Sủng Phu - Quyết Tuyệt

chương 26

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Làm một lão đại vườn trường có đông đảo thủ hạ, bên người Ngôn Cảnh Tắc luôn tụ tập rất nhiều người.

Vừa đến giữa trưa, càng có thêm đông đảo đàn em chạy tới tìm hắn, chuẩn bị cùng hắn đi ra ngoài ăn cơm.

Nhất Trung có quy định, học sinh giữa trưa không thể đi ra ngoài ăn cơm, cho nên cho dù là nguyên chủ kén ăn, giữa trưa cũng phải ở nhà ăn của trường ăn cơm.

Bởi vì nguyên chủ kén ăn, nên hắn đa số chia bớt đồ ăn cho đám đàn em, hắn chỉ tùy tiện ăn mấy miếng, cuối cùng những đồ ăn đó đều lọt vào bụng đám đàn em cùng ăn với hắn.

Lại nói tiếp, đàn em bên người nguyên chủ, ngoại trừ nịnh bợ Ngôn gia, còn có vài người thuần túy là vì nguyên chủ… Tỷ như Vu Lê Minh.

Lúc nguyên chủ lớp mười mới vừa tiến vào Nhất Trung, còn chưa có đàn em, đã bắt đầu mua đồ ăn cho người khác ăn. Lúc ấy hắn còn mua cho Trang Cao Hàng ăn, Trang Cao Hàng không ăn, hắn liền tùy tay cho người bên cạnh, người nọ chính là Vu Lê Minh.

Vu Lê Minh trong nhà có khó khăn, phát hiện đi theo nguyên chủ có thể ăn sung mặc sướng, liền theo, nguyên chủ trước đó cũng xác thật hào phóng, bình thường nhờ Vu Lê Minh hỗ trợ mua đồ vật linh tinh, tiền trước nay đều là đưa nhiều, tuyệt không đưa thiếu, còn không cần lấy lại tiền thừa, thế cho nên Vu Lê Minh trở thành đệ tử tốt, đặc biệt vui vẻ chạy vặt cho hắn.

Lúc này, hắn liền cầm phiếu cơm của Ngôn Cảnh Tắc, hỏi: “Lão đại, vẫn là món cũ à?” Nguyên chủ lười không muốn cầm phiếu cơm, liền trực tiếp đem phiếu cơm đưa Vu Lê Minh.

"Ừ, món cũ!” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Sau đó liền nhìn thấy các đàn em mình trực tiếp chiếm cứ mấy cái bàn ở nhà ăn, chỉ chốc lát sau, lại có người đem đồ ăn ở nhà ăn, tất cả đều đem một phần lại đây.

Kẻ có tiền sinh hoạt, chính là giản dị tự nhiên như vậy.

Ngôn Cảnh Tắc không có ký ức trước khi xuyên qua, nhưng thật ra ký ức nguyên chủ cũng không ít, hắn cảm thấy chính mình chắc chắn là đã chịu ảnh hưởng của nguyên chủ, thế cho nên cảm thấy đồ ăn này nọ không được ngon lắm.

Tùy tiện ăn một lát, Ngôn Cảnh Tắc hỏi Vu Lê Minh: “Vu Lê Minh, hôm nay buổi sáng Trình An Tu ở phòng học làm những gì?”

“Trình An Tu còn có thể làm cái gì, chắc chắn là làm bài thôi.” Một đàn em nói.

Vu Lê Minh liếc nhìn tên đàn em cướp lời kia một cái, lại nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Lão đại, Trình An Tu vẫn như bình thường, vẫn luôn không phản ứng người khác, một mình chuyên tâm học tập, uỷ viên học tập đi đi tìm cậu ta nói chuyện, cậu ta cũng không phản ứng!”

Ủy viên học tập lớp một, là mỹ nữ, vẫn là mỹ nữ đối với Trình An Tu có ý kia!

Ngôn Cảnh Tắc thực vừa lòng Vu Lê Minh trả lời: “Làm không tồi, về sau tiếp tục nhìn nhé!”

