Mục Trạm chìm đắm trong những cảm xúc kỳ lạ, thậm chí hắn còn không biết bản thân đã vô tình để lộ sừng…..
Đó thực sự là sừng của rồng non, nhưng vì nó vẫn còn nhỏ và trông giống như gạc hươu, hơn nữa rồng là một sinh vật huyền thoại, nên chẳng ai nghĩ theo hướng đó là rồng.
Văn Minh Ngọc nghĩ Mục Trạm đã ngủ say nên không quấy rầy. Giường ván gỗ nên chỉ cần xoay người cũng thành động tĩnh lớn, cho nên cậu chỉ nhìn trộm cặp sừng kia vài lần, trong lòng có hơi hưng phấn cùng thấp thỏm, sau đó lại quay đầu đi tiếp tục ngủ.
Chỉ có điều do hơi kích động nên phải một lúc lâu sau cậu mới ngủ lại được.
Ngày hôm sau, lại là rửa mặt thay quần áo.
Văn Minh Ngọc đi lĩnh đồ ăn sáng rồi lén mang về ăn cùng Mục Trạm.
Ăn xong còn phải tiếp tục làm bài tập nghỉ đông.
Hôm qua lúc giảng bài cho Mục Trạm, Văn Minh Ngọc phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.
“Cậu không biết chữ sao?!”
Văn Minh Ngọc rất sốc, không ngờ bố mẹ hắn lại cực đoan như vậy, tức giận đến mức muốn nổ tung khỏi ghế.
Theo bản năng, cậu muốn đòi lại công bằng cho Mục Trạm, đi học chính là quyền lợi cơ bản của trẻ, sao cha mẹ hắn có thể cướp đoạt! Đến trẻ con trong viện phúc lợi không cha không mẹ đều có thể đi học, đủ để biết việc học quan trọng đến mức nào, Mộc Mộc sao lại có thể……
Cậu đau lòng không chịu được, mắt đỏ hoe và suýt khóc.
Mục Trạm bị hiểu nhầm thành không biết chữ, sắc mặt cứng đờ, có hơi quẫn bách. Hắn rất muốn nói, hắn không phải không biết chữ, chỉ là không quen nhận thức chữ ở nơi này thôi.
Nhưng vừa ngẩng đầu, không ngờ lại thấy Văn Minh Ngọc như sắp khóc.
Mục Trạm trợn to hai mắt, nhất thời ngẩn người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng là hắn không biết chữ, không phải nên bị chê cười sao? Tại sao lại khóc?
Mắt Văn Minh Ngọc đau nhói, nhưng cậu cố gắng hết sức để kìm nén không khóc. Cậu cảm thấy ít nhất không thể khóc trước mặt Mục Trạm được, như thế Mục Trạm sẽ càng thương tâm hơn.
Văn Minh Ngọc hít một hơi, lại ngồi xuống, giọng nói có chút khàn khàn, thì thào nói: "Vậy để tớ dạy cậu."
Đương nhiên Mục Trạm sẽ không ngại học thêm một chút, hắn cũng hơi sợ Văn Minh Ngọc sẽ khóc thật, nếu thế thì hắn không biết phải làm sao.
Văn Minh Ngọc bắt đầu dạy những từ thông dụng cơ bản, Mục Trạm học rất nhanh chóng. Tâm trạng khó chịu của cậu dần được thay thế bằng vui mừng, cậu mừng vì Mục Trạm rất thông minh, nhưng đồng thời cậu cũng càng tức giận hơn khi cha mẹ của Mục Trạm không cho hắn đi học đúng lúc. Nếu không, Mục Trạm chắc chắn sẽ là học sinh giỏi nhất lớp và thường xuyên giành được giải thưởng.
Trong vài ngày kế tiếp, Văn Minh Ngọc vừa làm bài tập về nhà vừa dạy Mục Trạm cách đọc viết, cậu cũng sẽ sử dụng tài liệu học và bài tập trước đây của mình để cho hắn làm. Tốc độ học tập của Mục Trạm nhanh chóng đến mức đáng kinh ngạc.
Ở cạnh nhau càng lâu, Văn Minh Ngọc càng không muốn Mục Trạm đi nữa.
Cậu hiểu bản thân không thể cất giấu Mục Trạm cả đời, cho dù cha mẹ Mục Trạm không quan tâm thì cũng sẽ phát hiện con mình đã mất tích, sau đó đi tìm tới, khi đó, cậu không hề có lý do cùng lập trường ngăn cản Mục Trạm, không cho hắn đi cùng cha mẹ mình.
