Sủng Mị

chương 766: cường giả tề tựu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ầm!"

Hai luồng năng lượng nổ tung ở giữa không trung, quang mang màu xanh lúc đầu vẫn có thể ngăn cản lực lượng bén nhọn của mãng xà.

Nhưng chỉ chốc lát sau, thanh quang dần dần ảm đạm, tiểu Chập Long bị lực lượng xung kích đánh văng ngược về phía sau.

Thân thể nó rơi xuống dưới, tiếp tục trượt theo mặt đất chiến trường đến khi đụng phải vách núi mới dừng lại được.

Thế nhưng, Tiểu Chập Long không có bị thương, sau khi đụng nát tầng nham thạch mới từ từ bò dậy, lắc lư đầu mấy cái giảm bớt choáng váng rồi nhìn thoáng qua Sở Mộ.

Sở Mộ phòng ngự cao hơn tiểu Chập Long rất nhiều, cho nên hắn rất bình tĩnh nằm gục trên lưng tiểu Chập Long, tự nhủ:

"Lan Xà Vũ Yêu đã sắp chín đoạn rồi, thực lực chân chính đại khái sánh ngang với mười đoạn - trung đẳng thống lĩnh."

Tiểu Chập Long đạt tới bốn đoạn năm giai chỉ có thể miễn cưỡng chống lại chuẩn thống lĩnh, quả thật là song phương chênh lệch thực lực không nhỏ.

"Tiểu gia hỏa kia quá cậy mạnh đi, dù sao đối phương cũng công kích trước mà."

Sở Thiến nhỏ giọng nói, đồng thời âm thầm than thở thực lực biểu ca thật là lợi hại. Chỉ là biểu diễn Hồn sủng lại có lực công kích mạnh mẽ như vậy, uy lực cỡ đó ít nhất cũng là cấp tám, vô cùng tiếp cận cấp chín rồi.

Lan Xà Vũ Yêu sải rộng hai cánh quanh quẩn trên bầu trời chiến trường, thân thể không ngừng cuộn tròn tựa như chờ chực con mồi.

"Hắc hắc, mặc dù nhìn không ra giai đoạn và đẳng cấp, nhưng ta đoán thực lực Hồn sủng của ngươi cũng chỉ đạt tới chuẩn thống lĩnh thôi, yếu hơn không ít!"

Trên mặt Tề Hân hiện lên nụ cười tự đắc, lớn giọng chế nhạo.

Thật ra hắn kiêu ngạo cũng đúng, bởi vì Lan Xà Vũ Yêu chỉ là thứ sủng của hắn.

Nếu đối phương đánh không lại thứ sủng của hắn, vậy thì chiến đấu chân chính chẳng phải là tùy tiện giày xéo hay sao?

Sở Mộ ngẩng đầu lên nhìn vào Lan Xà Vũ Yêu đang gào thét cao ngạo, vỗ vỗ đầu tiểu Chập Long, mở miệng nói:

"Buông thả U Linh!"

"Rống!"

Tiểu Chập Long gầm thét một tiếng rung trời, Long Hồn châu trên trán lập tức phát ra từng đợt U quang lạnh lẽo, đó là hồn phách chỉ có Sở Mộ và tiểu Chập Long mới có thể nhìn thấy, sau đó chậm chạp lượn lờ chung quanh thân thể tiểu Chập Long.

Mọi người không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy sinh vật không biết tên kia đang phát sinh biến hóa rất cổ quái. Những người kiến thức phong phú tạm thời suy đoán đó là lực lượng ma văn cổ xưa.

"Thập U Tập."

Sở Mộ trực tiếp hạ lệnh.

Chung quanh thân thể Tiểu Chập Long lượn lờ mười mấy linh hồn, tiểu Chập Long khẽ chộp một cái hấp thu năm hồn phách vào trong cánh, lực lượng hai cánh bắt đầu tăng trưởng.

Sau đó tiểu Chập long đập mạnh hai cánh, lao thẳng lên trời nhanh như tia chớp.

Lần này tốc độ tiểu Chập Long nhanh hơn trước nhiều lắm, thậm chí còn biểu hiện cường hãn hơn cả Lan Xà Vũ Yêu. Trong quá trình bay lên còn dẫn theo không khí dao động, hình thành từng trận phong bạo gào thét kinh hồn.

Tiểu Chập Long tiếp cận Lan Xà Vũ Yêu cực nhanh, ngay lúc này những hồn phách còn lại bỗng nhiên dung nhập vào móng vuốt tiểu Chập Long.

Chân trước lập tức bị xuất hiện một luồng U quang sâu kín, trảo nhận trở nên sắc bén gấp mấy lần.

"Ầm!"

Tiểu Chập Long đánh ra một kích tuyệt luân, ánh sáng xanh và u lam giao hòa bùng phát che kín bầu trời. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lan Xà Vũ Yêu vốn đang chủ quan khinh thường nên không kịp phòng ngự, bị một kích bất ngờ trung ngay cổ họng liền gào lên đau đớn, thân thể dài ngoằng không ngừng xoay vòng, giãy dụa ở giữa không trung.

Miệng Lan Xà Vũ Yêu trào ra máu tươi, đồng thời cũng mất đi năng lực phi hành, thân thể khổng lồ nện thẳng xuống đất nhấc lên một mảng tro bụi mù mịt.

Tất cả mọi người đang xem trận chiến lập tức ồ lên kinh ngạc. Không ai ngờ nổi thế cuộc lại biến chuyển nhanh chóng và đơn giản như thế.

Đệ tử Sở gia khó thể tin nổi chuyện này, mọi người trợn to mắt nhìn tới thân thể khổng lồ của Lan Xà Vũ Yêu nằm ngây đơ dưới đất, máu tươi trong miệng tràn ra đọng thành vũng.

Thân thể Lan Xà Vũ Yêu không ngừng co giật, Tề Hân té ngã ở cách đó không xa chật vật bò dậy. Ánh mắt hắn lộ vẻ khủng hoảng nhìn lên đầu Hồn sủng không biết tên kia.

"Tại sao có thể như vậy? Thực lực Hồn sủng của ngươi rõ ràng là chuẩn thống lĩnh, tại sao tốc độ, lực lượng đột nhiên bạo tăng dùng một kích đánh bại Hồn sủng của ta?"

Trong lòng Tề Hân vừa hoảng sợ vừa nghi hoặc khó hiểu, coi như là kỹ năng gia trì cũng không thể nào tăng cường lực lượng nhiều như vậy.

Đồ lão khẽ vân vê chòm râu của mình, suy nghĩ mãi nhưng trăm mối vẫn không có lời giải nào thỏa đáng. Hắn đã quan sát cẩn thận lắm rồi, thế mà vẫn không có cách nào hiểu được lúc nãy Hồn sủng của Sở Mộ sử dụng năng lực gì để tăng trưởng thực lực kinh khủng như thế.

Lan Xà Vũ Yêu là Hồn sủng trung đẳng thống lĩnh, lấy thực lực chuẩn thống lĩnh dùng một kích đánh bại nó rõ ràng là chuyện không thể nào xảy ra. Nếu như đây là sự thật, vậy thì biên độ tăng phúc của kỹ năng cũng quá khoa trương rồi.

"Chẳng lẽ là che giấu thực lực? Nhưng mà không giống..."

Đồ lão tự mình lầm bầm, đang muốn hỏi thăm sư đệ có nhìn ra gì không. Thế nhưng, Đồ lão lại phát hiện ánh mắt Gian Thương đã hoàn toàn ngây ngốc, thân thể bất động y như tượng đá.

Trước kia Gian Thương cũng xuất hiện trong trận chiến tộc quần cấp chín vây công Thất Sắc thành, trong lúc vô tình đã nhìn thấy Sở Mộ rèn luyện tiểu Chập Long. Gian Thương nhớ rõ ràng là lúc đó tiểu Chập Long chỉ mới có ba đoạn.

Cho dù nó phục dụng linh vật và rèn luyện liên tục, trưởng thành nhanh thế nào đi nữa cũng chỉ đạt tới bốn đoạn, tuyệt đối không thể nào vượt qua năm đoạn.

Một con ấu sủng không tới năm đoạn lại có thể một kích đánh bại mười đoạn Lan Xà Vũ Yêu trung đẳng thống lĩnh, vậy thì chiến lực chân thật của nó kinh khủng cỡ nào đây?

Gian Thương đã chuẩn bị tốt tinh thần dự đoán tiểu Chập Long là ấu sủng chuẩn đế hoàng, nhưng vẫn không ngờ nổi đẳng cấp chiến lực của tiểu tử này còn có thể cao hơn.

"Hiệu quả không tệ lắm!"

Sở Mộ nhảy khỏi lưng tiểu Chập Long, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ.

Thập U Tập là kỹ năng U Linh hệ được tiểu Chập Long lĩnh ngộ khi bốn đoạn tới lột xác. Nó có hiệu quả thu lấy lực lượng linh hồn, sau đó cộng thêm đế hoàng lực dung hợp vào chung một chỗ. Tiểu Chập Long sử dụng đế hoàng lực sẽ bộc phát ra lực lượng vào khoảng sơ đẳng và trung đẳng thống lĩnh. Nếu có thêm lực lượng U Linh hiển nhiên là vượt xa trung đẳng thống lĩnh rồi.

Thấy Sở Mộ đứng vững vàng trên mặt đất, sắc mặt Tề Hân vô cùng khó coi. Trước đó hắn cố ý ẩn tàng thực lực Lan Xà Vũ Yêu nhìn qua chỉ khoảng bảy, tám đoạn, đó là vì muốn giày xéo cái tên thanh niên không biết tự lượng sức mình này. Kết quả người bị giày xéo pngược lại chính là hắn, nhất là dưới tình huống mới vừa nói khoác trước mặt biểu muội, ra vẻ ta đây cực kỳ lợi hại. Chính vì như thế, trải qua trận chiến này bản thân hắn đã mất sạch mặt mũi rồi.

Sở Thiến đã kinh ngạc không nói nên lời, lấy phán đoán của nàng thì một kích hoa lệ lúc nãy chắc chắn là có uy lực từ cấp chín trở lên. Nàng không nghĩ tới thực lực của đầu Hồn sủng kỳ lạ kia mạnh hơn Lan Xà Vũ Yêu nhiều như vậy.

Sở Thiến đánh giá Sở Mộ cẩn thận hơn, đúng lúc nhìn thấy thần thái tự tin trên mặt Sở Mộ.

"Ta nhớ ra rồi! Ngươi là đường đệ Sở Tiêm, Sở Mộ."

Sở Thiến bỗng nhiên hô to một tiếng.

Thanh âm Sở Thiến rất lớn, ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt rơi vào người nàng tỏ vẻ ngạc nhiên.

Sở Thiến nhất thời đỏ bừng cả mặt, thế nhưng ánh mắt nàng vẫn ngó chừng Sở Mộ không tha.

"Sở Mộ? Sở Mộ là ai?"

Đám đệ tử Đại Sở thế gia lộ vẻ mờ mịt, quay sang dò hỏi lẫn nhau.

"Hơi quen tai, hình như là người đối chiến với tiểu công chúa Yểm Ma cung mấy năm trước, ở trong lần gia tộc tỷ thí."

Ban đầu Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa chiến đấu đã làm cho rất nhiều người rung động, phần lớn thanh niên đồng lứa Đại Sở thế gia đều nhớ rõ chuyện này.

"Đây là thứ sủng trong thứ sủng của ta, chúng ta đấu một trận chân chính."

Tề Hân tỏ vẻ không phục.

Thời điểm Tề Hân nói ra lời nói này, Gian Thương sư thúc liền hừ lạnh một tiếng, cao giọng nói:

"Thật sự chiến đấu? Chân chính đấu thì thứ sủng trong thứ sủng của người ta cũng có thể tiêu diệt tất cả chủ sủng của ngươi."

"Buồn cười, nếu chân chính đấu ta lại thua trong tay hắn? Ta đây đã tiến vào cảnh thứ chín tại bậc thang thứ nhất Thiên Hạ Quyết đó!"

Tề Hân kiềm nén không được, trực tiếp nói thẳng ra thực lực chân chính của mình.

"Bậc thang thứ nhất, cảnh thứ chín?"

Đồ lão và Gian Thương cũng cảm thấy ngoài dự liệu, không nghĩ tới tiểu tử trước mắt này lại nằm trong hàng ngũ thanh niên tối cường của Thiên Hạ Cảnh.

Bất kỳ người nào tiến vào cảnh thứ chín tại bậc thang thứ nhất đều được xếp hạng trước trong toàn bộ lãnh thổ Thiên Hạ Cảnh rồi. Thậm chí tất cả những địa cảnh chung quanh cũng khó lòng tìm không được đối thủ, cho nên thực lực chân chính của hắn khẳng định mạnh hơn Gian Thương.

"Chúng ta đi thôi, lão thái thái hẳn là điều chế xong linh vật rồi chứ?"

Sở Mộ hiển nhiên là không thèm để ý tới cao thủ cảnh thứ chín. Dù sao trải qua trận chiến này, Sở Mộ đã có thể phán đoán đầy đủ thực lực tiểu Chập Long rồi, trên phương diện tố chất thân thể tương đương chuẩn thống lĩnh, sử dụng đế hoàng lực và U Linh lực kết hợp sẽ tăng cường lên tới thống lĩnh đỉnh phong.

"Ừ, hẳn là xong rồi."

Gian Thương vội vàng trả lời, sau đó đi trước dẫn đường cho Sở Mộ.

Tề Hân thấy Sở Mộ muốn đi thì lầm tưởng người này bị thực lực chân chính của mình hù dọa, nhất thời cảm thấy thất vọng vô cùng, trong lòng thầm mắng tự mắng chính mình:

"Tại sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy chứ? Tự nhiên nói mình tiến vào cảnh thứ chín Thiên Hạ Quyết làm cái gì, nói ra còn ai dám đấu nữa? Hắn ra lựa chọn rút lui thì mình hoàn toàn không có cơ hội phản kích.

Sở Mộ cũng lười quản Tề Hân suy nghĩ như thế nào, thân là thành viên trận doanh đế hoàng chẳng lẽ lại đi so đo với tiểu hài tử? Cầm hắn làm bao cát rèn luyện ấu sủng đã là vinh hạnh của hắn rồi.

Thế nhưng, Gian Thương đi trước dẫn đường lặng lẽ quay đầu lại nhìn Tề Hân, miệng lẩm bẩm:

"Thiệt là, Ốc Cổ thành càng lúc càng nhiều cao thủ biến thái, tùy tiện chạy ra một tên lại là thanh niên cao thủ xếp hạng trước Thiên Hạ Cảnh. Nếu thật sự chiến đấu, lão nhân gia ta cũng không phải là đối thủ của hắn."

"Ha hả, qua một đoạn thời gian nữa sẽ xuất hiện không ít nhân vật loại này. Khi đó sư đệ cần phải ẩn giấu một chút, lỡ may ngươi xui xẻo bị một tiểu cô nương hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi đơn khống diệt sạch tất cả chủ sủng thì … ha ha ha!"

Đồ lão vừa nói xong liền cười phá lên.

Gian Thương trợn mắt nhìn chằm chằm Đồ lão, mặt già đỏ lên nói:

"Ta không phải là lão gia hỏa Trương Ưng, hắn mới có gặp gỡ như vậy. Ban đầu ở Man Sơn từng được Thiên Cầm cô nương trị liệu một lần, không ngờ rằng hắn suốt ngày tưởng tượng lan man, len lén ngó chừng người ta. Kết quả cô nương kia triệu hoán Hồn sủng, ngươi đoán thế nào? Quân chủ đỉnh phong, lại còn là Bạch Yểm Ma, thực lực tiếp cận vô địch quân chủ rồi. Ha ha, lão Trương Ưng sợ tái mặt thiếu chút nữa đái ướt cả quần, may mắn là còn kiền nén được, chưa có làm gì quá đáng."

"Biến thái như vậy? Thực lực cỡ đó nhất định là xếp hạng trước Thiên Hạ Cảnh rồi, ngay cả ta cũng đánh không lại."

Đồ lão kinh ngạc nói.

"Nói đến chuyện này làm ta nhớ lại, hình như đại hội Thiên Hạ Quyết lần này Hồn Điện xuất ra một tên thanh niên nghịch thiên, tên gọi là gì nhỉ? À, Sở Thần, nghe nói có cả Hồn sủng cấp đế hoàng."

Gian Thương vừa nói đến đây bỗng nhiên nhìn sang Sở Mộ, ngó lên ngó xuống thật cẩn thận rồi hỏi một câu:

"Đại thiếu gia, tại sao ngài không tham gia Thiên Hạ Quyết? Nói không chừng Sở Thần cũng bị ngài đánh cho hoa rơi nước chảy."

"…"

Sở Mộ nhất thời câm lặng.

Lúc nãy nghe Gian Thương nói chuyện còn tưởng rằng hắn đã đoán được mình là Sở Thần rồi, kết quả bỗng nhiên hỏi một câu làm cho Sở Mộ khó lòng trả lời.

Thế nhưng, Gian Thương nói lời này lại khiến cho Đồ lão ngây ngẩn cả người, trong giây lát tựa như đoán được một loại khả năng.

"Thiếu chủ, ngài… ngài không phải là Hồn Điện Sở Thần chứ?"

Đồ lão vội vàng dùng hồn niệm hỏi.

Sở Mộ không có trả lời, vẫn một mực im lặng tiến về phía trước.

Nhưng mà Đồ lão làm như đã nhận được câu trả lời khẳng định, chỉ đứng ngơ ngác tại chỗ nhìn vào bóng lưng Sở Mộ, thật lâu nói không ra lời. Khi Gian Thương bước qua mặt thì hắn mới kịp phản ứng, vội vàng chạy theo sau, trên mặt ngoại trừ cung kính lễ tiết còn có thêm vài phần kính sợ.

Thời điểm bọn họ trở lại đỉnh núi, lão thái thái đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, luyện chế ra linh vật phẩm chất hảo hạng.

Sở Mộ cũng biết tài liệu dung hợp vô cùng trân quý, thậm chí còn mắc hơn cả tài liệu chính. Mặc dù Gian Thương và lão thái thái kiên quyết không muốn lấy tiền, nhưng Sở Mộ vẫn thanh toán sòng phẳng cộng thêm chút tiền thù lao.

Tiểu Chập Long xem như đã có linh vật U Linh hệ cần thiết khi tăng cường tới năm đoạn, Sở Mộ lập tức cáo biệt Gian Thương và Đồ lão.

"Một đoạn thời gian ngắn nữa tất cả mọi người sẽ tụ hội ở chỗ này, chẳng lẽ thiếu chủ tới đây không phải vì chuyện đó?"

Đồ lão thấy Sở Mộ muốn đi liền lộ vẻ ngạc nhiên trên mặt, vốn hắn còn định an bài gian phòng khách quý cho Sở Mộ nghỉ ngơi.

"Coi như là thế, nhưng ta sẽ tới Vạn Đoạn Triết Cốc lịch lãm ít lâu. Nếu như Đồ lão thấy linh vật U Linh hệ cao cấp hơn thì đặt mua giúp ta."

Sở Mộ nói.

"Đây là hiển nhiên!"

Đồ lão gật đầu đồng ý rồi đưa Sở Mộ xuống tận chân núi.

Sau khi rời khỏi Đại Sở thế gia, Sở Mộ thông qua ấn ký lưu tại đi tìm Sở Thiên Nhân.

Sở Mộ bước vào Ốc Cổ thành đã là buổi tối, một đường dò theo ấn ký liền nhìn thấy một tòa tửu điếm rực rỡ giữa ngã tư đường.

Mùi thơm son phấn xông thẳng vào mũi làm cho hắn hơi khó chịu, điều này cho thấy nơi đây là chốn phong trần dành cho nam nhân lãng tử tiêu sầu.

Sở Mộ vốn là thanh niên thuần khiết trong lúc nhất thời không kịp nhận ra đây là địa phương nào, mãi đến khi nhìn thấy một đám đại thiếu gia, công tử nhà giàu ôm những cô nương xinh đẹp, yểu điệu phía sau cửa sổ mới bừng tỉnh đại ngộ.

Thời điểm Sở Mộ tìm được Sở Thiên Nhân thì hắn đang ôm một nữ tử chừng ba mươi tuổi phong tình vạn chủng uống chén rượu giao bôi, trên khuôn mặt cường giả Hồn Hoàng vốn uy nghiêm trang trọng lại xuất hiện một đống vết son đỏ thắm. Hình tượng hắn thoáng cái liền biến thành một vị khách làng chơi phong lưu lãng tử.

"Ách, tiểu tử ngươi mua sắm nhanh như vậy?"

Sở Thiên Nhân thấy cháu mình đi tới nhất thời lộ vẻ lúng túng, bàn tay heo cũng ngoan ngoãn hạ xuống.

Sở Thiên Nhân là trưởng bối Sở Mộ, bây giờ bị hắn nhìn thấy một mặt không tốt thế này hiển nhiên là cảm thấy xấu hổ.

"Khụ …!"

Vì muốn che giấu cảm giác lúng túng, Sở Thiên Nhân vội vàng giới thiệu đám bằng hữu ăn chơi với Sở Mộ.

"Nam nhân mà… hắc hắc, Tần Hồng, giới thiệu cho cháu ta một cô nương. Cháu ta là nhân vật phi thường, đừng có cầm ra mấy thứ phong trần mệt mỏi, mau gọi tới cô nương xinh đẹp nhất, sạch sẽ nhất, giỏi chiều chuộng nhất."

Sở Thiên Nhân mỉm cười sảng lãng, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình, vô cùng dứt khoát kéo Sở Mộ ngồi xuống uống mấy bát rượu.

"Quên đi, các ngươi chơi đi, ta tìm quán trọ tĩnh tu, sáng mai gặp sau!"

Sở Mộ lắc đầu cười khổ, vội vàng cự tuyệt ý tốt của Sở Thiên Nhân.

Sở Thiên Nhân cũng nhìn ra Sở Mộ không thích ứng với hoàn cảnh này, nhưng hắn không thèm để ý, chỉ phất tay áo một cái rồi tiếp tục ngâm thơ uống rượu, chơi gái ngắm trăng.

Sở Mộ tĩnh tu cả đêm.

Đến sáng sớm ngày hôm sau, Sở Thiên Nhân vẫn còn chưa tỉnh táo, ánh mắt lờ đờ xuất hiện trong đại sảnh, vừa ngáp vừa nhai điểm tâm.

Sở Mộ phát hiện vị Tam bá này đúng la lãng tử chính tông, nếu không buông thả hồn niệm và triệu hoán Hồn sủng sẽ rất khó nhận thấy khí chất uy nghiêm của cường giả Hồn Hoàng trên người hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio