Editor: demcodon
Lúc Mạnh Lương và Tôn Dương tìm được Hoắc An Lăng thì Hoắc An Lăng đang ở trong một căn nhà rách nát bị bỏ hoang. Cho dù không cần cẩn thận xem xét thì bọn người Mạnh Lương cũng phát hiện tình huống của Hoắc An Lăng hiện tại thật không tốt, đặc biệt là lúc ngửi được trong không khí có mùi máu tươi.
Nghĩ đến lúc trước lời Thái tử điện hạ dặn dò nói, Mạnh Lương và Tôn Dương tranh thủ thời gian tiến lên cởi bỏ dây thừng trên người Hoắc An Lăng.
Mà lúc hai tay và hai chân của Hoắc An Lăng được tự do, bọn họ cho rằng đã hôn mê thì người nào đó lại mở mắt. Sau đó một giây ở trong ánh mắt kinh ngạc của hai người thì Hoắc An Lăng một tay bóp chặt yết hầu, một tay vói vào trong miệng. Rất nhanh Hoắc An Lăng bắt đầu kịch liệt nôn mửa. Sau đó nôn ra một viên thuốc hơi biến thành màu đen.
"Đây là vật gì?" Trong lòng Mạnh Lương và Tôn Dương đều âm thầm giật mình.
Hoắc An Lăng lại không chú ý tới sắc mặt của hai người, hắn thở dốc rất lâu mới làm cho cuống họng đau đớn chậm rãi biến mất —— trước đó vì không muốn nuốt vào đồ vật người kia cho, khi viên thuốc chạy đến yết hầu thì Hoắc An Lăng đã dùng cơ ở bộ phận yết hầu giữ chặt viên thuốc lại. Nhưng bất đắc dĩ bởi vì hai tay và hai chân của mình bị trói làm cho Hoắc An Lăng không thể lập tức phun viên thuốc kia ra, chỉ có thể lợi dụng cơ ở yết hầu nhúc nhích từng chút từng chút mà loại trừ ra.
Nếu như không phải là Hoắc An Lăng đã từng trải qua huấn luyện về phương diện này thì hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nuốt vào. Dù là như thế, bởi vì thời gian kéo dài lại có chút mới lạ nên Hoắc An Lăng vẫn là chậm chạp không cách nào mang viên thuốc này loại trừ ra, ngược lại bởi vì vô ý làm cho nước bọt dính vào viên thuốc kia nên không cẩn thận đã hòa tan một chút. Cũng may Mạnh Lương và Tôn Dương kịp thời đuổi tới Hoắc An Lăng mới liên tục không ngừng mà phun vật này ra.
Chờ đến lúc tay chân khôi phục sức lực, Hoắc An Lăng cũng bất chấp nói lời cảm tạ với hai người Mạnh Lương và Tôn Dương, chính mình còn dùng phương pháp thô bạo cứ thế mà làm cho bộ phận bị trật khớp nắn lại cho tốt, sau đó đứng lên muốn chạy về y quán kia.
Tôn Dương thấy động tác này của Hoắc An Lăng thì nhanh tay lẹ mắt giữ chặt tay Hoắc An Lăng: "Ai ai ai, từ từ."
"Buông ta ra!" Hoắc An Lăng hiện tại một lòng chỉ nghĩ đến tìm được A Thập. Trước đó A Thập bị động tác của người nam nhân kia nửa ôm vào trong ngực làm cho Hoắc An Lăng từ xương đến da đều có một luồng cảm giác cháy bỏng khó nói lên lời —— hắn biết rõ đây chỉ là nhằm vào người nam nhân kia.
Dù cho đôi mắt cảm thấy rát nhưng hắn cũng không muốn nhắm mắt —— bởi vì hắn nhắm mắt lại thì một lần lại một lần nhìn thấy dáng vẻ A Thập bị người nam nhân kia mang đi. Nếu như không phải là lúc ấy hắn vẫn luôn bị những người kia khống chế thì hắn hận không thể xé người nam nhân kia thành mảnh nhỏ!
"Huynh bây giờ coi như là muốn đuổi theo cũng đã muộn rồi!" Trên thực tế hiện tại còn tìm được người, nhưng mà nhớ tới giữa thân phận của đối phương và thân phận của Hoắc An Lăng quá khác biệt Mạnh Lương vẫn kéo tay Hoắc An Lăng hung dữ nói.
Thái tử điện hạ của bọn họ chính là rất coi trọng người này, nói như vậy cũng không thể làm cho hắn bị Thừa tướng chỉnh cho chết —— có lẽ người khác không biết nhưng mà bọn họ là những người có cuộc sống ở một nơi bí mật đều rất rõ ràng —— có thể từ một người con vợ kế không được sủng ái xử lý ca ca xuất sắc con trai vợ cả trở thành Thừa tướng đương triều như thế nào cũng không thể là người tốt lương thiện được.
"..." Hoắc An Lăng bị Mạnh Lương rống như vậy, mới vừa rồi còn muốn chết muốn sống liều mạng lao ra đi tìm A Thập đột nhiên quay đầu, ánh mắt hung ác nhìn Mạnh Lương. Hắn thở hổn hển, chờ đến lúc tâm tình của mình không kích động như vậy nữa mới không khí trầm lặng nhìn Mạnh Lương và Tôn Dương: "Hai người rốt cuộc biết cái gì?"
Đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn và A Thập, khi mình bị ném ở chỗ này thì tìm được mình, hơn nữa còn nói ra những lời như vậy với mình —— kẻ đần cũng biết trong đây có vấn đề.
Sắc trời dần dần sáng, mọi người ở bên ngoài lại bắt đầu sinh hoạt một ngày mới. demcodon-lqd Ở trong nhà bỏ hoang, Hoắc An Lăng vẫn còn mặc bộ y phục nhiều nếp nhăn dính vết máu và nước thuốc kia. Hắn cúi thấp đầu, yên tĩnh nghe xong một chữ cuối cùng Mạnh Lương nói ra.
Hai người Tôn Dương bọn họ cảm thấy Hoắc An Lăng còn không bằng cãi nhau một trận thì ít nhất như vậy còn bình thường một chút.
Bàn tay Hoắc An Lăng cầm thành nắm đấm lại buông ra, lặp đi lặp lại nhiều lần
—— nếu như không làm như vậy thì hắn không biết lúc nào mình lại không nhịn được —— Hắn mới miễn cưỡng điều chỉnh tâm tình của mình, mang tin tức đơn giản trước đó tiêu hóa sửa sang lại một chút. Muốn mở miệng nói chút gì đó nhưng mà Hoắc An Lăng lại phát hiện cổ họng của mình khô khốc dọa người, giống như là ở trong sa mạc vài ngày không có uống được nước, cảm giác cả người đều mất đi linh hồn: "Cho nên, A Thập thật ra là Thẩm vương gia nước Cảnh?"
Tôn Dương không biết có phải là ảo giác của mình hay không, cảm thấy những lời này của đối phương phảng phất là đã dùng hết sức lực toàn thân.
"... Đúng vậy, là thập nhị đệ của đương kim thánh thượng, được ban hào là Thẩm vương gia." Tôn Dương cảm thấy mình sau khi nói xong câu đó thì trên người Hoắc An Lăng giống như xuất hiện cái gì đó, làm cho những bọn họ đã quen sinh hoạt trong bóng tối cảm thấy có chút áp lực.
"Hắn là A Thập, là A Thập của ta." Hoắc An Lăng chỉ là lặp đi lặp lại lời này, phảng phất như là đang nói cho người khác biết, lại hình như là đang tự nói cho chính mình.
Hắn không rõ vì cái gì lúc ấy A Thập sẽ cái gì cũng không nói mà rời đi cùng Thừa tướng kia, nhưng mà Hoắc An Lăng tin tưởng A Thập không phải là loại người đi luôn này —— có lẽ y bởi vì có việc gì gấp, không phải nói y mất tích gần một năm sao? Có lẽ trong kinh thành có chuyện gì quan trọng chờ y giải quyết. Cho nên, cho nên y nhất định không phải cố ý đi không từ giã.
Không để ý đến cái loại ẩn ẩn đau đớn ở sâu trong lòng, Hoắc An Lăng mạnh mẽ tự an ủi mình.
"Hoắc An Lăng, huynh..."
"Ta muốn đi về trước, về sau có duyên gặp lại." Hoắc An Lăng lung lay đứng lên, yên lặng mà đi về phía nhà trọ mình thuê.
Tôn Dương còn muốn tiến lên đi ngăn y lại nhưng mà Mạnh Lương lại ngăn hắn: "Bây giờ không phải là thời cơ tốt." Hắn nhìn thấy Hoắc An Lăng phảng phất giống như đã mất đi người thân, bóng lưng có vẻ như còng xuống: "Chúng ta bây giờ có lẽ trước hết đi nói cho Thái tử điện hạ biết chúng ta đã tìm được Hoắc An Lăng, sau đó chờ chỉ thị tiếp theo..."
