Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc nhìn lại.
Người nọ bước chân đi về phía cô, không phải ai khác, đúng là Thẩm Dữ.
Hôm nay anh mặc tây trang màu đen, mặt vẫn lạnh lùng như trước, trên người mang theo hơi thở cấm dục.
Không đến vài bước, anh đã đứng trước mặt cô.
Bạc Kha Nhiễm nhìn thấy anh đến thì một chút ngoài ý muốn cũng không thấy.
"Sao chưa đi vào?"
"vâng......Liền chuẩn bị đi vào......"
Thẩm Dữ cúi đầu nhìn cô, tóc cô buông xõa, rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất. Thoạt nhìn có chút đáng thương.
Bạc Kha Nhiễm không nói, Thẩm Dữ cũng có thể biết nguyên nhân, từ biểu tình trên mặt cô liền có thể hiểu được.
Từ nhỏ cô rất sợ chú Bạc, đa phần vì đến muộn mà sợ không dám vào.
"Sợ bị mắng sao?"
Bạc Kha Nhiễm phản xạ có điều kiện gật đầu sau đó lại nhanh chóng lắc đầu.
Bỗng nhiên, bàn tay bị một mảnh ấm áp bao trùm, theo bản năng cúi đầu, lại nhìn thấy Thẩm Dữ nắm tay mình. Người này giống như một khối băng, nhưng bàn tay lại cực kỳ ấm áp.
Trong lòng cả kinh, cô theo bản năng muốn rút tay ra, lại không nghĩ tới anh càng nắm chặt hơn.
"Không phải muốn không bị mắng sao?"
Thanh âm Thẩm Dữ nhàn nhạt vang lên, lại dễ dàng nắm lấy tay cô, Bạc Kha Nhiễm lập tức không giãy giụa.
"Không sao, chúng ta cùng nhau đi vào." Thanh âm của anh như có lực trấn an, trái tim thấp thỏm của Bạc Kha Nhiễm không khỏi bình tĩnh trở lại, khiếp sợ trong lòng tan đi không ít.
Thẩm Dữ nhận thấy được biến hóa rất nhỏ này của cô, khoé môi thẳng tắp lúc trước không khỏi nhếch lên.
Vì thế anh một tay nắm tay cô, một tay đẩy cửa phòng, ánh mắt mọi người trong phòng liền dừng trên người bọn họ.
Bạc Lập nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đến, bảo cô giờ có mặt, hơn nữa đã dặn cô không được đến trễ, cô còn cùng Thẩm Dữ đến trễ, sắc mặt mới vừa trầm xuống lại bỗng nhiên nhìn thấy hai người nắm tay đứng bên nhau, sửng sốt một lúc lâu.
Bạc Kha Nhiễm đem biểu tình Bạc Lập xem rõ ràng.
Đôi khi, cô cảm thấy, Bạc Lập như tắc kè hoa, bởi vì sắc mặc ông thay đổi trong chớp mắt khiến người khác không hiểu được.
"A Dữ, Tiểu Nhiễm, hai con tới rồi à?" Thẩm Quan nhanh chóng hỏi.
Thẩm Quan là cha của Thẩm Dữ, ông vừa nói xong, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới thấy, trên bàn cơm đều là trưởng bối của cô và Thẩm Dữ.
Cha mẹ cô, cha mẹ Thẩm Dữ cùng với ông nội anh.
Bọn họ có mặt ở đây, đã hoàn toàn chứng thực cho dự đoán trước đó của Bạc Kha Nhiễm.
"Lúc nãy ở dưới lầu con gặp Nhiễm Nhiễm, mới bảo Nhiễm Nhiễm chờ con rồi đi cùng. Chúng con đến trễ, thật xin lỗi mọi người." Thẩm Dữ khiêm tốn giải thích.
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Dữ.
Người này lúc nói dối mặt vẫn không đổi sắc, bất quá có những lời này của anh, nguy cơ của cô cũng được giải trừ.
Cô ngoan ngoãn chào hỏi trưởng bối trên bàn cơm.
"Ai, bé ngoan, mau tới đây ngồi." Thẩm Trường Kiến hiền lành nói.
Thẩm Trường Kiến là ông nội Thẩm Dữ, năm cô mười tuổi, ông nội cô đã qua đời. Từ nhỏ ông nội Thẩm rất thương cô, cảm tình của cô đối với Thẩm Trường Kiến rất sâu đậm.
