Sủng Phu - Quyết Tuyệt

chương 59

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Sở Đình Tu nghe Ngôn Cảnh Tắc nói muốn giữ đạo hiếu ba năm, một trận kinh hỉ: “Bệ hạ muốn giữ đạo hiếu ba năm?”

“Ta là do Thái Hoàng Thái Hậu nuôi nấng lớn lên, nên vì bà thủ một đoạn thời gian.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói.

Bệ hạ nếu thật sự nói như vậy, ba năm kế tiếp kia, bên cạnh bệ hạ cũng chỉ có y.

Sở Đình Tu tâm tình kích động, đột nhiên thò lại gần Ngôn Cảnh Tắc, hôn Ngôn Cảnh Tắc một ngụm.

Ngôn Cảnh Tắc: “!!!” Hắn đột nhiên nhớ tới hắn tối hôm qua quyết định xử đẹp Sở Đình Tu…… Không bằng hiện tại xử luôn?

Ngôn Cảnh Tắc trong lòng mới vừa dâng lên ý niệm này, tiểu thái giám thủ bên ngoài liền vào đây, nói với hắn người bên Lễ Bộ tới.

Những người này là tới thương lượng tang sự của Thái Hoàng Thái Hậu, thoái thác không xong, Ngôn Cảnh Tắc chỉ có thể cho người tiến vào, nghĩ nghĩ lại nói: “Người đâu, dọn cho Sở tướng quân cái ghế, để Sở tướng quân và ta ngồi cùng nhau.”

Cái bàn của Ngôn Cảnh Tắc rất dài, tự hắn động thủ dọn ghế dựa bên cạnh, để Sở Đình Tu ngồi cạnh hắn.

Sở Đình Tu thản nhiên mà ngồi xuống.

Chờ quan viên Lễ Bộ tiến vào, liền nhìn thấy Sở Đình Tu cùng Ngôn Cảnh Tắc ngồi cùng nhau, đều cả kinh.

Vị trí bên cạnh bệ hạ sao có thể dễ dàng ngồi như thế? Sở tướng quân quả nhiên mưu đồ gây rối!

Bất quá Sở Đình Tu thế lớn, bọn họ một đám giận mà không dám nói gì, chỉ có thể nói về chuyện tang sự của Thái Hoàng Thái Hậu.

Những quan viên đó đều biết đương kim thánh thượng hoặc là Sở Đình Tu, Bình Vương, đều không thích Thái Hoàng Thái Hậu.

Cho nên bọn họ chủ động đưa ra đề nghị, hiện giờ quốc khố hư không, tang sự Thái Hoàng Thái Hậu có thể giản lược hết thảy.

Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự đồng ý: “Cứ làm như vậy.”

Đại khái là bị nguyên chủ ảnh hưởng, hắn thực sự không thích Thái Hoàng Thái Hậu này……

Nói muốn giản lược hết, Ngôn Cảnh Tắc liền cho rằng không có việc gì nữa, chưa từng nghĩ đến các đại thần đó lấy ra rất nhiều chuyện mà hỏi.

Từ lư hương dùng cái gì đến nghi thức dùng quy cách gì, đều phải lấy ra cựu lệ tới nói chuyện.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Ngôn Cảnh Tắc phát hiện, mình đọc sách vẫn quá ít, ít nhất bọn họ nói này nọ, hắn cũng không biết.

Hắn không kiên nhẫn nghe này nọ, dứt khoát dựa nghiêng trên ghế mình, cởi giày đem chân gác lên đùi Sở Đình Tu.

Có cái bàn chống đỡ, dù sao những quan viên đó cũng nhìn không thấy!

Sở Đình Tu: “……”

Ngôn Cảnh Tắc còn không bỏ qua, lại còn dùng chân đi câu chân Sở Đình Tu.

Quan viên Lễ Bộ chậm rãi nói chuyện chương trình tang sự, vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy bệ hạ dựa vào bàn, dùng ống tay áo chắn mặt, nhìn không thấy biểu tình, mà Sở tướng quân ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt tựa hồ rất không cao hứng.

Tuy rằng hai người cũng chưa nói chuyện, nhưng bộ dáng này…… Chẳng lẽ là đối với an bài của bọn họ có điều gì bất mãn?

Quan viên Lễ Bộ vội vàng đơn giản hoá thêm một ít trình tự, thật cẩn thận mà dò hỏi: “Bệ hạ, như vậy được không?”

“Cứ làm như vậy.” Sở Đình Tu nói thẳng: “Các ngươi xuống trước đi.”

Quan viên Lễ Bộ vội vàng đi, tới bên ngoài, không thiếu được có chút lo lắng: “Sở Đình Tu kia hôm nay, có phải không coi thánh thượng ra gì quá rồi không?”

“Trước đó y còn giả bộ một bộ dáng trung thành và tận tâm, hiện tại lòng muông dạ thú rốt cuộc che không được!”

“Mới vừa không có Thái Hoàng Thái Hậu, bệ hạ lại gặp Sở Đình Tu…… Hầy!”

……

Quan viên Lễ Bộ vì Ngôn Cảnh Tắc bất bình, Vương tổng quản đứng ở phía sau Ngôn Cảnh Tắc lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ coi như nhìn không thấy động tác của bệ hạ nhà mình, lại yên lặng niệm Phật trong lòng, hy vọng Sở tướng quân không đột nhiên bạo khởi, đả thương bệ hạ.

Đồng thời, ông lại một lần nữa cảm khái —— Sở tướng quân thật là trung tâm, chuyện này cũng có thể nhịn.

Chờ quan viên Lễ Bộ đi rồi, Sở Đình Tu rốt cuộc nói: “Bệ hạ……” thanh âm y có điểm thay đổi.

Bệ hạ nhà y, thế mà lại làm ra loại chuyện này!

Y trước kia nhàn tới không có việc gì xem thoại bản, xem thấy miêu tả có người ở dưới bàn dùng chân thông đồng người khác, lại không nghĩ rằng mình thế nhưng cũng có thể gặp gỡ loại chuyện này.

Càng làm cho người ta cảm thấy thẹn chính là…… Y thế mà lại thích vô cùng.

Ngôn Cảnh Tắc nói với Vương Trung: “Các ngươi đi ra ngoài.”

Vương Trung bọn họ lập tức liền đi.

“Bệ hạ?” Sở Đình Tu vừa thẹn vừa gấp, bệ hạ muốn làm cái gì? Nơi này là thư phòng!

“Hôm qua ta chờ ngươi tới dùng bữa, kết quả ngươi không tới, ta liền nghĩ, nhất định phải cho ngươi một chút giáo huấn.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Sở Đình Tu cả kinh, sau đó đã bị nắm một chân lên, cởi giày, Ngôn Cảnh Tắc còn nắm lòng bàn chân y.

Sở Đình Tu: “……” Bệ hạ muốn giáo huấn y như vậy?! Này cũng tính là giáo huấn à?

Ngôn Cảnh Tắc nắm vài cái, Sở Đình Tu cũng chưa có phản ứng gì, còn thở dài nói: “Bệ hạ, ta vẫn luôn hành quân đánh giặc…… Không sợ ngứa.”

Ngôn Cảnh Tắc nghe vậy cởi xuống vớ Sở Đình Tu, lúc này mới phát hiện trên chân Sở Đình Tu có không ít miệng kén vết chai, trách không được y không sợ ngứa.

Nhìn đến một đôi chân như vậy, tâm tư kiều diễm trước đó của Ngôn Cảnh Tắc đều không còn, chỉ còn lại đau lòng.

“Bệ hạ, chân không sạch sẽ.” Sở Đình Tu nói.

“Không có việc gì.” Ngôn Cảnh Tắc đem chân y ôm vào trong ngực, chậm rãi mang vớ mang giày cho y, mang xong rồi lại nhoài sang ghế của Sở Đình Tu ôm lấy y, thân thiết: “Cho ta ôm một cái.”

Cho dù hết thảy giản lược, chuyện túc trực bên linh cữu Thái Hoàng Thái Hậu cũng không thiếu được.

Cho dù là Ngôn Cảnh Tắc cũng phải đi ngang qua sân khấu.

Còn những người khác……

Ngôn Cảnh Tắc còn chưa đi qua, liền nghe nói Bình Vương vẫn luôn ở trước linh cữu Thái Hoàng Thái Hậu khóc, chờ hắn qua đó, càng nhìn thấy Bình Vương thương tâm muốn chết mà quỳ gối trước linh.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy không thể cô phụ kỹ thuật diễn của gã, liền nói ngay: “Bình Vương hiếu tâm đáng khen, trẫm những ngày gần đây thân thể không khoẻ, vì vậy việc túc trực bên linh cữu Thái Hoàng Thái Hậu, liền giao cho Bình Vương.”

Các đại thần đều biết vị bệ hạ này không muốn túc trực bên linh cữu, nhưng hắn làm như vậy, bọn họ cũng chọn không bắt lỗi.

Thái Hoàng Thái Hậu khi còn trên đời lấy cớ bệ hạ thân thể không tốt, mười năm không cho hắn thượng triều, hiện tại bệ hạ thân thể không tốt không túc trực bên linh cữu cũng chẳng có gì.

Nhưng Bình Vương……

Bình Vương ngốc ra.

Gã đúng là tính toán túc trực bên linh cữu, nhưng hoàng đế không tuân thủ, bắt gã ở chỗ này thủ, chuyện này làm cho gã có chút không cao hứng!

Hơn nữa nguyên bản là gã muốn hoàng đế cùng gã túc trực bên linh cữu, tốt nhất là làm hoàng đế bệnh nặng một trận.

Này còn chưa tính, Ngôn Cảnh Tắc theo sát nói: “Chư vị thái phi tuổi không nhỏ, Dung Vương còn tuổi nhỏ, buổi tối được chấp thuận không túc trực bên linh cữu, để Bình Vương thủ là được.”

Dung Vương chính là nhi tử nhỏ nhất của tiên đế, năm nay đã mười ba tuổi, cũng không tính là nhỏ.

Bình Vương: “……” Sao gã cảm thấy hoàng đế là nhằm vào gã?

Nhưng gã nghĩ như vậy, lúc đi nhìn vị huynh trưởng nhát gan kia, liền thấy huynh trưởng cười cười với mình, không có gì khác thường.

Bình Vương chỉ có thể tạ ơn lãnh chỉ.

Ngôn Cảnh Tắc đi dạo một vòng, liền trở về, cho Vương Trung chuẩn bị đồ ăn cùng Sở Đình Tu ăn một bữa.

Trên bàn còn có một nửa là thức ăn mặn.

“Bệ hạ, ngài không thích Bình Vương?” Sở Đình Tu hỏi.

“Gọi Cảnh Tắc.”

Sở Đình Tu: “…… Cảnh Tắc.”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Hắn vẫn luôn nói bậy về ngươi ở trước mặt ta, nói ngươi lòng muông dạ thú, bảo ta lưu ý ngươi, tốt nhất sớm một chút loại trừ ngươi…… Ngươi nói ta nếu không có ngươi, sẽ có kết cục gì?”

Sở Đình Tu cả kinh.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Ngươi phải cẩn thận hắn…… Đúng rồi, muội muội ngươi cũng phải nhìn khẩn một chút, nàng và Bình Vương đi lại thân mật.”

Nguyên chủ sau khi giết chết Sở Đình Tu, bởi vì thủ hạ tướng lãnh của Sở Đình Tu nháo sự, trong cơn sốt ruột lại cưới Sở Đình Lan, trấn an Trấn Bắc quân.

Sau đó cấp dưới Sở Đình Tu thuận lý thành chương mà bị Bình Vương mượn sức, Sở Đình Lan còn độc chết nguyên chủ, Bình Vương có thể nói không uổng một binh một tốt liền thuận thuận lợi lợi lên làm hoàng đế.

Hiện tại hết thảy chuyện kia cũng chưa phát sinh, nguyên chủ rơi xuống kết cục kia cũng có quan hệ với bản thân hắn. Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật cũng không hận Bình Vương như vậy, nếu Bình Vương thu tay lại, hắn có thể buông tha Bình Vương, đương nhiên, lăn lộn người này một chút là không thể tránh được.

“Ngươi nói Đình Lan?” Sở Đình Tu cả kinh.

Ngôn Cảnh Tắc gật gật đầu.

Sở Đình Tu ánh mắt phức tạp mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Chuyện muội muội y và Bình Vương, y hoàn toàn không biết gì cả, nhưng bệ hạ lại biết.

Tình huống Thái Hoàng Thái Hậu mấy ngày trước đây y mới vừa hỏi qua, thân thể còn tính khỏe mạnh, đột nhiên liền chết, cùng chết còn có người ở lãnh cung, bệ hạ lại một chút cũng không thấy ngoài ý muốn, chỉ sợ cũng là bệ hạ động tay.

Hiểu biết của y về bệ hạ vẫn quá ít.

Sở Đình Tu lại một lần nữa chủ động hôn Ngôn Cảnh Tắc: “Bệ hạ, đêm nay ta ở lại.”

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Thân ái nhà hắn thật sự quá nhiệt tình!

Thương thế của Sở Đình Tu tốt nhất nên dưỡng thêm mấy ngày, Ngôn Cảnh Tắc vốn không định làm gì đâu, nhưng Sở Đình Tu quá nhiệt tình……

Buổi tối này, không thiếu được đêm hồng phiên lãng.

Ngày thứ hai, thừa dịp đang Bình Vương túc trực bên linh cữu, Ngôn Cảnh Tắc tìm vài triều thần, gõ một phen, lại cho người đi ngoài cung phát triển thế lực.

Trước đó vẫn là đế vương không có gì để làm, hắn bắt đầu vươn lợi trảo.

Người bị Ngôn Cảnh Tắc kêu đi, tuy trước đó không đầu nhập Bình Vương nhưng đối với Ngôn Cảnh Tắc cũng chướng mắt, bị Ngôn Cảnh Tắc kêu ra gõ một phen, đều toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Bọn họ thật không nên coi thường vị bệ hạ này!

Hiện giờ, vị bệ hạ này bắt đầu duỗi tay, cũng không biết Sở Đình Tu và Bình Vương sẽ như thế nào?

Hôm nay Sở Đình Tu phản đối lập hậu, hay là do bất mãn với bệ hạ?

Cùng lúc đó, Sở Đình Tu gặp Bình Vương.

Lúc trước Sở Đình Tu còn chinh chiến khắp nơi, chưa từng nhập kinh, Bình Vương đối với Sở Đình Tu đã chú ý rất nhiều, thậm chí thiết hạ bẫy rập, dỗ muội muội Sở Đình Tu.

Chờ Sở Đình Tu nhập kinh, gã càng tìm người, liên tiếp mượn sức Sở Đình Tu.

Không nghĩ Sở Đình Tu đối với Ngôn Cảnh Tắc trung thành và tận tâm như vậy, hoàn toàn không tiếp chiêu!

Gã e sợ lộ ra dấu vết, chỉ có thể trước tiên kiềm chế xuống tâm tư mình, chờ Sở Đình Tu cùng ca ca kia của gã lưỡng bại câu thương.

Những ngày gần đây, việc này cuối cùng có khởi sắc.

Tuy không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng Sở Đình Tu trong cung bị thương, hôm nay lại ở trên triều đình phản đối lập hậu……

Giữa hai người này, khẳng định náo loạn mâu thuẫn.

Bình Vương mặc áo tang ngăn cản Sở Đình Tu.

Sở Đình Tu hỏi: “Vương gia có việc?”

Bình Vương nói: “Sở tướng quân, ta gần đây có một ít kim sang dược tốt nhất… Tướng quân ngài là võ tướng, tất nhiên dùng được…"

(thuốc trị thương, thường cầm máu tốt, thần dược thời cổ đại, nhưng hiện đại nay gần như đã thất truyền)

Bình Vương và Sở Đình Tu cùng hàn huyên.

Sở Đình Tu dĩ vãng không khi nào để ý tới Bình Vương, hôm nay thế nhưng cũng tán gẫu với Bình Vương, thời điểm nhắc đến Ngôn Cảnh Tắc, dù chưa nói gì nhưng mày dã nhăn lại.

Bình Vương thấy thế, càng thêm cao hứng.

Gã đã từ chỗ Sở Đình Lan biết được, Sở Đình Tu không muốn đem nàng gả cho Ngôn Cảnh Tắc…… Sở Đình Tu người này phi thường chính trực, làm như vậy sợ là đã phát hiện cái gì xấu xa rồi, hôm nay phản đối lập hậu, chỉ sợ cũng có quan hệ với chuyện này!

Gã nếu có thể mượn sức Sở Đình Tu, còn sầu chi nghiệp lớn không thành?

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio