“Ký kết hồn ước?”
Dĩ nhiên không, Sở Mộ chính là Hồn sủng sư làm sao ký kết hồn ước với người khác được?
Thế nhưng, vấn đề trở lại thế giới nhân loại lại làm cho Sở Mộ vô cùng nhức đầu. Bởi vì Chiến Dã, Dạ, tiểu Chập Long chạy đến địa phương nào đó rèn luyện tồn tại không gian cấm chế, hắn không có cách nào cảm nhận tinh thần liên lạc. Vì thế tất cả triệu hoán Hồn sủng cũng coi như phế bỏ.
Tiểu Mạc Tà, Tần, Ngưng, Quỷ Quân, Ma Thụ ở trong không gian Hồn sủng một năm nay cũng sắp nín hỏng rồi. Nếu không thể phóng thích chúng nó ra ngoài, đoán chừng thể chất và thực lực sẽ xuất hiện tình trạng thoái hóa.
"Trước tiên rời khỏi nơi này đã!"
Ánh mắt Sở Mộ nhìn qua mười đầu Bạch Yểm Ma, mở miệng nói.
Mười đầu Bạch Yểm Ma cũng phát hiện thái độ Vương của chúng nó khác hẳn lúc trước, cả đám dùng ánh mắt quái dị nhìn nhau.
Thế nhưng, Bạch Yểm Ma nguyện ý đầu phục là vì thực lực cường đại của Ngân Sắc Ma Nhân, Yểm Ma Thống trị giả đã bị giam tại bình cảnh vô địch đế hoàng quá lâu rồi. Nó vẫn luôn khát vọng đột phá đến cấp chúa tể giống như Vương, nhưng điều này cần phải có cơ duyên, không phải muốn có là có.
Lần này nó vứt bỏ bộ lạc cấp mười đi theo Vương đến thế giới nhân loại chính là hi vọng tìm được phương pháp đột phá bình cảnh.
Sở Mộ hiển nhiên biết rõ mục đích Yểm Ma Thống trị giả đi theo mình, hắn nhìn lại đám Bạch Yểm Ma sát khí mười phần này cũng đồng dạng nhức đầu.
Thực lực mười con Bạch Yểm Ma này đúng là cực mạnh, từ khi trở lại thế giới nhân loại đã biến thành đả thủ trung thành nhất của hắn.
Nếu như ở Cấm Vực, Sở Mộ có thể dẫn chúng nó hoành hành ngang ngược, không cần kiêng kị điều gì.
Nhưng nơi đây là lãnh thổ nhân loại, nếu dẫn theo mười đầu Bạch Yểm Ma đi dạo ngoài đường đúng là quá mức khoa trương rồi. Nhất là trước đó không lâu còn chọc giận nữ tử địa vị rất cao tại Hồn Minh.
Sở Mộ có thể khẳng định không bao lâu nữa, Thiên Cơ sẽ dẫn một đám cao thủ Hồn Minh tới tiêu diệt hết mình. Mà đám Bạch Yểm Ma lại là mục tiêu quá lớn khó thể tránh thoát bọn họ truy tung.
Cho nên Sở Mộ cảm thấy trước tiên nên quay về Hồn Điện, tìm kiếm trợ thủ từ ba thế lực lớn không cho Thiên Cơ hành động thiếu suy nghĩ.
"Ly lão nhi không có ở đây, suy nghĩ đúng là nhức đầu mà."
"Thiếu chút nữa là quên rồi, tòa thành tạm thời không thể vào."
Mười đầu Bạch Yểm Ma nhìn Vương lắc đầu thở dài nhưng không hiểu gì hết, đành phải im lặng chờ Vương đưa ra quyết định.
Không có cách nào triệu hoán Hồn sủng, không thể tiến vào tòa thành nhân loại, thậm chí còn không biết mình đang ở địa phương nào.
Trải qua suy nghĩ cẩn thận, Sở Mộ đành phải chuyển sang vấn đề hồn ước.
"Ca ca, thật ra cũng không phải làm Hồn sủng của ta, chúng ta ký kết hồn ước ngang hàng."
Trữ Mạn Nhi tựa như biết hắn đang lo lắng chuyện gì, lập tức vểnh cái miệng nhỏ nhắn nói.
"Hồn ước ngang hàng?"
Đây là lần đầu tiên Sở Mộ nghe đến khái niệm này, vội vàng hỏi lại lần nữa.