Việc này cũng giống như viện trưởng đối với anh trai phân hoá thành Omega kia, bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy bị mang đi, trong lòng khó chịu cũng không làm gì được.
Văn Minh Ngọc lại nghĩ, cha mẹ của Mục Trạm đã đánh con mình và không cho con đi học, nói thế nào thì cũng vẫn là vấn đề nghiêm trọng chứ? Nếu cảnh sát vào cuộc, liệu Mục Trạm có bị gửi đến viện phúc lợi không? Sau đó, họ có thể quang minh chính đại ở bên nhau, rồi Mục Trạm sẽ ngủ trên chiếc giường trống còn lại trong phòng cậu.
Nhưng ngay sau đó, Văn Minh Ngọc nhớ ra, cho dù cha mẹ của Mục Trạm bị tước quyền giám hộ, thì Mục Trạm vẫn sẽ được ưu tiên giao cho thân thích và sẽ không đến viện phúc lợi. Hơn nữa, chẳng lẽ Mục Trạm không muốn ở bên cha mẹ mình nhiều hơn?
Cậu đã từng chứng kiến một số đứa trẻ bị cha mẹ làm tổn thương và cuối cùng bị gửi đến viện phúc lợi, nhưng chúng vẫn khóc lóc van xin cha mẹ đừng bỏ chúng, chúng sẽ ngoan ngoãn.
Văn Minh Ngọc không hiểu lắm, nhưng nhìn thấy vậy thì càng chua xót hơn.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng Văn Minh Ngọc đã thấy rất nhiều vui buồn tan hợp, ngẫu nhiên ở mặt này, cậu sẽ thành thục hơn bạn cùng trang lứa. Cậu biết bản thân không có tư cách thay người khác lựa chọn. Đến bây giờ cậu cũng chưa chắc chắn, khi lần đầu tiên nhìn thấy Mục Trạm, cậu đã giữ hắn lại, rốt cuộc là đúng hay không nữa.
Văn Minh Ngọc không muốn tiếp tục suy nghĩ sâu xa, giống như có thể kéo dài thêm một ngày là được, cầu cho không ai phát hiện cậu giấu người.
Văn Minh Ngọc đã cố gắng hết sức để dạy Mục Trạm rất nhiều thứ. Mục Trạm cũng rất chăm chú, chỉ trong vài ngày, hắn đã học được những từ cơ bản mà một đứa trẻ bảy tuổi phải biết, hắn cũng rất giỏi toán, có vẻ như có nền tảng tốt, hầu như không cần cậu hướng dẫn nhiều.
Vào buổi tối, Văn Minh Ngọc sẽ đọc một câu chuyện trước cho Mục Trạm để dỗ hắn ngủ.
Đơn giản là vì trước kia khi cậu còn nhỏ, viện trưởng cũng sẽ làm như vậy, đây là đãi ngộ mà một đứa bé nên có.
Mộc Mộc đương nhiên cũng phải có chứ.
Cho nên, làm anh trai, đương nhiên cậu sẽ làm vậy.
Thật ra Mục Trạm cũng không cần người dỗ ngủ, nhưng Văn Minh Ngọc rất kiên trì, hiệu quả thật không ngờ, nghe xong câu chuyện, hắn liền ngủ thiếp đi rất nhanh, đúng như lời Văn Minh Ngọc nói, một đêm ngon giấc.
Tối hôm đó, Văn Minh Ngọc cũng lấy cuốn truyện cổ tích đã mượn ra và đọc cho Mục Trạm nghe.
Hai người ngồi dựa vào tường, vai áp vai, giống như những con thú nhỏ rúc vào nhau để giữ ấm trong mùa đông vậy.
“Mộc Mộc, cậu chọn một truyện nhé?”
Văn Minh Ngọc mở mục lục ra rồi bảo hắn chọn xem muốn nghe câu chuyện nào.
Mục Trạm tiện tay chỉ một dòng.
Văn Minh Ngọc nhìn lướt qua số trang, sau đó mở ra, trầm giọng đọc, giọng nói còn hơi non nớt, nhưng rất hay.
Có đôi khi lực chú ý của Mục Trạm sẽ vô thức dời đi, dừng ở sườn mặt và giọng nói của Văn Minh Ngọc, căn bản không nghiêm túc nghe nội dung.
Văn Minh Ngọc cảm giác được, quay đầu nhìn lại, “Mộc Mộc có đang nghe không?”
Mục Trạm qua loa đáp lời.
Văn Minh Ngọc liền hỏi: “Vậy tớ vừa nói gì?”
Mục Trạm mất tập trung, nhưng không phải hoàn toàn không nghe, hắn dùng câu hỏi tu từ để giành lại quyền chủ động.
“Có chỗ ta không nghe hiểu, nhân vật chính Tiểu Địch tỷ tỷ yêu đương, yêu đương là gì?”
Văn Minh Ngọc sửng sốt, không nói nên lời, bởi vì cậu cũng không hiểu.
Cậu cũng mới học lớp mà thôi, nào biết yêu đương cụ thể là cái gì. Tuy trong lớp cũng có bạn nam bạn nữ nói phải trở thành bạn thân nhất, nhưng cũng chỉ là khi có kẹo thì cho đối phương một viên, cùng nhau làm bài tập mà thôi, như thế là yêu đương sao?
Cậu cúi đầu nhìn trang truyện, nhân vật chính Tiểu Địch tỷ tỷ hình như cũng làm vậy? Cùng nhau đi ăn, cùng nhau làm bài tập, tay trong tay đến trường, không có gì đặc biệt.
"Chắc là ở bên nhau thường xuyên? Làm mọi thứ cùng nhau, và chia sẻ mọi thứ với nhau." Văn Minh Ngọc không chắc chắn nói.
Lần đầu tiên Mục Trạm nhìn thấy chữ này, hắn vốn nghĩ nó giống nghĩa bạn bè, nhưng là người bạn đặc biệt nhất và là một người không thể thay thế.
Hắn cố chịu đựng, nhưng không thể không hỏi: "Vậy chúng ta đang hẹn hò à?"
Văn Minh Ngọc ngây người, yêu đương…… hình như không phải như thế này đâu. Cậu muốn làm anh trai của Mộc Mộc mà, anh trai với người yêu làm sao là cùng một người được? Hơn nữa về sau họ đều sẽ là Omega, hình như cũng không thể ở bên nhau.
Văn Minh Ngọc vừa mở miệng muốn nói gì đó, nhưng vừa nghiêng đầu đã bắt gặp ánh mắt Mục Trạm, giống như một con mèo sữa nhỏ, thật sự là…...khó từ chối.
Lời phủ nhận đến bên miệng rồi lại thành……
“Chắc là…thế đó.”
Hai đứa nhóc không hiểu chuyện gì, ngơ ngác nói những điều kỳ lạ, nghĩ rằng bản thân chính là những người bạn đặc biệt của nhau, nhưng lại không biết những lời đó có ý nghĩa gì.
Văn Minh Ngọc làm thầy giáo nhỏ quả không xứng chức, dạy sai rồi mà cũng không biết.
Chuyện kể trước khi ngủ rất phong phú, có cả truyện về thế giới phép thuật, chỉ cần vẩy vẩy đũa phép là có thể làm đồ vật chuyển động theo ý nghĩ của mình, dù là cứu mèo lạc, hay là bay đi rất xa thăm mẹ nằm viện, đều có thể dễ dàng làm được.
Hầu hết trẻ em nghe thấy điều này đều sáng mắt lên, vô cùng khao khát những điều đó.
Nhưng hiển nhiên Mục Trạm không ở trong số đó.
Vẻ mặt hắn không chút dao động, thậm chí còn giễu cợt, "Đều là giả, chỉ có thể lừa gạt trẻ con."
Văn Minh Ngọc sửng sốt, buột miệng nói: "Nhưng cậu không phải cũng là một đứa trẻ sao?"
Mục Trạm: “……”
Văn Minh Ngọc không ngờ hắn lại lý trí tỉnh táo như vậy, trước nay cậu vẫn luôn cho là thật, sau đó cách đây không lâu liền nhận ra trên đời không có phép thuật, cậu đã buồn bực khóc rất lâu.
Nghĩ đến đây, Văn Minh Ngọc cảm thấy hơi xấu hổ, cậu xoắn một sợi tóc trên trán, ngượng ngùng sờ sờ.
"Nhưng Mộc Mộc, cậu còn chưa từng thấy phép thuật bao giờ, làm sao biết chắc là chưa có? Có lẽ các pháp sư chỉ đang che giấu và không muốn chúng ta biết."
“Một khi đã làm chuyện gì thì đều sẽ lưu lại dấu vết. Dù sao cũng sẽ có người phát hiện. Không có chính là không có.”
Khuôn mặt non nớt của Mục Trạm căng chặt, rất nghiêm túc.
Nhưng Văn Minh Ngọc không nghĩ như vậy, "Nhưng bọn họ có phép thuật tiêu trừ ký ức, cũng có thể xóa sạch dấu vết mà."
Mục Trạm mím môi, vẫn cố chấp nói: "Pháp sư cũng là con người, sẽ luôn sơ suất."
Văn Minh Ngọc nghĩ nghĩ, xem ra cũng có lý.
Cậu nỗ lực suy tư một phen, rồi nói như ông cụ non: “Mộc Mộc thực thông minh, quả thực không thể nghe người khác nói gì liền tin cái đó được. Viện trưởng cũng từng dặn rồi, chúng ta tuyệt đối không thể nhận kẹo của người lạ rồi đi theo đối phương được.”
Mục Trạm nghĩ thầm, hắn sao có thể ngu xuẩn như vậy được, cho ít đồ tốt là có thể lừa đi.
Nhưng ngay sau đó, Văn Minh Ngọc lại nói: “Không chỉ là người lớn, mà phải đề phòng cả trẻ con nữa, người xấu sẽ bảo trẻ con giúp bọn hắn lừa người, càng dễ tăng độ tin tưởng. Giống như tớ đưa cậu về đây vậy, cậu không thể dễ dàng tin tưởng như vậy nhé, đương nhiên, tớ là bé ngoan, tớ sẽ không lừa, cũng sẽ không hại cậu.”
Mục Trạm nghe xong mới đột nhiên giật mình phản ứng lại. Tuy hắn có phòng bị, lại chắc chắn Văn Minh Ngọc không có năng lực hại mình nên mới vào, nhưng quả thật, hắn đã vô thức buông lỏng cảnh giác, chậm rãi tiếp nhận trước người mắt ……chuyện này không nên.
Hắn trầm mặt, trong lòng nghĩ vậy. Gương mặt còn rõ nét trẻ con mà lại mang một biểu tình như vậy khiến người khác cảm thấy thật đáng yêu.
Văn Minh Ngọc duỗi tay kéo người vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu Mục Trạm cọ cọ, cười nói: “Mộc Mộc thật đáng yêu.”
“……???”
Trên đầu Mục Trạm đầy dấu chấm hỏi, thật sự không biết mình đáng yêu như thế nào, e rằng người này mù rồi.
Hắn cực mất tự nhiên, muốn tránh ra khỏi đối phương, nhưng Văn Minh Ngọc cứ ôm chặt, mặt dán lên đỉnh đầu Mục Trạm.
"Phải nhớ kỹ những gì anh trai nói, không thể tin tưởng người lạ nha."
Mục Trạm cảm thấy nếu mình không đáp ứng, rất có thể Văn Minh Ngọc sẽ vẫn luôn quấn lấy hắn không bỏ, liền banh mặt gật đầu, giọng nói dường như không kiên nhẫn: “…..Biết rồi.”
Nghe vậy, Văn Minh Ngọc mới buông hắn ra, xốc chăn lên, hai người cùng nhau chui vào ngủ.
“Mộc Mộc, ngủ ngon.”
Văn Minh Ngọc nói, một lúc sau, vừa nghĩ sẽ không nhận được hồi đáp thì bỗng nghe Mục Trạm cũng thì thào hai chữ, ".....Ngủ ngon."
Văn Minh Ngọc mỉm cười, nhưng không ngủ ngay lập tức, cậu còn đang suy nghĩ về Mục Trạm.
Cậu phát hiện ánh mắt Mục Trạm luôn dõi theo mình, bất kể cậu đang làm gì, hắn đều lén lút nhìn theo, đặc biệt giống như một con mèo đang lén lút quan sát, thật đáng yêu.
Cậu rất muốn kiếm tiền để nuôi em trai.
Mục Trạm nằm ở trên giường, tâm tình cũng không quá bình tĩnh, nhưng nếu lúc này hắn có thể nghe được suy nghĩ trong lòng Văn Minh Ngọc, chắc chắn hắn sẽ phản bác, hắn chỉ đang quan sát để mau chóng hiểu biết hết thảy sự vật chung quanh mà thôi!
Nhưng tiếc là Mục Trạm đâu có biết.
Văn Minh Ngọc đã dán nhãn dính người cho hắn rồi, còn là một em trai siêu đáng yêu nữa.
Đã hơn mười ngày trôi qua, hết một nửa kỳ nghỉ đông rồi, thời gian trôi qua rất nhanh, tựa như chỉ là một cái chớp mắt.
Sắp Tết rồi.
Tuy nơi này là viện phúc lợi, nhưng vẫn rất coi trọng ngày lễ, người lớn không muốn để bọn nhỏ cảm thấy cô độc, muốn không khí náo nhiệt. Người nhà của Viện trưởng cũng sẽ tới viện phúc lợi cùng bọn nhỏ ăn tết, xem biểu diễn, sau đó còn đi thăm người thân.
Hôm giao thừa, có người tới viện phúc lợi nói muốn tìm Văn Minh Ngọc.
Đó là bạn cùng phòng của Văn Minh Ngọc, một cậu bé trầm tính và hơi nhút nhát, cha mẹ nuôi của cậu ấy nhìn lần đầu đã chọn luôn.
Trước đó họ ở cùng phòng nên khá thân nhau. Cho nên sau khi viện trưởng giáo viên và các bạn khác trong viện phúc lợi chào hỏi Trần Lương rồi để hai nhóc tâm sự.
Họ ngồi cùng nhau trên một chiếc ghế dài ở tầng dưới ký túc xá. Đó là một nơi khá yên tĩnh, có thể trò chuyện.
“Cậu ở đó có tốt không?” Đây là điều Văn Minh Ngọc quan tâm nhất.
Trần Lương khẽ mỉm cười, “Ừm, ba mẹ đều rất tốt với tớ, sẽ hỏi tớ thích ăn gì, còn dẫn tớ đi mua quần áo mới, hôm nay cũng vì sợ tớ nhớ bạn bè trong viện nên bảo tớ về đây một chút, lát nữa sẽ tới đón.”
Văn Minh Ngọc nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, cũng thấy vui thay cho bạn mình, “Thế thì tốt quá.”
Sau đó, cậu như nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, trước đó cậu đã cho tớ kẹo của cậu, giờ tớ sẽ cho cậu nhé.”
Trần Lương vội xua tay, "Không cần, không phải cậu thích kẹo lắm sao? Cậu ăn đi, tớ muốn ăn thì sẽ bảo ba mẹ mua cho."
Nhóc cũng không có ý khoe khoang, chỉ đơn thuần muốn chia sẻ việc vui với bạn mình, Văn Minh Ngọc cũng không nghĩ nhiều, nhưng thật ra lại hơi lo lắng, mới tới gia đình nhận nuôi, trẻ con sẽ như mèo nhỏ bị đưa tới chỗ ra, sẽ thực thấp thỏm sợ hãi, hơn nữa còn vô thức biểu hiện tốt, sợ bị ghét bỏ rồi lại bị đưa về.
Hiển nhiên Trần Lương cũng nghĩ vậy, mới vừa nói xong, nhóc liền gãi gãi đầu, cười gượng nói: “Thực ra……tớ cũng không dám, sợ ba mẹ cảm thấy tớ ăn nhiều, không dễ nuôi.”
Văn Minh Ngọc đặt viên kẹo trong tay vào tay nhóc bạn, sau đó nắm tay nhóc, nghiêm túc nói: "Tớ không nghĩ vậy đâu, bọn họ rất thích cậu."
“Thật sao?”
Trần Lương lập tức cười vui vẻ, răng nanh nho nhỏ lộ ra, trong thẹn thùng còn có vài phần phấn chấn cùng tự tin.
Văn Minh Ngọc gật đầu chắc chắn, nhóc kia càng cười vui vẻ hơn.
Nhóc ấy rất thích chơi với Văn Minh Ngọc, và điều đáng tiếc nhất khi rời khỏi viện phúc lợi cũng chính là Văn Minh Ngọc.
Trần Lương bóc kẹo cho vào miệng, rất ngọt ngào.
Nhóc nắm tay Văn Minh Ngọc, nghiêm túc nói: "Ba tớ có người thân cũng muốn nhận con nuôi. Tớ có thể giới thiệu cậu cho họ được không? Vậy sau này chúng ta có thể là anh em, cùng chơi với nhau."
Văn Minh Ngọc hơi khựng lại…..
Họ không biết, đằng sau một cái cây không xa băng ghế, có một người đang ẩn nấp.
Mục Trạm ra tìm lỗ chó, xem có biện pháp trở về hay không. Hắn nghĩ vậy, nhưng trên thực tế, lúc đứng trên lầu, thấy Văn Minh Ngọc nói chuyện cùng một nam sinh cùng tuổi xa lạ, trong đầu hắn lập tức vang lên chuông cảnh báo, chân như không khống chế được, cứ vậy chạy xuống lầu.
Hắn nấp sau gốc cây, bí mật quan sát, còn giả vờ bình tĩnh như thể chỉ vô tình đi ngang qua, nhưng tai đã vểnh lên để nghe trộm.
Vì vậy, sau khi nghe nói Trần Lương là bạn cùng phòng của Văn Minh Ngọc, bọn họ từng có quan hệ rất tốt, còn có câu, chúng ta có thể là anh em, sau này sẽ cùng chơi với nhau.
Thân thể Mục Trạm căng thẳng, sắc mặt đại biến.
Dựa vào cái gì?!
Trong lòng hắn vô thức chất vấn, muốn mắng thật to.
Nhưng hắn không hề di chuyển, chân như bị đóng đinh vào đất. Hắn biết lúc này hắn không thể đi ra, cũng không đủ tư cách nói ra những lời như vậy.
Sống ở đây hơn mười ngày, hắn đã hiểu nơi này là gì, chính là nơi chuyên tiếp nhận những đứa trẻ không có cha mẹ chăm sóc. Mọi người ở đây đều mong muốn có một gia đình đầm ấm. Văn Minh Ngọc cũng không ngoại lệ, nếu không cậu sẽ không cố chấp gọi mình là em trai như vậy.
Ban đầu, Mục Trạm hoài nghi cậu đối tốt với mình là vì có mục đích khác, cho nên lãnh đạm cự tuyệt, sau khi chậm rãi ở chung, hắn mới biết, có lẽ đối phương thật sự chỉ coi hắn như em trai mà thôi.
Cho nên cuối cùng cũng không phải vì muốn có một người em trai sao?
Không nhất định là hắn, người khác cũng có thể.
Hắn nghe thấy nam sinh tên Trần Lương kia gọi Văn Minh Ngọc là anh trai. Văn Minh Ngọc liền cho đối phương kẹo.
Mục Trạm mím môi, cực kỳ không vui, im lặng rời khỏi.
Văn Minh Ngọc nói chuyện với bạn xong liền trở về ký túc xá, vừa nhìn đã không thấy Mục Trạm đâu, vội vàng gọi Mộc Mộc, Mộc Mộc. Không có ai đáp lại, đang muốn xuống lầu tìm, nhưng may mà đã thấy người trong ổ chăn đang co thành một đoàn, giống như là một con thú bị thương đang một mình liếm, đáng thương cực kỳ. Dù trên mặt hắn không có biểu hiện gì nhưng Văn Minh Ngọc vẫn hơi đau lòng.
"Cậu thấy không khỏe à?"
Mục Trạm không trả lời, cậu liền duỗi tay sờ trán hắn, không nóng lên. Nhẹ nhàng thở ra, cậu khẽ dỗ dành Mục Trạm, còn nói với hắn một ít chuyện thú vị mà Trần Lương kể.
Mục Trạm vốn không muốn nghe, nhưng vừa lúc đó, Văn Minh Ngọc nói đến chuyện đối phương muốn giới thiệu cậu cho thân thích của ba mẹ mình, Mục Trạm lập tức nín thở, nghiêm túc nghe.
Văn Minh Ngọc nói: “Tớ từ chối rồi, bởi vì tớ cũng không muốn bị nhận nuôi nữa, tớ sợ bản thân không được như những gì bọn họ muốn, lại lần nữa bị trả về, vậy thì mất mặt lắm. Còn không bằng chờ lớn lên rồi kiếm tiền nuôi sống bản thân.”
Cậu chưa bao giờ nói những lời này với bất kỳ ai, cho dù là Trần Lương hay viện trưởng, nhưng không hiểu sao khi đối mặt với Mục Trạm, cậu lại thản nhiên nói ra.
“Cho nên……ngươi sẽ không đi chứ?”
Mục Trạm không nhịn được hỏi một câu như vậy, giọng điệu không xác định.
Văn Minh Ngọc không chút do dự gật đầu, rất chắc chắn.
Mục Trạm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng thật ra chuyện Văn Minh Ngọc có được nhận làm con nuôi hay không cũng không liên quan gì đến hắn, hắn không nên căng thẳng như vậy, nhưng hắn không thể kiềm chế được.
Đêm đó là đêm giao thừa.
Viện phúc lợi cùng tổ chức công ích cùng nhau tổ chức bữa cơm đoàn viên và các chương trình biểu diễn.
Văn Minh Ngọc bí mật đưa Mục Trạm đi xem, lúc đó đèn đều đã tắt, ngoại trừ ánh sáng trên sân khấu, khán đài tối om om, thậm chí không nhìn rõ mặt những người xung quanh, ai cũng chỉ chú ý đến sân khấu.
Hai bóng người nho nhỏ đi vào, cũng không bị phát hiện, nắm tay nhỏ vẫn luôn nắm chặt lấy nhau đến tận lúc tan cuộc, Mục Trạm về ký túc xá trước, Văn Minh Ngọc ở lại, chờ giáo viên kiểm kê nhân số rồi dặn dò, sau đó mọi người sẽ tự về ngủ.
Mỗi bạn nhỏ còn được nhận một bao lì xì.
Giáo viên xoa đầu các em và chúc các em phát triển mạnh khỏe, học hành tiến bộ, vạn sự như ý.
Đám nhỏ cũng khoanh tay vui vẻ chúc lại: "Thưa thầy, chúc mừng năm mới, cung hỉ phát tài, mỗi ngày đều vui vẻ!"
Bao lì xì hay còn gọi là tiền mừng tuổi, là lời chúc của người lớn đối với trẻ nhỏ, mang ý nghĩa tốt lành. Dù trong đó không có nhiều tiền, nhưng các em nhỏ đều rất vui khi nhận được.
Lúc này, bọn nhỏ đều vui vẻ nghĩ xem nên mua gì. Nhưng Văn Minh Ngọc thì không, bởi vì năm nay cậu đã là anh trai rồi, phải chăm sóc em trai chứ.
Trong lòng cậu, Mục Trạm là một đứa em trai tội nghiệp, cần được chăm sóc tốt. Cha mẹ quá đáng đến mức có thể sẽ không cho tiền mừng tuổi, vì vậy cậu muốn chia một nửa của mình cho Mục Trạm.
Đang định lặng lẽ chia đôi hai mươi đồng bỏ vào hai phong bao đỏ, nhưng Văn Minh Ngọc lại đổi ý, cậu đưa toàn bộ lì xì cho Mục Trạm, còn mình thì cầm bao lì xì rỗng từ năm ngoái ra là được rồi.
“Mộc Mộc, năm mới vui vẻ, khỏe mạnh trưởng thành, vạn sự như ý nha!”
Văn Minh Ngọc bắt chước giáo viên, xoa xoa đầu Mục Trạm.
Mục Trạm sững sờ, không trốn tránh. Mặc dù hồng bao cổ đại có hơi khác với bao lì xì ở đây, nhưng hắn vẫn có thể hiểu đại khái nó tượng trưng cho cái gì.
Mục Trạm cầm bao lì xì, thình lình hỏi, “Ngươi chỉ cho mình ta, hay ai cũng có?”
Hắn vẫn ghim chuyện ban ngày Văn Minh Ngọc đã cho Trần Lương kẹo.
Văn Minh Ngọc không đáp luôn không cần nghĩ: “Đương nhiên là chỉ cho cậu rồi.”
Người khác đều có bao lì xì. Hơn nữa cậu lấy đâu ra tiền mà cho nhiều bạn nhỏ vầy chứ.
Nghe được câu trả lời này, khóe miệng Mục Trạm không khỏi hơi cong lên, trong lòng thầm vui sướng.
Dường như Văn Minh Ngọc lo hắn sẽ không nhận, cho nên cậu nắm tay hắn cùng nhét tiền mừng tuổi xuống dưới gối, mong sẽ có hiệu quả đuổi quỷ trừ tà. Tuy sau này khoa học phát triển, mọi người đều biết trên đời không có quỷ, nhưng tập tục như vậy vẫn lưu truyền tới nay, trở thành lời chúc phúc cho trẻ, hy vọng chúng đè nặng bao lì xì ngủ một đêm sau, qua năm mới sẽ luôn bình an.
Đêm nay, họ ngủ rất ngon, nghênh đón một năm mới.
Nhưng không ngờ, ngày hôm sau, một điều tồi tệ bất ngờ xảy ra.
Đứa nhóc cầm đầu đám trẻ bắt nạt Văn Minh Ngọc lần trước đã nói với giáo viên trước mặt mọi người rằng nó trông thấy một đứa trẻ kỳ lạ trốn trong phòng của Văn Minh Ngọc, trước đây nó chưa từng thấy bao giờ.
Giáo viên cho rằng điều đó rất khó xảy ra, nhưng về tình về lý, vẫn nên kiểm tra một chút, coi như có trách nhiệm với viện phúc lợi, thể hiện thái độ coi trọng với đám nhỏ.
Vì thế, giáo viên quay đầu dịu dàng hỏi Văn Minh Ngọc, “Có thể cho cô giáo đi xem không? Cô tin tưởng em, nhưng cần phải chứng minh cho các bạn học khác xem nữa, ngươi cũng cùng đi đi, cô sẽ không lục lọi đồ đạc của em, chỉ xem một chút thôi.”
Văn Minh Ngọc không thể cự tuyệt, bằng không chính là chột dạ, đứa nhỏ tố cáo kia cũng sẽ không buông tha.
Cho nên cậu gật gật đầu.
Lúc cả nhóm chuẩn bị đi đến phòng ký túc xá, Văn Minh Ngọc cố ý nói lớn để nhắc nhở Mục Trạm ở bên trong, hi vọng hắn có thể hiểu ý trốn đi để không bị phát hiện.
Sau đó, họ mở cửa và bước vào.
Không có ai trên giường, ban công, phòng tắm, sau cánh cửa.
Thằng nhóc kia thậm chí còn nằm xuống đất và nhìn xuống gầm giường.
Thứ duy nhất chưa kiểm tra là chiếc tủ.
Một chiếc trống không, chiếc còn lại là tủ của Văn Minh Ngọc.
Giáo viên bảo Văn Minh Ngọc tự mình mở ra, họ không tiến lại lục lọi.
Tủ rất nhỏ, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được hết.
Lúc tay Văn Minh Ngọc đặt lên khoá tủ, cậu hồi hộp đến quên cả thở, mùa đông mà trán cũng toát mồ hôi.
Bởi vì Mục Trạm rất có thể đang trốn trong ngăn tủ, vừa mở ra là bị thấy, cậu phải giải thích như thế nào mới có thể bảo vệ Mục Trạm, để hắn không bị đưa về với cha mẹ không tốt của mình chứ.
Nhưng cậu không thể kéo dài, đứa bé kia vẫn đang thúc giục, thậm chí còn muốn lại gần mở tủ, còn thề là nhất định kẻ kia đang trốn trong đó. Chỉ là giáo viên ngăn cản nên nó chỉ có thể không cam lòng đứng nguyên tại chỗ.
Văn Minh Ngọc cuối cùng cũng mở tủ.
Nhưng bên trong chỉ có treo một ít quần áo, vách ngăn phía trên cũng có một số đồ lặt vặt, không có ai cả.
Cô giáo vỗ tay nói rằng sự việc như vậy là kết thúc sự việc, đồng thời khiển trách và giáo dục đứa trẻ cầm đầu kia không được nói dối, đồng thời phải xin lỗi Văn Minh Ngọc.
Văn Minh Ngọc không quan tâm đến lời xin lỗi của nó, cậu chỉ muốn nhanh chóng đi tìm Mục Trạm, vì vậy cậu gật đầu có lệ và yêu cầu họ rời đi càng sớm càng tốt.
Lúc chỉ còn lại mình cậu trong phòng ký túc xá, cậu vội vàng chuẩn bị đi ra ngoài tìm người, nhưng đột nhiên cảm giác được góc áo mình bị nhẹ nhàng kéo lại.
Cậu quay đầu lại theo bản năng, trông thấy Mục Trạm, lập tức vui vẻ mở to mắt rồi ôm chặt hắn.
"Cậu trốn ở đâu vậy? Làm tớ sợ chết khiếp!"
Văn Minh Ngọc cảm thấy Mục Trạm thật lợi hại, trốn thật giỏi.
Nhưng thật ra vừa rồi gấp như vậy nên hắn không nghĩ được gì nhiều. Tất nhiên, tốt nhất là hắn nên lẻn ra khỏi ký túc xá và trốn ở cuối hành lang, nhưng khi nghe thấy giọng Văn Minh Ngọc nhắc nhở, mọi người đã tới cửa rồi, đã quá muộn.
Vì vậy, Mục Trạm hoảng sợ nhìn quanh ký túc xá, cuối cùng trốn vào trong tủ.
Khi cánh cửa tủ được mở ra, không chỉ Văn Minh Ngọc căng thẳng mà cả Mục Trạm trốn sau đống quần áo đang treo cũng co chặt người lại, hai tay nắm chặt, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì căng thẳng.
Kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa tủ được mở ra, ánh sáng chói lọi tràn vào.
Hắn nhìn thấy Văn Minh Ngọc và những người khác.
Nhưng.
Hình như họ không nhìn thấy hắn, như thể hắn đã trở nên trong suốt rồi.
Dường như hắn đã biến mất.
…….Thật kỳ lạ.