Phong Nhã lời còn chưa dứt, bọn thị nữ hầu hạ một bên liền tranh nhau xông vào, ai cũng muốn là người vào trước, dùng ánh mắt ôn nhu nhất có thể cũng như giọng nói ngọt ngào nhất từng có đồng thanh hỏi: ” Nhã công tử xin cứ phân phó!”
Phong Nhã chán ghét đích khoát tay chặn lại: “Đều đi xuống cho ta, đem tú bà kêu lên đây.”
Bọn thị nữ nhìn nhau liếc mắt một cái, đều mang vẻ mặt kinh ngạc cùng không cam lòng, đôi môi đỏ mọng cong lên, chậm rãi lui xuống. Nhưng còn có một người không cam lòng rời đi như vậy, hơi nghiêng thân một chút cúi đầu xuống, đôi nhũ hoa phập phồng thoáng lộ ra, nhẹ giọng hỏi: “Không biết Nhã công tử còn có gì phân phó?”
“Im lặng!”Phong Nhã quát. Ả thị nữ cả kinh, chỉ thấy Phong Nhã đang ra sức khống chế tên tiểu luyến đồng đang giãy giụa không ngừng trong lòng ngực hắn, hổn hển nói: ” Ngươi ngoan ngoãn ngồi im cho ta.”
“Phụ thân. . . . . Quần áo. . . . . .” Tiểu luyến đồng thấp giọng nói, nghe giống như tiếng mèo kêu. Trong mắt rưng rưng những lệ, cắn môi không dám khóc, cứ liên tục giãy giụa muốn tuột xuống đùi của Nhã công tử, lại bị Nhã công tử ấn trở lại vào trong lòng ngực, hắn liền chôn mặt ở vạt áo, khóc thút thít không ngừng. Hừ, bộ dáng thật xấu, muốn học hoa lê đẫm mưa, còn kém xa lắm. Thật không rõ Nhã công tử vì sao lại có thể đối xử tốt với tên tiểu luyến đồng vừa xấu lại vừa chướng mắt này.
Thị nữ tức giận bất bình nhìn chăm chú vào tiểu luyến đồng, hạ quyết tâm chờ Nhã công tử rời đi sẽ hảo hảo dạy dỗ lại hắn. Tầm mắt đột nhiên bị một gã thư sinh áo xanh ngăn trở, thư sinh nhã nhặn kia lấy quạt ngăn nàng hành lễ, hỏi: “Ngươi là người nào?”
“Tiểu nữ là Liên Vận.”Biết hắn là người hầu cận của Nhã công tử, thị nữ không dám chậm trễ, vội vàng nói: “Hai tháng trước Nhã công tử đến Thư Dạ Hiên, Liên Vận chính là người đã ở bên cạnh hầu rượu.” Nhớ tới tình cảnh được gặp người này vào hai tháng trước, Liên Vận liền không khỏi sóng mắt mê mang.
Ngày đó, một nam nhân tuấn dật phi phàm, vận bạch y từ ngoài cửa đủng đỉnh bước vào, phong thái ung dung, nàng liền ngây ngốc