“Dạ, lão đại!” Vu Lê Minh lập tức đáp ứng, quyết định về sau nhất định phải đem sự tình các loại của người lão đại thích, một năm một mười tất cả đều báo cho lão đại.

Không sai, Vu Lê Minh đã khẳng định, lão đại nhà mình thích Trình An Tu.

Không thấy được lão đại nhà y vì Trình An Tu, quan hệ bạn bè tốt như vậy đều nghỉ chơi sao?

Trình An Tu tuyệt đối chính là đại tẩu lão đại nhà hắn nhìn trúng!

Từ từ, vẫn là dùng “nam nhân lão đại nhà hắn nhìn trúng" để hình dung Trình An Tu thì tốt hơn.

Từ "đại tẩu" này, cùng Trình An Tu thật có chút không xứng đôi…

Vu Lê Minh nghĩ như vậy, liền thấy Trình An Tu vào nhà ăn.

Hiện tại người trẻ tuổi vóc dáng đều cao, nhưng thật ra người thế hệ trước, rất nhiều vóc dáng không cao, ít nhất là giáo viên ngữ văn bụ bẫm Lưu lão sư, vóc dáng không đến m.

Trình An Tu lúc này đang cùng Lưu lão sư nói chuyện, nhìn khí tràng so với Lưu lão sư còn lớn hơn.

Vu Lê Minh đang nghĩ, liền thấy lão đại mình vụt chạy ra.

Tốc độ kia còn đặc biệt nhanh.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của đám đàn em, Ngôn Cảnh Tắc đi tới trước mặt Trình An Tu, mặt không đỏ tim không nhảy: "Tình cờ gặp nha, hai người cũng tới ăn cơm sao?"

"Tình cờ thật đấy, bọn ta mỗi ngày đều tới ăn cơm á." Lưu lão sư cười ha hả.

Trình An Tu mới vừa ăn cơm đường, liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc một bộ dáng không muốn ăn cơm, đồ ăn ở nhà ăn của học sinh, xác thật ăn không ngon…

Trước kia Ngôn Cảnh Tắc không muốn cùng cậu ăn cơm, nhưng cậu cảm thấy hiện tại Ngôn Cảnh Tắc nhất định nguyện ý, mà cậu có phiếu ăn trên lầu dành cho giáo viên.

Chỉ là… Quan hệ của cậu cùng Ngôn Cảnh Tắc nếu như bị cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc biết, cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc khẳng định sẽ trách tội Ngôn Cảnh Tắc, nói không chừng còn sẽ giống cha cậu nói, đem Ngôn Cảnh Tắc đưa ra nước ngoài…

Trình An Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Cha tôi có việc tìm cậu, cậu đi theo tôi."

Trình An Tu nói xong, liền chạy lên lầu.

Ngôn Cảnh Tắc đi theo sau.

Lưu lão sư thấy thế cười cười: “Người trẻ tuổi bây giờ…”

Đàn em Ngôn Cảnh Tắc cũng đã ngốc.

Lão đại bọn họ, đây là bỏ bọn họ mà đi à?

“Lão đại vẫn luôn có phiếu ăn ở nhà ăn giáo viên, nhưng mà vì cảm thấy ở đó ăn cơm không tự do, nên chưa bao giờ đi…” Vu Lê Minh sâu kín mà nói.

“Cho nên đây là vì đẹp quên mình sao?”

“Trình An Tu kỳ thật thật sự…… khá xinh đẹp.”

“Không chỉ có lớn lên đẹp trai, thành tích còn tốt…”

“Bạn gái tao sùng bái Trình An Tu nhất, còn mơ mộng trộm đi sờ một phen.”

“Lại nói tiếp… Ánh mắt lão đại ánh mắt khá tốt.”

“Chính là độ khó quá cao!”

……

Lão đại bọn họ có điểm luẩn quẩn trong lòng a! Thế mà lại thích Trình An Tu!

“Trái tim thiếu nam mỏng manh của lão đại, phỏng chừng phải đau thương thấu trời rồi.”

“Trình An Tu gọi lão đại lên trên lầu ăn cơm, khẳng định là cố ý!”

“Ai không biết lão đại không thích Trình lão sư nhất, Trình An Tu còn đem lão đại gọi đến trước mặt Trình lão sư…”

“Bữa cơm này lão đại có thể ăn được không đây?”

……

Bữa cơm này, Ngôn Cảnh Tắc đương nhiên có thể ăn được!

Nhất Trung thân là cao trung trọng điểm, đãi ngộ dành cho giáo viên rất cao, nhà ăn giáo viên đồ ăn cũng ăn rất ngon, hơn nữa còn có người yêu thích bên cạnh, hắn ăn đến là ngọt ngào.

So sánh với hắn, thật ra cha Trình ngồi kế bên mới ăn không nổi.

Cha Trình thật muốn nổi điên.

Con của ông thế mà lại đưa Ngôn Cảnh Tắc tới nơi này ăn cơm, ông tiết cuối sáng nay không có tiết dạy, đến mới mới cướp được canh bò hầm, con ông thế mà lại gắp thịt bò vào chén Ngôn Cảnh Tắc!

Cha Trình có hơi ăn không vô.

Nhưng mẹ Trình lại không ý thức được gì.

Trước đó lúc Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện chat với bạn bè và ảnh chụp thư tình của Trình An Tu nơi nơi đều biết, mẹ Trình đã tức điên, nhưng sau đó lại biết được "chân tướng sự việc", thật ra lại không tức giận nữa.

Ở trong lòng bà, Ngôn Cảnh Tắc chính là một học sinh không đáng tin cậy, học sinh như vậy, sau lưng nghị luận một chút về học sinh thành tích tốt khác, mắng lão sư một chút, đều là bình thường, bà thấy nhiều rồi, nên cảm thấy không có gì phải tức giận nữa.

Quan trọng nhất chính là, Ngôn Cảnh Tắc trước mặt mọi người thừa nhận, không có đem sự tình đẩy đến trên người con trai bà, bà hiện tại cảm thấy, Ngôn Cảnh Tắc tuy rằng không đáng tin cậy, tốt xấu cũng coi như có trách nhiệm.

"Cha mẹ trò tốn nhiều tiền cho trò đi học như vậy, trò phải chăm chỉ học hành, đừng lãng phí một mảnh khổ tâm của bọn họ." Mẹ Trình không như cha Trình và Trình An Tu là không thích nói chuyện, bà kỳ thật rất thích thuyết giáo, lúc này vừa ăn vừa nói.

Ngôn Cảnh Tắc một bên ăn, một bên trả lời: “Lão sư yên tâm, con nhất định chăm chỉ học tập.”

Tuy rằng mẹ Trình cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc này cũng chỉ là tùy tiện ứng một chút, nhưng cũng may thái độ còn coi là đoan chính… Bà tiếp tục nói tiếp.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Còn có thể thế nào, phải nghe thôi!

Cho dù có nghe, cũng thấy không có gì, lão sư người ta lãng phí miệng lưỡi nói này nọ, cũng không phải để làm hắn xui xẻo.

Mãi cho đến ăn xong cơm xuống lầu, mẹ Trình vẫn còn đang nói, Trình An Tu lạnh mặt đứng bên cạnh.

Học sinh thấy một màn như vậy: “……” Ngôn Cảnh Tắc quá thảm! Thời gian ăn cơm còn phải bị giáo huấn!

Ngay cả Trình An Tu cũng có điểm ngượng ngùng.

Hôm nay cậu trộm đem điện thoại đến trường học, lúc ở phòng học ngại lấy ra, nhưng vào buổi chiều, thừa dịp đi WC đem điện thoại lấy ra, sau đó nhắn tin cho Ngôn Cảnh Tắc : “Thực xin lỗi.”

Cậu chỉ là muốn Ngôn Cảnh Tắc ăn chút đồ ngon, không nghĩ tới…

“Cậu nói xin lỗi tôi?!! Chẳng lẽ cậu thích người khác rồi?!!” Ngôn Cảnh Tắc lập tức trả lời, thuận tiện cầm di động đi về hướng WC —— Trình An Tu hơn phân nửa tránh ở WC nhắn tin cho hắn.

Trình An Tu nhận được tin nhắn của Ngôn Cảnh Tắc, có hơi phản ứng không kịp, Ngôn Cảnh Tắc đây là nghĩ tới đâu vậy?

Hắn đang muốn đánh chữ trả lời lại, cửa cách phòng WC đã bị gõ vang lên: “Nói tôi nghe xem, vì sao lại nói thực xin lỗi.”

Trình An Tu nghe được âm thanh của Ngôn Cảnh Tắc, vẻ mặt ngốc ra.

Ngôn Cảnh Tắc vào buồng WC, nói với Trình An Tu: “Nói trước nha, không được chia tay!”

“Tôi không nghĩ đến chuyện chia tay.” Trình An Tu nói.

“Vậy là tốt rồi, đúng rồi, trưa hôm nay cậu làm rất tốt, gia tăng thời gian chúng ta ở chung, cho tôi cơ hội biểu hiện trước mặt cha mẹ cậu tốt một chút… Ngày mai nhất định phải tiếp tục, lại đến gọi tôi cùng cậu ăn cơm." Ngôn Cảnh Tắc nói, hắn kỳ thật biết nguyên nhân Trình An Tu nói “Thực xin lỗi” , trước nói nhiều như vậy, là muốn Trình An Tu đừng rối rắm.

Hơn nữa… Hắn xác thật còn nghĩ ăn cơm với Trình An Tu.

Hắn cũng không tin, mama Trình An Tu có thể kiên trì mỗi ngày giáo dục hắn!

Trình An Tu gật gật đầu.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Cậu đột nhiên xin lỗi tôi, làm tổn thương tâm linh bé nhỏ này, tôi yêu cầu một cái thơm thơm yêu yêu để an ủi."

Trình An Tu: “……”

“Cậu không yêu tôi sao?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Trình An Tu hướng tới mặt Ngôn Cảnh Tắc nhẹ lướt qua.

Ngôn Cảnh Tắc nhanh chóng quay đầu, hai người liền miệng đối miệng!

Này vẫn chưa tính, bên ngoài còn có vài người khác tới!

Người Trình An Tu toàn bộ cứng lại rồi, thậm chí mặt cậu cũng đều chậm rãi đỏ lên.

Quan trọng nhất chính là, sắp vào học…

Hiện tại bọn họ phải làm sao bây giờ?

Trình An Tu đang rối rắm, liền nghe được Ngôn Cảnh Tắc hung dữ mà nói: “Về sau phải ngoan ngoãn, nghe tôi nói, biết không?”

Trình An Tu sửng sốt, sau đó lại bị hôn một cái.

Thơm cậu xong, Ngôn Cảnh Tắc còn nghênh ngang mà mở cửa WC đi ra ngoài.

Hai nam sinh vừa vào WC là lớp hai, đột nhiên nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc rất hoảng sợ, rồi lại nhìn thấy Trình An Tu…

Bọn họ cơ hồ lập tức liền nghĩ tới bốn chữ “ác bá vườn trường”!

Nghe nói hôm nay giữa trưa Trình An Tu kêu Ngôn Cảnh Tắc đi, làm ba mẹ cậu răn dạy Ngôn Cảnh Tắc một đống, làm hại Ngôn Cảnh Tắc cũng chưa ăn được cơm, Ngôn Cảnh Tắc đây là tới tìm Trình An Tu gây phiền toái đúng không?

Nhìn nhìn, Trình An Tu mặt đều đã giận đỏ lên!

Vài học sinh đang nghĩ như vậy, lại thấy Trình An Tu liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Trình An Tu nhất định rất cảm kích bọn họ đúng không? Nếu không phải bọn họ tới WC, Trình An Tu nói không chừng đã bị Ngôn Cảnh Tắc đánh rồi!

Mấy học sinh này tức khắc có một loại cảm giác tự hào mình đã cứu người.

Cùng bạn trai thân thiết kết quả bị người ta quấy rầy, Trình An Tu tâm tình phức tạp mà trở về lớp mình.

Cậu phải đi làm bài tập, để bình tĩnh một chút.

Mấu chốt nhất chính là, thành tích nhất định không thể giảm xuống…… Bằng không cha cậu sẽ tức giận.

Hít sâu một hơi tĩnh tâm xuống, Trình An Tu bắt đầu làm bài.

Kỳ thật chương trình học lớp , cậu cũng đều đã biết, nhưng học tập không tiến tức lui, cậu theo đuổi vẫn là điểm càng cao hơn, liền không thể chậm trễ.

Một buổi tối tan học, cha Trình liền đến tìm con trai, trực tiếp đem con về nhà.

Ông sợ con mình chạy ra đi tìm Ngôn Cảnh Tắc…

Trình An Tu thật ra là không tính toán đi tìm Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc nói với cậu, hắn mời rất nhiều lão sư, muốn bắt đầu học bổ túc, buổi tối không thể liên hệ với cậu.

Vì thế, Trình An Tu thành thành thật thật mà ở nhà học tập.

Cha Trình thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Còn Ngôn Cảnh Tắc, hôm nay hắn kỳ thật không ở nhà học.

Hắn đi tìm Trang Cao Hàng kiếm chuyện, thuận tiện tìm lão sư cho mình.

Trang Cao Hàng sau khi tan học, mỗi ngày đều đi học bổ túc ở các lão sư khác nhau, tiền mời lão sư này, vẫn là Ngôn Cảnh Tắc chi trả.

Hôm nay, Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp giết tới cửa, cầm đơn thu phí nói với lão sư: “Lão sư, tiền cậu ta đi học là con bỏ ra! Hiện tại con với cậu ta nghỉ chơi rồi, khóa này không cho cậu ta học nữa, con tới học!"

Lão sư: “……”

Trang Cao Hàng cũng bình tĩnh không nổi: “Ngôn Cảnh Tắc!”

“Trang Cao Hàng, trước kia xem trên phương diện bằng hữu, tôi mới cho cậu ăn cho cậu uống, hiện tại chúng ta đâu phải bằng hữu gì nữa, tôi đương nhiên không có khả năng còn làm Tán Tài Đồng Tử cung phụng cậu." Ngôn Cảnh Tắc lộ ra một biểu tình thiếu đánh nhìn Trang Cao Hàng: "Đương nhiên, nể tình chúng ta nhiều năm là bằng hữu, tiền và đồ trước kia tôi cho cậu, cậu không cần trả lại."

Trang Cao Hàng từ nhỏ đến lớn, kỳ thật vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, gần đây lại liên tiếp bị Ngôn Cảnh Tắc hạ nhục, còn mất mặt…

Thời điểm y nhìn Ngôn Cảnh Tắc, ánh mắt như là muốn giết người.

Ngôn Cảnh Tắc không hề sợ hãi: “Cậu sao còn không đi?”

Trang Cao Hàng cười khẽ một tiếng, xoay người liền đi.

Kéo đủ cừu hận của Trang Cao Hàng, Ngôn Cảnh Tắc lúc này mới nhìn về phía lão sư kia: “Lão sư, nè, chúng ta học đi.”

Lão sư: “… Trò muốn học cái gì?”

Lão sư này đã dạy Trang Cao Hàng rất lâu rồi, cùng Trang Cao Hàng, Bộc Trí, còn có Ngôn Cảnh Tắc đều có nhận thức, cũng biết thành tích của Ngôn Cảnh Tắc.

Ông phụ đạo Trang Cao Hàng, đó là thật sự phụ đạo, nhưng còn Ngôn Cảnh Tắc… Ông giảng hóa học cao trung cho Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc nghe hiểu được sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio