Lúc mấy người đi vào trong nhà thì Hoắc Thần Hi cũng đã tỉnh, miệng cứ ê a không biết đang nói gì, Lâm Tam Tư đi tới bế con lên cho Lâm Tuyên nhìn: “Hi Nhi, con xem ai tới thăm con này, là cữu cữu (cậu) đó.”
Lâm Tuyên hiển nhiên vẫn chưa thích ứng được, vì chưa có ai gọi cậu là cữu cữu bao giờ cả, dáng vẻ có phần luống cuống nhưng vẫn rất vui mừng, nhìn thân thể nho nhỏ trong ngực Lâm Tam Tư, nói: “Tỷ tỷ, bé con tên là Hi Nhi sao?”
“Ừ.” Lâm Tam Tư ngồi xuống ghế, vừa bế Hi Nhi vừa vẫy Lâm Tuyên qua, nói: “Tuyên Nhi của chúng ta lên làm cữu cữu rồi, chờ Hi Nhi lớn lên chút nữa, cữu cữu phải dắt Hi Nhi đi chơi nha!”
Lâm Tuyên nghiêng đầu, như thể cứ ngắm mãi cũng không chán, hai mắt sững sờ, ngẩn người nhìn Hoắc Thần Hi, một lúc sau mới nói: “Mang Hi Nhi tới trường có được không?”
Lâm Tam Tư ngạc nhiên, cười đáp: “Hi Nhi còn nhỏ quá, chưa thể tới trường được đâu!”
Lâm Tuyên có phần hưng phấn nói: “Bởi vì ở đó cũng có rất nhiều hài tử a, nhất định bọn trẻ ở đó cũng sẽ thích Hi Nhi rồi đưa Hi Nhi đi chơi!”
Lâm Tam Tư xoa đầu Tuyên Nhi: “Chờ Hi Nhi lớn, Tuyên Nhi dẫn Hi Nhi đến trường chơi nhé?”
Lâm Tuyên gật đầu thật mạnh: “Vâng ạ.”
Hai người nói chuyện đôi ba câu, nhưng nhân vật chính trong câu chuyện là Hoắc Thần Hi thì vẫn không có phản ứng gì, từ đầu đến cuối còn không thèm cười một cái, được Lâm Tam Tư ôm một lúc, cái miệng nhỏ nhắn thế mà lại ngáp một cái thật to, sau đó nhắm mắt ngủ tiếp.
Lâm Tam Tư dở khóc dở cười nói: “Vừa mới tỉnh mà, sao lại ngủ tiếp rồi.”
Phục Linh đứng bên cạnh nói: “Vậy cứ để cho tiểu công tử ngủ ở đây, có nô tỳ trông rồi, tiểu thư cùng thái tử điện hạ đến Mai Uyển đi.”
Lâm Tam Tư gật đầu, đặt Hi Nhi lại vào trong nôi, nắm tay Tuyên Nhi đi về phía Hoắc Dực, vừa rồi quản gia đã vội vã chạy tới tìm hắn, không biết là có chuyện gì, chỉ thấy Hoắc Dực hơi nghiêng người, hình như còn khẽ cau mày.
“Điện hạ?”
Lâm Tam Tư dịu dàng gọi, hắn xoay người lại, lông mày giãn ra, nhìn nàng mỉm cười.
“Chuẩn bị xong chưa?”
“Rồi ạ, Tuyên Nhi khó có dịp đến đây một chuyến, cho Tuyên Nhi đi cùng được không điện hạ?” Theo lý mà nói thì nếu không có sự đồng ý của Hoắc Dực thì nàng không nên đưa Tuyên Nhi ra đó cùng, tránh cho Hoắc Dực không đồng ý, Tuyên Nhi lại phải quay về.Nhưng chẳng biết tại sao, nàng lại chắc chắn là Hoắc Dực sẽ không cự tuyệt.
Quả nhiên, Hoắc Dực thoải mái gật đầu nói: “Tùy nàng.” Dứt lời liền cầm tay nàng, cùng nhau đi tới Mai Uyển.
Kinh thành, bên trong phủ thừa tướng.
Vốn thời tiết còn khá lạnh, nhưng ở Bùi phủ lại vô cùng náo nhiệt, trong phòng của Bùi tiểu thư truyền đến tiếng đập phá ầm ĩ, Bùi thừa tướng đứng bên ngoài nghe mà không khỏi đau lòng.Mấy món đồ trong nhà đều là do ông sưu tầm bao lâu nay, ngày thường lúc các nha hoàn lau dọn ông còn phải dặn dò liên tục, nhưng bây giờ thì phần lớn đồ đạc đã bị đập hỏng hết rồi!
Bùi thừa tướng tuy xót của, nhưng đồ có quý thế nào thì cũng không bằng đứa con gái mà ông nâng niu như hòn ngọc quý trên tay.Bùi Ngọc Lan mấy ngày nay tâm trạng không vui, ngày ngày ở trong phòng đập phá đồ đạc, đập hết rồi thì lại sai quản gia mua thêm chút đồ bỏ vảo để cho nàng đập tiếp, coi như giúp cho lòng nàng có thể thoải mái hơn một chút.
“Lan Lan, nữ nhi bảo bối của ta ơi, con đừng tự giày vò mình nữa có được không? Cẩn thận sinh bệnh đấy!” Bùi phu nhân đứng ngoài cửa khuyên can, trong lòng rất lo cho nữ nhi, mấy ngày qua bà ăn không ngon ngủ không yên, thoáng cái như già đi cả mấy tuổi.
Mấy người thiếp khác của Bùi thừa tướng mặc dù cũng đứng trong sân giả bộ lên tiếng khuyên nhủ, nhưng trong lòng thì lại thầm chửi mắng, Bùi Ngọc Lan cũng có ngày hôm nay, thường ngày không phải ngươi cao ngạo lắm sao! Chẳng bao giờ để mấy người thị thiếp này vào trong mắt, ngày nào mà nàng ta không chế nhạo các nàng mấy câu thì ngày đó trôi qua thật không mấy thoải mái gì.
“Lão gia ~” Tôn Di Thái dịu dàng lên tiếng, khiến cho Bùi phu nhân đang khuyên bảo nữ nhi phải cảnh giác lắng nghe, ánh mắt cũng lạnh lùng liếc qua nhìn Tôn Di Thái, người này không bao giờ làm bà bớt lo, không biết sẽ nói ra những lời vớ vẩn gì đây.
Tôn Di Thái làm như không thấy, nói: “Ta nghĩ là tiểu thư đang mắc tâm bệnh rồi, nếu tâm bệnh mà không trị được thì không tốt đâu! Trước ở cạnh nhà ta có một nha đầu…” Thấy Bùi thừa tướng cau mày, Tôn Di Thái vội vàng giải thích: “Nha đầu đó cả ngày cứ ở nhà gào thét lên một cách điên cuồng, lúc nhỏ thì vô cùng xinh đẹp, nhưng không hiểu buồn bực thế nào mà lại thành ra như thế.”
Tôn Di Thái nói xong còn cố ý nhìn Bùi phu nhân, nói: “Bệnh này phải chữa sớm, nếu không sẽ rất có hại cho Bùi tiểu thư.”
Bùi phu nhân nghe Tôn Di Thái nói xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi, run rẩy nói: “Lão gia, đừng nghe nàng ta nói linh tinh, Lan Lan của chúng ta sẽ không như vậy đâu.”
Tôn Di Thái bĩu môi, dáng vẻ có phần ấm ức: “Ta cũng chỉ hảo tâm nhắc nhở vậy thôi, với lại chuyện sau này chúng ta làm sao biết trước được, còn phải xem đại tiểu thư có chịu buông bỏ phiền muộn hay không nữa.”
Vừa dứt lời thì cửa bỗng bị mở toang, Bùi Ngọc Lan từ từ đi ra, trong tay cầm một tờ giấy đã bị nàng vò đến nhàu nát, không còn nhìn ra rõ hình dạng.