phía trước và đằng sau đội ngũ di dân.
Sở Thiên Hằng an bài như vậy là biện pháp chu toàn nhất. Một khi bị tộc quần đột kích, thành viên Sở gia sẽ phải bảo vệ cư dân Thất Sắc thành bằng bất cứ giá nào.
Dĩ nhiên, thành viên Sở gia cũng biết tính mạng mấy vạn người ở nơi này chỉ có thể trông cậy vào Sở Mộ. Ở khu vực ranh giới Cấm Vực này, lực lượng Sở gia quá mức nhỏ yếu, tùy tiện một cái tộc quần lao ra là có thể đánh sụp toàn bộ bọn họ.
"Tộc trưởng, chúng ta xong …!"
Một thành viên Sở gia mặt mày tái mét chạy đến trước mặt Sở Thiên Hằng, dùng giọng nói tuyệt vọng lẩm bẩm.
"Bình tĩnh một chút, từ từ nói!"
Trong lòng Sở Thiên Hằng cực kỳ căng thẳng, nhưng không có hoảng loạn vì câu nói kia.
"Bộ lạc Báo tộc phát hiện chúng ta di dân quy mô lớn đang cấp tốc di chuyển từ nội bộ Man sơn tới đây, đại khái còn có hai canh giờ là tới nơi."
Gã thành viên Sở gia lập tức bẩm báo.
"Thiên Lâm, ngươi đi vào trong cốc nói rõ tin tức cho đám người Sở Mộ biết."
Sở Thiên Hằng nói.
Sở Thiên Lâm gật đầu nhận lệnh, lập tức khống chế chiến thú Mặc Dã tiến vào trong cốc.
"Tộc trưởng, nhanh chóng quyết định đi, chúng ta đang đứng ở vị trí miệng hạp cốc, chỉ có một đường tiến tới. Một khi bộ lạc Báo tộc đánh tới, chúng ta chỉ còn cách liều mạng tiến vào trong cốc, căn bản là không có đường trốn. Thời gian chỉ còn lại hai canh giờ, bọn họ không thể nào giải quyết xong tộc quần cấp chín."
Gã thành viên kia bối rối nói.
"Ngươi tiếp tục dò xét, không nên tiết lộ tin tức ra ngoài, phần lớn cư dân đều là người bình thường, biết bộ lạc Báo tộc đánh tới nhất định sẽ hỗn loạn. Đến lúc đó lại càng khó xử lý."
Sở Thiên Hằng trầm giọng nói.
"Nhưng mà..."
"Không nên lãng phí thời gian, bây giờ chúng ta chỉ có một con đường sống, đó là nhập cốc."
Giọng nói Sở Thiên Hằng càng thêm dứt khoát.
"Vâng, ta đi tra xét tiếp!"
Sau khi gã thành viên kia rời khỏi, tâm tình Sở Thiên Hằng dần dần phức tạp.
Ánh mắt hắn quét mắt qua mấy vạn cư dân Thất Sắc thành, lúc này khuôn mặt bọn họ lộ vẻ lo lắng nồng đậm, nhưng lại không biết sinh tử của mình được quyết định trong hai canh giờ nữa thôi.
"Thiên Hằng, không nên tự tạo áp lực quá lớn cho mình, bất kể là thành chủ cấp mấy, ít nhất ngươi là một vị thành chủ tốt."
Sở Minh từ đằng sau đi lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Sở Thiên Hằng, thấp giọng trấn an.
"Phụ thân, ta hoang phế nửa đời, chỉ có nửa đời sau mới hơi khởi sắc. Sau khi trở thành thành chủ Thất Sắc thành, ta chưa từng có ý định từ bỏ nơi này, không phải vì Thất Sắc thành có thể mang đến cho ta và gia tộc bao nhiêu ích lợi, mà là Thất Sắc thành khiến cho ta cảm nhận được nhiệt huyết bốc cháy thời còn trai trẻ. Hai mươi năm trước đã tiêu ma vô ích, suýt chút nữa ta đã quên mất lời thề trở thành một vị thành chủ trước linh vị tổ tông. Bây giờ ta rất vất vả mới đạt được ý nguyện, tìm được hi vọng một lần nữa tại Thất Sắc thành. Ta không muốn bị Tai Hoang bóp chết từ trong trứng nước, thật sự không muốn!"
Tâm trạng Sở Thiên Hằng vô cùng phức tạp, ngay cả lời nói cũng bắt đầu run rẩy.
"Ta hiểu!"
Sở Minh khẽ thở dài một tiếng.
Cũng chỉ có hắn là phụ thân mới chính thức hiểu được nội tâm của đứa con luôn luôn trầm ổn và nghiêm túc này.