"Sao có thể? Vân Thanh là đồng lõa giết hại phụ mẫu của bổn vương, sao bổn vương có thể thích nữ nhi lão ta được? Bổn vương chỉ ước gì có thể giế t chết nàng ta ngay lập tức." Vừa nhắc tới những thù hận kia, hai con ngươi trong trẻo của Sở Minh Khiêm lập tức trở nên lạnh lùng hung ác, vẻ mặt đầy sát khí.
"Chàng đừng như vậy, đó là lỗi của Vân tướng, không liên quan gì đến tỷ tỷ, tỷ tỷ vô tội." Nam Cung Nhu dịu dàng nói.
"Nhu Nhi, nàng lương thiện quá, nàng ta là nữ nhi của Vân Thanh, trên người chảy dòng máu của Vân gia, bản tính giống hệt Vân Thanh như đúc từ một khuôn cho nên đều không phải hạng tốt lành gì." Nếu không phải muốn dày vò Vân Cẩm Nguyệt thì hắn đã hưu nàng từ lâu rồi.
Nói tới chỗ này, đột nhiên hẳn nhớ tới chuyện tối qua.
Nhu Nhi tin tưởng hẳn như vậy, hắn nghĩ mình nên giải thích một tiếng, hy vọng nàng ta có thể hiểu được.
Vì vậy, hắn nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Nhu: "Nhu Nhị, có chuyện này bổn vương chưa nói cho nàng biết, tối hôm qua Vân Cẩm Nguyệt hạ dược bổn vương, lúc ấy bổn vương không tìm được thuốc giải nên đã..."
"Hả?" Đáy lòng Nam Cung Nhu chợt lạnh, đôi mắt đen nhánh tràn ngập hoản: hốt: "Vậy mà tỷ tỷ lại hạ dược chàng ư, chàng chạm vào tỷ ấ
"Là do nàng ta quá xảo trá, vô liêm sỉ, ám hại bổn vương." Sở Minh Khiêm áy náy nhìn Nam Cung Nhu, sắc mặt lạnh lẽo như hàn băng vạn năm.
Sau khi Nam Cung Nhu biết chuyện, cả người không nhịn được run rẩy, nước mắt rơi tí tách: "Không sao, tỷ tỷ cũng là thê tử của chàng, chàng viên phòng với tỷ ấy là chuyện đương nhiên mà."
'Thế nhưng tay nàng ta đã siết chặt thành năm đấm. Nàng ta biết Vân Cẩm Nguyệt và Sở Minh Khiêm vẫn chưa viên phòng, thật không ngờ đêm qua lại là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, còn là do ả tiện nhân kia chủ động.
Vừa nghĩ tới việc nam nhân mình yêu nhất và Vân Cẩm Nguyệt dây dưa khăng khít trên giường, Nam Cung Nhu ghen ghét đến mức sắp nổi điên.
"Nhu Nhị, xin lỗi, nàng yên tâm, chỉ một lần này thôi, về sau bổn vương sẽ không bao giờ gặp mặt nàng ta nữa." Sở Minh Khiêm đỡ vai Nam Cung Nhu, dáng vẻ đầy thâm tình.
Nước mắt Nam Cung Nhu càng chảy dữ dội hơn, rặt một vẻ dù trong lòng đang rất khổ sở nhưng vẫn cố tỏ ra rộng lượng: "Tỷ tỷ vốn là vương phi của chàng, đây là chuyện thường tình. Có thể là do ta quá yêu chàng, không muốn thấy chàng chạm vào nữ nhân khác nên trong lòng vô cùng đau đớn."
Nam Cung Nhu nói xong thì nhìn xuống bàn tay sưng đỏ của mình.
Thấy tay nàng ta, lửa giận trong lòng Sở Minh Khiêm lại bùng lên, nhớ tới chuyện Vân Cẩm Nguyệt làm trò phá hoại hôn lễ của bọn họ hôm nay, hẳn bỗng näm chặt tay, cao giọng ra lệnh cho Mạch Ly đứng canh bên ngoài: "Mạch Ly, kêu người gọi Vân Cẩm Nguyệt đến đây, bổn vương và Nhu phu nhân cần người hầu hạ."
Hản nhất định phải nhục nhã Vân Cẩm Nguyệt mới giải tỏa được mối hận trong lòng.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!