Thật ra, hẳn ta đã biết đáp án này từ lâu, mấy ngày hôm nay mặc dù hôn mê, nhưng bên cạnh luôn có đại phu thay nhau thì thăm, nói là hẳn ta chống đỡ.
không nổi vài ngày nữa, bảo ca ca chuẩn bị hậu sự cho hắn.
Nhưng theo lời mỹ nhân, hình như hẳn ta vẫn còn có thể cứu.
“Ngươi không cần biết đây là ý gì, ngươi chỉ cần tin ta ngươi vẫn còn có thể cứu được, vết thương của ngươi có thể trị khỏi, ngươi nhất định phải kiên cường lên. Bây giờ, ta sẽ gây tê đùi trái cho ngươi, ta sẽ dùng đao để phẫu thuật cho ngươi, lát nữa ngươi thấy được cái gì thì cũng tuyệt đối không được hét lên, hiểu chưa?”
Vốn dĩ Vân Cẩm Nguyệt định làm phẫu thuật gây tê toàn thân cho Mạch Trúc, nhưng mà gây tê toàn thân tương đối phiền phức, muốn gây tê cục bộ phải đặt ống nội khí quản cho bệnh nhân, như thế bệnh nhân mới hít thở được, mà gây tê cục bộ lại không cần phải phiền phức như vậy.
Khuyết điểm của gây tê cục bộ chính là người bệnh có thể nhìn thấy nàng phẫu thuật, có thế sẽ sinh ra tâm lý hoảng sợ, sẽ hét lớn. Nhưng mà, nàng có thể che mắt Mạch Trúc đi, không để hẳn ta nhìn thấy nàng phẫu thuật
Không ngờ rằng Mạch Trúc chẳng hề sợ hãi, trái lại, hắn ta nói một cách vô cùng có sức lực: “Đại phu, chỉ cần ngươi có thể trị khỏi vết thương của ta thì ta không sợ gì cả, trước đây ta đã từng cùng vương gia lên chiến trường, không có gì là ta chưa từng thấy qua, ngươi yên tâm, ta sẽ không sợ, ta cũng muốn tận mắt nhìn thấy ngươi lấy mũi tên ra”
“Tốt lắm, thật đáng khen cho lòng dũng cảm của ngươi”
'Vân Cẩm Nguyệt nói xong bèn đi ra bên cạnh, ý thức của nàng vừa động, lập tức lấy ra một ống tiêm gây tê và kháng sinh Penicillin trong hệ thống điều trị ra, còn cả vài cái dao phẫu thuật, kim khâu, chỉ ruột cá, băng gạc và găng tay dùng một lần.
Chỗ thuốc này đều có trong phòng thí nghiệm của nàng, số lượng cũng nhiều, tạm thời dùng không hết, nàng không cần phải lo.
Nàng chỉ lo sau này thuốc hết hạn, hoặc là không còn nữa thì phải làm sao.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, Vân Cẩm Nguyệt tiêm thuốc gây tê vào đùi trái của Mạch Trúc, vài phút sau, nàng đeo găng tay lên, ấn nhẹ lên vết thương của Mạch Trúc rồi hỏi hẳn ta: “Đau không, ngươi có cảm giác gì không?”
“Không đâu, không đau chút nào hết, giống như đùi ta đã mất đi cảm giác vậy, đây là thứ đồ thần kỳ gì thế?" Mạch Trúc tò mò hỏi
“Đây là thuốc tiêm gây mê, có tác dụng tương tự như Ma Phi Tán, sau khi gây tê xong ngươi sẽ không thấy đau, lúc đó ta có thế lấy mũi tên ra”
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!