Bạc Kha Nhiễm hướng phía Thẩm Trường Kiến đi đến, Thẩm Dữ săn sóc giúp cô kéo ghế, chờ cô ngồi xuống mới ngồi vào bàn.
Một lát sau, cửa lớn bị gõ vang, phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên.
"A Dữ, cháu về nước đã vài tháng, chúng ta cũng chưa có gặp mặt một lần, thật là bận quá." Bạc Lập nói.
"Có lời này của chú Bạc, là cháu làm vãn bối không đủ chu đáo, cháu nên đến gặp chú sớm hơn."
Bạc Lập cười: "Không có việc gì, không có việc gì, người trẻ tuổi mà, vội vàng sự nghiệp cũng là bình thường."
Các trưởng bối nói chuyện, Bạc Kha Nhiễm im lặng không nói, trừ khi bọn họ chủ động hỏi thì cô trả lời, cả buổi chỉ vùi đầu ăn cơm, tận lực khống chế cảm giác tồn tại của bản thân.
"A Lập, thời gian trước ta đột nhiên mơ thấy Minh Hiên." Thẩm Trường Kiến đột nhiên mở miệng nói.
Bạc Kha Nhiễm trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, chung quy đã nhắc tới chuyện này.
Bạc Minh Hiên là ông nội Bạc Kha Nhiễm, cũng chính là cha Bạc Lập.
Nhắc tới cha mình, Bạc Lập liền cung kính hỏi, "Ba cháu đã nói gì ạ?"
Thẩm Trường Kiến cười cười: "Trước kia chúng ta từng nói chuyện, muốn hai nhà chúng ta kết làm thông gia. Chuyện cũng đã lâu rồi, thật không nghĩ, mới chớp mắt, bọn nhỏ đều đã lớn."
Bạc Lập cũng không ngốc, ông đương nhiên biết ý của lão gia tử là gì. Thời điểm đến bữa ăn này, ông đã rất rõ ràng.
Kỳ thật, Thẩm Dữ làm con rể ông, ông không có bất kỳ ý kiến gì. Ông nhìn đứa nhỏ Thẩm Dữ này lớn lên, hiện tại ngày càng thành thục ổn trọng mà sự nghiệp cũng rất thành công.
Hai nhà có thể kết làm thông gia, ông cũng rất vui mừng.
"A Lập, tuy cha con không còn nữa, nhưng lời này của chúng ta trước kia là nghiêm túc."
Bạc Lập cúi đầu, "Cháu biết rõ ạ, ý của chú Thẩm cháu hiểu được ạ."
"Hiểu được là tốt, thật tốt quá." Thẩm Trường Kiến thực vừa lòng câu trả lời của Bạc Lập.
"Chỉ là..." Bạc Lập đột nhiên lên tiếng.
Mọi người liền nhìn về phía ông.
"A Dữ thật sự nguyện ý cưới Tiểu Nhiễm nhà chú sao, mặc dù hai nhà chúng ta định ra hôn ước, nhưng Tiểu Nhiễm nhà chú rốt cuộc vẫn là một khuê nữ."
Bạc Lập một khi đã nói, mọi người ánh mắt đương nhiên đều đầu hướng về phía Thẩm Dữ.
Bạc Kha Nhiễm ghé mắt nhìn về phía anh, hai tay đặt trên gối không khỏi nắm chặt. Câu trả lời này của Thẩm Dữ rất quan trọng, nó quyết định hôn ước của bọn họ có thành hay không.
Cô không khỏi nín thở, chờ đợi câu trả lời của Thẩm Dữ.
Rõ ràng chỉ vài giây, nhưng Bạc Kha Nhiễm lại cảm thấy giống như mình đã chờ đợi qua mấy năm, vào lúc đầu mơ hồ hỗn độn, câu trả lời của anh như sét đánh, thanh tỉnh tâm trí cô.
Câu trả lời cực kỳ rõ ràng.
"Cháu nguyện ý."
Bữa tối hôm nay, đa phần mọi người đều rất vui mừng.
Nội tâm Bạc Kha Nhiễm cảm thụ rõ ràng nhất, bất quá về phía Thẩm Dữ, cô có chút mờ mịt không rõ.
Ăn cơm xong, mấy người cùng nhau đi ra sảnh khách sạn.
Bạc Kha Nhiễm ngoan ngoãn đứng bên cạnh Hạ Khi Xuân.
"Nhiễm nhiễm, con không lái xe đến ah?" An Viện hỏi.
Bạc Kha Nhiễm lắc đầu, "Không ạ, A Miên đưa con đến."
An Viện nhíu mày, "Vậy đi, để A Dữ đưa con về, giờ là buổi tối, con là con gái, đi lại như vậy chúng ta không yên tâm."
Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua Thẩm Dữ, vội vàng cự tuyệt, "Không cần đâu ạ, con gọi xe về là được rồi ạ."
Nói xong, cô liền ý thức được bản thân phản ứng hơi quá mức, đành ngượng ngừng giải thích.
"Bình thường chú nhỏ bận rộn công tác cũng rất vất vả, con sao có thể không biết xấu hổ để chú đưa về."
"Nhiễm Nhiễm, sao con còn gọi A Dữ là chú nhỏ? A Dữ là chú nhỏ của Tư Gia, huống hồ không lâu nữa hai đứa sẽ kết hôn, còn kêu chú nhỏ sẽ khiến người khác chê cười." Hạ Khi Xuân lên tiếng nhắc nhở.
Hạ Khi Xuân nói xong, mọi người xung quanh ai nấy đều không khỏi tươi cười.
Mà Bạc Kha Nhiễm cảm thấy một trận xấu hổ.
"Không có việc gì, để cháu đưa Nhiễm Nhiễm về." Thẩm Dữ hướng cô nói.
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng nhìn thoáng qua Thẩm Dữ, kỳ thật cô rất muốn trừng mắt nhìn anh, nhưng cô lại không có gan làm thật.
"Nếu A Dữ đã nói vậy, liền như vậy đi, A Dữ, Nhiễm Nhiễm giao cho con." Thẩm lão gia tử nhanh chóng quyết định.
Ai còn dám ý kiến?
Tất nhiên là không rồi.
Mấy người trưởng bối nhanh chóng rời đi, cửa khách sạn chỉ còn hai người bọn họ.
"Ở đây chờ, chú đi lấy xe." Thời điểm cô không biết nên làm gì, liền nghe được Thẩm Dữ lên tiếng.
Cô vội vàng gật đầu.
"Vâng." Cô không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn ra sức gật đầu, thoáng thấy Thẩm Dữ xoay người đi vào gara khách sạn. Người càng lúc càng xa, cô mới ngẩng đầu lên, thở nhẹ một hơi.
Lên xe không lâu, mưa mới tạnh không lâu lại bắt đầu tí tách rơi, không khí mang theo chút ẩm ướt. Trên đường, xe như bị khói nhẹ bao phủ, thoạt nhìn rất mông lung.
"Hôm nay đã làm phiền chú nhỏ."
Thẩm Dữ nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt thâm thúy không lộ cảm xúc nhìn cô chằm chằm, lúc sau, một tiếng ừ nặng nề vang lên.
Bạc Kha Nhiễm nhấp môi, duỗi tay chuẩn bị đẩy cửa xe, nhưng khi ngón tay trắng nõn chạm vào then cửa, cô đột nhiên dừng lại, hơi xoay người, ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Dữ.
Thẩm Dữ như là dự đoán được cô sẽ quay đầu lại, vẫn luôn duy trì tư thế lúc trước, anh không nói gì, im lặng chờ cô lên tiếng.
Bạc Kha Nhiễm do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.
"Chú nhỏ."
"Ân?"
Bạc Kha Nhiễm biết rõ Thẩm Dữ là người như thế nào, người như anh, sao có thể chấp nhận chuyện hôn nhân trói buộc?
Nhưng là, anh vì sao lại làm như vậy?
Cô mím môi, hạ quyết tâm hỏi chuyện rõ ràng.
"Chú nhỏ thật sự muốn cùng cháu kết hôn sao?" Hỏi xong, Bạc Kha Nhiễm liền nhìn chằm chằm Thẩm Dữ, sợ bỏ qua một chút biểu tình trên giương mặt anh.
Chỉ tiếc, từ đầu đến cuối, ánh mắt anh vẫn luôn điềm tĩnh không hề có chuyện gì.
"Ân."