"Vậy chuyện hắn và Thẩm vương gia..."
"Nếu như ta không có nhìn lầm thì bị Hoắc An Lăng phun ra hẳn là "vong tình"?" Mạnh Lương đối với dược vật đặc biệt nghiên cứu, hơn nữa bởi vì xuất thân của hắn càng được nhìn thấy không ít thuốc hiếm quý.
"Mặc dù không biết hắn dùng phương pháp gì phun "vong tình" ra, nhưng mà Thừa tướng cũng đều dùng cái này để đối phó với Hoắc An Lăng chắc là không muốn để cho người khác biết đến quan hệ của Hoắc An Lăng và Thẩm vương gia."
Nếu không cũng không chỉ là cho Hoắc An Lăng ăn "vong tình" đơn giản như vậy.
Mạnh Lương đoán không sai.
Trên thực tế, sau khi biết được Hoắc An Lăng đã làm chuyện đó với Thẩm vương gia thì Cửu Tranh hận không thể mang Hoắc An Lăng phanh thây xé xác —— không, phải nói coi như là Hoắc An Lăng chịu qua ngàn vạn lần địa ngục thì Cửu Tranh cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
Dựa vào cái gì một tên nông phu khốn cùng thấp hèn lại dễ dàng nhận được đồ vật mà hắn vẫn luôn không chiếm được?
Nếu như có thể hắn vô cùng muốn dẫm nát Hoắc An Lăng dưới mặt đất, dùng chân giẫm lên đầu nam nhân kia, mang cái miệng kia hôn môi Mặc Lâm, đôi mắt xem qua dáng vẻ Mặc Lâm, tay vuốt ve qua thân thể Mặc Lâm đều một tấc mà nghiền chảy ra máu, nghiền thành cặn bã! Thế nhưng hắn biết rõ làm như vậy không được.
Có lẽ là trời cao nghiêng về phía hắn, làm cho lúc hắn tìm được Thẩm vương gia thì kinh hỉ phát hiện đối phương đã khôi phục lại trí nhớ —— hơn nữa khôi phục lại trí nhớ của Thẩm vương gia mà quên hết chuyện ở chung cùng tên nông phu ti tiện kia!
Còn có cái gì so với chuyện này càng làm cho hắn cảm tạ trời xanh sao? Cho nên Cửu Tranh cũng quyết định phát lòng từ bi buông tha cho mạng nông phu nghèo hèn kia.
Bất quá vì bảo đảm để đạt được mục đích, hắn sai thủ hạ cho tên nông phu kia ăn "vong tình". Bởi vì gã không xứng có được ký ức đã từng ở bên Thẩm vương gia —— hắn cũng không cho phép trên thế giới này còn có một tên hèn mọn tồn tại có được trân bảo ngay cả mình cũng không có được. Cho dù là hồi ức cũng không được!
Sau đó bởi vì chuyện Tam Mao gây ra làm cho Cửu Tranh mang tức giận của hắn với con chó này phát tiết lên trên người Hoắc An Lăng.
Trước khi hắn mang theo Thẩm vương gia về kinh thì để cho mấy tên thuộc hạ đi thăm dò thôn Hoắc An Lăng, hơn nữa để cho bọn họ mồi lửa đốt đi nhà của Hoắc An Lăng —— bất luận khả năng là đồ vật gì làm cho Hoắc An Lăng nhớ lại Thẩm vương gia thì Cửu Tranh cũng đều không cho phép nó tồn tại.
Nếu như không phải nghĩ đến chuyện khó có thể khống chế thì hắn còn nghĩ qua giết chết tất cả người trong thôn kia —— không được, mình không thể tàn nhẫn như vậy. Dù sao bọn họ cả đời cũng đều khó có khả năng biết rõ thân phận thật sự của Thẩm vương gia, vậy thì giữ lại bọn họ tồn tại ở trong cái thôn nhỏ xa xôi ngu muội là được rồi.
Bất quá, vì phòng ngừa vạn nhất vẫn là phải đi xin lỗi Mặc Lâm một chút —— Cửu Tranh ngồi trong xe ngựa nhìn xem Thẩm vương gia bởi vì uống thuốc mà mê man ở trong ngực của mình, đầu dựa vào bắp đùi của mình ngủ, ngón tay chậm rãi mơn trớn gương mặt của y. Y nhất định sẽ không trách mình. Bởi vì mình cũng là vì muốn tốt cho y.
Lúc Kỷ phu tử nhận được tin tức Thừa tướng dẫn theo Thẩm vương gia từ quan đạo rời khỏi Lạc thành tiến về kinh thành mới suy sụp ngã vào giường của mình, duỗi tay che lên đôi mắt.
(Quan đạo: đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi.)
Cũng không biết là ngủ lúc nào, lúc Kỷ phu tử tỉnh lại giống như thời gian cũng không trôi qua bao lâu. Nhưng khi hắn mở ra mí mắt giống như nặng ngàn cân, hắn mới biết được thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.
Hắn nhớ rõ lúc hắn nằm ở trên giường thì trời mới hơi sáng, nhưng hiện tại bên ngoài sắc trời lại hiện ra màu đỏ cam —— hắn ít nhất đã nằm suốt một ngày. Bởi vì lúc ngủ quần áo cũng không có cởi, tư thế ngủ cũng không phải là tư thế bình thường làm cho hắn hiện tại giống như là một con rối sắp hư, toàn thân trên dưới đều vang tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt". Nhưng mà đầu Kỷ phu tử lại tỉnh táo khác thường.
Hắn lẳng lặng nhìn trong hư không một chút không biết suy nghĩ cái gì. Sau đó hắn mới như là đột nhiên nhớ ra một chút đồ vật —— đúng rồi, Cửu Tranh dẫn Thẩm vương gia đi, như vậy Hoắc An Lăng y...
Kỷ phu tử đột nhiên nghĩ đến chuyện này càng cảm thấy có được trước đó giấc ngủ không tốt mà có chút choáng váng đầu càng cảm thấy có chút đau nhói.
Lúc Cửu Tranh và Hoắc An Lăng tìm gì đó Kỷ phu tử chỉ là hơi do dự một chút thì nghiêng về phía Cửu Tranh —— chẳng qua nếu như Hoắc An Lăng cần mình giúp đỡ...
Quyết định chuyện này Kỷ phu tử mới phát hiện không đúng —— vì cái gì sắc trời bên ngoài không phải càng ngày càng tối mà là càng ngày càng sáng? Đây chẳng lẽ không phải là ánh nắng chiều sao?
Từ từ. Sao lại có âm thanh gì đùng đùng không dứt...
Không đúng! -demcodon
Là đi lấy nước!
Kỷ phu tử lúc này mới xem như thật sự tỉnh táo đột nhiên xoay người ngồi dậy, sau đó chạy đến ngoài phòng nhìn thấy cách đó không xa ngôi nhà bên cạnh hắn bị đốt cháy hiện ra màu đỏ —— phảng phất như là một con Thao thiết hung mãnh mà cắn nuốt tất cả ngôi nhà.
(Thao thiết là mãnh thú hung ác có sức mạnh to lớn, là biểu tượng tham lam dục vọng, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy. Thao thiết tham tựa lang sói, thích tích lũy của cải, bốn mắt đen ngòm, cổ dài ngoẵng, nhanh như gió, là đại họa từ thời viễn cổ. Vì tính tham ăn nên dần dần tự ăn chính mình khiến đầu và miệng ngày càng to ra, thân mình ngày càng nhỏ lại)
Đây không phải là cháy nhà bình thường mà có âm mưu tham dự vào, bởi vì mắt Kỷ phu tử trông thấy thi thể hai con heo bị chết cháy nám đen kia bên trên có dấu vết dây thừng trói buộc. Dường như trong nháy mắt Kỷ phu tử khẳng định là ai làm ra.
Cả ngôi nhà đều bị thiêu rụi —— bởi vì Hoắc An Lăng ở phía trên được nhà Kỷ phu tử chắn nên người trong thôn đều chú ý không đến —— lại càng không cần phải nói là ban đêm có âm mưu đốt nhà.
Mà trong lúc này từ phía sau hắn truyền đến tiếng vó ngựa, Kỷ phu tử vừa quay đầu thì nhìn thấy Hoắc An Lăng cưỡi trên lưng ngựa, xem ra giống như là vội vã gấp gáp trở về.
Hắn phát hiện nam nhân này tiều tụy không chịu nổi sững sờ mà nhìn đống đổ nát sầu não cháy đen đã không thể gọi là ngôi nhà, trên mặt hỗn hợp có một loại sắc mặt khó có thể hình dung. Sau đó hình ảnh dừng ở trên một vẻ mặt hắn rất quen thuộc.
Kỷ phu tử biết rõ đó gọi là tuyệt vọng.