Hồn sủng sư thi triển hồn ước đều mang theo tính cưỡng chế. Sau khi ký kết hồn ước thành công, Hồn sủng sư có thể mệnh lệnh cho Hồn sủng hành động, chỉ cần thực lực không cách nhau quá lớn, Hồn sủng sẽ không có biện pháp làm trái.
Bao gồm cả hồn ước với thiếu nữ phản bội cũng thuộc loại hồn ước bình thường, về phần hồn ước ngang hàng đúng là kỳ lạ rồi.
"Nhân loại vốn không có loại hồn ước ngang hàng này, đó là năng lực của Thế Chủ Thụ."
"Thế Chủ Thụ không phải là Hồn sủng, mà chỉ là thực vật sống lâu năm mới sinh ra ý thức. Nó không có năng lực chiến đấu, nhưng lại có thể giao cho rất nhiều sinh vật lực lượng cường đại. Vì thế những sinh vật ý đồ bất lương sẽ muốn độc chiếm, hoặc là phá hủy Thế Chủ Thụ. Một mình hưởng thụ tất cả tài nguyên của Thế Chủ Thụ."
"Vì không muốn tình huống như thế phát sinh, cũng vì Thế Chủ Thụ vĩnh cửu trường tồn. Thế Chủ Thụ sẽ ký kết hồn ước ngang hàng với một số sinh vật chính trực cường đại. Chúng nó sẽ không bị ảnh hưởng gì đến suy nghĩ, linh hồn, hành động, nhưng thời điểm Thế Chủ Thụ bị công kích sẽ lập tức xuất hiện bảo vệ Thế Chủ Thụ."
"Để báo đáp lại, Thế Chủ Thụ sẽ ban cho chúng nó linh vật ẩn chứa năng lượng khổng lồ, lợi ích không thể nào đo đếm nổi."
Trữ Mạn Nhi chậm rãi giải thích.
Sở Mộ hiển nhiên đã từng nghe truyền thuyết về Thế Chủ Thụ, nhưng không ngờ nó thật sự tồn tại. Hơn nữa cái gọi là sinh vật cường đại trong miệng Trữ Mạn Nhi sợ rằng cũng đạt tới trình độ chúa tể trở lên.
Trong thế giới nhân loại, cường giả cấp chúa tể chỉ đếm được trên đầu ngón tay, khó trách Thế Chủ Thụ trở thành truyền thuyết. Bởi vì nơi nó sinh sống không phải địa phương nhân loại có thể lui tới.
"Nói như vậy, ngươi cũng có năng lực ký kết hồn ước ngang hàng?"
Sở Mộ tỏ vẻ nghi ngờ hỏi tiểu nha đầu.
"Ừ, ừ, thật ra ký kết và không ký kết cũng không có khác bao nhiêu đối với ta. Đại đa số Hồn sủng trong tự nhiên sẽ bảo vệ ta, nhưng hiện tại ta cần một cường giả chân chính như ca ca bảo vệ. Để báo đáp lại, ta có thể trợ giúp ca ca tăng cường thực lực Hồn sủng."
Trữ Mạn Nhi cười nói.
Lấy thực lực Trữ Mạn Nhi bây giờ quả thật không có tư cách trợ giúp Sở Mộ gia tăng thực lực, nhưng năng lượng tinh khiết của nàng lại là liều thuốc bổ rất lớn đối với Hồn sủng của Sở Mộ.
Sở Mộ cẩn thận suy nghĩ một phen, ngoại trừ những lúc cần thiết xuất thủ bảo vệ nha đầu này, hắn không có tổn thất gì cả. Hơn nữa, nha đầu này quả thật nắm giữ lực lượng đặc thù nào đó, ít nhất lời hứa hẹn của nàng không phải giả dối.
Sở Mộ cuối cùng cũng đồng ý ký kết hồn ước ngang hàng với nha đầu này.
Trữ Mạn Nhi thấy Sở Mộ gật đầu lập tức nở nụ cười khả ái, vui vẻ nói:
"Lại thêm một ca ca lợi hại, nói không chừng vài năm nữa ta cũng có thần bảo hộ giống như Thế Chủ Thụ."
Mặc dù là hồn ước ngang hàng, nhưng Sở Mộ vẫn phải giao ra một cái hồn ước, cũng may Sở Mộ còn có hồn ước dư thừa. Hiện tại hắn cũng không có nhu cầu tìm Hồn sủng mới, cho nên giao dịch này cũng rất có lời.
Một lát sau, hồn ước thứ bị ấn ký linh hồn Trữ Mạn Nhi chiếm cứ, Sở Mộ có thể cảm giác được mình và nha đầu này xuất hiện tinh thần liên lạc. Thông qua đó, hắn cảm nhận được nội tâm nha đầu này vô cùng thuần khiết và thiện lương.
Mới ban đầu Sở Mộ còn nghi ngờ và cảnh giác Trữ Mạn Nhi vì lai lịch thần bí, kiến thức phong phú dị thường. Nhưng sau khi ký kết hồn ước, Sở Mộ phát hiện linh hồn nha đầu này thật sự là tinh khiết như tiên đồng ngọc nữ, không có một chút cảm xúc mặt trái nào. Rất khó tưởng tượng ở trong thế giới đầy rẫy mưu mô, quỷ kế, tranh đoạt ích lợi này còn có một nữ tử trong sáng, thiện lương như vậy. Có lẽ đây chính là nguyên nhân nàng được Thế Chủ Thụ nhận thức.
"Ca ca, trải nghiệm của ngươi đáng thương quá, hic hic...! Thế nhưng, ngươi có rất nhiều Hồn sủng trung thành, tình cảm sâu đậm khiến cho người ta hâm mộ nha!”
Mặc dù Trữ Mạn Nhi không nhìn thấy quá khứ của Sở Mộ, nhưng hiện tại nàng đã có thể cảm nhận được một chút ký ức đang xoay chuyển trong đầu Sở Mộ.
Sở Mộ mỉm cười ôn nhu, lấy tay vuốt ve mái tóc bóng mượt của nàng, quả thật hắn nghĩ không ra hạng người nào lại nhẫn tâm thương tổn một tiểu nha đầu khả ái, lương thiện như thế này.
Một hồn do Bán Ma chiếm cứ dần dần buông lỏng, Sở Mộ kích động niệm chú ngữ.
Thân là Hồn sủng sư, chú ngữ triệu hoán hẳn là quen thuộc lắm rồi, tuyệt đối không thể nào đọc sai.
Nhưng mà thanh âm Sở Mộ ngâm nga rất chậm, thân thể loáng thoáng run rẩy không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng mình. Cho đến khi Trữ Mạn Nhi nắm lấy cánh tay Sở Mộ, hắn rốt cuộc hoàn thành triệu hoán.
Tội Viêm bắt đầu bốc cháy, một đồ án hỏa diễm quen thuộc hiện lên. Một thân ảnh nhỏ xinh xuất hiện ở chính giữa đồ án.
Yêu khí cường đại tràn ra bốn phía, chín cái đuôi trắng bạc nhẹ nhàng đung đưa. Tâm tình Sở Mộ lúc này dao động vô cùng lợi hại, đầu óc lâng lâng chẳng khác gì lần đầu tiên triệu hoán.
"Ô ô ô ô!”
Tiểu Mạc Tà vẫn duy trì trạng thái Sở Liên, trên người bốc cháy Tội Ấn diễm lệ, tròng mắt linh động nhìn tới Sở Mộ tràn đầy ấm áp.
"Ô ô ô ô!"
Tiểu Mạc Tà dậm chân nhảy lên trên bả vai Sở Mộ, chín cái đuôi mềm mại quấn quanh cổ hắn.
Trên bả vai lại có sức nặng quen thuộc, bộ lông mềm mại ma sát với làn da, đầu lưỡi ướt nhẹp chạm vào mặt giúp cho Sở Mộ chính thức sống lại, tất cả bóng ma thoáng cái biến sạch.
"Ô ô ô!”
"Tốt lắm, tốt lắm, không phải ta đã tỉnh lại rồi sao?"
Sở Mộ mỉm cười trấn an tiểu Mạc Tà vừa khóc vừa náo, hốc mắt lại bắt đầu ẩm ướt.
Khi một thói quen nào đó mất đi, tâm hắn sẽ tan vỡ, linh hồn sẽ trống rỗng.
Đây chính là nguyên nhân hắn đần độn chém giết, hành động như một cái xác vô hồn.
Trữ Mạn Nhi không có lừa gạt Sở Mộ.
Ký kết hồn ước ngang hàng mang lại rất nhiều chỗ tốt đối với Sở Mộ. Linh hồn hắn và Bạch Ma Quỷ đã tách ra, ma quỷ rơi vào trạng thái ngủ say, hắn khôi phục thân phận Hồn sủng sư.
Nếu sau này hắn hóa thân Bán Ma sẽ chiếm cứ một hồn của Trữ Mạn, không những tùy tâm khống chế trạng thái Bán Ma, mà còn có thể triệu hoán bốn con Hồn sủng chiến đấu.
Sở Mộ biết lực lượng Bán Ma rất mạnh, nhưng vẫn còn chưa đủ để đối kháng Hồn Minh.
Thực lực Bán Ma cao thấp tùy thuộc vào lực lượng Bạch Ma Quỷ và cảnh giới hồn niệm của Sở Mộ.
Lúc này Bạch Ma Quỷ đã đạt tới đế hoàng đỉnh phong, hắn đã là sáu niệm Hồn Hoàng. Hiện tại rất khó tăng cường thực lực Bạch Ma Quỷ, cho nên hắn phải tìm cách gia tăng hồn niệm của mình gián tiếp đề thăng thực lực Bán Ma.
Biện pháp tăng cường hồn niệm nhanh nhất chính là gia tăng thực lực Hồn sủng.
Sáu niệm Hồn Hoàng đã là cảnh giới rất cao, chỉ có Hồn sủng thăng cấp lên tới cao đẳng đế hoàng, đế hoàng đỉnh phong mới có hiệu quả rõ ràng.
Chính vì thế, nhiệm vụ kế tiếp của hắn là huấn luyện tất cả Hồn sủng lên tới vô địch đế hoàng, trong đó tiểu Mạc Tà dị biến tới cấp chúa tể là điểm mấu chốt nhất, quan trọng nhất.
Chiến Dã, Dạ, tiểu Chập Long nhất định sẽ trở về, Sở Mộ cũng tin tưởng trong vòng một năm qua, chúng nó đã tăng cường thực lực rất lớn. Thậm chí là trở thành Vương giả chủng tộc.
Sau khi tất cả Hồn sủng quay trở về, hắn sẽ lập tức thẳng hướng Vạn Tượng thành, đánh bại thiếu nữ phản bội, bắt làm nô lệ. Để cho nàng ở trong không gian Hồn sủng thừa nhận linh hồn ma diễm hành hạ, xám hối vì tội lỗi của mình.
Cách Tề giới hai nghìn dặm về hướng đông là Tuyết giới, đây là địa giới cấp mười trực thuộc phạm vi Yểm Ma cung cai quản.
Tuyết thành phồn hoa không thua gì Thiên Hạ thành, bởi vì một năm qua nơi này là khu vực ba thế lực lớn tranh đấu với Hồn Minh, chiến tranh quy mô to nhỏ thường xuyên xảy ra. Chiến hỏa dần dần lan tràn ra khắp Vạn Tượng Cảnh, các địa giới xuất hiện tình trạng thế lực phân chia phạm vi khống chế. Mà Tuyết giới chính là đại thành cao cấp nhất do ba thế lực lớn cùng nhau trấn thủ, không cho bất kỳ thành viên Hồn Minh nào xuất nhập.
Nơi này được gọi là Tuyết thành bởi vì một năm bốn mùa luôn có tuyết trắng bay đầy trời, thời tiết lạnh giá người thường rất khó chịu đựng, muốn ra đường phải khoác mấy tầng áo bông thật dày.
Không chỉ trong phạm vi tòa thành, mà cả cương thổ Tuyết giới bao la bát ngát luôn luôn ở vào mùa đông, mưa tuyết rơi xuống chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Đây là một địa giới chỉ có màu trắng thuần nhất, khung cảnh tráng lệ tuyệt trần, bất kỳ người nào nhìn thấy lần đầu tiên cũng phải cảm thán không thôi.
Mà lúc này Sở Mộ, Trữ Mạn Nhi cùng với mười đầu Bạch Yểm Ma đang ở trong Tuyết giới, chậm rãi bay tới Tuyết thành.
Sở Mộ đã hỏi ra Tuyết thành do ba thế lực lớn quản lý, coi như là một cứ điểm khổng lồ tại Vạn Tượng Cảnh. Nhưng nơi này cũng bị Hồn Minh bài xích bên ngoài, thậm chí một vài thành viên cao tầng đã bị ám sát, hoặc là trực tiếp biến mất không thể tìm ra tung tích.
Ba thế lực lớn phái ra cao thủ trấn giữ các tòa thành tại Vạn Tượng Cảnh còn nhiều hơn Thiên Hạ Cảnh. Chiến loạn bộc phát khiến cho Tuyết thành trở thành nơi lánh nạn của bình dân, cũng là địa phương tụ tập Hồn sủng sư đủ mọi thế lực. Thời điểm bình thường trong thành lúc nào cũng có hơn trăm Hồn Hoàng bảo vệ trị an và canh chừng gián điệp Hồn Minh.
Thiên Hạ thành là căn cơ ba thế lực lớn, ngàn năm cai quản giúp cho nơi đó bền chắc như thép, cho dù có thành viên Hồn Minh thẩm thấu cũng không thể gây ra bao nhiêu sóng gió. Nhưng Vạn Tượng Cảnh lại khác hẳn, đây mới là địa phương diễn ra tranh chấp lãnh thổ và tài nguyên kịch liệt nhất, mỗi khi chiếm được một địa giới, thực lực tổng thể sẽ đề cao một mảng lớn.
Nếu như Vạn Tượng Cảnh phân chia làm mười phần, vậy thì Hồn Minh khống chế bốn thành, ba thế lực lớn chiếm cứ sáu thành. Tính toán đơn giản hẳn là ba thế lực lớn mạnh hơn Hồn Minh không ít.
Đáng tiếc chính là số lượng cường giả Hồn Minh lại vượt qua ba thế lực lớn, thực lực cao thấp lại là điểm mấu chốt quyết định thắng bại trong chiến tranh. Vì vậy một năm này đa phần Hồn Minh dẫn đầu tiến công, ba thế lực lớn chỉ phòng thủ bị động.
Nhưng bọn họ cũng không có biện pháp nào khác, đất rộng người đông nhưng cường giả chân chính là ít hơn người ta. Lại không thể chủ động bỏ đất, bỏ người, làm như vậy sẽ đả kích nhân tâm, sĩ khí rất lớn.
Khi Sở Mộ và Trữ Mạn Nhi tiến vào Tuyết thành có thể cảm giác được không khí chiến tranh tràn ngập tòa thành.
Hồn sủng sư lưu lãng không có thảnh thơi như thường ngày, phần lớn đều đi lại vội vã, gặp người xa lạ sẽ cảnh giác và lộ ra địch ý. Trên tường thành là đội ngũ thành vệ tuần tra, cẩn thận kiểm soát hết thảy tình huống trong ngoài thành. Thậm chí trên trời còn có Dực hệ Hồn sủng quanh quẩn, khí tức nặng nề khiến cho người ta không nhịn được khẩn trương hơn vài phần.
Vì muốn che giấu tai mắt người lạ, Sở Mộ cho mười đầu Bạch Yểm Ma dùng y phục rộng thùng thình che kín từ đầu đến chân, mọi người lặng lẽ đi vào tòa thành tìm một địa phương nghỉ ngơi thích hợp.
Thực lực đám Bạch Yểm Ma quá cao, thấp nhất cũng là cao đẳng đế hoàng. Dưới tình huống chủ động ẩn giấu khí tức rất khó bị phát hiện, trừ phi đối mặt với cường giả cấp bậc nguyên lão trở lên.
Sở Mộ rõ ràng Giới thành cấp mười nhất định phải có nguyên lão và Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong trấn giữ. Hơn nữa không chỉ một, hai người, trước khi tìm được những người quen thuộc, hắn dẫn theo một đám Bạch Yểm Ma thực lực cường đại vào thành quá mức nguy hiểm. Một khi bộc phát chiến đấu với ba thế lực lớn đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
"Che giấu khí tức của các ngươi cho tốt, tên nào sai lầm thì tự giác cút đi!"
Sở Mộ dặn dò đám Bạch Yểm Ma tính tình ngang bướng một lần nữa, tránh cho chúng nó bỗng nhiên dở chứng gây phiền toái cho mình.
Bạch Yểm Thống, Bạch Yểm Đế và tám con Bạch Yểm thành vệ lần đầu tiên đường đường chính chính tiến vào tòa thành nhân loại. Mặc dù đã đội cái mũ rơm thật to che kín khuôn mặt, nhưng vẫn tò mò nhìn đông nhìn tây lộ vẻ hứng thú dị thường.
Nói không chừng, đám người trang phục quái dị này ở trong mắt người đi đường lại là mấy gã nông dân ở quê mới vừa chạy nạn tới Giới thành.
Sở Mộ dĩ nhiên không thể dẫn đám Bạch Yểm Ma đi vào bằng cửa thành, chỗ đó có một ngàn danh Hồn sủng sư đang canh chừng cẩn mật. Đi vào từ cửa thành thế nào cũng bị kiểm tra lộ ra hành tung của mình.
Sở Mộ thi triển kỹ năng mở ra một lối đi không gian, dẫn đám Bạch Yểm Ma lặng lẽ chạy xuyên qua phía sau tường thành. Sau đó len lén chạy tới địa phương ít người qua lại.
"Hình như dưới tuyết có cái gì đó di động?"
Một gã Hồn Sư ở trên tường thành nhìn xuống dưới, trên mặt tràn đầy nghi vấn.
Thành chủ đã thông báo đội ngũ thành vệ phải cẩn thận chặt chẽ, không được phép để lộ sơ hở cho thám báo đối phương trà trộn vào thành. Vì thế gã Hồn Sư vừa nói xong, mười gã thành vệ gần đó lập tức đi tới buông thả hồn niệm xem xét.
"Không có gì hết, ngươi nhìn lầm rồi?"
Thành vệ đội trưởng nói.
"Kỳ quái, lúc nãy ta thấy rõ ràng không gian dưới tuyết dao động mà."
Gã Hồn Sư kia gãi gãi đầu, bộ dạng có chút lúng túng.
"Cẩn thận là chuyện tốt, nhưng nhất định phải thấy rõ ràng mới đưa ra kết luận."
Thành vệ trưởng nói, sau đó dẫn nhóm thành vệ tiếp tục tuần tra.
Đám thành vệ rời đi không bao lâu, phía dưới tường thành lại rung động nhè nhẹ…
Một người thanh niên mặc y phục màu trắng nắm tay tiểu thiếu nữ đi ra khỏi thông đạo không gian. Sau đó mười tên Bạch Yểm Ma ló đầu ra dò xét, cảm thấy thật sự an toàn mới bắt đầu bước ra, một tên trong đó ngẩng đầu nhìn lên tường thành, chuẩn bị mở miệng cười nhạo liền bị Sở Mộ đập một cái thụt đầu vào trong.
"Ra ngoài đường phố không cần thiết lén lén lút lút nữa, dựng đứng lưng lên, học theo bước chân của ta, nghiêm cấm bay nhảy trong thành."
Sở Mộ nhìn lướt qua đám Bạch Yểm Ma, lại dặn dò thêm lần nữa.
Đám Bạch Yểm Ma rất chịu khó gật đầu, học theo bộ pháp đi đường của Sở Mộ nghiêng nghiêng ngã ngã vô cùng buồn cười, từ ngoài nhìn vào rất giống mười tên say rượu. Thế nhưng, chúng nó vẫn liên tục nhìn ngó chung quanh, thỉnh thoảng quên mất phiều phù mấy bước rồi lại bước đi tập tễnh.
"Ca ca, nơi đây thật là náo nhiệt!"
Trữ Mạn Nhi thấy người đi đường chỉ chõ mười tên quái nhân bên cạnh mình, bàn luận xôn xao. Nhưng nàng không có mất tự nhiên chút nào, vừa đi vừa cười nói vô cùng vui vẻ.
Sở Mộ đúng là nhức đầu với đám Bạch Yểm Ma này, nhưng lại không có biện pháp nào tốt hơn. Cũng may mà đoạn đường này không có gặp phải vấn đề gì.
Sở Mộ dẫn đám Bạch Yểm Ma tiến vào nội thành Tuyết thành, thuê một trang viện thật lớn làm chỗ nghỉ ngơi tạm thời.
"Mạn Nhi, ngươi canh chừng thật kỹ không cho chúng nó ra ngoài. Ta đi Hồn Điện một chuyến."
Sở Mộ mở miệng phân phó.
"Biết rồi!"
Trữ Mạn Nhi đáp ứng rất sảng khoái.
Thật ra Sở Mộ cũng muốn ngụy trang Bạch Yểm Ma xem như Hồn sủng của mình, nhưng vấn đề là chúng nó có tới mười con. Cho đến hiện tại còn chưa có Hồn sủng sư nào đủ năng lực triệu hồi một hơi ra mười đầu Bạch Yểm Ma cả, làm như thế chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi.