Editor: demcodon
Mặc dù khi đã biết được con chó oai phong lẫm liệt mình vừa mới coi trọng chính là năm trước làm cho bắp chân mình chịu đau nhức, sau đó còn thiếu chút làm cho mình đeo trên lưng một mạng người. Nhưng mà lúc đối mặt với "tiểu mỹ nhân" hoàn toàn khác với loại dáng vẻ ngây thơ yêu kiều năm trước, mà là dáng vẻ khí thế bức người. Chung Tử Doãn vẫn là không dám bôi mỡ vào lòng bàn chân chạy đi, chủ yếu là hắn muốn chạy cũng chạy không được!
Chung Tử Doãn bị ép mời đến tửu lầu gần đó, khi vào một gian phòng riêng "uống trà" thì dưới ánh mắt hùng hổ dọa người của Thẩm vương gia chỉ đành phải mang chuyện đêm hôm đó tỉ mỉ chi tiết nói ra. Đương nhiên, hắn cũng không nói gì đến chuyện mình bởi vì bị điểm huyệt mà mất mặt "nằm đơ" ở trong sân, kết quả làm cho phong hàn.
Đương nhiên, hắn cũng không có quên nói chuyện mình muốn thanh toán tiền thuốc men gì đó đều nói rõ ràng. Mặc dù không biết vì cái gì thoạt nhìn một người dân chúng bình dân đột nhiên ăn mặc đẹp đẽ quý giá lên, nhưng vẫn là đừng nhấc lên phiền toái thì tốt hơn. Bất quá hắn muốn hỏi cái này một chút, chẳng lẽ Hoắc An Lăng kia không có nói cho y những chuyện này sao?
Càng nghĩ càng lại không biết suy nghĩ đã chuyển đến chỗ nào, Chung Tử Doãn cũng không có chú ý vẻ mặt Thẩm vương gia mặc dù bình tĩnh nhưng mà đôi mắt đã lóe sáng mấy lần.
"... Cho nên, ta biết được chính là những chuyện này." Chung Tử Doãn uống một ly trà, sau đó đôi mắt trông mong mà nhìn Thẩm vương gia. Hắn nói nhiều như vậy miệng cũng đã làm bụng đói, nên mang thức ăn lên đi chứ?
"Nói cách khác, chúng ta cũng không phải người ở chỗ này?" Thẩm vương gia cũng không có nhận được sóng mắt của Chung Tử Doãn, mà vẫn còn nghĩ đến —— trách không được y đối với Lạc thành chỉ có một chút ký ức, hơn nữa nhiều nhất ký ức vẫn là các loại hoa và giọng nói lo lắng của một người nam nhân.
Chung Tử Doãn cũng là bởi vì lúc ấy cảm thấy mình thành tâm thành ý nói xin lỗi, kết quả lại không được giải thích ngược lại bị người ném trong sân. Cho nên về sau quyết định để cho người đi tìm bọn người Hoắc An Lăng. Người thì không tìm được, nhưng mà người mang theo chó trắng lớn lại tìm được. Bởi vậy mới phát hiện thì ra bọn họ là ở nhà trọ, hơn nữa từ đêm hôm đó về sau đã không trở lại.
"Nếu như là người ở đây... hẳn là sẽ không ở nhà trọ nhỉ?"
Khó được bởi vì đón năm mới mà có chút lười biếng, Tiểu Thúy vừa mới thanh tú ngáp một cái, sau đó duỗi lưng một cái thay y phục dày chuẩn bị đi trộn một chút trấu kê cho gà ăn. Bỏ thêm một chút nước vào hạt kê héo dẹp và trấu rồi dùng ngón tay trộn chung một chỗ, Tiểu Thúy vừa đi về phía sân nhỏ bên kia chuồng gà, vừa có chút chán đến chết mà nhìn xung quanh —— A, sương mù thật dày... Ồ?
Tiểu Thúy đang chuẩn bị đảo trấu kê đi đến trước chuồng gà thì động tác nửa xé ống trúc ra hoàn toàn dừng lại, không để ý tới những con gà đang vươn đầu ra từ trong chuồng tre lớn, nàng có chút không dám tin mà mở to hai mắt, lại duỗi tay dụi dụi. Sau đó chính là duy trì động tác trừng to mắt bất động.
Sau đó đột nhiên nàng quăng cái chén trong tay ra, thoáng một cái lao đến: "A Thập? A Thập, ngươi trở về rồi hả?"
Bởi vì không quen thuộc với thôn nên Thẩm vương gia mới nghĩ đến đi tìm thôn trưởng hỏi rõ tình huống. Về phần Tam Mao, bởi vì Thẩm vương gia vẫn luôn lôi kéo nó, cho nên cho dù nó bởi vì về tới nơi quen thuộc mà "hồng hộc" hưng phấn không thôi, tạm thời cũng không thể vui vẻ chạy loạn.
Ngược lại là Thẩm vương gia thấy hành động này của Tam Mao lại liên hệ với y càng nhìn chung quanh càng cảm giác quen thuộc, đối với khả năng trước kia mình ngốc ở chỗ này thật sự là tính lại tăng thêm vài phần.
Một đường đi tới đại khái là bởi vì trong lúc đón năm mới, hơn nữa là thời tiết có sương mù, cho nên dường như lúc này không có người dậy làm việc sáng sớm. Đang đi men theo sương sớm trên bờ ruộng, Thẩm vương gia từ chối hành động của Mạc Ngôn muốn phủ thêm một cái áo choàng bên ngoài cho mình. Y cẩn thận, thậm chí là mang theo hoài niệm đi qua mỗi một tấc đất.
Tam Mao dường như cũng cảm nhận được tâm tình Thẩm vương gia biến hóa, cho nên nó mặc dù không muốn bị trói buộc để có thể nhiệt tình nhảy nhót, nhưng hiện tại vẫn thành thành thật thật đứng ở bên cạnh Thẩm vương gia như cũ.
Sau khi Mạc Ngôn hỏi thăm thì đi đến được nhà thôn trưởng. Thẩm vương gia vừa đi tới nhà thôn trưởng, còn không có chờ Mạc Ngôn gọi người chỉ thấy một người thiếu nữ mặc áo bông dài màu xanh nhạt có vẻ đơn giản, chải lấy búi tóc rủ xuống bưng một chén gì đi ra.
Bởi vì sương mù có chút dày, hơn nữa người thiếu nữ kia lại là cúi đầu, cho nên Thẩm vương gia đến gần vài bước, Mạc Ngôn càng là chuẩn bị mở miệng trước. Nhưng người thiếu nữ kia đoán chừng là đã nghe được tiếng bước chân mấy nam nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua.
Gương mặt tròn tròn, không tính là tuyệt sắc nhưng cũng rất là thanh tú, vô cùng đáng yêu. Mà lúc nhìn thấy nàng thì Thẩm vương gia cũng cảm giác mình giống như có chút cảm giác quen thuộc với nàng. Nhưng mà lại cũng không phải loại cảm giác nhìn thấy bằng hữu đơn giản vui sướng. Hình như có chút phòng bị, có chút thân thiết, nhưng lại giống như có chút không quá thích...
Nhưng mà ngay sau đó thiếu nữ mang theo giọng kinh hỉ phá vỡ suy nghĩ của Thẩm vương gia.
A Thập —— cái tên này... xem ra mình đã tìm đúng chỗ rồi.
Tiểu Thúy đang gọi "A Thập" sau đó cũng có chút hối hận, cũng không phải chuyện khác, mà là nàng cảm thấy sau lưng nam nhân trước mắt này có nhiều người đi theo. Mặc dù gương mặt lớn lên giống A Thập, nhưng mà khí chất xa lạ, cách ăn mặc xa lạ kia... Nếu như không phải đứng ở bên chân y là Tam Mao mặc dù lớn lên nhưng mà liếc mắt nhìn vẫn nhận ra như cũ thì nàng sẽ khẳng định cho rằng đây chỉ là huynh đệ của A Thập mà không phải bản thân y.
"... A Thập, Hoắc đại ca đâu?" Đại khái là khí thế trên người Thẩm vương gia quá nhiều làm cho Tiểu Thúy lúc trước ngẫu nhiên còn có thể cãi nhau với y cũng chỉ có thể nắm góc áo có chút sợ hãi hỏi.
"... Hoắc An Lăng?" Bởi vì thôn trưởng lớn tuổi còn chưa thức dậy, cho nên Tiểu Thúy đã tự chủ trương mời bọn người Thẩm vương gia vào nhà chính.
Tiểu Thúy nhíu mày, vì sao A Thập lại trực tiếp lạnh nhạt như vậy gọi tên Hoắc đại ca? Chẳng lẽ bởi vì giàu có cho nên đã bỏ Hoắc đại ca? Tiểu Thúy nghĩ đến đoạn thời gian kia Hoắc đại ca vô tình gặp tai họa liên tiếp, cuối cùng còn đi làm binh lính không thể không nhanh chóng suy diễn ra những câu chuyện xưa.
Nhưng mà nếu như đã bỏ Hoắc đại ca, như vậy y vì sao còn phải đến thôn này làm gì? Tiểu Thúy cảm thấy mình hồ đồ rồi.
"Trên thực tế..." Thẩm vương gia không để lại dấu vết mà nhíu nhíu mày: "Đoạn thời gian kia ta mất trí nhớ, sau đó đã được người trong nhà đón trở về..." Y vừa chậm chạp nói vừa quan sát phản ứng mặt quả táo của thiếu nữ: "Hơn nữa lúc đó ta là bởi vì bị thương mới mất trí nhớ... Cho nên..."
Thẩm vương gia nói một nửa giữ lại một nửa, thật một nửa giả một nửa, làm cho Tiểu Thúy bởi vì trước đó mình tự suy diễn mà sinh ra cảm xúc oán hận Thẩm vương gia ít đi rất nhiều: "Trách không được ngươi sẽ có dáng vẻ này... Lúc trước Hoắc đại ca mất hết hồn vía trở về, ta còn tò mò vì sao chỉ có một mình huynh ấy. Phải biết rằng tình cảm của hai người chính là rất tốt, rất ít nhìn thấy dáng vẻ hai người ở một mình."
Thẩm vương gia lẳng lặng nghe, cố gắng mà dựa theo lời thiếu nữ gọi là "Tiểu Thúy" này nói đi phác hoạ vào trí nhớ của mình, mà trong lòng Mạc Ngôn đang trông coi ở cạnh cửa lại dâng lên sóng to gió lớn.
Nói đùa gì vậy, Vương gia nhà bọn họ sẽ vì một viên kẹo mà vui vẻ?
Vương gia nhà bọn họ sẽ nấu cơm vì một thôn phu sơn dã?
Vương gia nhà bọn họ sẽ cùng chơi với một đám tiểu tử còn chảy nước mũi?
Vương gia nhà bọn họ còn có thể làm nũng đáng yêu không giới hạn?
Trời ạ, nhất định là cách mình lắng nghe không đúng rồi! Mạc Ngôn đột nhiên có loại sầu lo mình biết quá nhiều sẽ sống không lâu.
Cũng không biết Mạc Ngôn đã bị "mình" trong miệng Tiểu Thúy kể lại làm cho sợ hãi, còn Thẩm vương gia phát hiện Tiểu Thúy nói càng nhiều thì đầu y lại càng đau đớn, giống như... giống như là dáng vẻ lúc y đã từng vì tìm ký ức mà chấp nhất nhớ lại.
Nhưng mà Thẩm vương gia một chút cũng không có biểu hiện ra ngoài. Mặc dù móng tay y đã bấm vào trong thịt giấu ở ống tay áo rộng thùng, ấn xuống mấy cái hình nửa trăng khuyết.
Dường như là cảm giác được cảm xúc một trong hai chủ nhân của mình chấn động mà Tam Mao dùng đầu lông xù mềm mại của mình cọ cọ lên chân Thẩm vương gia, sau đó vươn đầu lưỡi liếm liếm nắm tay của Thẩm vương gia.
Cái liếm láp ấm áp làm cho Thẩm vương gia đang ở trong trời đông giá rét, thân thể càng phát ra lạnh lẽo có một chút ấm lại, y lộ ra một nụ cười dịu dàng nhã nhặn: "Như vậy... có thể dẫn ta đi nhìn xem ngôi nhà ta đã từng ở qua được không?"
Mặc dù Thẩm vương gia cười rất đẹp nhưng mà Tiểu Thúy ngược lại có chút không thích ứng. Đang nghe đến Thẩm vương gia yêu cầu thì nàng có chút kinh ngạc, hơn nữa là thương cảm: "... Ngươi, ngươi không biết sao? Ngày đó lúc Hoắc đại ca một mình trở lại thì phát hiện toàn bộ ngôi nhà đều bị cháy..."
"Cháy... cháy?" Câu trả lời ngoài ý muốn làm cho vẻ mặt Thẩm vương gia lộ một cái chớp mắt trống rỗng. Sau đó y có chút nói lắp... hoặc là suy nghĩ dừng lại: "Sao lại...?"
"Không biết... nhưng mà nghe người ta nói đó không có khả năng là hỏa hoạn, ngược lại giống như là có người cố ý làm..." Tiểu Thúy nghĩ tới lúc đó dáng vẻ Hoắc An Lăng quỳ gối trước một mảnh phế tích đen sì thì không nhịn được đỏ mắt —— rõ ràng, rõ ràng Hoắc đại ca là một người tốt như vậy, vì sao ông trời muốn cho huynh ấy gặp nhiều trắc trở như vậy chứ?
"... Cố ý làm?" Không biết vì cái gì vừa nghe đến câu này trong đầu Thẩm vương gia phản ứng đầu tiên chính là Cửu Tranh. Không thể nào là huynh ấy... huynh ấy không phải nói còn mang vàng cho gia đình kia...
Không. Từ từ...
Cũng không có gia đình nào nhận nuôi mình, chỉ có một mình Hoắc An Lăng. Nói như vậy ngay từ đầu Cửu Tranh chính là đang gạt mình... Như vậy, cho Hoắc An Lăng vàng gì đó rất có thể cũng là giả dối.
Nghĩ vậy một chút Thẩm vương gia chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt —— phảng phất từ trong Tiểu Thúy kể lại y thấy được người nam nhân kia đang đau khổ vì cùng lúc mất đi người yêu và ngôi nhà. Trong nháy mắt y cảm nhận được người nam nhân kia chất chứa ở trong ngực oán hận và nồng đậm đau buồn không chỗ phát tiết. Hắn rốt cuộc đã trải qua chuyện gì...
Có tiếng khóc nức nở rất nhỏ. Thẩm vương gia theo bản năng sờ sờ gương mặt của mình và hốc mắt, lại phát hiện là Tiểu Thúy đang ngồi đối diện với mình lại rơi lệ. Không biết vì cái gì y phảng phất từ trong những giọt nước mắt trong suốt kia đã đọc hiểu một loại đồ vật —— đau lòng —— Tiểu Thúy này thích Hoắc An Lăng.
Đưa ra kết luận này, lại nghĩ tới lần trước ở huyện Thừa An nhìn thấy dáng vẻ người nam nhân kia không có gợn sóng. Thẩm vương gia đột nhiên có một loại cảm giác khủng hoảng và chua xót nói không nên lời —— rõ ràng hai người bọn họ gặp nhau rồi, rõ ràng người kia yêu mình như vậy, nhưng vì sao lúc đó không có bất kỳ bày tỏ gì?
Bởi vì lúc đó mình là Thẩm vương gia, không phải A Thập?
Bởi vì mình không còn là A Thập, cho nên hắn không thích nữa?