Editor: demcodon
Ở nước Cảnh mua xương so với thịt tiện nghi không ít. Mặc dù xương bằng với sức nặng của thịt nhưng vẫn chưa tới một nửa giá tiền của thịt.
Mang xương rửa sạch sẽ rồi dùng dao phay chặt thành khúc nhỏ, sau đó ngâm nước ba mươi phút. Sau đó vớt xương lên thêm nước nhóm lửa nấu chín, sau khi nước sôi vớt bọt, tiếp theo cắt hành tây từng khúc và gừng rồi bỏ vào. Tiếp theo lấy nấm và củ cải trắng phơi khô rửa sạch sẽ rồi bỏ vào tiếp tục đun nhừ, chuyện còn lại chính là chờ canh từ trong suốt nấu thành trắng sữa là được.
Trong lúc này Hoắc An Lăng kéo A Thập lại, bây giờ mặt trời đã lên rất cao cho nên thời tiết ngoài trời cũng nóng lên. Hoắc An Lăng lấy nước để nguội thêm chút đường đưa cho A Thập uống rồi lại đi phòng bếp bận việc.
Chờ đến lúc trên bàn cơm nhìn A Lăng thật ngoan ngoãn uống hết canh hầm xương xong Hoắc An Lăng không khỏi sờ sờ tóc của đối phương, lành lạnh trơn bóng, tóc hơi dài hơn mình nhưng mà vuốt thoải mái hơn nhiều.
"Thoải mái không A Lăng?" A Thập nheo mắt lại nhìn Hoắc An Lăng.
"Ừ, tóc A Lăng mềm mại vô cùng thoải mái." Hoắc An Lăng nhìn A Thập nheo mắt lại giống như dáng vẻ của con mèo con lười biếng cũng không khỏi lộ ra nụ cười dịu dàng.
"Thoải mái vậy thì hôn hôn đi!" Đôi mắt của A Thập sáng ngời sau đó đưa mặt tiến đến trước mắt của Hoắc An Lăng, miệng mân mê bóng nhẫy muốn hôn.
Hoắc An Lăng im lặng, không biết từ lúc nào A Thập đã mang thoải mái và hôn hôn để ngang hàng với nhau rồi. Bất quá đó cũng là kết quả mình dung túng ư?
Hoắc An Lăng lau sạch miệng bóng nhấy của A Thập sau đó hôn một cái ở trên trán của đối phương. Đại khái là bởi vì Hoắc An Lăng cẩn thận chăm sóc A Thập, cho nên rất nhanh A Thập lại có thể vui vẻ.
Trong khoảng thời gian này Hoắc An Lăng mang theo A Thập đi đến nhà thôn trưởng. Dù sao trong thôn nhiều thêm một người vẫn là phải chuẩn bị đi báo cáo một chút, sau đó lại đụng phải tiểu Thúy. Không biết có phải là đã gặp A Thập một lần hay không mà tiểu Thúy lần này thật sự không có như lần trước vừa gặp đã vội vàng hấp tấp chạy đi như vậy, ngược lại mỉm cười lôi kéo nói chuyện với A Thập.
Bất quá Hoắc An Lăng không biết là chỗ hắn không nhìn thấy được tiểu Thúy lại dùng sức muốn loại trừ A Thập có khả năng làm tình địch của mình.
Mặc dù A Thập rõ ràng mất trí nhớ nhưng mà thân thể của y dù sao vẫn là người trưởng thành. Đầu năm nay không chỉ muốn phòng ngừa cô nam quả nữ sinh hoạt chung một chỗ còn phải chú ý cô nam quả nam ở chung một chỗ.
Mà A Thập mặc dù cũng không biết tiểu Thúy đã cho y là "tình địch" nhưng mà giác quan thứ sáu nhạy cảm của tiểu hài tử đã cảm nhận được dưới nụ cười ngọt ngào kia của tiểu Thúy chính là có địch ý với mình, tự nhiên y không dành sắc mặt gì tốt với tiểu Thúy.
Vào lúc này A Thập không giống như tiểu Thúy hiểu được che dấu suy nghĩ thật sự của mình, cho nên Hoắc An Lăng nhìn thấy chính là A Thập nhiều lần "cố tình gây chuyện", cũng có chút suy nghĩ tức giận A Thập.
Nhưng mà trên đôi mắt ủy ủy khuất khuất của A Thập lại nghĩ tới bây giờ đối phương chỉ có thể dựa vào một mình mình, vì vậy bất tri bất giác lòng mềm nhũn. Nhưng lại không có khả năng lại làm cho A Thập cứ tùy hứng như vậy. Mặc dù mọi người đều thông cảm A Thập mất trí nhớ nhưng y thoạt nhìn dù sao vẫn là đại nam nhân. Cho dù lại không hiểu chuyện thì nhẫn nại của mọi người cũng có giới hạn.
