Editor: demcodon
Bởi vì nhiệm vụ lớn cho nên Hoắc An Lăng phân loại quân khuyển ra để cho chúng nó theo phía trước khi mình đoán chừng chỗ đi ra lúc sau, hắn núp ở một bên khác yên lặng theo dõi biến cố.
Không đến tầm năm phút, Hoắc An Lăng nhìn chỗ cách đó không xa sáng lên hơi ánh lửa —— thành công.
Hoắc An Lăng hiện tại chỉ cần chờ đám quân khuyển tất cả đều lặng lẽ quay trở về nữa thôi.
Ước chừng sau mười lăm phút, ở trong đêm tối bóng dáng quân khuyển giống như là một mảnh dài hẹp im lặng mà vây quanh bên cạnh Hoắc An Lăng.
Đại khái tối nay gió lớn, chỉ trong chốc lát sau những điểm ngôi sao lửa đã biến thành lửa lớn cháy lan ra đồng cỏ, ngọn lửa liếm láp lấy tất cả lều vải. Trên thảo nguyên lều vải đều chỉ dùng lông chiên phủ lên, lông chiên đều chỉ dùng lông dê làm thành. Mặc dù tác dụng nhiều hơn nhưng mà thứ này một khi cháy thì cháy rất nhanh. Lại càng không cần phải nói gia đình người bình thường dùng lông chiên đều là khói lửa mịt mù, phía trên đều có dầu mỡ, một khi gặp được lửa thì càng tách tách cháy đến vui sướng.
Vì vậy lông chiên gặp gió thuận thì rất nhanh tình huống đã trở nên không cách nào thu xếp. Sức lửa càng ngày càng mãnh liệt, dường như ánh sáng ánh đỏ lên trong đêm tối dày đặc. Những binh lính vây quanh canh gác bởi vì là nửa đêm rạng sáng hai giờ cũng phát hiện nơi đóng quân không đúng.
Vừa thấy đốt chính là lương thảo của bọn họ, những người kia càng là kinh hoảng lên, ngay cả sâu ngủ cũng đều dọa chạy. Mặc dù bởi vì nước Kim và Man tộc liên hợp làm cho lương thảo của bọn họ hiện tại ở vào trạng thái đầy đủ, nhưng mà đốt một lửa này còn muốn tiếp tế thì cũng khó khăn. Bây giờ là mùa xuân vạn vật sống lại, nhưng mà dê bò ngựa gì cũng đều đói bụng từ mùa đông, cũng không phải những động vật được ăn đến thân thể mập mạp cường tráng, mùa thu bóng nhoáng trơn mượt.
Lúc gặp được nguy cơ thì bình thường có hai loại phản ứng, một loại là càng thêm bình tĩnh tỉnh táo, một loại thì là kinh ngạc hoảng loạn. Mà người trên thế giới này phần lớn đều thuộc về loại thứ hai. Cho nên những binh lính kia rất nhanh loạn lên.
Hoắc An Lăng thấy bọn họ vội vàng hấp tấp cứu lửa. Nhưng mà bởi vì có quan quân chỉ huy, còn mang theo một chút trật tự, có trật tự cũng không phải chuyện gì tốt.
Hoắc An Lăng trốn ở một bên vốn dĩ tính rời đi híp mắt nhìn xem binh lính lui tới, đột nhiên nhớ tới chuyện doanh khiếu Sư Khanh nói —— nói đến Man tộc hẳn là tính tình càng thêm thẳng thắng cũng càng thêm lỗ mãng nhỉ?
Nghĩ như vậy, Hoắc An Lăng nhìn nhìn y phục binh lính địch quân mặc trên người mình, nghĩ đến trước kia đã từng làm một đợt huấn luyện nên lập tức nổ tung một tiếng vừa lớn vừa nhọn, căn bản không phải người có khả năng phát ra, giống như là dã thú trước khi chết phát ra tiếng hét.
Ở trong đêm đen, một tiếng kêu như vậy đủ để che đậy những tiếng bước chân bối rối kia, đụng chạm vào màng tai và thần kinh người.
Hắn hét một tiếng này làm cho những quan quân khác còn đang trong giấc mộng đều đánh thức, ngay cả những binh lính vừa mới còn nhìn bình tĩnh đều bị tiếng hét làm cho thất thần.
Bất quá Hoắc An Lăng hoàn toàn không lo lắng người sau khi tỉnh không dễ làm chuyện. Trên thực tế, sau khi đã nghe được tiếng kêu sợ hãi như vậy thì người khác cũng bắt đầu hoảng sợ mà gầm loạn, hai mắt đăm đăm, cầm thùng nước gì đó trong tay đều đập nát xuống mặt đất, hai tay còn không ngừng xé rách y phục trên người mình.
