ngày sau, trải qua lục bộ xem xét, tội trạng của Binh bộ Thượng thư cùng Uy Viễn tướng quân được trình lên Tiêu Dục, trên triều đình Lưu Đức Phúc trước mặt văn võ bá quan đem tội trạng hai người phạm nhất nhất đọc rõ: “Sùng văn [ tiên đế ] năm, Uy Viễn tướng quân liên hợp Binh bộ Thượng thư tham ô quân lương vạn lượng bạc trắng; Vĩnh Dật năm, Binh bộ Thượng thư lạm dụng chức quyền trong tay, bán quan phiến tước, tham ô nhận hối lộ tổng cộng vạn lượng bạc trắng; Cùng năm binh bộ Thượng thư cùng Uy Viễn tướng quân hợp mưu diệt môn Mã phó thống lĩnh một nhà mạng; Vĩnh Dật năm,,,,,,” Tổng cộng mười án, mỗi một kiện đều là tử tội, tội ác tày trời.
Tiêu Dục nghe Lưu Đức Phúc đọc xong tội trạng, sắc mặt âm trầm, hạ chỉ nói: “Nguyên Binh bộ Thượng thư Vương Nguyên cùng nguyên Uy Viễn tướng quân Đậu Dịch lạm dụng chức quyền, ăn hối lộ trái pháp luật, giết người diệt khẩu, tội ác ngập trời, muôn lần chết không đủ để đền tội, hiện đem hai người nhốt vào tử lao, đợi sau thu trảm. Vương nguyên cùng Đậu Dịch hai người tội ác ngập trời, vốn nên liên luỵ toàn tộc, nhưng niệm tình hai người từng ra trận giết địch, có nhiều chiến công, trẫm cũng không nhẫn tâm sát sinh quá mức, như vậy liền khai ân, tử tội có thể tha, nhưng cũng vẫn phải chịu phạt, nam đinh lưu đày biên cương, không chiếu không được vào kinh, nữ quyến phát mại làm nô.”
Phía trên truyền đến tiếng đế vương lạnh như băng, mọi người đều bị kinh hồn táng đảm, âm thầm đổ một trận mồ hôi.
Cảnh Dương cung
Trong điện Vương tiệp dư đang nôn nóng bất an chờ đám người Hồng Ngọc mang tin tức về, sáng sớm liền cảm thấy tâm thần không yên, Vương tiệp dư không ngừng ở đi tới đi lui trong đại điện, gấp đến độ xoay quanh. Hồng Ngọc cùng lãnh sự thái giám Cảnh Dương cung một canh giờ trước đã đi ra ngoài thám thính tin tức, lúc này vẫn chưa trở lại.
“Chủ tử, chủ tử,,,,,,” Chợt nghe tiếng Hồng Ngọc như khóc nức nở kêu to, Vương tiệp dư bay nhanh chạy tới ngoài điện, ở ngã rẽ vừa vặn nhìn thấy Hồng Ngọc.
Gặp Hồng Ngọc ửng đỏ hốc mắt, Vương tiệp dư liền có một loại dự cảm điềm xấu, giống như trái tim bị thủng một lỗ.
“Có tin tức rồi sao? Như thế nào?” Làm như cường chống một hơi hỏi ra kết quả nội tâm sợ hãi biết nhất nhưng cũng là muốn biết nhất.
Hồng Ngọc cúi đầu nói: “Chủ tử, Hoàng thượng đã hạ chỉ đem lão gia cùng cữu lão gia giải vào tử lao, chỉ đợi sau thu trảm. Phủ tướng quân cùng phủ chúng ta cũng bị niêm phong, liền ngay cả Vương gia chúng ta cùng Đậu gia toàn tộc cũng không có tránh được kiếp nạn này, nam đinh bị lưu đày biên ải, không chiếu không được vào kinh, nữ quyến phát mại làm nô ~” Nói xong lời cuối cùng nhịn không được khóc rống lên.
Hồng Ngọc là Vương tiệp dư từ Vương phủ mang tiến cung, cha mẹ cũng là người Vương phủ, một nhà các nàng đều là ở vương phủ làm nô làm tì, nay Vương phủ bị niêm phong, thân là người Vương phủ các nàng tự nhiên cũng khó trốn vận rủi.
Nghe vậy Vương tiệp dư thương tâm không thôi, nói: “Hoàng thượng sao tuyệt tình như vậy? Hắn không chút để ý cảm thụ của bản cung sao? Không! Hắn sẽ không! Hắn vẫn luôn rất đau bản cung không phải sao? Kia vì sao,,,,,,?”
( Thật ra ban đầu anh Hoàng cũng xem như có tình cảm với Vương thị, dù gì nàng ta cũng theo anh nhiều năm, không có tình cũng có nghĩa. Đợi đến gần cuối khi nói về kiếp trước các nàng sẽ rõ. Nhưng Vương thị mưu hại con anh, anh không tha thứ được nên mới tuyệt tình. Kiếp trước người con của Cố tỷ đều là Vương thị hại chết. Anh Hoàng sau khi biết mới động thủ với Vương gia. Kiếp này vì anh biết sớm hơn nên hành động sớm hơn)
“Không, bản cung muốn đi gặp Hoàng thượng, bản cung muốn gặp Hoàng thượng ~ ngươi nhanh đi sai người chuẩn bị kiệu!” Giọng Vương tiệp dư the thé nói.
Hồng Ngọc xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, liền hồng hốc mắt phân phó người chuẩn bị kiệu đi.
Ngự thư phòng
Trong ngự thư phòng Lưu Đức Phúc đang giúp Tiêu Dục nghiền mực, chợt nghe bên ngoài có thanh âm huyên náo, nâng mắt hư nhìn thoáng qua Tiêu Dục đang chuyên tâm nghiên cứu binh thư, thấy được chủ tử nhà mình thờ ơ, lúc này Lưu Đức Phúc ngừng tay, khom người lui đi ra ngoài.
“Tránh ra! Bản cung muốn gặp Hoàng thượng ~” Vương tiệp dư lạnh lùng nói Tiểu Thuật tử đang ngăn nàng lại.
“Mong rằng nương nương thứ tội, Hoàng thượng hạ lệnh bất luận kẻ nào cần không được phiền ngài.” Tiểu Thuật tử không chút dao động nói.
“Làm càn, ngươi là cái gì cũng dám ngăn trở bản cung, cũng không suy nghĩ xem mình có bao nhiêu phân lượng, nhiều nhất chỉ là một con chó bên người Lưu Đức Phúc thôi! Chỉ là một con chó, còn không mau cút khỏi mắt bản cung ~” Vương tiệp dư thẹn quá thành giận, không tiếc tự hạ thân phận nhục mạ nói.
Năm ngón tay Tiểu Thuật tử giấu trong tay áo rộng lớn nắm chặt thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên, hai mắt đỏ đậm. Lưu Đức Phúc mới từ bên trong đi ra nghe vậy, cũng nhịn không được nhíu mày.
Lưu Đức Phúc nhẹ giọng nói với Tiểu Thuật tử: “Ngươi trước tiên lui xuống đi.” Chợt hơi hơi cung kính khom người với Vương tiệp dư, nói “Nương nương trở về đi! Hoàng thượng có chỉ bất luận kẻ nào cũng không được phiền người, ngài tội gì khó xử Tạp gia đâu!”
“Bản cung không quay về, bản cung muốn gặp mặt Hoàng thượng. Lưu tổng quản ngươi đi thay bản cung cầu tình đi? Hoàng thượng xem ở mặt mũi của ngươi, chắc chắn gặp bản cung một lần.” Vương tiệp dư thay đổi bộ dáng cả vú lấp miệng em mới vừa rồi, đáng thương hề hề nói. ( chửi con nuôi của ổng cho đã rồi đi nhờ vả, Vương thị tới chết vẫn ngu)
Lưu Đức Phúc lắc lắc phất trần, nói: “Nương nương cất nhắc, lão nô bất quá là nô tài thôi, không có mặt mũi lớn như vậy.”
Vẻ mặt Vương tiệp dư quẫn bách, ngập ngừng hồi lâu, nói: “Hôm nay Bản cung không thể không gặp mặt Hoàng thượng, bản cung quỳ cũng muốn đợi Hoàng thượng đi ra, Hoàng thượng khi nào đi ra gặp bản cung, bản cung mới đứng lên,” Khi nói chuyện liền đã quỳ xuống, một bộ không quan tâm gì nữa cả.
Lưu Đức Phúc lại vung phất trần nói: “Nếu như thế, nương nương liền quỳ đi!” Nói xong xoay người đi vào trong điện, không để ý tới Vương tiệp dư quỳ trên đất.
Vương tiệp dư tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, quỳ càng thẳng chút. Một bên Hồng Ngọc khổ khuyên không có kết quả, chỉ có thể quỳ cùng chủ tử nhà mình.
Sau nửa canh giờ, chủ tớ Vương tiệp dư sớm quỳ đến hai chân run lên, mồ hôi rơi cả người, nhưng mà trong Ngự thư phòng Tiêu Dục không chút nào có dấu hiệu muốn đi ra, một lần này làm cho Vương tiệp dư nản lòng thoái chí, nhưng chỉ vừa nghĩ tới phụ thân cùng cậu bị giam giữ ở tử lao, cùng với tộc nhân sắp bị lưu đày cùng phát mại, Vương tiệp dư liền không thể không cắn răng cường chống đỡ, tiếp tục quỳ tiếp.
Hồi lâu, rốt cục Tiêu Dục từ Ngự thư phòng đi ra, một khắc kia, Vương tiệp dư như thấy được ánh rạng đông trong sinh mệnh, lúc này liền vội đứng lên, bởi vì thời gian dài quỳ hai chân máu không tuần hoàn, tuy rằng vừa tê lại đau, nhưng lúc này Vương tiệp dư một lòng thầm nghĩ cầu Tiêu Dục buông tha phụ thân cùng cậu cùng với tộc nhân, căn bản vô tâm để ý tới những cái khác.
Vương tiệp dư lắc thân mình tới trước mặt Tiêu Dục, nhìn khuôn mặt Tiêu Dục trước mắt như trước tuấn mỹ vô đào, bỗng nhiên liền đỏ hốc mắt, vô cùng ủy khuất nói: “Hoàng thượng ngài rốt cục đi ra, rốt cục đi ra gặp nô tì, nô tì chỉ biết ngài nhất định luyến tiếc nô tì phải chịu cực khổ.”
Tiêu Dục mắt nhìn thẳng trước, liền ngay cả khóe mắt cũng chưa từng có một tia dừng ở trên người của Vương tiệp dư, sắc mặt không đổi nói: “Trẫm muốn đi Trường Xuân cung dùng bữa, Vương tiệp dư tự tiện đi!” Nói xong liền không nhiều lời nữa, càng không dừng lại một giây một phút, đi nhanh về phía trước.
Hai mắt Vương tiệp dư trợn lên đứng ở tại chỗ, giật mình sững người nhìn bóng dáng của Tiêu Dục sắp đi xa, trong ánh mắt có bi thống có oán niệm càng nhiều là không thể tin.
Này thật sự vẫn là Tiêu Dục lúc trước thân mật gọi nàng Nhan nhi sao? Vẫn là Tiêu Dục vô luận nàng làm sai chuyện gì cũng không sinh khí nàng lâu lắm sao? Vẫn là Tiêu Dục mấy năm như một ngày sủng ái nàng sao? Vì sao lúc này hắn làm nàng cảm thấy xa lạ như vậy? Xa lạ tựa như thay đổi thành một người khác!
Nhìn bóng dáng Tiêu Dục càng lúc càng xa, Vương tiệp dư phút chốc điên cuồng chạy lại, từ phía sau ôm thật chặt Tiêu Dục, nước mắt như mưa, nức nở nói: “Hoàng thượng, cầu ngài buông tha phụ thân cùng cậu nô tì đi! Xem ở mặt mũi nô tì, tha cho bọn hắn một mạng đi, nô tì van xin ngài, Hoàng thượng ~”
Tiêu Dục lạnh lùng phun ra hai chữ: “Buông tay!”
Vương tiệp dư không ngừng lắc đầu nói: “Không! Hoàng thượng không đáp ứng tha phụ thân cùng cậu nô tì, nô tì liền không buông tay.”
Tiêu Dục chưa bao giờ bị người áp chế như thế, thân là đế vương hắn lại há có thể dễ dàng tha thứ người khác dám ra điều kiện với mình, trên mặt lửa giận khiến Lưu Đức Phúc đứng một bên cũng hoảng sợ, chỉ có Vương tiệp dư từ phía sau ôm Tiêu Dục không nhìn thấy.
“Trẫm lặp lại lần nữa, buông tay!” Ánh mắt Tiêu Dục lạnh lẽo nói.
“Hoàng thượng đáp ứng thỉnh cầu của nô tì, nô tì liền buông tay.” Vương tiệp dư như cũ không biết sống chết nói.
Tiêu Dục kiên nhẫn hao hết, không chút do dự nín thở vận công đẩy Vương tiệp dư ra xa một thước, lại phân phó Lưu Đức Phúc, giọng lạnh lùng nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, tổ huấn nói rõ hậu cung không thể tham gia vào chính sự, Vương tiệp dư không nhìn tổ huấn, luôn mãi can thiệp triều chính, từ ngày hôm nay, cấm túc trong thiền điện Cảnh Dương cung, không triệu không được ra!” Nói xong lập tức lên loan giá, lưu lại Vương tiệp dư ngây ra như phỗng đứng tại chỗ, chỉ chốc lát sau, ngồi ở trên loan giá Tiêu Dục liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng Vương tiệp dư cực kỳ bi thương khóc nỉ non.
( tự nhiên ta nhớ tới Hoa phi trong Chân Hoàn truyện. đều ngu như nhau)
Từ lúc Vương tiệp dư bị cấm túc trong thiền điện Cảnh Dương cung sau, Hoàng hậu nương nương lợi dụng Cảnh Dương cung không có chủ vị nương nương liền đem cung nhân Cảnh Dương cung một lần nữa điều phối đến trong cung khác, nay bên người Vương tiệp dư chỉ có Hồng Ngọc cùng một tiểu cung nữ khác hầu hạ, mặt khác còn có bốn tiểu thái giám nội vụ phủ một lần nữa phân phối tới, danh nghĩa thay phiên trực, kì thực là giám thị Vương tiệp dư tránh cho nàng thừa dịp người khác không chuẩn bị, bước ra khỏi thiền điện Cảnh Dương cung.
Ngày xưa Cảnh Dương cung đông như trẩy hội, tinh mỹ xa hoa, bất quá ngắn ngủn mấy ngày liền lạnh lẽo như vậy, cung điện vẫn là cung điện tòa vàng son lộng lẫy kia, chính là phi tử ở lại bên trong không bao giờ nữa còn được đế vương thịnh sủng, vạn nhân truy phủng.
Vương tiệp dư ghé vào trên cửa sổ, hai mắt vô thần nhìn cây lựu ngoài cửa sổ đến ngẩn người, Hồng Ngọc bưng ngọ thiện vào, nhìn thân mình Vương tiệp dư rất nhanh gầy yếu, đau lòng không thôi, từ ngày đầu tiên bị cấm túc, mỗi ngày chủ tử liền giống hiện tại ghé vào trên cửa sổ ngẩn người, ngày qua ngày, một bộ không còn sức sống.
Hồng Ngọc vừa định gọi Vương tiệp dư dùng bữa, chợt nghe hai gã tiểu thái giám trực hôm nay một béo một gầy nói chuyện phiếm, tên thái giám béo kia cảm thán nói: “Ngươi nghe nói không? Hôm nay Hoàng thượng ở Ngự Hoa viên tổ chức hội hoa xuân thưởng cúc! Nghe nói quan viên Trường An thượng cống hơn mười bồn cúc đủ mọi màu sắc, một cây nở mấy đóa màu sắc không giống nhau, thật sự là văn sở vị văn nha, đáng tiếc ngươi ta vô duyên thấy ~”
Thái giám gầy tiếc nuối nói: “Cũng không phải sao, nghe nói là Hoàng thượng vì ngợi khen vài vị nương nương Đức phi, Dục chiêu nghi cùng Nghiên tiệp dư mà cố ý tổ chức, cơ hội như vậy cũng không phải là khi nào thì đều có thể có!”
Thái giám béo nghi hoặc nói: “Này ta không có nghe nói a, Hoàng thượng vì sao phải ngợi khen vài vị nương nương này nha?”
Thái giám gầy đắc ý nói: “Này ngươi không biết đi! Không lâu trước phụ thân Đức phi không phải liên hợp tổ phụ Nghiên tiệp dư thượng tấu tố cáo nguyên Binh bộ Thượng thư cùng nguyên Uy Viễn tướng quân sao, biểu ca Dục tiệp dư là thủ lĩnh Kim ngô vệ phụng mệnh tróc nã đồng đảng Binh bộ Thượng thư cùng Uy Viễn tướng quân về quy án, lần này có thể thành công loại trừ hai kẻ gây hại xã tắc kia, mấy vị này là công lớn nhất, mấy nương nương kia đều là thân thích công thần, Hoàng thượng tất nhiên ban thưởng một phen!”
“Thì ra là thế! Vài vị nương nương này không chỉ có có thế lực gia tộc dựa vào còn có hoàng tử bàng thân, phần vinh sủng này người bên ngoài nhưng là chỉ có thể hâm mộ. Nói đến, có nhi nữ bàng thân chính là không giống với người khác, cứ xem Vương tiệp dư bị cấm túc bên trong đi! Nàng nếu là có thể có cái hoàng tử hoặc công chúa cũng không rơi vào kết cục thê lương như vậy, hai ta cũng không cần trực tại chỗ lạnh lẽo như lãnh cung này, lại nói cũng lạ, Vương tiệp dư này được sủng ái nhiều năm sao không sinh được một nhi nữ nào hết nhỉ?” Thái giám béo cực khó hiểu.
Thái giám gầy nhìn tả hữu xung quanh, thấy bốn phía cũng không có người khác, mới thấp giọng nói: “Ta có biểu thúc ở thái y viện, có lần say rượu sau không cẩn thận nói cho ta nghe một cái bí mật kinh thiên, ngươi đoán hắn nói gì? Ngươi khẳng định không thể tưởng được, hắn nói Vương tiệp dư sở dĩ nhiều năm không có thai là vì nàng ăn tuyệt dục tán!”
Nghe vậy, Vương tiệp dư ghé vào trên cửa sổ phút chốc trợn to hai mắt, phía sau Hồng Ngọc cũng khiếp sợ không thôi.
“Nếu thật sự là như vậy, sao Thái y thái y viện lại không chẩn đoán ra được? Cho dù Thái y khác không thể tin, nhưng là mọi người đều biết phó viện xử Trương thái y là ngoại gia thân thích của Vương tiệp dư nha, không lẽ hắn cũng bị người thu mua?” Thái giám béo nghi ngờ nói.
“Trương thái y là ngoại gia thân thích Vương tiệp dư không sai, nhưng hắn vì bảo trụ tánh mạng bản thân cùng gia tộc, phản bội Vương tiệp dư cũng không gì đáng trách nha!”
“Nhưng là phóng mắt nhìn toàn bộ hậu cung, ai có năng lực lớn như vậy, có thể minh mục trương đảm hại Vương tiệp dư nhiều năm như vậy? Liền ngay cả Hoàng hậu thân là hậu cung đứng đầu cũng không phải lúc trước bị Hiền phi thịnh sủng chèn ép, chỉ có thể nhượng bộ lui binh sao?” Thái giám béo lại nói.
Thái giám gầy thần bí hề hề nói: “Hậu cung là không có người có năng lực này, nhưng là thân là đứng đầu vạn dân vị kia đâu?” Nói xong nâng ngón tay chỉ trời.
Thái giám béo khiếp sợ nhìn về phía phương hướng Càn Thanh cung, nói: “Ngươi là nói,,,,,,? Nhưng là vị kia vì sao phải như thế?”
“Đây là thuật đế vương nha! Ngươi ngẫm lại nguyên tộc nhân Binh bộ Thượng thư ở trong triều nhậm chức nhân sổ nhiều, cùng với quan hệ thông gia thế giao rắc rối khó gỡ, mấu chốt nhất là cậu Vương tiệp dư nguyên Uy Viễn đại tướng quân tay cầm mười lăm vạn binh mã, có mấy thứ kiêng kị này, vị kia lại sao có thể có thể không hề phòng bị cùng ra đối sách?”
“Úc ~ đúng là như thế!” Thái giám béo ngộ đạo nói.
Thái giám gầy làm cái hư thủ thế, nói: “Ngươi nhỏ giọng chút a, vạn nhất không cẩn thận tiết lộ đi ra ngoài, vậy chúng ta chết chắc! Ngươi ta liền đem bí mật này giấu ở trong bụng, chỉ coi không biết gì hết.”
Thái giám béo trịnh trọng gật đầu nói: “Ngươi yên tâm, vì mạng sống của chúng ta, đánh chết ta cũng sẽ không nói ra.” Nói xong hai người liền dừng lại câu chuyện, yên lặng tiếp tục trực.