Hoắc An Lăng không hề giống như A Thập bị người trong thôn làm bất hòa hoặc là khi dễ. Vừa vặn đã đến mùa thu hoạch, Hoắc An Lăng nhìn dáng vẻ của A Thập vai không thể khiêng - tay không thể xách dứt khoát gửi y đến nhà Kỷ phu tử. Hoắc An Lăng nghĩ cũng may Kỷ phu tử rất tốt bụng hoàn toàn không quan tâm A Thập không hiểu chuyện, chờ đến lúc buổi tối bận rộn xong thì đón y trở về. Nói không chừng còn có thể để cho Kỷ phu tử dạy bảo A Thập một chút.
Mà Kỷ phu tử không hổ là tiên sinh dạy học trồng người, rất đơn giản mà khuyên A Thập ngồi một chỗ vốn là muốn cùng đến ruộng đồng nhưng sợ chỉ làm trở ngại thêm chứ không giúp gì. Mặc dù Hoắc An Lăng rất vui vẻ A Thập có thể ngoan ngoãn ngồi một chỗ mà không có chạy loạn chơi dưới ánh nắng mặt trời, nhưng mà thấy y nghe lời Kỷ phu tử như vậy vẫn là quỷ dị cảm thấy có chút mất mát.
Không giống với Hoắc An Lăng cho rằng A Thập "có mới nới cũ", trên thực tế A Thập chính là vì đắn đo của Kỷ phu tử về chuyện của Hoắc An Lăng mới làm cho A Thập ngoan ngoãn ngốc trong phòng không có chạy loạn khắp nơi.
Bởi vì đến mùa thu hoạch nên tất cả mọi người muốn thừa dịp lúc này cắt lúa, thu hoạch hạt kê, nhổ đậu phộng vv... Mà lúc này thời tiết thay đổi cũng rất lớn, có thể buổi sáng vẫn là nắng gắt nhưng đến buổi trưa lại đột nhiên nổi lên mưa to.
Bết bát nhất chính là lúc chạng vạng tối có mưa rào và sấm chớp, không chỉ làm cho trời đất trở nên đen kịt một mảnh lại còn nổi lên cơn gió dữ mãnh liệt cùng với tiếng sấm sét vang dội. Thỉnh thoảng hạt mưa lớn còn chưa có rơi xuống cũng đã làm cho người sợ hãi rất lớn.
Thời tiết mùa thu hoạch mọi người cần có nhất chính là thừa dịp ánh mặt trời mãnh liệt thu hoạch lúa, hạt lúa phơi khô rất nhanh. Sau đó cất kỹ vào trong kho thóc, bởi vậy sợ nhất chính là mưa rào có sấm chớp.
Bởi vậy trên cơ bản mùa thu hoạch đều là cả nhà xuất động, ngay cả tiểu hài tử cũng không ngoại lệ. Mặc dù bọn chúng không nhất định có thể giúp đỡ cắt được bao nhiêu lúa nhưng lại có thể bưng trà dâng nước gì đó.
Vì vậy trong khoảng thời gian này học đường trong thôn đều rơi vào trạng thái "nghỉ". Kỷ phu tử tự nhiên là không cần tự mình đi làm ruộng, cho nên trong khoảng thời gian này cũng có rất nhiều thời gian đi trông nom A Thập.
"Cho nên nói A Lăng cũng không phải không thích ta phải không?" A Thập phồng lên khuôn mặt bánh bao rất là buồn rầu nói.
"Hử, đúng vậy, giống như kiểu chúng ta đi ra ngoài phơi nắng lâu ngược lại dễ dàng bị cảm nắng." Kỷ phu tử mặc dù sinh sống ở trong thôn vài năm nhưng mà trên cơ bản vẫn không có thân thể rắn chắc như những nông dân kia.
Bất quá Kỷ phu tử cũng có rất nhiều phương pháp để hắn kiếm tiền, cho nên bình thường nhiều nhất là ở trong sân chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ mà thôi.
"Nhưng mà... nhưng mà ta muốn đi giúp đỡ A Lăng một chút." A Thập rất không cam lòng nói.
Kỷ phu tử ngẫm lại thân phận thật sự của A Thập, thật sự thì không có cách nào liên hệ với những nông dân ăn mặc áo ngắn thậm chí là mình trần đập vào mắt, cho nên ho khan một tiếng: "Ngươi tại sao lại có suy nghĩ này chứ?"
"Bởi vì, bởi vì tiểu Thúy cũng có đi đến ruộng nữa!" A Thập có thể sẽ không quên, lúc mùa thu hoạch vừa mới bắt đầu thì tiểu Thúy còn nói bởi vì mình chỉ nấu cơm cho nên nàng đã giúp giữa trưa mang cơm cho Hoắc An Lăng. A Thập cũng không biết Hoắc An Lăng cuối cùng dưới ánh mắt tức giận lại có chút ủy khuất của tiểu cô nương mà chấp nhập giúp đỡ đối phương.
Lúc đó, lúc đó y nhìn thấy ánh mắt của tiểu Thúy nhìn mình có vẻ đắc ý. Hừ, y còn biết nhiều đồng bọn nhỏ xung quanh y đều nói A Lăng và tiểu Thúy rất xứng đôi.
Cái gì là "rất xứng đôi" y không biết, nhưng mà y lại biết được từ miệng của những đồng bọn nhỏ kia tiểu Thúy muốn hôn hôn với A Lăng, muốn ngủ chung với A Lăng, cuối cùng còn sẽ có bảo bảo với A Lăng.
Hơn nữa bọn họ nói, nếu mà sau này có tiểu Thúy và bảo bảo thì mình không thể ở chung một chỗ với A Lăng, bởi vì A Lăng sẽ thích tiểu Thúy và bảo bảo. Đến lúc đó nói không chừng A Lăng sẽ ném mình đi!
Mặc dù lúc đó A Thập lớn tiếng phản bác những người kia nói A Lăng sẽ không đối xử với mình như vậy, hơn nữa còn quyết định với bọn họ về sau không bao giờ để ý tới bọn họ nữa rồi trống rỗng chạy về nhà. A Thập vẫn là vừa tức lại ủy khuất, y muốn khóc, mình cái gì cũng không biết còn để A Lăng chăm sóc.
Chẳng lẽ cũng bởi vì tiểu Thúy không cần A Lăng chăm sóc nhưng lại có thể nấu cơm cho A Lăng, cho nên A Lăng cảm thấy tiểu Thúy rất có ích, cảm giác mình kém hơn tiểu Thúy. Cho nên về sau mình cũng sẽ bị A Lăng ném đi?
Vừa nghĩ tới có khả năng kia thì A Thập chỉ cảm giác mình tức đến thở không được. Nhưng mà y biết rõ gần đây A Lăng bận rộn nhiều việc như vậy, buổi sáng khi trời còn chưa sáng đã thức dậy đi ra ngoài, buổi tối đến khuya mới có thể trở về, đợi đến lúc nấu cơm cho mình ăn xong trên cơ bản đều là ngã đầu ra nằm ngủ.
A Thập biết rõ mình không thể làm cho A Lăng thêm nhiều phiền toái nữa nhưng mà y thông cảm A Lăng gần đây mệt mỏi cũng không có nghĩa là y muốn yên lặng nhẫn nại.
"Ồ, chẳng lẽ A Thập thích tiểu Thúy?" Không nên trách Kỷ phu tử sẽ nghĩ như vậy, nên biết rằng tiểu Thúy coi như là "một cành hoa trong thôn".
Bất quá nhớ tới thân phận chênh lệch của hai người thì Kỷ phu tử đau đầu không thôi. Hắn không chút nào hoài nghi chờ đến lúc thế cục ổn định A Thập sẽ một lần nữa trở về thân phận của y, cho nên nếu như là coi trọng một cô nương nông thôn thì...
"Ai thích tiểu Thúy chứ? Ta mới không thích nha đầu xấu xa kia đâu! Ta chán ghét nàng, chán ghét nàng!" A Thập vừa nhắc tới tiểu Thúy giống như là bị một cây kim đâm vào bụng con ếch nhỏ, tức giận nói: "Tiểu Thúy luôn ở chung một chỗ với A Lăng! Nhưng mà nàng cũng không phải là gì của A Lăng, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ?"
Nói xong lời cuối cùng A Thập thiếu chút nữa khóc lóc om sòm lên.
Kỷ phu tử nghe xong khóe miệng không khỏi giật giật mấy cái. Ai nha, chuyện đó, không phải là giống như mình tưởng tượng chứ?
"Ta quyết định, ta muốn học nấu cơm! Kỷ phu tử ngươi dạy ta đi! Ta không muốn A Lăng ăn cơm của tiểu Thúy nấu!" A Thập hít hít cái mũi sau đó lôi kéo ống tay áo của Kỷ phu tử vội vàng cầu xin.
Kỷ phu tử nghe xong khóe miệng không khỏi co rút thêm mạnh mẽ. Ai nha, mình giống như thông đồng với chuyện này rồi, giống như thông đồng chuyện lớn rồi.