Sủng Mị

chương 783: công chúa hữu danh vô thực

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Mộ coi như có chút giao tình với Cẩn Nhu công chúa, không thể nào làm như không quan tâm đến nàng. Vì thế hắn lập tức đi đến cung điện Yểm Ma cung trong lãnh thổ Đại Sở thế gia.

Sở Mộ vốn muốn thông qua thân phận Yểm thiếu của mình hỏi thăm tình hình, đúng lúc nhìn thấy Thiên Cầm cũng đã đến Ốc Cổ thành.

Sở Mộ có thể đoán được Thiên Cầm có thân phận tương đối cao tại Yểm Ma cung, hẳn là nàng cũng quen biết Cẩn Nhu công chúa. Cuối cùng hắn quyết định để lại lá thư hẹn gặp nàng.

Đến gần hoàng hôn, Sở Mộ chờ đợi trong một gian trà lâu.

Thiên Cầm đi tới rất đúng hẹn, xuất hiện cùng với nàng là một vị nam tử hơn ba mươi tuổi. Để cho Sở Mộ kinh ngạc chính là người này lại là một cường giả Hồn Hoàng.

"Cấp bậc cao rồi, tại sao đi đâu cũng gặp Hồn Hoàng, trước kia tại sao không thấy một tên nào xuất hiện nhỉ?"

Sở Mộ kinh ngạc nói thầm một câu.

Thế nhưng, Sở Mộ cũng biết hiện tại mình đã bước vào lĩnh vực hoàn toàn mới, chủ yếu là vì trước kia cho dù có mặt đối mặt với một vị cường giả Hồn Hoàng cũng nhận không ra.

Thiên Cầm đi vào trà lâu liền bảo gã nam tử kia chờ ở một bên, vị Hồn Hoàng trẻ tuổi kia cũng không nói gì, chẳng qua là cố ý nhìn thoáng qua Sở Mộ rồi gọi tiểu nhị đưa tới một chén trà.

"Ra cửa cũng dẫn theo một Hồn Hoàng, tại sao lúc ấy ta dẫn ngươi tới Man cốc khó khăn vậy chứ?"

Sở Mộ cười cười nói, ngữ khí có vẻ giễu cợt.

Thiên Cầm khẽ lắc đầu: "Ta không phải xuất thân từ hoàng thất. Nhưng có vị lão sư coi trọng thiên phú Linh sư của ta nên thu ta làm đồ đệ, lúc bình thường không có cẩn thận như vậy."

Lúc này Thiên Cầm mới le lưỡi ra vẻ xấu hổ, nhỏ giọng nói:

"Thời điểm công chúa mất tích, ta chạy tới Man cốc không có thông báo một tiếng. Sư phụ cho rằng ta cũng mất tích đã quấy một trận long trời lở đất, cũng may ta trở về kịp thời, nếu không ngay cả ta cũng được treo nhiệm vụ rồi."

"Ách!"

Sở Mộ mỉm cười ngại ngùng, nói ra thì lúc ấy Sở Mộ cũng không quản quá nhiều, trực tiếp lừa gạt một nữ tử dẫn tới Man cốc, nhớ tới chuyện này quả thật là hành sự không thỏa đáng lắm.

"Ừ, ngươi mới vừa nói cùng một thời gian? Đây là chuyện năm tháng trước? Tiểu công chúa mới mất tích có hai tháng mà?"

Sở Mộ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hỏi.

"Tin đồn bên ngoài là hai tháng, trên thực tế những hộ vệ, hỗ trợ, nữ bộc năm tháng trước đã không nhìn thấy nàng."

Thiên Cầm nói.

Công chúa mất tích lâu như vậy nhưng Yểm Ma cung không có phát hiện ra một chút manh mối nào. Đây là do cao tầng Yểm Ma cung thất trách, bọn họ cũng không dám tuyên bố ra ngoài công chúa đã năm tháng không thấy bóng dáng. Vì thế thời điểm xác nhận công chúa mất tích và ban bố nhiệm vụ chỉ nói là hai tháng.

