Miumi nhanh chóng đi tới giúp cô thay trang phục, Bạc Kha Nhiễm lắc đầu cự tuyệt.
"Không cần đâu chị, dù sao bây giờ cũng trực tiếp trở về."
"Không chuẩn bị sao, lát nữa còn phải đi ăn cơm mà?"
"Ăn cơm?" Bạc Kha Nhiễm nghi hoặc nhìn về phía Miumi.
Ăn cơm gì vậy?
"Chính là vừa rồi chị nghe người phụ trách nói, sau khi kết thúc thử kính, tất cả mọi người cùng đi liên hoan."
Liên hoan?
"Không đi có được không?" Bạc Kha Nhiễm hỏi.
Miumi còn chưa đáp lại, đã nghe thấy tiếng của Nguyễn Lệ từ cửa truyền vào:
"Tất cả mọi người đều đi, em sao có thể không đi, nói nữa, đây là một cơ hội tốt để em lộ mặt, em nói không đi, em cảm thấy có khả năng sao?"
Bạc Kha Nhiễm lập tức tìm lý do chống đỡ: "Không phải ngày thường chị luôn nói em phải giảm béo sao, đi liên hoan cái gì cũng phải ăn, khẳng định sẽ lập tức tăng cân..."
"Đừng tìm cớ, nếu em tăng cân, chị sẽ tìm Sindy giúp em tăng cường tập luyện, em yên tâm, sẽ không béo." Nguyễn Lệ hướng cô mỉm cười.
Khóe miệng Bạc Kha Nhiễm giật giật.
Sindy là huấn luyện viên thể hình của cô, rất nghiêm khắc, đối với dáng người của cô còn để ý hơn cả chính bản thân cô. Ngày thường tập luyện đã rất nặng, nếu còn tăng thêm, chẳng phải là muốn lấy mạng cô sao?
"Đúng rồi, tại sao em muốn diễn cảnh Ngọc Khê khi còn nhỏ?"
Bạc Kha Nhiễm trầm mặc giây lát, liền mở miệng đáp: "Chính là em cảm thấy, có lẽ sâu trong nội tâm Ngọc Khê, vẫn luôn hoài niệm khoảng thời gian các nàng nương tựa bên nhau sống qua ngày."
Khi đó tình cảm của các nàng rất đơn giản, thuần túy.
Khi đứng ở đỉnh cao danh vọng, đời này Ngọc Khê vẫn luôn hoài niệm về khoảng thời gian đó nhất.
"Xem ra em đúng là rất dụng tâm nghiên cứu kịch bản, vừa rồi ở dưới sân khấu xem, biểu hiện của em như thế nào, hiện tại chúng ta chưa nói đến, Miumi giúp em ý sửa soạn một chút, tối nay buổi liên hoan rất quan trọng."
"Em đã biết, Lệ tỷ."
Miumi nghe Nguyễn Lệ nói, liền nhanh chóng kéo Bạc Kha Nhiễm đến bàn trang điểm.
Chờ thử kính kết thúc, đã là giờ tối.
Tiệc rượu tổ chức ở "Thanh Thành".
Đoàn người lục tục hướng "Thanh Thành" đi đến.
Sau khi ngồi xuống, Bạc Kha Nhiễm bất động thanh sắc quan sát một vòng.
Phòng rất lớn, ước chừng có năm bàn tiệc, xem ra, bàn ngay phía trước chính là bàn của đạo diễn và nhà làm phim.
Thẳng đến khi mọi người đến đông đủ, liền lập tức bắt đầu tiệc rượu.
Trong lúc nhất thời, không khí náo nhiệt lên không ít.
Ăn uống linh đình, kính rượu giao thiệp, âm thanh trò chuyện vang lên không dứt.
Vị trí Bạc Kha Nhiễm ngồi, vừa hay đối diện bàn của Thẩm Dữ, cô chỉ cần hơi nhấc mắt, liền có thể nhìn thấy anh.
Tuy rằng trong bốn năm qua không có chính thức gặp mặt nhưng không ít lần nhìn côthấy anh trên tạp chí, TV.
Nguyễn Lệ đè thấp thanh âm hướng cô nói chuyện: "Nói thật, gương mặt này của Thẩm Đạo mà lại đi làm đao diễn thật là đáng tiếc."
Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm một lần nữa kín đáo hướng sang Thẩm Dữ nhìn qua.
Lúc này Thẩm Dữ rũ mắt, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, cùng với những người xung quanh nói chuyện gì đó, trong tay đong đưa một ly rượu vang đỏ.
Trong lúc nhất thời, chén rượu rượu vang đỏ thật diễm lệ.
Chỉ là một động tác đơn giản, lại có không biết bao nhiêu ưu nhã.
Ở trên người anh, luôn tồn tại một tầng khí chất cao quý như vậy.
Kỳ thật, trong toàn bộ giới đạo diễn, giá trị nhan sắc của Thẩm Dữ tuyệt đối đứng vị trí đầu tiên. Nếu tiến vào giới giải trí, khẳng định bỏ qua không ít tiểu thịt tươi hiện tại.
Rõ ràng có thể dựa mặt kiếm cơm, lại cố tình bộc lộ tài hoa.
"Em nhìn kìa." Nguyễn Lệ bảo cô nhìn về phía bàn đầu tiê.
Bạc Kha Nhiễm lần nữa nhìn lại, trong phòng tiệc, không ít người vội vàng đi đến bàn đầu tiên kính rượu, đương nhiên tâm tư rõ như ban ngày, đều là người trong giới, trong lòng ai cũng đều rõ ràng.
Bạc Kha Nhiễm nhất thời miên man, chợt thấy một vật lạnh lẽo bị nhét vào lòng bàn tay, không khỏi cúi đầu nhìn xuống.
Nguyễn Lệ đưa cho cô một ly rượu vang đỏ.
"Đi theo chị."
"Chị định làm gì vậy?"
"Em nói xem?" Nói xong, Nguyễn Lệ cầm chén rượu đứng dậy, hướng bàn tiệc đông nhất đi đến.
Thân là nghệ sĩ dưới quyền, Bạc Kha Nhiễm chỉ có thể đi theo.
"Dương đạo, đã lâu không gặp ngài, chúng ta giống như rất lâu rồi chưa có hợp tác cùng nhau?"
Nguyễn Lệ là một người đại diện có thâm niên, đối với trường hợp như vậy ứng phó rất thuận buồm xuôi gió.
"Tới tới, kính ngài một ly."
"Kha Nhiễm, mau tới kính rượu."
Bạc Kha Nhiễm mỉm cười khéo léo, nhất nhất theo chân bọn họ kính rượu.
"Kha Nhiễm, vị này chính là Thẩm Đạo, lại đây, kính Thẩm Đạo một chén rượu, hy vọng về sau Thẩm Đạo có thể chiếu cố nhiều hơn."
Thẩm Dữ đứng dậy: "Nói gì vậy."
Nguyễn Lệ cười đẩy nhẹ bả vai Bạc Kha Nhiễm, Bạc Kha Nhiễm theo phản ứng lại gần, siết mạnh chén rượu trong tay, cùng Thẩm Dữ chạm nhẹ một chén.
"Thẩm Đạo, phiền ngài chiếu cố nhiều hơn."
Thẩm Dữ nhìn bộ dáng Bạc Kha Nhiễm cụp mi rũ mắt, không nói gì, hướng về phía cô khẽ gật đầu.
Kính rượu trở về, cảm thấy người có chút choáng, Bạc Kha nhiễm ăn nhẹ một chút, đa phần đều là uống nước trái cây.
Nhưng uống nước trái cây nhiều, hậu quả chính là cần đi nhà vệ sinh.
"Lệ tỷ, em đi nhà vệ sinh một chút."
"Ân, đi đi, có cần chị đi cùng em không?"
Bạc Kha Nhiễm vội lắc đầu, "Không cần không cần."
Ra đến cửa, cô dựa theo chỉ dẫn hướng phòng vệ sinh đi đến.
Nguyễn Lệ ngày thường hay nói một câu với cô là.
Nữ minh tinh cho dù là vội vã đi WC nhưng mỗi bước đi đều phải giống như đang bước trên thảm đỏ. Bởi vì em sẽ không biết, khi nào sẽ có một chiếc camera chỉ chờ em đến.
Bạc Kha Nhiễm đem nước trên tay hong khô mới rời đi.
Ra tới cửa cô cũng không có lưu lại mà trực tiếp về phòng.
Trên đường trở, bước chân đợt ngột dừng lại, bởi vì cô nhìn thấy một người.
Liễu Hâm.
Ở thời điểm cô đang suy xét có nên đi tiếp không, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ xa đang lại gần vang lên.
"Cộp cộp cộp cộp......" Là âm thanh giày da đi đến.
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng xoay người nhìn.
Người đi tới mặc một thân tây trang màu xám, bên trong là áo sơ mi trắng cùng cà vạt màu lam nhạt, bước đi ẩn chứa không ít lực.
Người này không ai khác chính là Thẩm Dữ.
Hướng anh đi vừa đúng là chỗ Liễu Hâm đang đứng.
Quả nhiên, anh dừng lại trước mặt Liễu Hâm, hai người cũng không biết đang nói chuyện gì, tóm lại, trên mặt Liễu Hâm không ít ý cười.
Bạc Kha Nhiễm cảm thấy chính mình hình như nhìn thấy được bí mật không thể để người khác biết, sợ bị giết người diệt khẩu nên chỉ có thể an tĩnh dựa vào tường chờ hai người họ nói chuyện xong mới đi ra.
Cũng may thời gian hai người nói chuyện với nhau không dài, sau vài phút, Liễu Hâm hướng Thẩm Dữ vẫy tay tạm biệt, nhanh chóng rời đi.
Sau khi Liễu Hâm rời khỏi, Thẩm Dữ cũng xoay người chuẩn bị rời đi.
Mà chính lúc này.
Chuông điện thoại thình lình vang lên.
Từ trong túi của Bạc Kha Nhiễm.
Bạc Kha Nhiễm luống cuống tay chân móc di động ra, cô nhìn tên người gọi không ngừng nhảy trên màn hình.
Nguyễn Lệ.
Vốn là ấn nhận điện thoại, mà luống cuống tay chân một hồi lại thành không cẩn thận ấn từ chối. Cũng chính lúc này, người vốn dĩ đã xoay người rời đi không biết từ khi nào đã hướng về phía cô.
Khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt u ám sâu không thấy đáy khiến cho người khác không nhìn ra bất luận cảm xúc gì, xung quanh tản ra loại cảm giác người sống chới tới gần.
Bạc Kha Nhiễm nuốt nước miếng, nhìn anh đi về phía mình.
Khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, mở miệng kêu người:
"Kia...... xin chào Chú nhỏ."
Lông mày Thẩm Dữ không khỏi nhăn lại, anh vốn ít cười, mà khi chau mày, nhiệt độ xung quanh liền giảm đi không ít.
Bạc Kha Nhiễm rụt cổ.
Cô nói sai gì rồi sao, chọc anh không cao hứng sao?