"Về phần bộ lạc cấp ba ở đầm lầy phía tây không dễ nói chuyện rồi. Vốn là chúng nó toan tính chạy tới tranh đoạt, kết quả lại bị thiếu chủ nhanh chân đến trước. Nếu thiếu chủ không có thực lực trấn trụ chúng nó thì dứt khoát buông tha đi, thu nhập hàng năm linh cũng không dễ nuốt như vậy đâu."
Ly lão nhi đưa tay vuốt ve chòm râu, chậm rãi phân tích tình hình cụ thể cho Sở Mộ biết.
Khoảng hai năm tới, trong nhóm Hồn sủng Sở Mộ sẽ xuất hiện một đống đế hoàng, vấn đề lương thực phải được giải quyết ổn thỏa. Bằng không, tích lũy chi tiêu tháng ngày cũng là một khoản khổng lồ, rất có thể sẽ hút khô máu trong người hắn.
Cho nên Sở Mộ bắt buộc phải nghĩ biện pháp giải quyết bộ lạc đầm lầy phía tây, rồi để cho Sở gia trở thành người nắm quyền duy nhất tại nơi này.
Sau khi nhận lấy ba vạn linh, Sở Mộ cố ý đi dạo một vòng quanh hang ổ Báo Hoàng, vơ vét hết thảy những đồ vật phát sáng có thể nhìn thấy.
Đống đồ vật tỏa sáng này chính là đại biểu cho kim tệ, đưa cho Sở gia mở rộng tài chính cũng là việc vô cùng cấp thiết. Mặc dù kim tệ không thể so sánh với linh, nhưng đối với Sở gia lại là điểm mấy chốt để phát triển thế lực.
Cuối cùng Sở Mộ đã trang bị đầy đủ một cái không gian giới chỉ, coi như là đại thắng trở về.
"Thiếu chủ, sau khi vấn nạn Tai Hoang trở lại bình thường, có thể đề nghị Sở gia tổ chức mấy đội ngũ thăm dò bên trong dãy núi Man Sơn. Hiện tại bộ lạc Báo tộc đã bị tiêu diệt, như vậy dãy núi này nhất định là có một nhóm lớn ấu sủng biến thành cô nhi, để cho bọn họ tiến hành săn thú mang về trang bị cho đám thanh niên đồng lứa. Từ đó thực lực Sở gia sẽ tăng cường trên phạm vi lớn, còn dư lại cũng có thể bán rất nhiều tiền. Cho dù không bán cũng có thể giữ lại làm phúc lợi cho gia tộc, chắc chắn sẽ có vô số người nối bước nhau gia nhập Sở gia, dần dần sẽ phát triển thành một đại gia tộc chân chính."
Ly lão nhi nói.
Ly lão nhi vừa nói như thế, hai mắt Sở Mộ liền sáng rực lên.
Trên đời này có thứ gì thu hút bằng phần thưởng ấu sủng chứ? Hơn nữa, còn là ấu sủng trung cấp quân chủ trở lên, đám Hồn sủng sư lưu lãng bên ngoài không bu vào như kiến mới là lạ.
Sau khi thu hoạch một nhóm lớn ấu sủng treo giải thưởng phúc lợi, thế lực Sở gia hiển nhiên sẽ phát triển cực nhanh.
Về phần tại sao Sở Mộ không thuận tiện tự mình đi bắt ấu sủng?
Diện tích dãy núi Man Sơn trải rộng cơ hồ bằng nửa địa giới rồi, coi như bây giờ dãy núi Man Sơn hoàng kim rải khắp nơi, vàng bạc nằm đầy đất, Sở Mộ làm gì có thời gian chạy vòng vòng lượm tiền?
Dĩ nhiên, lý do chính yếu nhất là hiện tại hắn không cần kim tệ, Linh nguyên mới là trọng yếu nhất. Sở Mộ cẩn thận thu hồi ba vạn linh vào trong không gian giới chỉ, sau đó treo nụ cười sáng lạn trên mặt quay trở về.
Thời điểm Sở Mộ trở lại Man cốc trời đã sáng rõ rồi, đoạn đường này tương đối xa xôi, cũng may phía nam đã sạch bóng Báo tộc tiết kiệm không ít thời gian. Bằng không, hắn sẽ phải mất vài ngày mới quay về nổi.
"Sở Mộ, Sở Mộ... ngươi cuối cùng đã trở lại rồi. Chờ thêm một ngày nữa khẳng định dọa chúng ta sợ muốn chết!"
Sở Lãng canh giữ ngoài cốc nhìn thấy Sở Mộ trở về, vội vàng chạy tới kích động nói.
"Ta đến dãy núi Man Sơn đánh giá tình hình một chút, thuận tiện vơ vét một ít đồ vật, trong cốc thế nào rồi?"
Sở Mộ cười cười nói.
"Ừ, chúng ta dành cả đêm dọn dẹp Báo tộc còn sót lại, đồng thời lấp đầy cái hố thi thể kia rồi, đúng là kinh khủng mà. Phần lớn dân chúng đi ngang đó đều phun ra một đống hỗn độn, ta đã cho người tiến hành tẩy uế. Thế nhưng thời điểm sáng sớm, nhị bá đã cho người thu thập hồn hạch, hồn tinh, nội tạng kết tinh, bây giờ hẳn là ổn thỏa rồi."
Sở Lãng nhanh chóng hồi đáp.
"Dẫn ta đi gặp đại bá, ta có đồ muốn đưa cho hắn."
Sở Mộ nói.
"Thứ gì?"
Sở Lãng tò mò hỏi thăm, lấy thực lực Sở Mộ bây giờ muốn đưa ra đồ vật khẳng định không phải là vật phàm rồi.
"Ngươi sẽ biết nhanh thôi!"
Sở Mộ khẽ mỉm cười, cấp cho Sở Lãng một đáp án nửa khép nửa mở.
Đoán chừng thời điểm Sở Lãng nhìn thấy ấu sủng Báo tộc cấp quân chủ và một đống lớn hồn tinh, hồn hạch nhất định là sợ hãi lòi cả mắt.
Tiến vào trong cốc, ba vạn cư dân Thất Sắc thành đã xây dựng lều trại bên trong thành trì đổ nát, đại đa số tập trung ở quảng trường.
Tại vị trí trung tâm là nơi thành viên Sở gia trú đóng, Sở dẫn Sở Mộ tiến về phía trước làm cho không ít người nhìn tới với vẻ tò mò.
Cư dân Thất Sắc thành thật ra cũng không biết người cứu bọn họ chính là thanh niên này. Truyền thuyết về Cửu Vĩ Viêm Quân đã lan truyền xuyên suốt ba vạn người chỉ trong một đêm ngắn ngủi. Bọn họ biết là có một Hồn sủng sư khống chế Cửu Vĩ Viêm Quân cường đại bảo vệ mình không bị bộ lạc Báo tộc sát hại.
"Kỳ quái, tại sao có vẻ hỗn loạn thế nhỉ?"
Sở Lãng đi tới chỗ thành viên Sở gia nghỉ ngơi đột nhiên phát hiện không khí có vẻ bất thường.
Sở Mộ và Sở Lãng vội vàng bước nhanh hơn.
"Sở Mộ!"
"Sở Mộ, cám ơn trời đất, ngươi không có chuyện gì!"
Sở Mộ vừa xuất hiện, rất nhiều người nhận ra thân ảnh của hắn lập tức kích động xông tới.
"Chúng ta còn tưởng rằng ngươi đã đồng quy vu tận với Báo tộc rồi, thiếu chút nữa muốn dựng bia cho ngươi."
Sở Anh lau nước mắt, xem bộ dáng hẳn là cao hứng đến rơi lệ.
Mà tiểu muội Sở Y Thủy lại càng nước mắt tuôn trào, ôm chặt cánh tay Sở Mộ không ngừng lắc lư.
Đám lão nam nhân từng chiến đấu chung với Sở Mộ vốn đang nghỉ ngơi trong lều, nghe thấy Sở Mộ trở lại vội vàng bò dậy chào hỏi. Tuy rằng trên mặt còn vẻ mỏi mệt nhưng vẫn nở nụ cười vui vẻ, ngay cả lão gia hỏa Trương Ưng cũng nói chuyện rất là chân thành. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
"Sở Mộ là đại anh hùng của chúng ta."
Sở Thiên Lâm không có một chút hình tượng trưởng bối, đứng tại nơi đó luôn miệng khen ngợi cháu mình.
"Đúng, Sở Mộ là đại anh hùng của gia tộc chúng ta, cũng là đại anh hùng của Thất Sắc thành."
Sở Thiên Tề lập tức phụ họa.
Trong lúc nhất thời tất cả thành viên gia tộc đều gọi tên Sở Mộ, thanh âm sóng sau cao hơn sóng trước làm cho các cư dân Thất Sắc thành ở bên ngoài chạy tới, ánh mắt dáo dác nhìn quanh muốn biết đại anh hùng của Sở gia là người nào? Có phải là Hồn sủng sư hộ mệnh của bọn họ hay không.
Không khí càng lúc càng sôi trào náo nhiệt, điều này làm cho Sở Mộ chịu không nổi, khuôn mặt dần dần đỏ lên.
Không phải là Sở Mộ chưa từng trải qua trường hợp lớn, thời điểm nhận lấy vinh quang bậc thang thứ nhất đối mặt với số người nhiều hơn cư dân Thất Sắc thành gấp mấy lần.
Chỗ không giống chính là nơi này còn có gia tộc của hắn, tình cảm của mọi người dành cho hắn vô cùng chân thật. Bây giờ hắn nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc đang tự hào vì mình, tâm tình hiển nhiên sẽ phát sinh biến hóa.
Phong cách Sở Mộ hành động xưa nay luôn luôn nhất quán, lần này về nhà tộc chủ yếu là vì Linh nguyên. Dĩ nhiên, dưới tình huống này, Sở Mộ sẽ không chủ động giải thích làm gì. Dù sao đối với gia tộc của mình, Sở Mộ cảm thấy giữ vững hình tượng anh hùng vẫn tốt hơn.
"Liên tục chiến đấu cả đêm, đại anh hùng của chúng ta cũng mệt mỏi rồi, hay là mọi người tản đi, để cho Sở Mộ nghỉ ngơi một chút."
Cuối cùng, Sở Thiên Hằng là người đầu tiên lên tiếng khống chế đám đông nhiệt tình.
"Nói đúng, rất đúng!"
"Đúng đó, trước tiên để cho anh hùng của chúng ta nghỉ ngơi, anh hùng ngàn vạn lần không thể suy sụp nha!"
"Nếu như có thể vượt qua tai nạn lần này, sau khi trở lại Thất Sắc thành, ta nhất định sẽ lập bia thờ phụng đại anh hùng."
Nhiều người nhiều miệng nháo nhào cả lên, Sở Mộ nghe đến câu cuối cùng âm thầm buồn bực.
"Chính mình còn sống sờ sờ ra đây, lập bia làm cái gì chứ? Tế người cho mau chết à?"
Mọi người dần dần tản đi, Sở Mộ và nhóm thành viên trọng yếu của Sở gia tiến vào trong lều vải.
Lều vải tương đối lớn, có thể đồng thời chứa rất nhiều người, tạm thời Sở gia triển khai hội nghị ở trong này.
Sở Mộ có chuyện muốn thương nghị cùng Sở Thiên Hằng, cho nên một mình hắn và Sở Thiên Hằng đi vào phòng trong, những người khác chờ ở bên ngoài.
"Đúng rồi, lúc nãy hò hét nhốn nháo là chuyện gì?"
Sở Mộ đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi liền mở miệng hỏi thăm Sở Thiên Hằng.
"À, là đám người Thương Minh và La vực môn."
Sở Thiên Hằng.
"Bọn họ?"
Trên mặt Sở Mộ lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Sắc mặt Sở Thiên Hằng lập tức trầm trọng hơn vài phần, nói khẽ với Sở Mộ:
"Bọn họ mới vừa chạy trốn đến đây. Vì không muốn bọn họ truyền tin tức ra ngoài tạo thành khủng hoảng, cho nên ta đã an bài bọn họ vào trong lều nghỉ ngơi, rồi cho người trị liệu thương thế, tạm thời còn không ai biết bọn họ quay trở về."
"Bọn họ không chạy ra thoát nổi hả? Đáng tiếc!"
Sở Mộ thở dài một hơi.
Nếu bọn họ không thành công giết ra ngoài đã chứng minh lực lượng của bộ lạc đầm lầy phía tây cực kỳ cường đại, xem ra không chỉ có mỗi Thất Sắc thành luân hãm, mà cả Tây vực cũng sắp sửa tao ương.
"La vực môn đã chết sáu người, trốn về bốn, đám người Thương Minh còn sống đầy đủ, nhưng ngoại trừ Tôn Tư Long bình an vô sự, những người khác đều thương tổn linh hồn. Bọn họ đột phá vòng vây từ phương hướng khác nhau chạy trốn tới Tây vực thành, nhưng không ngờ Tây vực thành đã bị tiêu diệt, hiện tại đang có một tộc quần cấp mười chiếm lĩnh. Bọn họ không có năng lực tiếp tục đột phá vòng vây, khi đến gần Tây vực thành mới liên hiệp chung một chỗ, sau đó một đường giết ngược về Thất Sắc thành. Tôn Tư Long còn nhớ kế hoạch ngươi nói với hắn, từ đó hắn dẫn mọi người chạy tới Man cốc."
Sở Thiên Hằng chậm rãi nói.
Sở Thiên Hằng nói những lời này đã tường thuật tình huống đám người La vực môn và Thương Minh đột phá vòng vây khá rõ, nhưng trong đó đã nói rõ một sự thật đáng sợ. Chính là nam bộ Tây giới đã bị luân hãm triệt để rồi.
"Sở Mộ, nếu không có ngươi dẫn chúng ta trốn tới đây, chúng ta rất có thể đã bị bộ lạc đầm lầy phía tây tru diệt giống như những địa vực khác rồi."
Sở Thiên Hằng đến tận bây giờ vẫn còn tràn đầy sợ hãi.
"Bây giờ còn không phải lúc lạc quan, đầm lầy phía tây tùy thời đều có thể đánh tới nơi này, nhân cơ hội chúng nó còn chưa có xuất hiện, chúng ta nên thành lập mấy đoàn đội thực lực tương đối mạnh, để cho bọn họ đi vào dãy núi Man Sơn tìm kiếm ấu sủng Báo tộc."
Sở Mộ nói với Sở Thiên Hằng.
Nghe thấy Sở Mộ nói như thế, ánh mắt Sở Thiên Hằng lập tức bừng sáng.
Báo tộc là bộ lạc cấp một, như vậy số lượng ấu sủng khẳng định không ít, hơn nữa bởi vì bộ lạc băng tán nên đám ấu sủng trở thành cô nhi rất dễ bắt lại.
Cả bộ lạc xuất ra ấu sủng xem như là một khoản tài nguyên khổng lồ rồi. Nếu như có thể bắt giữ tất cả chúng nó dùng làm phần thưởng cho Sở gia, vậy thì thực lực Sở gia sẽ lớn mạnh rất nhanh.
Quan trọng nhất là dãy núi Man Sơn mất đi bộ lạc Báo tộc trấn giữ, cả khối lãnh địa khổng lồ xem như là thuộc về Thất Sắc thành rồi. Mặc dù khu vực nam bộ tương đối cằn cỗi, nhưng mà lãnh thổ Man Sơn vẫn tương đương với địa giới của nhân loại, bên trong ẩn chứa tài nguyên đủ để chống đỡ một đại gia tộc phát triển toàn diện.
"Đại bá, ta có chuyện cần thương lượng với ngươi."
Sở Mộ bỗng nhiên thay đổi giọng nói nghiêm túc.
"Ừ, ngươi cứ việc nói!"
Sở Thiên Hằng lập tức điều chỉnh tư thế, chăm chú lắng nghe.
Thế là Sở Mộ bắt đầu nói ra dự định hỗ trợ Sở gia, để cho gia tộc nắm giữ tài nguyên và thổ địa cho Sở Thiên Hằng biết.
Mới đầu Sở Mộ nhắc tới muốn giao Linh nguyên cho Sở gia xử lý, hơn nữa trợ giúp Thất Sắc thành tiêu diệt bộ lạc Báo tộc để phát triển dễ dàng hơn. Trongl òng Sở Thiên Hằng khó thể tin tưởng nổi chuyện này, dù sao bộ lạc Báo tộc cần phải dựa vào quân đoàn Tây giới xuất binh mới có năng lực tiêu diệt.
Nhưng mà bây giờ chỉ mới có mấy ngày trôi qua, ý nghĩ xa vời này đã được Sở Mộ hoàn thành làm cho Sở Thiên Hằng choáng váng cả buổi trời. Hiển nhiên hắn tin tưởng trăm phần trăm lời nói của Sở Mộ, đồng thời viễn cảnh phác hoạ trong tương lai của Sở gia tuyệt đối là chân thật, rất có hi vọng đạt tới.
Một khi lãnh thổ Man Sơn nằm trong sự quản lý của Sở gia, như vậy Thất Sắc thành nhất định sẽ trở thành Vực thành cấp mười, trở thành tòa thành hùng hậu và vững mạnh nhất nam bộ Tây giới. Thậm chí trong vòng vài năm tới sẽ trở thành siêu cấp Giới thành.
Sở Thiên Hằng vốn có nguyện vọng trở thành một vị thành chủ nắm giữ tòa thành cấp mười.
Nghe xong Sở Mộ miêu tả đoạn tương lai huy hoàng kia, tỏ vẻ Thất Sắc thành rất có thể đạt tới cấp độ Giới thành, máu huyết trong người Sở Thiên Hằng lập tức sôi trào, trái tim không ngừng đập mạnh.
Lúc tuổi còn trẻ, Sở Thiên Hằng vẫn luôn nỗ lực vì ước nguyện này.
Nhưng mà thực lực Sở Thiên Hằng chỉ có hạn, cho dù hắn phấn đấu như thế nào cũng không thể vượt qua tòa thành cấp tám.
Cho đến khi Sở gia di chuyển đến Tây vực, Sở Thiên Hằng mới chính thức tìm thấy kỳ ngộ.
Cho nên tình cảm và tâm huyết mà Sở Thiên Hằng đặt vào Thất Sắc thành cơ hồ không có người nào hiểu nổi, tòa thành cấp chín tiêu điều này chính là địa phương để hắn thỏa mãn ước nguyện bình sinh. Cho dù có gặp phải khó khăn cỡ nào, hắn cũng không bao giờ từ bỏ. Sở Thiên Hằng hi vọng trong vòng vài năm sẽ có thể phát triển nơi này tiếp cận Vực thành cấp mười, bởi vì Thất Sắc thành thật sự có tiềm lực phát triển.
Tuổi trẻ vốn không có cách nào hoàn thành mục tiêu nhưng vận mệnh lại thay đổi ở thời kỳ trung niên, rõ ràng là nhiệt huyết trong người Sở Thiên Hằng còn không có biến mất. Chính bởi vì sự kiên định này làm cho Sở Mộ quyết định trực tiếp tiêu diệt Báo tộc, xem như hỗ trợ Thất Sắc thành phát triển dễ dàng hơn.
"Đại bá, ngươi làm sao vậy?"
Sở Mộ liếc sang Sở Thiên Hằng, phát hiện biểu tình trên mặt hắn cực kỳ phức tạp liền nghi hoặc hỏi.
"Rốt cuộc cũng đợi đến ngày này, rốt cuộc đợi đến ngày này rồi. Thất Sắc thành không làm cho ta thất vọng, Thất Sắc thành thật sự không làm cho ta thất vọng, ha ha ha!"
Sở Thiên Hằng bỗng nhiên cười phá lên.
Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên, đúng là hiếm khi thấy được vị đại bá trầm ổn này biểu hiện phấn khích như thế.
"Sở Mộ, ngươi biết không?"
Sở Thiên Hằng vỗ bả vai Sở Mộ, kích động nói:
"Đại bá ta thời thiếu niên đã hạ lời thề muốn trở thành một vị thành chủ của tòa thành cấp mười trở lên. Ta vẫn muốn quản tốt sản nghiệp của gia tộc, lấy đó làm căn cơ phát triển, nhưng mà các loại biến số lần lượt xuất hiện đã làm chậm trễ thời gian. Theo số tuổi từ từ tăng lên, ý nghĩ của ta cũng bị mài mòn dần."
"Bản thân ta không nghĩ tới đã mất đi nhiều năm như vậy vẫn còn có cơ hội đạt được ước nguyện, còn có cơ hội trở thành một vị thành chủ Giới thành. Hơn nữa cơ hội này là do ngươi ban cho, thật sự không nghĩ tới, không ngờ nổi! Sở Mộ, ngươi làm mấy chuyện này khiến cho đại bá ta không biết nên nói gì cho phải... ta … ta..."
Sở Thiên Hằng vừa nói đến câu này đã lệ nóng doanh tròng, khuôn mặt kích động nghẹn ngào.
Một lão nam nhân nghẹn ngào khóc váng lên như thế đúng là hiếm thấy, thật ra trong chuyện này bao hàm tất cả cảm xúc và uất nghẹn nhiều năm.
Mỗi Hồn sủng sư đều có mơ ước và lý tưởng ban đầu, nhất là thời kỳ tuổi trẻ hăng hái luôn luôn nghĩ tới những chuyện xa xôi.
Nhưng mà các loại nhân tố tồn tại trong cuộc sống đã khiến cho Hồn sủng sư trẻ tuổi từ từ trở về với hiện thực tàn khốc, cuối cùng yên lặng chấp nhận thực tế, mơ tưởng trước kia cũng dần dần biến mất.
Rất hiển nhiên, Sở Thiên Hằng là người may mắn, ít nhất hắn tiến vào thời kỳ trung niên vẫn còn có cơ hội thay đổi.
Có lẽ, cho dù Sở Mộ không xuất hiện, hắn cũng có thể trở thành một vị thành chủ xuất sắc, ít nhất là thành chủ của Vực thành.
Nhưng Sở Mộ xuất hiện đã cấp cho Sở Thiên Hằng một võ đài lớn hơn, giúp cho Sở Thiên Hằng có đầy đủ không gian tận tình phát huy năng lực của mình.
Ở độ tuổi trung niên, hắn chín chắn và thành thục hơn rất nhiều, hắn biết hi vọng và thực tế cách nhau rất xa. Thậm chí tương lai sau này còn rộng lớn hơn khả năng tưởng tượng của hắn, nhưng tại thời điểm này, nhiệt huyết ẩn núp trong người hắn đang bốc cháy mãnh liệt. Bất kể giá nào, hắn cũng sẽ buông tay đánh cược một lần.