"Thời gian dài như vậy?"

Sở Mộ lập tức nhíu mày.

Nếu là năm tháng trước, vậy cũng chỉ cách thời điểm hắn rời khỏi Thiên Hạ thành bốn, năm tháng, thế lực thiếu nữ phản bội là một hiềm nghi rất lớn.

Chỉ có điều sau khi hắn giết chết con rối thì thiếu nữ phản bội không thể nào bày ra một kế hoạch mới trong đoạn thời gian ngắn như vậy, lại càng khó lòng bắt giữ Cẩn Nhu công chúa. Trừ phi thiếu nữ phản bội còn có một nhóm thuộc hạ ẩn núp trong Thiên Hạ thành. Bạn đang đọc truyện tại -

Bất kể nói thế nào, nếu như là năm tháng trước, dưới tình huống Vũ điện chủ ra sức chèn ép thế lực của thiếu nữ phản bội, Cẩn Nhu công chúa ít có khả năng bị hãm hại.

Nhưng mà bài trừ yếu tố thiếu nữ phản bội ra, vậy thì tiểu công chúa đến tột cùng đi đâu rồi?

"Tại sao Yểm Ma cung các ngươi ba tháng sau mới phát hiện, nàng là công chúa, trong quãng thời gian dài như vậy không có xuất hiện sẽ phải ý thức được sự tình không ổn chứ?"

Sở Mộ dò hỏi.

"Chuyện này..."

Thiên Cầm hơi chần chờ một chút, len lén nhìn thoáng qua vị sư huynh đang uống trà ở bên kia, thấp giọng nói:

"Có thể đối với tầng lớp thanh niên chúng ta, Cẩn Nhu công chúa chính là cành vàng lá ngọc, cao cao tại thượng, có cao thủ thị vệ tầng tầng bảo vệ, có cường giả trung thành hiệu lực, được vô số thanh niên đồng lứa truy cầu ái mộ. Nhưng thật ra hết thảy những điều đó chỉ là biểu tượng."

"Chỉ là biểu tượng? Những lời này là có ý gì, chẳng lẽ nàng có chuyện gì khác còn ẩn giấu?"

Sở Mộ nhíu mày hỏi tới.

Thiên Cầm nói lời này khiến cho Sở Mộ nghi hoặc khó hiểu, danh tiếng Cẩn Nhu công chúa không thể nghi ngờ, ở bất kỳ trường hợp nào cũng là tiêu điểm nổi bật nhất. Huống chi dung mạo và thần thái của nàng mỹ lệ hơn người, luôn luôn để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng người đối diện. Đã qua nhiều năm như vậy, địa vị của nàng trong tầng lớp thanh niên đồng lứa không người nào có thể rung chuyển.

Cũng chính là vì hình tượng cao quý tựa như thánh nữ đứng trên thần đàn này làm cho Sở Mộ sinh lòng phòng bị đối với nàng. Trong nhận thức của hắn, Cẩn Nhu công chúa và thiếu nữ phản bội rất giống nhau, thậm chí có lúc còn tưởng rằng hai người là một. Dĩ nhiên bây giờ hắn đã hiểu rõ sự tình trong đó.

"Cẩn Nhu công chúa vốn là thánh nữ trong lòng tất cả thanh niên đồng lứa của Yểm Ma cung chúng ta. Dĩ nhiên, đây chỉ là một loại hình tượng dùng để bày biện cho người ngoài xem mà thôi."

Lúc này vị sư huynh của Thiên Cầm bỗng nhiên mở miệng nói.

Hắn nhìn thoáng qua Thiên Cầm mỉm cười tỏ ý xin lỗi, ý bảo mình không cố ý nghe lén.

Hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh Thiên Cầm, trên mặt treo nụ cười xã giao rồi nói:

"Theo lý thuyết thì nàng chỉ là đồ vật bài biện. Tương tự như một hình tượng thánh nữ để thu hút tín đồ về cho giáo hội, thật ra nhóm cao tầng đều rõ ràng thánh nữ chỉ là một bình hoa đẹp đẽ, nếu không có nàng vẫn có thể thay đổi một cái bình khác đẹp hơn. Chỉ có những người bình thường mới tin tưởng thánh nữ là thần thánh không thể xâm phạm."

Vị sư huynh hiển nhiên đã thấy trên người Sở Mộ đeo lệnh bài danh hiệu cấp bảy của Yểm Ma cung, thấy Thiên Cầm không có ý định ngăn cản mới tiếp tục giải thích:

"Ngươi là thành viên Yểm Ma cung chúng ta, hẳn là cũng biết Yểm Ma cung có không ít địa phương hắc ám, trong quá khứ đã từng tạo ra danh tiếng không tốt. Điều này rất bất lợi đối với sự nghiệp phát triển của Yểm Ma cung, cho nên chúng ta mới cần một hình tượng thánh khiết thu hút lòng người, dùng để tiêu trừ hiểu lầm của thế nhân đối với Yểm Ma cung. Mà Cẩn Nhu công chúa chính là người được bồi dưỡng theo ý nghĩ này."

Ánh mắt Sở Mộ nhìn vào sư huynh Thiên Cầm hồi lâu không nói câu nào, mặc dù nam tử này trình bày sự thật vô cùng nhẹ nhàng, đơn giản. Nhưng cẩn thận lắng nghe sẽ cảm giác được hắn có ý khinh thường với địa vị của tiểu công chúa, trong đó còn chen lẫn một ít cảm xúc phức tạp.

"Cẩn Nhu dù sao cũng là nữ nhi của Ma Đế đời trước, sau đó Khương Đế kế vị cho nên thân phận công chúa của nàng chỉ là hữu danh vô thực."

Thật ra Thiên Cầm không muốn vạch trần bi kịch của Cẩn Nhu công chúa, nhưng sư huynh đã nói thì nàng cũng thuận thế trình bày mọi việc cho rõ ràng.

Thiên Cầm và Thiên Cầm sư huynh lời nói này mang cho trong lòng Sở Mộ không nhỏ dao động, hắn quả thật không nghĩ tới tại Cẩn Nhu công chúa vô số chói mắt hào quang, dĩ nhiên là một vị hữu danh vô thật công chúa.

"Chính vì như thế, cho dù ba tháng không ai nhìn thấy nàng, đám cao tầng Yểm Ma cung cũng không thèm quan tâm."

Sở Mộ chậm rãi nói.

Thiên Cầm chỉ có thể gật đầu xác nhận, nàng biết Sở Mộ có một chút giao tình với Cẩn Nhu công chúa, trước đó cả hai đã từng kết bạn đồng hành tại cảnh thứ bảy và cảnh thứ chín Thiên Hạ Quyết.

"Vậy ban bố nhiệm vụ ra sao?"

Sở Mộ tiếp tục hỏi.

"Đó là Diệp Đào trưởng lão, Diệp Đào trưởng lão là bá bá của tiểu công chúa, cũng là người thân duy nhất của nàng. Lúc trước ta nghĩ rằng Cẩn Nhu đã nói rõ với ngươi."

Thiên Cầm cười nói.

Sở Mộ lắc đầu, Cẩn Nhu công chúa chưa từng nói chuyện này với hắn. Trong lúc nhất thời Sở Mộ cảm thấy tương đối bất đắc dĩ, xem ra trước kia hắn đã hiểu lầm nàng.

Có lẽ một thiếu nữ thanh nhã, ánh mắt u buồn nhìn xuống mặt nước tĩnh lặng mới là hình tượng thật sự của nàng.

"Ngươi biết nàng ở đâu hả?"

Thiên Cầm thấp giọng hỏi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio