"Gạt người." Dương Quỳnh không chừa chút mặt mũi nói. "Nói thật cho chị nghe."
Con ngươi Thẩm Thu Hoa chớt chớt, kề tai cô nói: "Em muốn giống như chị, thân thủ lợi hại."
Dương Quỳnh thật vất vả mới nhịn không cười, cơ mặt đều muốn rút gân. "Em nghiêm túc?"
Thẩm Thu Hoa xụ mặt, "Không phải."
Ai nha! Nương nương ngạo kiều!
Dương Quỳnh đi theo sau Thẩm Thu Hoa tiếp tục hỏi: "Em thật muốn giống chị? Vậy sẽ ăn bao nhiêu khổ đây? Không được, chị không nỡ."
Thẩm Thu Hoa đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn, căm tức nhìn Dương Quỳnh. Dương Quỳnh thiếu chút nữa va vào nàng liền dừng gấp, "Chị muốn tốt cho em." Vì sao lại trừng chị?
"Tóm lại ngày mai chị mang em theo chị chạy bộ, hiểu chưa?"
Dương Quỳnh gật gật đầu.
"Vậy thì tốt." Lấy khí tràng Khang phi ra, nàng không tin không áp chế nỗi Dương Quỳnh.
Ngày hôm sau, Dương Quỳnh quả nhiên mang theo Thẩm Thu Hoa dậy sớm chạy quanh khu vực khách sạn. Chỉ là thể lực của Thẩm Thu Hoa thật sự có vấn đề, chưa chạy bao lâu hô hấp đã bắt đầu khó khăn, khó có thể tiếp tục. Dương Quỳnh lắc đầu, đi đến kéo nàng.
"Em xác định hôm nay thật không có cảnh diễn? Bằng không lát nữa em mệt, chậm trễ tiến độ quay phim, chị không gánh nổi trách nhiệm đâu."Dương Quỳnh lôi kéo tay nàng, hầu như là kéo nàng đi.
"Không có. Em sẽ không.... sẽ không khó xử bản thân." Thẩm Thu Hoa thở hổn hển. Nhưng càng như vậy, nàng càng phải luyện tập. Không nói những chuyện khác, sau này công tác dày đặc, nàng sẽ không thể ứng phó được.
Khi hai người nghỉ chân tại một công viên giải trí, xa xa nghe thấy tiếng người luyện giọng. Thẩm Thu Hoa hỏi: "Này gọi là gì?"
"Luyện giọng kinh kịch buổi sớm, em chưa nghe qua?" Dương Quỳnh thường xuyên chạy nên luôn nghe thấy.
"Hôm nay là ngày đầu tiên em chạy." Thẩm Thu Hoa cường điệu.
Này cũng có thể gọi là chạy bộ sao? Dương Quỳnh nói thầm trong lòng. Hai người bước vào trong rừng cây, thấy một lão nhân đang luyện giọng. Khi đến gần mới nhận ra là người quen.
"Ngụy lão sư, ngài đến đây luyện giọng sao?" Dương Quỳnh hỏi.
Ngụy Việt Đồng là diễn viên trong đoàn phim. Đóng vai mẹ của nam chủ Thái hậu, cũng chính là bà bà của nhân vật Hoàng hậu Thẩm Thu Hoa thủ vai. Bà là diễn viên kinh kịch trứ danh nhưng vì tuổi lớn, không thể lên đài, chỉ chạy đến phim trường để thỏa mãn đam mê.
"Đúng vậy. Chúng ta hát tuồng, mỗi ngày đều phải luyện kiến thức cơ bản. Giọng phải luyện mỗi ngày, đấy là công phu." Ngụy Việt Đồng tuy rằng đã niên du hoa giáp nhưng giọng một chút cũng không già đi. Bà nhìn Thẩm Thu Hoa, nhấp miệng cười nói: "Con dâu của ta, thấy ai gia sao lại không nói lời nào?"
niên du hoa giáp: người qua tuổi gọi là hoa giáp chi niên, qua tuổi gọi là niên du hoa giáp.
"Bà bà hảo." Thẩm Thu Hoa tuy có chút ngượng ngùng nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi bà.
Mấy ngày ở đoàn phim, nàng vẫn chưa có cảnh quay, Ngụy Việt Đồng luôn kéo nàng bồi đắp cảm tình. Nói rằng muốn diễn kịch phải nhập diễn. Trong phim hay ngoài đời đều nên tựa như mẹ chồng nàng dâu như vậy mới có cảm giác.
Ngụy Việt Đồng sủng nịnh giữ chặt tay Thẩm Thu Hoa, "Ai nha, vì sao mạch con lại đập nhanh như vậy? Con đang làm gì?"
Dương Quỳnh cười, "Ngụy lão sư, con kéo em ấy chạy bước nhanh. Em ấy ít tập luyện, chưa tập bao lâu đã mệt như vậy."
Thẩm Thu Hoa tiếp tục trừng cô. Muốn làm trò cho người ngoài cười nhạo mình? Mình không cần mặt mũi sao?
Ngụy Việt Đồng vỗ tay Thẩm Thu Hoa, "Con dâu, xem con kìa, vẫn nên tập luyện một chút. Nhìn thân con, gió thổi sẽ bay mất, người xem đều sẽ đau lòng. Chỉ là rèn luyện cũng cần có phương pháp. Con xem mỗi ngày ta đều đến công viên luyện tập, không chạy không nhảy, chỉ luyện những kiến thức cơ bản, luyện giọng, thân thể vẫn rất tốt. Nếu không, con mỗi ngày theo ta luyện đi."
Dương Quỳnh vừa nghe đã buồn bực, này là ý gì? Muốn bắt cóc Thu Hoa của cô? Đừng có mơ.
"Thu Hoa...." Cô vừa nói hai chữ, đã bị Thẩm Thu Hoa giơ tay đánh gãy.
"Bà bà, người có thể hát cho con nghe một đoạn không." Tới hiện đại đã một thời gian, Thẩm Thu Hoa vẫn chưa nghe qua kinh kịch. Hiện tại thấy Ngụy Việt Đồng lớn tuổi như vậy nhưng vẫn kiên trì luyện tập khiến nàng thật sự tôn trọng những người hành nghề kinh kịch. Đối với kinh kịch cũng có hứng thú.
"Muốn nghe?" Ngụy VIệt Đồng mặt đầy tươi cười. Ở tuổi này của bà, rất ít người nghe.
Thẩm Thu Hoa gật đầu. Dương Quỳnh cũng vội vàng gật theo.
"Bắt đầu." Ngụy Việt Đồng đứng yên, đôi tay bắt đầu động. "Mục Quế Anh uy phong dũng mạnh tự năm đó."
Dương Quỳnh vừa nghe được một câu điệu tây bì đã muốn ngủ. Cô sợ nhất là loại kinh kịch nửa ngày ê ê a a hát không xong một chữ. Nhưng mà đoạn điệu bì sau lập tức khiến cô lên tinh thần.
"Ngươi nghe nói Tây Hạ sợ hãi, ta xem Vương Văn cũng tầm thường. Ngươi yêu cầu cùng xuống dần biểu, ta muốn gϊếŧ địch bảo non sông...." Ngụy Việt Đồng hát khúc này mười phần anh khí. Tuy rằng tuổi già, dáng người vẫn không phụ năm đó, thần thái, động tác, thậm chí tiếng nói vẫn giống như năm đó.
"Nghe hay!" Thẩm Thu Hoa vỗ tay khen.
"Thế nào? Giọng ai gia vẫn còn nghe được chứ?" Ngụy Việt Đồng dù sao cũng lớn tuổi, vừa hát xong một đoạn đã thở hổn hển. Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh vội vàng đỡ bà ngồi xuống ghế dài. "Ta không sao, chỉ hát một đoạn thôi. Năm đó chúng ta đều hát thành một tràng hoàn chỉnh, hiện tại thân thể không tốt, không thể kiên trì hát được."
"Bà bà, người nói con có thể học kinh kịch không?" Thẩm Thu Hoa thật sự hứng thú với kinh kịch. Nàng đến từ cổ đại, không hứng thú nhiều đối với đồ vật hiện đại hóa. Đặc biệt là phương diện văn hóa. Ca khúc lưu hành nàng chỉ nghe của Nguyên Hương cùng Như Quyên, vậy nên đối với hí kịch cổ kính sinh ra hứng thú.
Ngụy Việt Đồng cười lớn nhìn Thẩm Thu Hoa, "Con dâu, học kinh kịch là việc của nam tử. Lúc này con học, giọng có lẽ không được. Có điều con có thể học thử những mặt khác."
Nghe không thể hát, Thẩm Thu Hoa có chút thất vọng.
Ngụy Việt Đồng không nỡ nhìn con dâu thất vọng, giải thích một chút. "Con muốn học hát cũng không sao, là diễn viên nghiệp dư không thành vấn đề, chỉ là không thể lên đài biểu diễn."
"Như vậy con cũng rất thỏa mãn rồi." Thẩm Thu Hoa vừa nói, vừa quay đầu nhìn Dương Quỳnh, thấp giọng hỏi: "Diễn viên nghiệp dư là gì?"
Dương Quỳnh suy nghĩ một chút, "Người thích xem hát."
Từ hôm đó về sau, mỗi ngày Thẩm Thu Hoa đều dậy sớm đến công viên cùng Ngụy Việt Đồng học kinh kịch. Giai đoạn đầu đều là học kiến thức cơ bản rất tẻ nhạt, Ngụy Việt Đồng cảm thấy Thẩm Thu Hoa có lẽ sẽ không tiếp tục học, nhưng Thẩm Thu Hoa thật sự kiên trì học.
Dương Quỳnh hiểu biết nội tình nên hiểu được nguyên nhân bên trong. Từ nhỏ Thẩm Thu Hoa đã luyện thư pháp so với kiến thức cơ bản của kinh kịch càng tẻ nhạt hơn, Thẩm Thu Hoa cũng có thể kiên nhẫn học tập thì việc này cũng không đáng kinh ngạc.
Trong lúc này, cảnh quay của Thẩm Thu Hoa cũng bắt đầu. Cảnh đầu là Hoàng hậu cùng Thái hậu diễn. Thời gian ở chung quả nhiên hiệu quả, hai người ăn ý rõ như ban ngày. Cảm giác mẹ chồng nàng dâu cũng tìm được. Bà bà vừa ý con dâu, con dâu hiếu kính bà bà, cố tình lại bất đồng với tình cảm mẹ con. Có điều Thẩm Thu Hoa vẫn gặp phải vấn đề cũ, đối với máy quay, vị trí đứng, ánh sáng đều có vấn đề.
"Những chuyện này, thời gian dài sẽ tốt hơn. Con muốn thích ứng máy quay. Con muốn diễn kịch để khán giả sau màn ảnh xem như vậy sẽ có vài góc độ người phía sau máy quay không nhìn thấy, vậy là không thích hợp. Hoặc là, con có thể độc diễn." Ngụy Việt Đồng thừa dịp buổi sáng giáo diễn giúp nàng nghĩ cách.
"Độc diễn?" Những lời này khiến Thẩm Thu Hoa xúc động khá lớn. Nàng thật sự không có thói quen diễn trước ống kiến, nhưng nếu độc diễn... Kiếp trước không phải đã diễn chín năm sao?
"Con có thể thử xem." Ngụy Việt Đồng thấy nàng có phản ứng, kiến nghị nói.
"Con sẽ thử, cảm ơn bà bà." Mấy ngày nay Thẩm Thu Hoa đối với tiếng gọi "bà bà" cũng ngày càng thuận miệng hơn.
Cảnh diễn thứ hai của Thẩm Thu Hoa, là cùng nam chủ, nam minh tinh Hàn Thao diễn vai Hoàng thượng. Đừng nhìn hai người ở cũng một đoàn phim lại diễn vai phu thê nhưng đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Cho nên sau khi giới thiệu, hai người bắt đầu đối diễn. Hàn Thao là diễn viên có kinh nghiệm, động tác, ánh mắt, lời thoại đều vô cùng chân thực. Cảnh này là quay cảnh sinh hoạt hằng ngày của hai người Đế Hậu trong tẩm cung. Hoàng thượng viết vế trước, Hoàng hậu làm như tự hỏi, rồi đề bút viết vế sau. Hai người Đế Hậu nhìn nhau cười, thể hiện sự hòa minh.
Câu đối sớm đã được viết xong. Hai người chỉ cần quay là được. Nhưng Thẩm Thu Hoa vừa nhìn thấy câu đối được chuẩn bị sẵn, hơi hơi nhíu mày.
"Tiểu Thẩm, sao vậy?" Trần Đông an bài xong nhân viên công tác, vừa quay đầu thì nhìn thấy.
"Đạo diễn, hai chữ phúc này là cùng một người viết sao?"
Đạo diễn nhìn nhân viên công tác bên cạnh. Nhân viên công tác gật đầu. "Có vấn đề gì sao?"
"Chữ của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu không nên giống nhau." Thẩm Thu Hoa do dự một chút nhưng vẫn nói ra.
"Cái gì?" Trần Đông đương nhiên hiểu đạo lý này. Công tác này là từ người phụ trách đạo cụ, hắn không nhìn kỹ. Lúc này vừa nhìn thấy hai chữ phúc, quả nhiên không chỉ cách hạ bút, bút ký của hai chữ phúc cũng giống nhau như đúc. Này không phải là hạt sạn sao?