Ban đêm ở Cực đông rét lạnh dị thường, bách tính đều phải ăn mặc thật dày mới dám ra cửa nhưng Quân Lam Tuyết và Khúc Vô Nham thì khác, có nội lực hộ thân nên không cảm thấy lạnh.
Nàng đứng ở dưới chân Tuyết Sơn, nhìn Thiên Sơn từ xa, lòng của nàng không thể yên ổn được. Thiên Sơn tuyết thiền rất hiếm gặp, nghe nói trăm năm qua chưa ai được nhìn thấy, nếu nàng tìm không thấy, mẹ của nàng sẽ. . . . . .
Không được! Nhất định phải tìm được! Mặc kệ trả giá đắt như thế nào đi nữa! Quân Lam Tuyết lắc lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ lo lắng trong lòng, xa xa nhìn Thiên Sơn, âm thầm hạ quyết tâm.
——— —————— —————— —————— ————-
Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu rọi khắp không gian, dường như trên mặt của mỗi người cũng bị che phủ bởi một tầng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt. Trong phòng ngủ của một tửu lâu nhỏ, một bóng dáng thon dài đang nằm nghiêng trên ghế quý phi.
Tóc dài chạm vai xõa rối tung, sắc áo đen rộng lùng thùng tùy ý giắt trên người, nam nhân đang nằm trên ghế quý phi nửa hí mắt, vẻ mặt thích ý.
Ngoài cửa, một vị nam tử trẻ tuổi đang đứng bên ngoài với thần sắc lo lắng, bất đắc dĩ đẩy cửa ra, đi vào.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, liếc mắt một cái liền thấy được nam tử cực kỳ chướng tai gai mắt đang nằm ở trên ghế, đầu tiên là sửng sốt, vội vàng đi qua, nhỏ giọng nói: "Chủ tử, đã giữa trưa ."
Vừa nói xong hắn liền nhặt một tấm chăn mỏng ở trên đất, đắp lên người nam tử.
"Giữa trưa?" Hắn ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ. Đã giữa trưa rồi, chắc hẳn là nàng đã lên Thiên Sơn.
Nhớ tới khuôn mặt kiêu căng không chịu thua kia, thỉnh thoảng lại giả bộ ngu, đôi mắt hắn hơi nhíu lại, sờ sờ cằm tự hỏi, rồi bỗng nhiên đứng dậy: “Rửa mặt chải đầu đi, sau đó lên núi."
"Lên núi? Chủ tử nói là. . . . . ."
"Thiên Sơn." Nam tử bỏ lại một câu, âm thanh lạnh lùng.
Hàng năm, Thiên Sơn bị bao phủ bởi tuyết, khắp nơi đều là một màu trắng xóa.
Trên đường lên núi, nhiệt độ thấp khiến lòng người cũng cảm thấy lạnh lẽo, cũng may mấy người ở đây võ công cũng không kém, dùng nội lực chống cự nên mới không cảm thấy lạnh.
Lên Thiên sơn, mọi cử động của Quân Lam Tuyết đều trở nên cẩn thận, phát huy cao độ tính cảnh giác và khả năng quan sát, vừa cẩn thận quan sát bốn phía vừa tìm kiếm dấu vết của Thiên Sơn tuyết thiền.
Khúc Vô Nham sợ nàng không chịu được giá lạnh, mở miệng nói: " Tuyết Nhi, có thấy lạnh không?"
Thân hình có chút dừng lại, Quân Lam Tuyết lắc lắc đầu, "Không có gì đáng lo."
Thủy Nhược bĩu môi, ở địa phương tuyết trắng xóa còn phải cố gắng trừng mắt tìm kiếm, "Ta nói này tiểu cô nãi nãi, nghe nói Thiên sơn tuyết thiền là kỳ vật của thiên hạ, trăm năm qua số người muốn tìm nhiều không kể xiết nhưng đều không thấy. Ngay cả bộ dáng của nó như thế nào cũng không ai biết, lão nương chỉ sợ khi Thiên Sơn tuyết thiền xuất hiện ở trước mắt ta, lão nương sẽ tưởng rằng nó chỉ là một con vật bình thường mà một cước đạp mất. . . . . ."
"Vậy ngươi đừng có đạp." Quân Lam Tuyết lành lạnh nói, ánh mắt lóe lên sự kiên định, "Ta nhất định sẽ tìm được."
"Ai nha, chỉ là ngươi yên tâm đi, có lão nương ở đây, mặc kệ nó là tuyết thiền hay băng thiền, lão nương đều tìm được cho ngươi." Thủy Nhược vỗ ngực, nói đầy hào khí. Nói xong dừng một lát, dường như đang suy nghĩ đến cái gì không bình thường, Thủy Nhược vội vàng nói: "Tuyết thiền kia , không phải là giấu ở một góc nào đó trong núi chứ?"