Cố Vân Yên chậm rãi ôn nhu nâng mắt, đôi mắt phượng nhộn nhạo thâm tình nhìn Tiêu Dục, trong mắt hàm chứa vô tận nhu tình mật ý, một hồi lâu, tựa hồ mới phản ứng lại hành vi của mình có điểm không hợp cấp bậc lễ nghĩa, đang muốn hành lễ thỉnh tội, đã bị Tiêu Dục giành trước ôm vào trong ngực, nửa thân mình tiến sát trong ngực của hắn, hai má kề sát trong ngực hắn, nàng không thấy được biểu tình lúc này của hắn, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập trầm ổn hữu lực.
Sau một lúc lâu, trên đầu truyền đến giọng trầm thấp “Dân gian có câu tục ngữ, mười lăm ánh trăng mười sáu viên, đêm nay nhìn thấy cảnh này, quả nhiên.” Cố Vân Yên ngẩng đầu, nhìn ánh trăng trên cao, trăng sáng soi tỏa khắp nơi.
Trăng tròn trong như gương, nguyệt di hoa ảnh, xa xa nhìn lại, phảng phất như phủ thêm một tầng lụa thật mỏng, ánh trăng như nước, ba quang liễm diễm, mông lung mà tốt đẹp. Ánh trăng rơi xuống, Trích Nguyệt lâu giống như trên giường một tầng ngân sa, tựa như tiên cảnh, khiến cho tâm tình người ngắm trăng trở nên trong sáng mà nhu hòa.
Cố Vân Yên kìm lòng không đậu cười nói: “Nhân ngày tốt cảnh đẹp này, tần thiếp mời Hoàng thượng uống một ly đi.” Tiêu Dục đạm cười nói: “Trẫm tựa như ái phi mong muốn.”
Hai người một bên ngắm trăng một bên thưởng thức rượu ngon trong chén, rất khoái hoạt. Rượu tới uống chưa đủ độ say, Tiêu Dục nhìn người đối diện đang cười yếu ớt thản nhiên, đôi mắt giai nhân mông lung, vì có chút chếch choáng say, trên mặt trắng nõn chậm rãi đỏ bừng, quyến rũ động lòng người.
Đôi môi đỏ mọng phấn nộn mềm mại dính chút rượu nho, trong bóng đêm mông lung lại càng kiều diễm ướt át, có vẻ phá lệ mê người. “Dưới ánh trăng xem mỹ nhân, càng xem càng mê người”
Tiêu Dục một bước tiến đến gần, Cố Vân Yên kinh hô: “Hoàng......” Lời còn chưa dứt, liền bị Tiêu Dục trằn trọc hôn lên môi, Cố Vân Yên cảm thấy kinh hãi, đầu óc trống rỗng, nàng thậm chí có một loại cảm giác như đang nằm mơ, chỉ vì phi tần hậu cung đều biết Tiêu Dục không hôn môi bất cứ nữ nhân nào, mặc dù là ở lúc hoan ái, cũng không cho phép nữ nhân đụng vào môi hắn. Nhận thấy được nàng thất thần, nam nhân bất mãn khẽ cắn môi của nàng, trên môi truyền tới cảm giác đau đớn, nháy mắt kéo ý thức Cố Vân Yên trở lại.
Tiêu Dục quả thật không có thói quen hôn nữ nhân, nhưng vừa rồi nhìn đôi môi nàng mê người, trong nháy mắt hoảng thần, chờ hắn tỉnh táo lại, mới ý thức được mình đang làm cái gì, chỉ là tư vị môi của nàng là ngọt lành mà tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến khiến hắn càng khát vọng, cầu càng nhiều.
Hai người gắn bó như môi với răng, hắn mỉm cười nỉ non nói: “Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, Mạc sử kim tôn không đối nguyệt.” ( Dịch thơ: Đời người đắc ý hãy cứ vui – Chớ để bình vàng suông ánh nguyệt) Lời còn chưa dứt, bàn tay to xé bỏ quần áo của nàng, liền lộ ra da thịt tuyết trắng. Cố Vân Yên kinh hách vội vàng chống đẩy, ửng đỏ mặt ngập ngừng nói “Hoàng thượng không được a, đây là ở bên ngoài......”
Tiêu Dục một tay ôm nàng, đẩy nàng lui về sau, một tay chế trụ hai tay nàng, môi dán lỗ tai nàng không ngừng thở ra hơi thở ấm áp, giọng nói đã có chút trầm đục: “Ái phi đừng sợ, lúc này chúng ta ở trên cao, không có người thấy được.”
Nhận thấy được ánh mắt hắn nóng cháy dừng ở trên người mình, biết tránh không được, Cố Vân Yên liền buông tha cho kháng cự vô vị, thẹn thùng nhắm lại hai mắt.
Tiêu Dục hôn một đường xuống phía dưới, nhẹ giọng nói: “Trẫm thích nhất trên người ngươi thỉnh thoảng tản ra hương hoa mai như có như không, cao thượng lại không mất phong tình......”
Cố Vân Yên cảm thấy không còn gì để nói, quả nhiên, nam nhân khi trên giường đều biết nói lời ngon ngọt kích tình, mặc dù lạnh lùng tôn quý như Hoàng thượng, cũng không ngoại lệ.
Tiêu Dục không hổ là cao thủ phong hoa tuyết nguyệt, rất nhanh, Cố Vân Yên liền trầm luân, mảnh mai vô lực dựa vào hắn. Váy dài rơi xuống đất, đảo mắt mỹ nhân như ngọc. Cả tầng lâu một mảnh xuân sắc, liền ngay cả ánh trăng đều xấu hổ trốn đến sau mây,,,,,,
Chờ hết thảy khi kết thúc, Cố Vân Yên tựa vào trước người Tiêu Dục thở dốc không thôi, nghỉ tạm chốc lát, trên người mới chậm rãi khôi phục khí lực. Nhìn đến ngổn ngang trái cây và điểm tâm dưới đất, cùng với một bên quần áo hỗn độn không chịu nổi, nhớ tới hai người vừa mới ở trên bàn...... Cố Vân Yên chỉ cảm thấy trên mặt càng ngày càng nóng. Tiêu Dục cúi đầu, nhìn nàng đỏ bừng mặt trêu nói: “Một lát cung nhân đi lên thu thập, trẫm liền nói với bọn họ, ái phi tửu lực quá kém, cho nên không cẩn thận đem đồ trên bàn đều rớt hết xuống dưới.”
Cố Vân Yên kiều kiều liếc mắt hắn một cái, tiện đà đứng dậy thu thập mình, xử lý bản thân xong lại hầu hạ Tiêu Dục chỉnh trang, đợi đến hai người thỏa đáng, mới dắt tay xuống lầu, gọi cung nhân đi lên thu dọn tàn cục.
Trở lại Tĩnh Di hiên đã là giờ hợi, cung nhân đã chuẩn bị tốt nước ấm, Cố Vân Yên hầu hạ Tiêu Dục tắm rửa, hai người lại không thể tránh khỏi náo loạn một hồi. Xong việc Cố Vân Yên đã tinh bì lực tẫn, hai chân như nhũn ra, chỉ có thể tùy Tiêu Dục ôm vào nội thất, vừa dính xuống giường, liền nặng nề ngủ.
Giờ mẹo, Tiêu Dục liền tự giác tỉnh lại, đứng dậy sau trực tiếp gọi Lưu Đức Phúc tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu thay quần áo. Lưu Đức Phúc bước chân nhẹ nhàng chậm chạp khom người đi vào, nhìn lướt qua Cố Vân Yên ngủ say phía sau rèm, thầm nghĩ: Chủ tử ở trong cung phi tần qua đêm, vị nào không phải sớm đứng lên hầu hạ chủ tử rửa mặt chải đầu? Liền ngay cả mẫu nghi thiên hạ Hoàng hậu hay Hiền phi ương bướng ngạo mạn đều không ngoại lệ, duy độc vị này, mười lần có tám lần còn ngủ, tái cẩn thận quan sát thần sắc chủ tử, không chỉ không có chút hờn giận, mà mỗi lần từ Tĩnh Di hiên đi ra, vẻ mặt luôn ôn hòa, cả người thoải mái thượng triều.
Thật đúng là ý vị sâu xa, xem ra hắn cần cân nhắc một chút phân lượng Dục sung viện, hạ quyết tâm sau, Lưu Đức Phúc liền cong thắt lưng cùng Tiêu Dục đi vào triều.
Tối hôm qua Tiêu Dục đem nàng ép buộc đến ngoan tuyệt, cho nên so với ngày thường ngủ trầm chút, không tỉnh lại đúng giờ, chờ Thị Họa vừa lo lắng vừa nôn nóng gọi được nàng tỉnh dậy, đã là cuối giờ mẹo. Thị Thư, Thị Họa chân không chạm đất, một người phụ trách hầu hạ mặc quần áo, một người phụ trách hầu hạ rửa mặt chải đầu, lại một người phụ trách thượng trang miêu mi, thật vất vả xử lý thỏa đáng xong, Cố Vân Yên liền vội vội vàng vàng mang theo đám người Thị Họa đi Phượng Nghi cung.
Đến Phượng Nghi cung, vừa vào trong điện, liền nhận thấy được không khí hôm nay hơi khác ngày xưa, càng muốn trầm trọng hơn một ít. Nhìn chung quanh trong điện, không còn chỗ ngồi. Xem ra nàng vẫn là đến muộn, Cố Vân Yên lập tức căng thẳng, trong đầu suy nghĩ bay lộn, âm thầm nghĩ một lát nên như thế nào ứng đối, linh quang chợt lóe, liền có kế sách.