- Đây là bữa tiệc gì vậy?
- Đây là tiệc họ hàng do ông chị tổ chức hằng năm để tụ hội con cháu về !
- Vậy sao chị lại kéo theo tôi đến đây ? Tôi có máu mủ gì đâu ?
- Em là dâu là chồng của nhà chị , quên rồi sao?
- Ừ.. Tôi quên mất , ưm mà cô chưa nói lại với ông nội sao?
Hoàng Vi lắc đầu
- Ông thích em Tử Khuynh, có thể chịu khó ko ? Chị sẽ kh phụ em !
Hoàng Vi thiết tha cầu xin , cô ko mong sự tha thứ cô chỉ mong có thể cùng người này đi đến bạc đầu mãi mãi
- Tôi ko thể , cô đừng chấp niệm trong lòng là tôi vẫn yêu cô nữa đi !
- Chị ko chấp niệm điều đó , chị .. Chị ..
- Cô ko thể cãi lại tôi đâu ,điều đó đã thể hiện rõ trên mặt cô rồi kìa ! Nội trong hai tuần này cô nên nói lại với ông nội đi .
- Rốt cuộc em vẫn chỉ xem tôi là một kẻ thù , còn tôi thành một kẻ khờ khạo theo đuổi lấy một tình yêu đã mất !
- Cô hiểu ra vậy là tốt!
- Chẳng phải em trước vẫn vậy sao !
- Này này , tôi ko phải cô , cô ko phải tôi ok ! Chẳng lẽ cô muốn tôi yêu người khác phũ cô , sau lặp lại kịch bản người yêu tôi gϊếŧ cô??!
Hoàng Vi im lặng
- Thôi vậy , đi vào trong đi ! Đừng để mọi người đợi!
Hoàng Vi lẽo đẽo đi theo hệt như một cô ngốc
Bữa tiệc xa hoa trong khách sạn lớn nhất nhì tp
, đúng thật họ hành của Hoàng Vi toàn người giàu có , nhưng đâu phải ai cũng thế đâu .
Ông nội Hoàng Vi ngồi trên bục mặt ko chút sắc thái nhìn đám con cháu đem quà tới xu nịnh ông , ông khinh thật nhiều bọn họ.
Tử Khuynh ngoài xa thấy mặt ông ko vui liền hỏi Hoàng Vi
- Ông nội tổ chức tiệc cho con cháu vậy mà sao ko vui thế ?
- Em ko biết được ông từng trải qua gì đâu ?
-Lúc ông bị tai nạn ko có gì trong tay bọn họ một mực ko nhận người , đến khi ông có gia sản kếch xù trong tay bọn họ thay mặt thay lòng nhận là con là cháu , ông có người con , cha của Hoàng Vi là con cả, ông là người đã chăm lo chạy chữa gánh vác cả công ty đang trong cơ sụp đổ , mẹ cô là dâu hiền giúp đỡ ko ít vì vậy ông một mực ko phụ hai người này , người con còn lại khinh khỉnh đòi lấy đc phần gia sản nhỏ ấy đi chỗ khác , đến khi công ty vực dậy họ quay lại mặt dày đòi thêm của , ông ko tức hộc máu mới lạ .
- Chậc , thế bảo sao ông ko vui là đúng !
Tử Khuynh chép miệng , nhà này vô phúc thật sự nhưng khí vận vẫn còn thương xót người đàn ông này ko ít
- Tụi mình lại chào ông thôi !
Hoàng Vi kéo cô đến chỗ ông nội
- Ông !
Ông thấy hai đứa cháu tới, miệng cười phớ lớ
- Hai đứa cuối cùng cũng đến , làm ông ngóng nãy giờ! Nào nào lại đây lại đây! Ông cho cái này !
Ông nói như xem hai người như cháu còn nhỏ vậy rất gần gũi thân thiết
Tử Khuynh ngượng chút tiến đến đưa tay cho ông
- Đây là chiếc nhẫn của vợ ông , nó đã truyền lại gần thế hệ cháu là thế hệ tròn đấy haha !
Tử Khuynh ko xem nhẹ chiếc nhẫn này đâu , vừa chạm vào cô cảm nhận được luồng linh khí lớn
- Con cảm ơn ông ạ !
- Ko có gì , chỉ cần cháu chăm lo cho nha đầu thúi này là được !
Hoàng Vi cười mỉm nắm lấy tay cô
- Em thấy chưa , ông xem em là dâu chính thức rồi đấy !
- ....
- Em sao ko nói gì vậy?
- Nhà chị có quan hệ thế nào với pháp sư Hệ Gia ?
- Hệ gia ? Sao em biết bà ấy ?
- Chiếc nhẫn này là của bà ấy , em cảm nhận được khí tức còn sót lại của chiếc nhẫn !
- thế hệ đấy ! Làm sao em biết được bà ấy ??
- cô ... Ấy là người trong môn của em !
- Môn ??
- Là môn đệ , dưới trần thường có các môn đồ để trấn giữ , em đã lập một môn để trấn áp các tà quái ở trần gian cô ấy .. Làm sao có thể !? Chẳng lẽ có vấn đề xảy ra lúc xuyên không ?
- Ko có khả năng, nhưng mà đúng là kì lạ?
- Chị biết cô ấy hiện ở đâu ko?
- Chị nghe từ ông nội bà ấy thường cư ngụ ở núi Chân Long , chỉ có hôm ở hôm thì ko?
- Nếu có thể gặp được , chúng ta sẽ biết thêm xem có ai đó cùng xuống trần như chúng ta ko?
Hoàng Vi nhíu mày , lòng cô nảy ra một mầm khó chịu
- Ý em là.. Kể cả
- Quách Nhị !
- Ko có khả năng, làm sao !
- Bình tĩnh đi , đó chỉ là suy đoán thôi , chúng ta bây giờ phải tìm ra Hệ gia thì mới biết rõ được!
- Được , nhưng mà việc đó để sau đi ! Còn bữa tiệc này , tận hưởng đi đã !
Hoàng Vi vuốt mũi ngọt của Tử Khuynh
- Em vẫn dễ thương!
- Xì , chỉ biết nịnh là giỏi !
- Lão công ~!
- Aaa , im đi !
- Lão công a~!
- aaaaa~ tôi ko nghe , tôi ko nghe !