Ý tứ châm chọc trong lời Long Vi nói không cần nói cũng biết.
Phượng Thiển liền càng khẳng định suy đoán của mình: "Quân Hàn Tiêu kia tuyệt đối khi dễ Vi Vi, nếu không Vi Vi thích hắn như vậy, sao có khả năng nói loại lời này.”
Đũa của Quân Hàn Tiêu còn dừng ở giữa không trung, đột nhiên bị hai người này làm khó dễ đánh cho trở tay không kịp, nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào, nhất thời xấu hổ.
Tiểu hoàng tẩu bỏ qua chắc chắn là bẫy hắn. Long Vi nữ nhân điên này khi nào thì không ăn thịt gà, hắn nhớ rõ lần trước ở trong phủ nhìn nàng ăn rất vui vẻ đấy.
Nhưng mà cho Quân Hàn Tiêu một trăm lá gan cũng không dám nói lời này.
Một Long Vi đã đủ làm cho hắn đau đầu, bây giờ còn có cả nữ nhân ngay cả hoàng huynh cũng không muốn trông chừng, trừ bỏ tước vũ khí đầu hàng, hắn còn có thể làm sao bây giờ?!
Nhất là thấy dáng vẻ hoàng huynh ở một bên cười như không cười xem kịch vui, Quân Hàn Tiêu chỉ có thể nuốt lời muốn nói vào trong bụng.
"Đúng, là sơ sót của bản vương." Gân xanh trên trán Quân Hàn Tiêu nhảy lên, gắp cái chân gà trong bát Long Vi về.
Phượng Thiển thở dài: “Đoan vương gia, thực không phải ta nói ngươi. Chính ngươi ngẫm lại, Long Vi là một nữ hài tử, ở kinh thành lẻ loi hiu quạnh, không người nương tự, thân là phu quân của nàng, chẳng lẽ ngươi không nên chiếu cố nàng thật tốt. Sao lại biến một người đang êm đẹp thành dáng vẻ này, cũng không sợ đánh mất người sao, thật sự là…"
Long Vi giật nhẹ tay áo nàng: “Ngươi đừng nói hắn, kỳ thật hắn đối với ta tốt lắm."
Nhìn dáng vẻ người vợ nhỏ vẻ mặt tội nghiệp kìa!
Mi tâm của Quân Hàn Tiêu nhảy dựng lên.
"Vi Vi, ngươi đừng luôn nói giúp hắn." Phượng Thiển nhíu mi răn dạy, biểu tình trên mặt muốn bao nhiêu nghiêm túc có bấy nhiêu nghiêm túc.
"Ta biết ngươi một lòng hướng về hắn, nhưng ta cũng không thể để người ta khi dễ ngươi, về sau cung Phượng Ương chính là nhà mẹ đẻ của ngươi, nếu xảy ra chuyện gì, hoặc là có người khi dễ ngươi, ngươi cứ việc tới chỗ này ở, bao lâu cũng được ta không sợ hắn."
Hai người một cái mặt đen, một cái mặt trắng, diễn rất hăng say.
Sắc mặt Quân Mặc Ảnh tối đen: "Nhà mẹ đẻ còn chưa tính, còn cứ việc ở bao lâu đều được?!”
Quân Hàn Tiêu lại một hơi liền rơi ở giữa, nửa vời.
Đâu phải có ba nữ nhân mới diễn trò, bây giờ mới có hai nữ nhân, đã vui vẻ diễn đến mức như thế này.
Huống chi, làm sao hắn khi dễ nữ nhân điên kia, rõ ràng là tự nàng muốn làm thành bộ dạng như quỷ này.
Quân Hàn Tiêu cảm thấy mình vô tội.
Tuy rằng hôm đó là hắn cấm túc Long Vi, nhưng vừa đến bữa tối, hắn liền lập tức cho người mang đồ qua, là nữ nhân điên kia tình nguyện đói cũng không chịu ăn. Ngày hôm sau cũng như thế. Chẳng lẽ việc này cũng đổ lên đầu hắn.
Vừa muốn phản bác, lập tức liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của hoàng huynh đang nhìn hắn.
Sắc mặt Quân Hàn Tiêu cứng đờ, nhịn lại, cuối cùng cũng nuốt khẩu khí xuống.
Nếu để Long Vi ở trong cung Phượng Ương, không cần tiểu hoàng tẩu "Tiếp đón" hắn, hoàng huynh có thể bắt hắn giết.
Đáy lòng Quân Hàn Tiêu âm thầm rơi lệ.
Rốt cuộc lúc trước hắn xảy ra vấn đề chỗ nào, sao phải mang nữ nhân có hậu trường to lớn như thế này về phủ.
"Tiểu hoàng tẩu, ngươi cũng đừng khuyến khích Vi Vi rời ta." Quân Hàn Tiêu than thở, ra vẻ đáng thương.
Rồi sau đó vẻ mặt thâm tình dừng ở trên người Long Vi: “Nếu bên người bổn vương không có nàng, khẳng định là trà không nhớ cơm không muốn, ngay cả ngủ cũng không tốt."
Khóe mắt Phượng Thiển run rẩy, trà không nhớ cơm không muốn, ngươi còn dám biến người thành như vậy sao?
Không đợi nàng mở miệng, đầu đã bị người vỗ một chút: “Ngốc, người ta lưỡng tình tương duyệt, nàng đừng phá hư."
Hoàng Thượng giận: "Trẫm muốn thế giới hai người!”