Mặc dù nàng chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng ở thế kỷ cởi mở, giáo dục hun đúc qua , nàng tự nhiên đã nghe qua hoặc gặp qua không ít chuyện, không phải nói, nam nhân ở thời điểm này, hoàn toàn không dừng lại được sao, hắn làm sao lại. . . . . .
Huống chi, trên người bọn họ đều trúng độc thúc tình, nó giống như một loại xuân dược, càng làm cho người ta khó có thể chịu đựng được, nhưng hắn chẳng những có thể nhịn xuống được, còn tỉ mỉ hút độc vì nàng. . . . . .
Nghĩ tới đây, một cảm giác không biết tên trong lòng nàng chậm rãi tụ lại, Tô Lăng Trạch cái nam nhân rối loạn này, còn có thể rối loạn hơn một chút nữa không, còn có thể. . . . . . dịu dàng một chút không.
Một lúc sau, đến khi máu hút ra là màu đỏ, Tô Lăng Trạch mới đứng dậy, thuận tay khai giải huyệt đạo cho nàng, trầm giọng nói: "Dồn khí đan điền, quán thông nhâm mạch."
Quân Lam Tuyết sửng sốt, liền lập tức làm theo, đây là phương thức điều khí đơn giản nhất, lúc trước ở Mê Vụ Sâm Lâm Khúc Vô Nham đã dạy nàng một chút, nàng đã có thể ngưng tụ ra một chút nội lực.
Quả nhiên, trong chốc lát, nàng lập tức cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái không ít.
Quân Lam Tuyết thật cẩn thận mặc quần áo tử tế, mắt Tô Lăng Trạch lúc này vẫn nhắm lại trầm mặc không nói, nhưng trên trán mồ hôi rịn ra càng lúc càng nhiều cho thấy hắn sắp vì kiềm nén liên tục mà bạo phát.
Nàng do dự một lát, vội vàng đỡ hắn dậy nửa ngồi, dùng phương pháp hắn vừa làm, hướng về vết thương của hắn hút độc.
Làm như vậy mặc dù có thể dễ dàng bị nhiễm độc lần nữa, nhưng là đối với độc này mà nói, đây chỉ là một chút nhỏ, tương đối dễ dàng vận công bức ra, mà bây giờ, bọn họ cũng hoàn toàn không cón biện pháp nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc trời dần dần tối, sắc mặt xanh xám của Tô Lăng Trạch cũng đã dịu xuống, không còn giống như vừa rồi nữa.
Một lúc lâu sau, Quân Lam Tuyết có vẻ hơi mỏi mệt ngồi ở một bên, ngay trước mặt bọn họ, là một vũng máu màu đen rất kinh khủng.
Cảm thấy nội lực từng chút từng chút trở lại, Tô Lăng Trạch thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng khôi phục, quay đầu lại nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Quân Lam Tuyết,đồng tử đen chìm xuống trái tim nặng nề: "Tiểu nô tài?"
"Ừ." Nhàn nhạt gật đầu một cái, nhẹ giọng lên tiếng, Quân Lam Tuyết ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ cười với hắn, "Ta còn tốt."
Tô Lăng Trạch lúc này mới yên lòng lại, an tâm ngồi xuống điều dưỡng hơi thở.
Mê Vụ Sâm Lâm cây cối tươi tốt, cho dù là ban ngày thoạt nhìn cũng là mờ mờ âm trầm, màn đêm vừa buông xuống lại càng thêm âm trầm hơn, ở cửa ải sống chết quanh quẩn nhiều vòng lúc này bọn họ vô cùng đã mệt mỏi, nhưng vẫn là không quên để lại một phần tâm thần mà cảnh giác động tĩnh xung quanh.
Vì không muốn thu hút dã thú đến, bọn họ cũng không có đốt lửa, nhưng bóng tối đối với người tập võ mà nói, cũng không có tác dùng gì, vì vậy bọn họ vẫn có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở (rõ ràng rành mạch).
Tô Lăng Trạch thu hồi nội lực, nhìn Quân Lam Tuyết bên cạnh một cái, đột nhiên đưa tay lên, đem nàng kéo vào trong vòng tay của mình, trầm giọng nói: "Ngủ."
Nghỉ ngơi dưỡng sức để rời đi, đây mới là kế sách tốt nhất đối với bọn họ.
"Ừ." Quân Lam Tuyết không có giãy giụa, đầu nhỏ dán ngực của hắn, nghe tiếng tim của hắn đập trầm ổn mà có lực khẽ, trong đầu lại không khỏi nghĩ đến những chuyện xảy ra cùng Tô Lăng Trạch vào ban ngày, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, đặc biệt là hắn nói hi vọng nàng cam tâm tình nguyện nói một câu kia, không ngừng quanh quẩn ở trong đầu, xua đi không được.
Trong bóng tối, không có ai lên tiếng nói chuyện nữa, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, trong lúc mơ hồ, một tia ấm áp lặng lẽ tràn ngập.
Hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, thể lực đã khôi phục nên bọn họ không cần dừng lại nữa, trực tiếp đi về hướng lối ra.
Trí nhớ Quân Lam Tuyết rất tốt, trong rừng rậm đã xuất hiện hình ảnh mơ hồ, lúc sương mù còn chưa hoàn toàn bao phủ, bằng trí nhớ siêu cường của nàng, cuối cùng cũngtìm được đường ra trong rừng rậm phức tạp này.
Khi lại một lần nữa ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm, Quân Lam Tuyết cho là sẽ thấy mọi người, nhưng không nghĩ đến chỉ có Dương thành, Quân Tiểu Ngôn và một lão nhân mặc áo choàng.
Lão nhân mặc áo choàng này chính là Độc Lão, cái ngày bầy sói công kích, hắn và Tô Lăng Trạch lạc mất nhau, lại không ngờ đụng phải Dương Thành, biết được Quân Lam Tuyết cùng Điện Hạ đã gặp nhau, hắn liến theo Dương Thành đi ra.
Nhìn thấy Tô Lăng Trạch bình an vô sự, lão nhân mặc áo choàng lại lặng lẽ biến mất không tiếng động, người của Ảnh Lâu, vĩnh viễn chỉ biết ẩn trong chỗ tối bảo vệ chủ nhân.
"Điện Hạ, Lam Tử?"
"Tỷ tỷ, Vương Gia đại thúc?"
Dương Thành và Quân Tiểu Ngôn hưng phấn nhào tới bọ họ.
"Các ngươi cuối cùng cũng ra rồi, Điện hạ, ngài không có việc gì chứ ?" Dương Thành quan sát trên dưới Tô Lăng Trạch, thấy trên người hắn mặc dù có vết máu nhưng không có vết thương nào nỗi bật lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Không sao." Tô Lăng Trạch thản nhiên nói, giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra lúc trước.
"Sao chỉ có các ngươi?"Quân Lam Tuyết nhíu nhíu mày, "Tiểu Ngôn, bọn người Nham thúc thúc đâu rồi?”
Quân Tiểu Ngôn nói: " Nham thúc thúc đã sớm đi ra, nhưng mà Cát Đang thúc thúc và Cát Long thúc thúc bị trọng thương, Nham thúc thúc nói muốn dẫn bọn hắn trở về trước để chữa thương, nói sẽ ở Hào Châu chờ chúng ta."
"Bị thương? Chuyện gì xảy ra?" Quân Lam Tuyết vội nói: "Có nặng lắm không?"
"Ai nha tỷ tỷ ngươi yên tâm đi, có Nham thúc thúc ở đó sẽ không có chuyện gì đâu..., chờ chúng ta về đến nhà là có thể đi xem bọn hắn rồi đó?" vẻ mặt Quân Tiểu Ngôn biểu hiện không có chuyện gì, gia tộc hắn có rất nhiều người cả ngày chẳng có việc gì để làm, bọn họ sẽ đem hai Cát thúc thúc đều chữa trị thật tốt.
"Còn có Mỹ Nhân thúc thúc, Mỹ Nhân thúc thúc cũng đã quay trở lại, nhưng mà tỷ tỷ vẫn còn ở trong rừng rậm, Mỹ Nhân thúc thúc nói hắn có chuyện muốn trở về Minh Sùng quốc, nên không thể tiếp tục đi cùng chúng ta, hắn chỉ để cho ta nhắn lại với tỷ tỷ, phải cẩn thận người bên cạnh trong gia tộc. "Thật ra thì việc này căn bản không cần Mỹ Nhân thúc thúc nhắc nhở, Quân Tiểu Ngôn cũng biết, Đại Trưởng Lão gia gia vẫn không thích hắn và tỷ tỷ, hắn đã sớm biết, hừ, không thích thì không thích, hắn và tỷ tỷ còn nhiều người thích mà, chỉ là một người trong nhiều trưởng lão mà thôi, thiếu một người cũng giống như không thiếu.
"Vũ Thú mỹ nhân đi rồi sao." Trong lòng Quân Lam Tuyết có chút cảm khái, còn chưa ở trước mặt hắn, cám ơn hắn trong đoạn đường này hắn đã bảo bảo vệ và làm bạn bên cạnh nàng.
Không biết hắn lần này đi Minh Sùng quốc. . . . . . Có thể lên đường bình an hay không.
"Hào Châu, Quân gia?" mi tâm Tô Lăng Trạch nhíu lại, thấp giọng lẩm bẩm một tiếng, trong trí nhớ của hắn, Tàng Thư Các của Hoàng Thất trong một quyển điển cố bí mất, hình như đã từng đề cập tới một gia tộc như vậy. . . . . .
Hào Châu. . . . . . Quân gia. . . . . .
Sẽ không phải là. . . . . .
Tròng mắt Tô Lăng Trạch khẽ nheo lại, trong lòng không khống chế được kinh ngạc và giật mình, nghiêng đầu,nhìn Quân Lam Tuyết, chẳng lẽ tiểu nô tài, chính là người của Quân gia kia?
"Ngươi biết đó là nơi như thế nào?"Quân Lam Tuyết có chút mong đợi nhìn hắn, đối với gia tộc này của mình, hiểu biết của nàng hoàn gần như bằng không.
Tô Lăng Trạch lẳng lặng nhìn nàng một cái, nhìn vào ánh mắt có chút mờ mịt của nàng, lắc đầu, "Không biết."
Nhưng mà hắn nghĩ, rất nhanh bọn họ sẽ biết đó là nơi như thế nào.
Hào Châu.
Vương triều Tĩnh Uyên ngoại trừ Kinh Thành ra, đây là một tòa thành phồn hoa bậc nhất
Nơi này là vùng sát biên giới của vương triều, và lân cận Minh Sùng quốc, nên được coi như là một cứ điêm rất qua trọng.
Nghe nói Hào Châu là một tòa cứ điểm không công phá được.
Mấy chục năm trước, khi vương triều Tĩnh Uyên còn chưa trở thành cường quốc trên đại lục, không ít quốc gia cũng muốn xâm chiếm vương triềuTĩnh Uyên, lúc binh lực của Tĩnh Uyên yếu kém, liên tiếp bị đánh bại, không thủ được biên cảnh, không ngừng bị địch quốc đánh trực tiếp tới thành Hào Châu.
Hào Châu phồn hoa, là một tòa thành lớn giàu có, địch quốc tất nhiên sẽ nhìn chằm chằm vào nó, muốn một lần hành động mạnh mẽ đoạt lấy Hào Châu.
Thế mà, chuyện quái dị cứ xảy ra như vậy.
Khi vạn quân binh vây đánh , binh lính thủ thành đã sớm bị dọa sợ đến đầu hàng, đầu hàng thì đầu hàng, chạy mất thì chạy mất, chỉ để lại dân chúng trong thành Hào Châu tuyệt vọng.
Đang lúc dân chúng Hào Châu tuyệt vọng cho là, sẽ trở thành tù nhân của địch quốc, đột nhiên trong một đêm, vạn đại quân này thế nhưng bị tiêu diệt hoàn toàn, không một tiếng động.
Không có ai biết là cái gì đã tiêu diệt bọn họ, chỉ biết lúc bọn họ đến vô cùng hung hãn.
Thì lúc đi, lại yên lặng một cách khác thường.
Từ đó về sau, quốc gia kia cũng không dám khởi xướng tiến công Hào Châu nữa.
Vì vậy khi chuyện kỳ là đó truyền ra, lúc đầu còn có một số quốc gia không tin, cảm thấy quốc gia của mình cường đaị và giàu có, mạnh mẽ thâu tóm vương triều Tĩnh Uyên là chuyện đơn giản, nên tiến công lại bắt đầu.
Nhưng, đều không có một ngoại lệ nào xảy ra, cuối cùng cũng chẳng có một ai thành công đánh hạ thành Hào Châu, thành Hào Châu của vương triều Tĩnh Uyên trở tành cứ điểm mạnh nhất.
Cũng bởi vì có tòa thành Hào Châu là cứ điểm vô cùng cường đại này,lúc này vương triềuTĩnh Uyên mới nhờ đó mà phát triển nhanh chóng, cùng với Minh Sùng quốc được liệt vào đế quốc hùng mạnh bậc nhất.
Bước vào cửa thành Hào Châu, đập vào tầm mắt đầu tiên, hấp dẫn mọi người, không phải phô sá phồn hoa náo nhiệt không dứt này, mà là hai bên đường phố là những kiến trúc hùng vĩ và uy nghiêm, từng loạt từng loạt phố sát đứng san sát nhau, nhìn như nối liền, rồi lại như độc lập nhau, giống như đã đứng vững vàng trong sương gió mấy trăm năm nay,vẫn chắc chắn hùng vĩ như xưa.
Đồng tử Quân Lam Tuyết không ngừng xoay chuyển nhìn cảnh vật xung quanh, trong đầu mơ hồ thoáng qua một vài hình ảnh, có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ.
Có lẽ đây là nơi thân thể này lớn lên, đối với nơi này khắc sâu, vì vậy còn lưu lại trong trí nhớ những hình ảnh quen thuộc đã từng tiếp xúc qua, lần nữa mãnh liệt hiện ra.
"Đây chính là Hào Châu sao? So với Kinh Đô, còn hơn." Dương Thành có chút cảm khái, hắn vẫn sống bên cạnh Tô Lăng Trạch, mà Tô Lăng Trạch thân là Trữ Vương của hoàng thất từ trước đến giờ cũng chỉ sống ở Kinh Thành, đây là lần đầu tiên bọn họ đến nới này, bị cảnh trí nơi này hấp dẫn.
Tô Lăng Trạch cũng không khỏi gật đầu một cái, ở sâu trong đôi mắt tĩnh mịch, thầm ngưng tụ một ánh sáng nhạt.
Quân Tiểu Ngôn rất là hài lòng, "Kinh Thành thì coi là cái gì, Hào Châu của bọn ta mới chân chính là đệ nhất đại thành, đúng không tỷ tỷ."
Quân Lam Tuyết cười cười, đang chuẩn bị trả lời, đột nhiên thấy một nhóm hơn mười người đi tới, một thân áo xám sạch sẽ, cùng nhau đi đến trước mặt bọn họ, khom người cung kính.
"Cung nghênh tiểu thiếu gia, tiểu thư trở về gia tộc."
_ Hết chương _