Hoắc An Lăng nhíu mày, sau đó nhìn cảnh tượng quần ma loạn vũ kia yên lặng mà "công thành lui thân". Loại nhỏ này, lúc trước hắn vì làm nhiệm vụ mà nghe hết trên trăm cuốn ghi chép đủ loại kiểu dáng người trẻ tuổi, thậm chí đủ loại kiểu dáng âm thanh động vật, chơi không chết được ngươi!
Nghiêm Tín Vũ cũng không có nghỉ ngơi, hắn đang ở trong đại trướng chờ Hoắc An Lăng trở về. Bất quá không đợi đến Hoắc An Lăng trở về thì nghe thấy bên ngoài xa xa theo cơn gió giống như loáng thoáng truyền đến một ít tiếng gọi ầm ĩ.
Trong lòng Nghiêm Tín Vũ nhảy dựng, có chút không dám tin tưởng nghĩ rằng mình nghe lầm, đang muốn nghĩ đi ra bên ngoài nhìn hư thật một cái đã nhìn thấy Sư Khanh mặc khôi giáp màu đen đi vào đụng phải đầu một cái.
Nghiêm Tín Vũ tranh thủ đỡ lấy người nào đó, miễn cho y sững sờ ngẩn người đụng đầu vào án kỷ ở trên: "Chuyện gì phải vội vã như vậy?"
Sư Khanh nhìn Nghiêm Tín Vũ, quơ chân múa tay vui sướng một hồi mới từ trong miệng tuôn ra một câu: "Tên kia thành công rồi!"
Nghiêm Tín Vũ che mặt, cái tên quơ chân múa tay vui sướng nôn nôn nóng nóng như hầu tử này là ai? Mau trả lại cho ta tên nhóc ngượng ngùng thẹn thùng, ngạo kiều tạc mao đi!
(Hầu tử = con khỉ. Ngạo kiều là: mặt ngoài thì làm bộ lạnh lùng, mạnh mẽ nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, rất dịu dàng. Tạc mao là: hay xấu hổ, đanh đá.)
Hoắc An Lăng hành động rất thành công, hơn nữa hắn lui lại cũng rất đúng lúc, thậm chí quân khuyển hắn phái đi cũng đều toàn bộ nguyên vẹn trở về. Đại khái là Phật tổ cũng thiên vị loại động vật trung thành này, cho nên đám quân khuyển này không có chịu một chút tổn thương. Bất quá nước Kim và Man tộc cũng có chút thảm.
Theo không hoàn toàn thống kê, chỉ là Hoắc An Lăng cố ý làm cho doanh khiếu lần đó đã chết đi không dưới một vạn binh lính sĩ. Dù sao dưới tình huống lương thảo bị đốt, toàn thể ngựa bị tiêu chảy (cảm tạ đám quân khuyển kia nâng ba túi đậu lớn, hơn nữa còn dùng hàm răng cắn nát túi làm cho ba túi đậu ào ào rải đầy chuồng ngựa), bị khủng hoảng lây bệnh do đó tạo thành giẫm đạp cùng với các loại bạo động, chuyện thương vong cũng chẳng có gì lạ.
Đặc biệt là Man tộc cho rằng đây là nước Kim mang đến điều xấu chọc giận trời cao, cho nên làm cho trời cao đánh xuống trừng phạt; mà nước Kim lại cho rằng là những lều trại ngựa của Man tộc còn có địa thế gì đó không cho lực...
Đại khái chó cắn chó một miệng lông. Chính là loại tình huống này.
Mà làm cho những người kia cảm thấy chính là "nhà dột còn gặp mưa suốt đêm". Lúc bọn họ vẫn còn bận rộn cứu sống cứu giúp lương thảo thì đại quân nước Cảnh vượt qua biên cảnh, hơn mười vạn đại quân bao quanh vây bọc bọn họ lại.
Trước giờ hai bên đối chiến cũng không phải nhân số mà là khí thế. Cho nên, dù cho bên này còn nhiều hơn nước Cảnh mấy vạn người, nhưng mà ở dưới loại tình huống lộn xộn này vẫn là thiếu chút nữa bị quân đội nước Cảnh giết tận.
Mặc dù bị Đại tướng quân nước Kim xé rách một vết nứt nhỏ để cho hắn và một ít người chạy thoát ra ngoài. Nhưng tốt xấu cũng bắt sống được những động vật nước Kim mang theo cùng với tướng lãnh khác của nước Kim, bắn thủ lĩnh Man tộc bị thương (mặc dù hắn cũng trốn vào sâu trong thảo nguyên), hơn nữa tù binh binh lính quân địch hơn sáu nghìn người.
Đối lập với nước Cảnh bên này không đến năm trăm người thương vong, thật sự là kết quả vô cùng tốt. Nói ngắn lại, đây là một chiến dịch nước Cảnh đã lấy được tuyệt đối tính thắng lợi.
Bởi vì lần này tập kích bất ngờ, trên cơ bản dựa vào đều là Hoắc An Lăng và quân khuyển của hắn (Hoắc An Lăng cũng rất kỳ quái vì cái gì lúc mình nói muốn sử dụng đám quân khuyển này thì được phê chuẩn, người sở hữu quân khuyển kia lại sảng khoái như vậy mà đồng ý hắn. Hắn cũng không nhận ra mình là hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở). Cho nên lần này không chỉ Hoắc An Lăng thăng chức, hơn nữa đám quân khuyển kia cũng làm cho người trên ra mặt coi trọng. Nếu như động vật có thể dùng như vậy, như vậy có phải là có thể giảm bớt một phần binh lính hao tổn hay không?
Những chuyện này Hoắc An Lăng còn không biết. Trên thực tế, mặc dù hắn thăng chức nhưng mà hắn vẫn phải thành thành thật thật đứng trong quân doanh tiến hành huấn luyện. Lần này mặc dù tạm thời đánh lùi nước Kim và Man tộc tiến công, nhưng mà Tướng quân nước Kim đã mang theo thuộc hạ còn sót lại chạy thoát trở về —— từ thảo nguyên Man tộc truy kích qua đã không còn kịp.
Hơn nữa nghe ý từ phía trên, dường như hiện tại cũng không vội đuổi tận giết tuyệt nước Kim. Chắc là bởi vì hiện tại binh lính nước Cảnh thao luyện còn không hoàn thiện cho nên không muốn chiếm đoạt nước Kim vì tin tức nói cho quốc gia khác biết nước Cảnh đã chuẩn bị xong chiến tranh đưa tới công kích.
Cho nên chiến tranh lần này nhiều nhất coi như giữa hai quốc gia loại nhỏ tranh đấu —— ít nhất biểu hiện ra là như thế. Bất quá Hoắc An Lăng biết rõ, chậm nhất mùa hạ sang năm nước Cảnh tuyệt đối sẽ khai chiến với nước Kim.
Đối với chiến tranh, Hoắc An Lăng là rất hoan nghênh —— trước không nói chuyện này vốn dĩ cũng không phải là hắn có thể ngăn cản hoặc là thúc đẩy, chỉ là chiến tranh có thể làm cho hắn thăng quan cũng đầy đủ làm cho hắn hưng phấn.
Phải biết rằng, hiện tại Hoắc An Lăng mặc dù cũng là quan nhỏ, nhưng mà vẫn còn không phải có thể nói được lời của người cấp trên. Dù sao trong chiến tranh nhỏ lần này tất cả mọi người không có biểu hiện xuất sắc bằng đám quân khuyển kia.
"Thế nào, thập nhị thúc, cháu cũng không có lãng phí bạc của thúc chứ?" Bởi vì biên cảnh truyền đến tin chiến thắng làm cho Dương đế lúc thượng triều thì sâu sắc ban thưởng một phen. Chờ đến lúc bãi triều thì Thẩm vương gia trực tiếp dẫn Thái tử đi.
Thái tử cũng vui vẻ cao hứng, hắn cũng không muốn hạ triều còn phải đi uống trà gì đấy với Dương đế.
"..." Mặc dù Thẩm vương gia rất muốn nói từ nhỏ đến lớn chất nhi bởi vì mua đủ loại kiểu dáng kỳ lạ quý hiếm cổ quái chơi đã lãng phí mất không ít bạc của y. Nhưng mà nghĩ đến chất nhi này của mình thật vất vả mới tiến triển, y vẫn là có thái độ nghe theo nên khích lệ: "À, chính xác không tệ, thúc cũng không biết thì ra chó cũng có thể phát huy tác dụng lớn như vậy trong chiến tranh."
Ngay sau đó y xoay chuyển nói: "Bất quá có thể trong thời gian ngắn như vậy đem những con chó bình thường kia mang huấn luyện, người huấn luyện kia cũng thật lợi hại đây."
Đừng hỏi vì sao y biết rõ đây không phải là Thái tử huấn luyện —— trước không cần phải nói hiện tại Thái tử ngoại trừ ở điện Hồng Huyên thì chính là chạy vào hai chỗ trong nội cung, coi như là hắn muốn làm, vì thân phận Thái tử quý giá hắn cũng sẽ không làm loại chuyện rất rõ ràng mất thân phận này.
Bất quá Thẩm vương gia suy nghĩ có chút sai rồi. Trước kia Thái tử có thể sẽ đối với loại chuyện huấn luyện quân khuyển này chẳng thèm ngó tới, nhưng mà hiện tại thái độ của hắn không giống như trước rất lớn. Chỉ là lần này thật sự hắn không phải tự mình huấn luyện quân khuyển là đúng: "Người nọ đi lính ở trong quân, bất quá cháu rất coi trọng hắn, vô luận là võ lực hay là đầu óc, nói không chừng chờ sau khi Tướng quân Nghiêm Viễn cáo lão hồi hương thì hắn là Tướng quân đời kế tiếp đấy?"
Không phải nói không chừng, mà là chính là —— Thái tử ở trong lòng âm thầm bổ sung nói.
"Thế nào lại bị cháu coi trọng như vậy?" Thẩm vương gia không nghĩ tới chất nhi này của y lại có thể đánh giá cao một người như vậy, nhưng y rất là hiểu rõ chất nhi này chỉ nhỏ hơn y mấy tuổi. Trên cơ bản, trong mắt y người đứng thứ hai chính là Hoàng huynh, như vậy thứ ba nhất định là những người bị ném ra ngoài. Mà thứ nhất, nhất định đã tiến vào quan tài, loại đó không có trên đời này. Nhưng mà, hiện tại y lại có kỳ vọng lớn hơn với một người khác vô luận là thanh danh hay là địa vị như vậy.
"Là vàng thì sẽ sáng lên." Chỉ là bây giờ chất nhi giúp Hoắc đại tướng quân tương lai trước hết mài giũa tỏa sáng một chút thôi. Thái tử suy nghĩ cũng không biết Hoắc An Lăng sẽ có ràng buộc sâu như thế nào với thập nhị thúc của hắn, đến lúc đó trọng lượng của mình ở trong lòng y sẽ đạt tới trình độ mình muốn: "Hơn nữa, trên đời này luôn là nhân tài xuất hiện lớp lớp."
Nếu không phải là biết rõ hiện tại thân phận và địa vị của Hoắc An Lăng còn chưa đủ thì hắn ngược lại thật sự rất muốn giới thiệu y cho thập nhị thúc mình biết. Trong lúc Thái tử bay phất phới trong đoạn trí nhớ kia thì Dương đế trù tính chung toàn cục, Thừa tướng hiệp trợ xử lý triều chính, Thẩm vương gia chưởng quản mạch máu kinh tế quốc gia, mà Hoắc đại tướng quân suất lĩnh đại quân mở rộng bờ cõi.
Trong bốn người này nếu như sau này có hai người có thể liên hợp lại hẳn là sẽ cho Dương đế thêm không ít kiêng kỵ đây? Dù sao, mạch máu kinh tế và binh quyền gì đó có đôi khi... không, phải nói phần lớn thì đều đầy đủ hủy diệt một quốc gia. Thân là Hoàng đế một nước, cho dù tín nhiệm bọn họ như thế nào cũng không có khả năng không hề cố kỵ.
Nếu như hai người kia lại thân mật... Ấy da da, không biết vì cái gì càng nghĩ như vậy càng cảm thấy cái chủ ý này coi như cũng không tệ?
Bởi vì hiện tại bị Dương đế gần gũi mà càng thêm cho rằng đối phương có âm mưu, Thái tử rất là vui sướng khi người gặp họa nghĩ: ‘nếu ngài không cho ta sống tốt vậy thì ngài cũng đừng nghĩ nhàn nhã.’
"Tễ nhi, thật nhìn không ra cháu sẽ nói như vậy, bất quá cháu đừng có lại khen ngợi người kia. Cháu cứ khen ngợi như vậy làm thúc cũng muốn đi gặp hắn." Thẩm vương gia mang theo giọng điệu bảy phần vui đùa nói.
"Vậy thì dứt khoát đi gặp hắn là được rồi." Thái tử thuận miệng đáp.
Đối với bất luận chuyện gì có thể làm cho Dương đế lo lắng thì Thái tử đều rất thích đi làm.